Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 937 - Chương 938: Cơ Hội Thần Giới

. ._469__2" class="block_" lang="en">Trang 469# 2

 

 

 

Chương 938: Cơ hội thần giới



Vân Triệt tĩnh tâm ngưng thần, Hoang thần lực toàn lực vận chuyển, thiên độc lực lại thoáng phóng thích. Bàn tay hắn từ trên ngực Mộc Băng Vân thong thả tiến xuống dưới, luôn luôn di chuyển đến bụng, rồi lại thong thả quay về, trong quá trình này chân mày càng nhíu càng chặt.

Tuy rằng Mộc Băng Vân trúng độc rất mạnh, nhưng còn xa mới bằng độc mà Mạt Lỵ trúng, cũng còn xa mới bằng ma độc Hồng nhi trúng. Chẳng qua, lúc trước ma độc trên người Hồng nhi chỉ còn một chút nhợt nhạt, chắc vừa mới lây dính, còn chưa khuếch tán, liền bị đưa vào trong vĩnh hằng chi khu, cho nên hắn trong lúc tùy tay liền tinh lọc toàn bộ.

Còn độc trên người Mộc Băng Vân… Theo lời Mộc Tiểu Lam nói, nàng trúng độc này từ ngàn năm trước, lại thủy chung không cách nào giải được, có thể chống đỡ ngàn năm, nhất định dựa vào rất nhiều linh bảo đến cưỡng ép kéo dài mạng. Mà vẻn vẹn ngàn năm, mức độ độc nàng trúng lan tràn có thể nghĩ.

Không hề ngoài ý muốn, độc này chẳng những hoàn toàn xâm nhập vào hồn thể của nàng, còn tạo thành độc linh.

Hơn nữa còn là độc linh cao cấp hắn chưa từng thấy.

Hắn đã gặp rất nhiều độc linh, có thể kết hợp ra độc linh, đều là kịch độc cao cấp, năm đó khi hắn theo Vân Cốc hành nghề y ở Thương Vân đại lục, tổng cộng gặp mười mấy ca độc linh, lúc trước khi giải độc cho Sở Nguyệt Thiền, hàn độc mà nàng trúng cũng kết hợp ra độc linh… Nhưng độc linh này, toàn bộ đều là độc linh cấp thấp, đều chỉ có ý thức cấp bậc thấp nhất.

Còn độc Mộc Băng Vân trúng trên người kết hợp ra độc linh, rõ ràng đã có ý thức tương đương với cao cấp, thậm chí có sức sống độc lập đặc thù, vả lại thứ này sinh ra trong mạch máu của Mộc Băng Vân, hoàn toàn tương liên với mạch máu. Nhưng ngược lại, nếu như Mộc Băng Vân chết, độc linh chẳng những sẽ không mai một, sinh mệnh này ngược lại có thể chân chính độc lập như vậy.

Như thế, muốn xua tan độc trong cơ thể nàng, trước hết trừ bỏ độc linh, mà muốn trừ bỏ độc linh, trước hết phải chặt đứt liên hệ giữa độc linh và mạch máu.

“Phù… Thật sự phiền toái mà.”

Vân Triệt nhỏ giọng nói thầm một câu. Sau đó tay phải nâng lên, lòng bàn tay dấy lên phượng hoàng viêm, sau đó nhẹ nhàng phủ lên trên không chỗ ngực Mộc Băng Vân, lại chậm rãi ép xuống, cho đến khi phượng hoàng viêm cứ dưới bao vây của Hoang thần lực xâm nhập vào trong cơ thể nàng.

Sau đó, cả người Vân Triệt tĩnh lặng đi, toàn thân vẫn không nhúc nhích, chỉ có trên trán, từng giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.

Giữ nguyên tư thế này vẻn vẹn nửa canh giờ, ánh mắt của Vân Triệt bỗng nhiên mở ra, hai tay cùng nâng lên.

Rít!!

Theo một tiếng rít vô cùng the thé, một đường hỏa diễm từ trên người Mộc Băng Vân đột nhiên luồn lên, cũng cấp tốc vặn vẹo thành một viêm ảnh dữ tợn đáng sợ.

Độc linh!!

Độc linh đang cố hết sức giãy giụa, rít vang, muốn thoát khỏi thân thể của Mộc Băng Vân chạy trốn. Nhưng độc linh suy cho cùng là độc, lại là độc linh cao cấp, ở trước mặt lực lượng tinh lọc của Thiên độc châu đều chỉ là cặn bã, tay trái của Vân Triệt nhanh như tia chớp vươn về phía trước, một tay túm lấy độc linh vào trong lòng bàn tay… Nhất thời, độc linh bị ánh sáng xanh trùm lấy, trong nháy mắt liền hoàn toàn tiêu tán, triệt để mai một.

