.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_937" class="block_" lang="en">Trang 469# 1
Chương 937: Tổ tiên Băng Vân
Mộc Băng Vân?
Chân mày Vân Triệt giật giật… Cái tên này sao lại hơi quen tai vậy?
- Mộc Băng Vân? Lại có tên giống với tổ tiên của Băng Vân chúng ta.
Mộ Dung Thiên Tuyết bỗng nhiên nói.
- Đây cũng coi như một kiểu duyên phận.
Mộc Lam Y tiếp lời.
Lời hai nàng nói khiến Vân Triệt nháy mắt nhớ tới… Đúng rồi, tổ tiên Băng Vân ngàn năm trước sáng lập ra Băng Vân tiên cung, cũng tên Mộc Băng Vân, thật đúng là trùng hợp.
Mộc Tiểu Lam lắc đầu, nếu không thể nói cũng đã bị ép nói, như vậy bí mật kia cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa, nhưng lại có thể trở thành lý do để cho Vân Triệt cứu sư tôn của nàng:
- Mới không phải tên giống nhau. Sư tôn của ta chính là tổ tiên của Băng Vân tiên cung các ngươi! Chính là sư tôn ta từ ngàn năm trước sáng lập ra Băng Vân tiên cung.
Vân Triệt: “…”
Chúng nữ Băng Vân đều hơi ngạc nhiên, sau đó Mộ Dung Thiên Tuyết nói:
- Tiểu cô nương, ta hiểu tâm tình ngươi muốn cứu sư tôn của ngươi, nhưng lời nói như vậy ngàn vạn lần đừng nói lung tung. Tổ tiên cung ta từ ngàn năm trước đã đi về cõi tiên, bất cứ kẻ nào đều không cho phép xúc phạm tiên danh của người.
Thấy các nàng đều không tin, Mộc Tiểu Lam gấp gáp lên:
- Ta mới không nói lung tung. Một ngàn năm trước, sư tôn người bị viêm… Bị một người xấu ám toán, vào thời khắc nguy cơ cưỡng ép dùng thứ nguyên thạch trốn đi, khi tỉnh lại liền rơi trên mảnh đại lục này, sau đó sư tôn liền thân trúng kịch độc, cũng bởi vì bị thương quá nặng mà mất đi lực lượng và trí nhớ. Băng Vân tiên cung, chính là trong quá trình sư tôn khôi phục trí nhớ và lực lượng tạo dựng lên. Sau này lực lượng trí nhớ của sư tôn hoàn toàn khôi phục, liền rời khỏi nơi này, vốn không phải đi về cõi tiên.
Quân Liên Thiếp quả quyết lắc đầu:
- Không có khả năng! Làm sao có thể có chuyện này.
Mộc Tiểu Lam càng thêm gấp gáp:
- Ta nói đều là sự thật! Sở dĩ ta và sư tôn xuất hiện ở đây, cũng bởi vì sư tôn vướng bận Băng Vân tiên cung. Đúng rồi, ta từng nghe sư tôn nói, năm đó chỗ người rời đi, là nơi sư tôn lấy tên “Băng di thần điện”, ở trên vách tường của Băng di thần điện, sư tôn khắc lại Băng hoàng phong thần điển… A không không, là thần quyết của Băng di thần công, cung chủ đời thứ hai mà sư tôn truyền ngôi cho, tên là Khúc Ai Âm, là một anh nhi sư tôn nhặt được ở biên cảnh Thương Lan quốc, cái tên Khúc Ai Âm này cũng do sư tôn lấy. Còn có còn có… Khi đó ở trên người sư tôn có được tổng cộng hai khối thứ nguyên thạch, sư tôn dùng một khối quay trở về Ngâm Tuyết giới, một khối khác, sư tôn lưu lại Băng di thần điện, cũng lấy nó đúc thành một huyền trận không gian, dùng để khi Băng Vân tiên cung rơi vào nguy cơ sử dụng để chạy trốn.
- A…
Mộ Dung Thiên Tuyết, Mộc Lam Y, Quân Liên Thiếp, Sở Nguyệt Ly, Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết toàn bộ nghe đứng sững sờ ở đó, mà Vân Triệt thân vốn có Băng Vân tiên phách, biết tất cả ký ức về toàn bộ tổ tiên của Băng Vân tiên cung càng trong lòng chấn động mạnh.