Vân Triệt cũng không thả lỏng một hơi, sắc mặt ngược lại hơi đổi.

Đây là… Kim ô viêm!?

Độc linh này, còn có vật dẫn của độc nàng trúng… Rõ ràng là kim ô viêm.

Đây là có chuyện gì?

Ngàn năm trước khiến Mộc Băng Vân trọng thương và thân trúng độc… Là người vốn có kim ô thần lực!

Chúng thần giới có người sử dụng kim ô viêm, Vân Triệt đã sớm biết được một điểm này. Mạt Lỵ đã từng đề cập đến một nơi tên là “Viêm Thần giới”, người kế thừa chu tước, phượng hoàng, kim ô tam đại thần lực chí tôn hệ hỏa chính là tụ tập ở nơi đó, hơn nữa mỗi cái đều thành tông môn.

Chẳng lẽ giữa Viêm Thần giới và Ngâm Tuyết giới… Là quan hệ đối địch sao?

Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Vân Triệt, hắn lập tức lại tập trung tinh thần, bắt đầu từ tâm mạch của Mộc Băng Vân, vừa truyền vào khí tức thiên địa, vừa thong thả tinh lọc viêm độc.

Ngoài Ngưng Tuyết điện, sắc mặt trong lúc bất tri bất giác tối đi. Vẻn vẹn ba canh giờ, trong Ngưng Tuyết điện vẫn không hề có động tĩnh gì. Mộc Tiểu Lam đã không biết đi qua đi lại bao nhiêu lần, càng về sau càng lòng nóng như lửa đốt, gần như không có một giây có thể yên ổn lại. Nàng lo lắng Vân Triệt có thật sự có thể cứu vớt Mộc Băng Vân hay không… Lo lắng hơn là người hạ lưu xấu xa xấu tính còn đặc biệt thúi này có nhân cơ hội làm chuyện bất chính với Mộc Băng Vân hay không.

Đám người Mộ Dung Thiên Tuyết đều luôn luôn chờ ở ngoài điện, không ai rời đi, trong lòng mỗi người đều tràn đầy không yên. Nếu tất cả là thật, như vậy, người nằm trong Ngưng Tuyết điện… Chính là sư tổ của tất cả các nàng!

Chuyện này đâu phải vừa.

Trong Ngưng Tuyết điện, tay của Vân Triệt cuối cùng dời khỏi trên người Mộc Băng Vân, hắn nặng nề thở ra một hơi, trên trán ứa ra mồ hôi nóng, toàn thân kết đầy bông tuyết do mồ hôi ngưng thành.

Ba canh giờ, muốn xua tan đi tất cả độc trên người nàng quả quyết không có khả năng. Nhưng tâm mạch trúng độc đã tinh lọc hơn phân nửa, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không thể khuếch tán nữa, hơn nữa ở dưới khí tức thiên địa nồng đậm tinh thuần, toàn thân nàng đã tự động khôi phục nguyên khí cũng đủ nồng đậm.

Vân Triệt phủi sạch bông tuyết toàn thân, sau đó đặt mông ngồi trên ghế dài phía sau, ba canh giờ này tiêu hao thể lực của hắn không lớn, nhưng gánh nặng tinh thần lại tương đối nặng, hắn thở hổn hển mấy hơi sau, bỗng nhiên lẩm bẩm:

- Hóa ra tiên nữ của thần giới cũng sẽ lười như vậy, đã tỉnh lâu như thế rồi còn không chịu đứng lên.

“…” Lời hắn vừa dứt, nữ tử bạch y trên xe trượt tuyết chậm rãi mở mắt, trong cung điện do hàn băng ngưng tụ thành, nhất thời nhiều thêm hai quang hoa còn băng hàn tinh thuần hơn tuyết ngọc.

Nàng ngồi dậy, tay ngọc nâng lên, tròng mắt đảo qua trên mu bàn tay mình, sau đó rơi vào trên người Vân Triệt, nói nhỏ

- Ngươi rốt cuộc là ai.

Giọng nói nàng mềm mại như tuyết bay, lại lạnh nhạt như nước suối đầu nguồn, không có kinh ngạc, không có vui sướng, không có kích động, mặc dù đang hỏi, nhưng lại bình thản giống như trần thuật.

- Câu này nên để ta hỏi ngươi trước mới đúng.

Đối với phản ứng của Mộc Băng Vân, trong lòng Vân Triệt đặc biệt kinh dị. Một người thừa nhận viêm độc ngàn năm, thủy chung quanh quẩn bên bờ sinh tử, sau khi tỉnh lại phát hiện viêm độc của mình yếu bớt, nguyên khí khôi phục, vốn nên kinh hỉ như điên, nhưng nàng lại bình tĩnh đạm mạc như thế, giống như bị băng phong tình cảm.

Mà nàng bình thản như vậy, lại không giống với Sở Nguyệt Thiền lần đầu gặp khi băng tâm lạnh lùng của tiểu tiên nữ cự người ngoài ngàn dặm, trong mắt của nàng mặc dù không có độ ấm, nhưng cũng không lạnh như băng, mặc dù giọng nói của nàng không có tình cảm, nhưng lại đặc biệt mềm nhẹ, làm cho người ta như tẩm gió xuân, lại không dám tới gần, e sợ có phần khinh nhờn.

- Ngươi thật sự là Mộc Băng Vân ngàn năm trước đã sáng lập ra Băng Vân tiên cung?

Vân Triệt gọn gàng dứt khoát hỏi.

Mộc Băng Vân đứng lên từ trên xe trượt tuyết, khoảnh khắc bạch y buông rơi, một chút thịt sáng như tuyết trên chân ngọc thoáng cái đã qua, nàng đảo mắt nhìn ra ngoài cửa điện, nói khẽ:

- Xem ra tiểu Lam đã nói rất nhiều chuyện với các ngươi.

Những lời này của nàng, không thể nghi ngờ cam chịu.

- Ngàn năm trước, khi ta rời đi, liền đã quyết tâm chặt đứt trần duyên với thế giới này. Không nghĩ tới, ta cuối cùng không cách nào chân chính buông xuống, vẫn quay về nơi này, còn bởi vì vậy, lại thu hoạch được hy vọng cứu mạng. Có lẽ, điều này cũng là cơ duyên trời định đi.

Vân Triệt chưa từng gặp người nào có tình cảm có thể bình thản như thế… Lại còn là một nữ nhân cực đẹp, hắn hỏi dò:

- Ngươi… Ngươi lúc trước thiếu chút nữa đã chết, hiện giờ được ta cứu về, vì sao ngươi lại thật giống như không hề có cao hứng hay kích động?

Mộc Băng Vân đảo mắt, lẳng lặng nhìn hắn:

- Những năm này, mỗi ngày ta đều đang chờ đợi tử vong, sống hay chết, ta đã sớm xem nhẹ. Bỗng nhiên lại có cơ hội cứu mạng, ta ngược lại hơi mờ mịt luống cuống.

Vân Triệt: “…”

- Chỉ có điều có thể còn sống, tất nhiên rất tốt.

Mộc Băng Vân buồn bã nói, trong mắt, cuối cùng có một chút xúc động cực kỳ nhỏ như vậy.

Ánh mắt dò xét của Mộc Băng Vân nhìn thẳng vào hắn:

- Ta đã trả lời vấn đề của ngươi, ngươi ngược lại cũng nên nói với ta, ngươi rốt cuộc là ai? Năm đó ta vì trọng thương, huyền lực hoàn toàn biến mất, không cách nào kịp thời xua tan đi kịch độc trong cơ thể, khiến cho nó xâm nhập vào tâm mạch hồn thể, đã hết cách xoay chuyển, cho dù ở Ngâm Tuyết giới ta, đều vốn không còn kế sách.

- Mà ngươi, rõ ràng chỉ là người hạ giới, lại chỉ dùng mấy canh giờ ngắn ngủi, liền trị liệu cho ta đến trình độ như vậy, nếu không phải việc này phát sinh ở trên người bản thân, ta kiên quyết không thể tin. Vân Triệt, ngươi quả nhiên không phải người tầm thường.

Thân thể Vân Triệt ngả tới trước, kinh ngạc nói:

- Làm sao ngươi biết tên của ta?

- Gần vài năm, ta tự cảm thấy mệnh không lâu lắm, trong lòng nhớ nhung, cùng với tiểu Lam đã tới Băng Vân tiên cung ba lần. Lần đầu tiên, khi Băng Vân tiên cung đang gặp phải tai họa, lần thứ hai, ngươi đã là cung chủ tân nhậm, khi đó, ta cảm giác ngươi cưỡng ép tu thành Băng di thần công, còn kiêm thêm thuộc tính trái ngược là kim ô thần viêm, ta đã liền nhận ra ngươi không giống tầm thường, hôm nay, là lần thứ ba đã đến, ngươi lại khiến ta kinh hãi, bởi vì huyền lực của ngươi thế mà lại trong vòng hai năm ngắn ngủi đã từ Vương Huyền cảnh vượt đến Quân Huyền cảnh.