Đặc biệt nữa, hắn vừa mới rõ ràng nghe được năm chữ “Băng hoàng phong thần điển” từ trong miệng Mộc Tiểu Lam.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn cũng thoáng qua khi trước Mạt Lỵ đã từng nói với hắn:
“Băng di thần công, vào ngàn năm trước vì tổ tiên Băng Vân Mộc Băng Vân mà bỗng nhiên xuất hiện, trước đó không có gì ghi lại, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Loại huyền công này, cũng không đơn giản giống như ngươi nghĩ. Muốn tu luyện nó, cần phải có máu hoặc hồn của một thần thú, bằng không cho dù ngộ tính cực cao, có thể lĩnh ngộ, cũng vĩnh viễn không có khả năng phóng xuất ra một chút uy lực.”
“… Ngươi vẫn nên đừng phí không sức lực, cho dù ngươi lại cho các nàng một vạn năm, các nàng cũng không thể tu thành Băng di thần công.”
“Sở dĩ ngươi và Hạ Khuynh Nguyệt luyện thành, đó là bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt có được Cửu huyền linh lung thể, có thể đột phá giới hạn pháp tắc ở trên trình độ cực lớn. Về phần ngươi, ngươi có huyền mạch Tà thần, thậm chí có thể làm được ngỗ nghịch trật tự và pháp tắc, hơn nữa thủy tinh tà thể, trước đây ngươi cũng có thể bỏ qua bốn cảnh giới trước cưỡng ép lĩnh ngộ cảnh giới tầng thứ năm, sáu của Phượng Hoàng tụng thế điển, muốn gắng gượng tu luyện Băng di thần công vốn dễ dàng.”
“… Chẳng qua, cho dù là ngươi hay là Hạ Khuynh Nguyệt, tuy rằng Băng di thần công thi triển ra còn xa hơn huyền công hệ băng bình thường rất xa, nhưng so với Băng di thần công chân chính, vẫn còn kém rất xa. Lại nói tiếp, Băng di thần công chân chính, lại là thần quyết thượng cổ cùng một cấp bậc với Phượng Hoàng tụng thế điển.
“Ở thời đại chư thần thượng cổ, chu tước, phượng hoàng, kim ô là tam đại chí tôn hệ hỏa. Còn thủy hệ, cũng giống vậy có tam đại chí tôn, chính là thanh long, băng hoàng, băng lân. Bởi vì hình thái của băng có uy lực nhất trong hình thái thủy, cho nên, lực lượng của băng hoàng, băng lân đều lấy hàn băng làm chủ, chỉ có thanh long lấy thủy làm chủ, uy lực của băng còn hơn băng hoàng và băng lân.”
“Mà Băng di thần công, chính là thần quyết thượng cổ đến từ băng hoàng.”
“Ta thật rõ ràng nói cho ngươi biết, thế giới này, tuyệt đối không có truyền thừa của băng hoàng.”
Băng hoàng phong thần điển…
“Băng hoàng” lúc trước Mạt Lỵ từng đề cập tới!
Còn cường điệu nói thế giới này tuyệt đối không tồn tại truyền thừa băng hoàng lưu lại.
Chẳng lẽ…
- Ngươi còn có cái gì có thể chứng minh?
Vân Triệt nhíu mày hỏi. Hắn đã bắt đầu tin tưởng lời Mộc Tiểu Lam ói… Vì dáng vẻ tiểu nha đầu này chính là từ đầu đến cuối đều không nói dối.
Mộc Tiểu Lam nỗ lực ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, toàn thân chớp lóe lên lam quang, băng linh bay lượn, trên bàn tay nàng chìa ra, một gốc ngọc thụ băng lam xinh xắn thong thả trưởng thành, tản ra tuyết diệp nhánh băng hoa lệ.
- A! Băng di thần công!!
Chúng nữ Băng Vân nhất tề kinh hô.
“…” Vân Triệt hơi ngẩn ngơ, ánh mắt tập trung trên lam quang trong tay Mộc Tiểu Lam, như bị một luồng lực lượng vô hình hấp dẫn, thật lâu không dời đi được. Trước mắt, là Băng di thần công không thể nghi ngờ. Bởi vì sinh trưởng trong lòng bàn tay của Mộc Tiểu Lam, chính là băng di thụ thường dùng nhất trong Băng di thần cung. Nhưng khí tức băng di phóng thích ra từ trên người Mộc Tiểu Lam, lại có khác biệt quá lớn so với khí tức băng di ở trong nhận thức của hắn.
Băng di thần công mà hắn tu luyện, chỉ đơn thuần là huyền công hệ băng hơi cường đại.
Mà ở trên người Mộc Tiểu Lam, cho dù là huyền quang, huyền khí, hay là băng di thụ trong lòng bàn tay nàng, đều giống như có sinh mệnh, có linh hồn độc lập, cũng phóng thích ra một luồng pháp tắc hàn băng mà hắn chưa bao giờ có thể đụng chạm.
Chẳng lẽ, đây giống như lời Mạt Lỵ lúc trước đã từng nói… Từ máu băng hoàng hoặc hồn băng hoàng thúc giục, Băng di thần công chân chính!?
- Những năm đó, sư tôn lưu lại Băng di thần công ở trong này. Khi đó, trí nhớ của sư tôn còn chưa hoàn toàn khôi phục, tuy rằng nhớ lại được thần quyết, nhưng không nhớ được tên của nó, Băng di thần công là cái tên sư tôn tạm thời đặt, mà tên chân chính của nó, là “Băng hoàng phong thần điển”, đồng thời, sư tôn cũng quên mất điều kiện đặc thù cần để tu luyện “Băng hoàng phong thần điển”, người thường vốn không cách nào tu luyện. Chờ đến khi sư tôn nhớ ra, liền tự nghĩ ra một môn huyền công mới, ta nhớ được gọi là… Gọi là Băng Vân quyết.
- Còn có còn có!
Mộc Tiểu Lam lại lập tức nghĩ đến điều gì, liền vội vàng nhẹ nhàng phất một cái lên trên người nữ tử bạch y, nhất thời, một quả băng hình củ ấu khéo léo từ trên người nữ tử bạch y lơ lửng lên, phóng thích ra lam quang mộng ảo khác thường trong không trung.
- Cái đó chính là… Băng Vân tiên phách!!
Chúng nữ Băng Vân lại kinh hô.
Băng Vân tiên phách, tất cả các nàng đều biết rõ ràng rành mạch. Bởi vì đây là một trong những chí bảo của Băng Vân tiên cung, là chứng minh thân phận của mỗi một thế hệ cung chủ, trong đó chứa đầy lấy tất cả công pháp của Băng Vân tiên cung cùng với ký ức về cung chủ các đời. Mà một thế hệ này, Băng Vân tiên phách hiển nhiên ở trên người Vân Triệt.
Mà ở Thiên Huyền đại lục, Băng Vân tiên phách là độc nhất vô nhị.
- Thật ra nó cũng không gọi là Băng Vân tiên phách, mà là Băng hoàng hàn tinh chỉ thuộc về Ngâm Tuyết giới chúng ta, tuy nó là hàn băng, nhưng lại vĩnh viễn không tan, có thể nhập vào thân thể người, cũng là vật dẫn linh hồn vô cùng tốt.
- Những thứ này, cũng có thể chứng minh ta không nói dối đi.
Mộc Tiểu Lam hơi kích động nói. Lúc nói chuyện, nàng không ngừng nhìn về phía nữ tử bạch y ở trong lòng, e sợ sư tôn sẽ xuất hiện tình huống nguy cấp.
- Chẳng lẽ, nàng thật sự chính là… Tổ tiên Băng Vân?
Chúng nữ Băng Vân đều tỏ vẻ giật mình, hai mặt nhìn nhau. Chợt nghe Mộc Tiểu Lam nói nữ tử bạch y là tổ tiên Băng Vân của các nàng đã đi về cõi tiên ngàn năm, các nàng vốn không tin. Nhưng lời Mộc Tiểu Lam nói, cùng với bằng chừng lần lượt mà nàng ấy gấp gáp lấy ra, cũng giống như một tia sấm sét, khiến cho các nàng trong cơn chấn kinh không cách nào không tin…
Ở sâu trong nội tâm, các nàng đã tin. Nhưng nhận thức của các nàng, khiến cho các nàng lại vốn không cách nào tiếp nhận chuyện giống như nói nhảm mà thôi này.
- Từng lời ta nói, từng lời đều là thật. Băng di thần công, còn có Băng Vân tiên phách như các ngươi nói, những thứ này… Các ngươi không có lý do gì không tin. Băng Vân tiên cung chính là do sư tôn sáng tạo ra từ ngàn năm trước, các ngươi đều là người của Băng Vân tiên cung, cũng… Cũng không có lý do gì không cứu sư tôn.
- Vân ca ca?
Phượng Tuyết Nhi nhìn biểu cảm cực kỳ phức tạp của Vân Triệt, nhẹ giọng gọi.
Vân Triệt mở miệng nói:
- Sư tôn của ngươi có phải là tổ tiên Băng Vân hay không, chuyện này vẫn chờ sau khi nàng tỉnh lại rồi nói sau. Ngươi đi theo ta đi.
Vân Triệt nói xong, xoay người sang chỗ khác, bước nhanh tránh ra.
Tất cả kinh hoảng trên mặt Mộc Tiểu Lam hóa thành ao ước và vui sướng, nàng vội vã ôm chặt nữ tử bạch y, bước chân vội vàng đi theo sau lưng Vân Triệt.
Chúng nữ Băng Vân đứng tại chỗ, trên tuyết nhan của mỗi một người đều mang theo khiếp sợ và lờ mờ không cách nào xóa bỏ.
- Nàng… Nàng… Chẳng lẽ thật sự là tổ tiên cung chủ?
Quân Liên Thiếp kinh ngạc nói.
- Hình như… Là thật.
Sở Nguyệt Ly nói khẽ, Băng di thần công, Băng Vân tiên cung, Băng di thần điện, truyền tống trận thần bí, cái tên Mộc Băng Vân, tên với thân thế của cung chủ đời thứ hai… Tất cả của tất cả, đều hoàn toàn phù hợp, ngay cả một chút lệch lạc đều không có.
Hơn nữa dáng vẻ Mộc Tiểu Lam, cũng vốn không tìm thấy một chút dấu hiệu đang nói dối.
- Trời ạ.
Phong Hàn Nguyệt và Phong Hàn Tuyết môi hồng mở to, thật lâu không cách nào khép lại.
Vân Triệt mang theo Mộc Tiểu Lam, lập tức đi tới Ngưng Tuyết điện, một nơi có luồng hàn khí bí mật mang theo mùi thuốc nồng đậm đập vào mặt.
- Đặt nàng lên xe trượt tuyết.
Vân Triệt ra lệnh.
Thân là người thần giới, hiện giờ lại bị người của “Hạ giới” quát tới quát lui, Mộc Tiểu Lam lại không hề dám có một chút chống lại, vội vàng theo lời, dè dặt cẩn trọng đặt nữ tử bạch y lên trên xe trượt tuyết phía trước Vân Triệt.
Ánh mắt Vân Triệt đảo qua trên người nữ tử bạch y, sau đó liếc nhìn Mộc Tiểu Lam:
- Ngươi còn ở trong này làm gì? Nhanh đi ra ngoài, sau đó đóng cửa, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể tiến vào.
- Hả?
Mộc Tiểu Lam há hốc miệng, lúc trước nàng chính là tận mắt nhìn thấy “Hành vi man rợ” của Vân Triệt, sao có thể tiếp nhận để cho sư tôn của mình… Vẫn còn dưới trạng thái không hề có năng lực phản kháng ở trong cùng một phòng với Vân Triệt được:
- Vì… Vì sao phải rời đi? Ta có thể ở bên cạnh hỗ trợ.
- Tiểu cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết, khi thần y cứu người bên người không thể có bất cứ người nào quấy rầy sao? Ngươi cũng rõ ràng tình huống của sư tôn ngươi có bao nhiêu nghiêm trọng, khi ta cứu nàng nếu xuất hiện bất kỳ sai lầm gì, nàng nhất định sẽ hoàn toàn mất mạng, ngươi xác định muốn lưu lại sao?
Lời Vân Triệt nói nháy mắt dọa sợ Mộc Tiểu Lam, chuyện liên quan đến an nguy sinh mệnh của nữ tử bạch y, nàng lại không dám nói nhiều, bước chân thoáng lui về phía sau, nhỏ giọng nói:
- Ta đây… Đi ra ngoài là được, ngươi nhất định phải cứu sư tôn của ta.
Nàng đi từng bước một, mỗi một bước đều cực kỳ lo lắng, cuối cùng đi ra khỏi Ngưng Tuyết điện, cửa điện đóng vào được một nửa, bỗng nhiên lại bị mở ra, đầu nhỏ của nàng thò vào:
- Ta… Ta phải cảnh cáo ngươi, không được làm chuyện không nên làm với sư tôn của ta.
Nói xong, nàng vội vã đóng cửa điện lại, sau đó giống như chạy trốn rời đi.
Vân Triệt: “…”
Đối mặt với nữ tử bạch y nằm trên xe trượt tuyết, Vân Triệt khẽ hít một hơi, trong lòng nhanh chóng bình tĩnh lại. Giải thích của Mộc Tiểu Lam, thêm vào lúc trước Mạt Lỵ đã nói, cùng với các nàng lại xuất hiện trên không của Băng Vân tiên cung… Vân Triệt đã có thể khẳng định, nàng chắc thật sự chính là Mộc Băng Vân từ ngàn năm trước đã sáng lập ra Băng Vân tiên cung.
Cái tên Băng Vân tiên cung, chính là lấy từ cái tên “Băng Vân” của nàng.
Ở trong ký ức và trong truyền thuyết về tổ tiên Băng Vân, nói nàng “Mọc cánh thành tiên” rồi biến mất ở trong Băng di thần điện, mà không có ai từng nhìn thấy được thi thể của nàng.
Thông tin ký ức mà Băng Vân tiên phách kế thừa có diện mạo của các đời cung chủ Băng Vân, lại chỉ thiếu tổ tiên Mộc Băng Vân.
Khác thường này, cũng ở trước mặt chân tướng không thể tưởng tượng này nhận được giải đáp hoàn mỹ.
Vân Triệt chìa hai tay, bắt đầu cấp tốc vận chuyển Hoang thần lực, chỉ có điều cũng không lập tức phóng thích năng lực tinh lọc của Thiên độc châu.
Bởi vì có một việc, hắn phải ngàn vạn thận trọng.
Cho dù nữ tử bạch y trước mắt có phải là Mộc Băng Vân hay không, nhưng nàng nhất định là người đến từ thần giới. Mà ở vị diện kia, tất nhiên có chứa nhiều ghi chép về Thiên độc châu… Ngày đầu tiên khi hắn gặp Mạt Lỵ, cũng liếc mắt một cái liền nhận ra Thiên độc châu.
Nữ tử bạch y trúng độc quá sâu, chẳng những lan tới tâm mạch huyền mạch cốt tủy, còn xâm nhập tới hồn thể giống với Mạt Lỵ năm đó, chỉ có thể vô cùng thong thả tiến hành tinh lọc. Lúc trước hắn nói cho Mộc Tiểu Lam cần một tháng không phải nói dối.
Suốt cả một tháng, lấy Thiên độc châu giải độc cho người của thần giới không biết huyền lực sâu cạn… Khả năng bị lộ ra Thiên độc châu không thể nghi ngờ là rất lớn.
Nhưng tình huống của nàng, trừ bỏ Thiên độc châu, vốn không cách nào có thể cứu.
Thôi, đi một bước tính một bước đi. Ước nguyện ban đầu khi nàng sáng lập Băng Vân tiên cung chính là cứu vớt những nữ tử đáng thương bị vứt bỏ, dù thế nào cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa…
Hơn nữa, nếu có thể để cho nàng mang mình đi chúng thần giới tìm Mạt Lỵ, cũng hoàn toàn đáng giá mạo hiểm phiêu lưu như vậy!
Dưới tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, bàn tay Vân Triệt vừa lật, phủ lên trên ngực của nữ tử bạch y, khí tức thiên địa nồng đậm nhất thời dũng mãnh tiến vào trong tâm mạch của nàng, trong lòng bàn tay, cũng chớp động lên ánh sáng tinh lọc mỏng manh.