“…” Vân Triệt thoáng ngây người, trước đó Mộc Băng Vân còn từng đến nhìn Băng Vân tiên cung hai lần… Nhưng lại từng chú ý đến hắn!

- Trưởng thành ở trình độ này, ở Ngâm Tuyết giới đều đã không tầm thường, mà ở Lam cực tinh có pháp tắc thấp kém, khí tức mong manh mà đục ngầu, có lẽ đã có thể nói không thể tưởng tượng. Hơn nữa…

Trong mắt Mộc Băng Vân thoáng qua quang hoa giống như tuyết tinh:

- Mà ngay cả thần vật viễn cổ Thiên độc châu cũng nhận ngươi làm chủ.

Vân Triệt “Vụt” phát từ trên băng ghế đứng lên, nhưng lập tức trong lòng hắn đã liền cảnh giác, nhưng lại không kịp che giấu biện bạch, chỉ có thể hơi vô lực nói:

- Được rồi… Ngươi thắng.

Má nó! Nhìn vào ánh mắt của nàng đi, lại hơi thất thần!

Nữ nhân này, có ánh mắt đẹp mắt như vậy làm chi! Thật giận! Thật tức giận!

- Xem ra, kia quả thật là Thiên độc châu.

Trong cặp tuyết đồng đủ để cho trời đất đều thất sắc của Mộc Băng Vân cuối cùng thoáng qua một chút ngạc nhiên chân chính.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không tố cáo chuyện này cho bất cứ kẻ nào. Ngươi cứu mạng của ta, ta sao lại có thể làm ra chuyện hại ngươi.

Không cần Vân Triệt cảnh cáo hay thỉnh cầu, Mộc Băng Vân đã chủ động nói ra, nàng nhắm đôi mắt lại, nhất thời, toàn bộ Ngưng Tuyết điện đều mơ hồ mờ đi vài phần:

- Nếu là Thiên độc châu, xem ra tính mạng của ta thật sự có thể kéo dài như thế.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bị Mộc Băng Vân trực tiếp nhận ra như vậy… Càng chính xác mà nói là “Lừa” ra Thiên độc châu, hắn vẫn có phần bị đè nén không thôi, nhịn không được hỏi

- Mộc… Tiên tử, ngươi chắc chưa từng gặp Thiên độc châu đi? Hơn nữa theo ta được biết, cho dù ở thần giới các ngươi, cũng chỉ có nghe đồn về Thiên độc châu, không có người nào từng gặp, tại sao ngươi lại trực tiếp cho rằng ta đang dùng Thiên độc châu giải độc cho ngươi?

Mộc Băng Vân ôn nhu nói

- Chính là trong lòng thoáng đoán qua mà thôi. Độc trên người ta đã tồn tại ngàn năm, mức độ đáng sợ này, ta còn rõ ràng hơn bất cứ người nào, ngay cả tỷ tỷ ta cũng không có kế gì. Mà ngươi, lại có thể trong mấy canh giờ ngắn ngủi làm được đến mức độ như thế này, ta không cách nào không nghĩ đến truyền thuyết đến từ thời đại thượng cổ kia.

“…” Khóe miệng Vân Triệt giật giật. Xem ra, về sau giải độc cho người ta, vẫn phải cố hết sức cẩn thận một chút, cố hết khả năng thả chậm tiết tấu, có thể tinh lọc trong mười giây, phải kéo dài nó mười ngày nửa tháng mới được! Nhưng độc trên người Mộc Băng Vân rất mạnh, hơn nữa nguy ở sớm tối, hắn lại cố tình không thể không dốc hết toàn lực.

Chỉ đối mặt với bóng lưng của nàng, trong lòng Vân Triệt cuối cùng có thể thoáng yên ổn lại. Ánh mắt hắn thoáng mềm đi, cuối cùng thiếu kiên nhẫn nói:

- Mộc tiên tử, ta có nắm chắc mười phần trong vòng một tháng, tinh lọc tất cả độc trên người ngươi. Sau đó, nguyên khí với huyền lực bị hao tổn của ngươi cũng chắc có thể cấp tốc khôi phục. Chỉ có điều, ta không muốn không công cứu ngươi… Ta có một điều kiện.

- Mời nói.

Giọng Mộc Băng Vân vẫn thật nhẹ thật mềm, như tuyết bay theo gió như trước.

- Ta muốn nhờ ngươi… Mang ta đi thần giới!

Vân Triệt ngẩng đầu, đè nén kích động nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment