Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 938 - Chương 939: Cáo Biệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_939" class="block_" lang="en">Trang 470# 1

 

 

 

Chương 939: Cáo biệt



“…” Mộc Băng Vân xoay người lại, trong mắt không bụi bặm lại nhìn về phía hắn:

- Chỉ có thế thôi?

Bốn chữ nhẹ nhàng ngắn ngủi này, khiến không yên trong lòng Vân Triệt tiêu tán vô tung trong nháy mắt, ngược lại bị mừng như điên vô tận thay thế, hắn vội vã nói:

- Đúng! Chỉ có thế thôi! Ta cũng chỉ có một điều thỉnh cầu này! Lực lượng của ta bây giờ còn không cách nào đi đến thế giới của các ngươi, đợi đến khi ta có đầy đủ năng lực lại không biết còn cần bao lâu, nhưng ta lại có lý do không thể không đi trong khoảng thời gian ngắn, cho nên… Nếu ngươi nguyện ý mang ta đi thần giới, trong vòng một tháng này, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!

Vẻ kích động mà Vân Triệt lộ ra rõ ràng dừng lại ở trong mắt Mộc Băng Vân, trong lòng nàng thoáng kinh ngạc, chậm rãi gật đầu:

- Thứ nguyên thạch trên người tiểu Lam, đủ để mang một người quay về Ngâm Tuyết giới. So sánh với việc ngươi cứu tính mạng ta, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.

- Thật sự có thể? Không phải nên… Sẽ có một hạn chế đặc thù hoặc cấm chế nào đó sao?

Trong lúc nhất thời Vân Triệt có phần khó mà tin được… Chúng thần giới, vị diện cao cấp chỗ Mạt Lỵ, cũng là vị diện tầng cao nhất thế giới hỗn độn ở trước mắt, tuy rằng hắn là người mạnh nhất Thiên Huyền đại lục, nhưng đối với hắn mà nói, chúng thần giới vẫn là một tồn tại giống như thần thoại.

Mộc Băng Vân khẽ lắc đầu:

- Hạn chế hoặc cấm chế như lời ngươi nói, đều không tồn tại. Ngược lại, hàng năm, đều sẽ có vô số huyền giả hạ giới tu tới thần đạo, sau đó có thể ngao du hư không, tới chúng thần giới, quá trình này, ở thần giới được gọi là “Phi thăng”. Ở Ngâm Tuyết giới ta, mỗi ngày đều sẽ tiếp nhận một lượng lớn huyền giả phi thăng đến từ hạ giới, tuy rằng là hạ giới, nhưng cũng không thiếu đáng chú ý, một số ít trong đó, thậm chí có tư cách tiến vào Băng hoàng cung.

- Về phần đưa ngươi tới Ngâm Tuyết giới, cũng không phải đại sự gì. Chẳng qua, lấy cảnh giới huyền lực của ngươi, ở thế giới này có thể kiêu ngạo thế thiên hạ, nhưng nếu như tới Ngâm Tuyết giới, ngươi có lẽ sẽ bước tiếp bước là tiếp nối gian nan. Hơn nữa lấy ta chứng kiến, ngươi không phải kẻ si một lòng theo đuổi huyền đạo cực hạn… Ngươi xác định muốn theo ta về Ngâm Tuyết giới sao?

- Đúng, vô cùng xác định! Ta thật sự không phải người vì theo đuổi huyền đạo mà cố hết sức đi tới trình độ rất cao, nhưng ta có một lý do không thể không đi!

Vân Triệt gằn giọng nói, hai tay đã lặng yên nắm chặt.

Mạt Lỵ… Ngươi chờ ta, ta lập tức sẽ đến trước mặt ngươi, cho dù như thế nào… Ta đều nhất định phải gặp lại ngươi một lần! Cho dù, ta nhận được chỉ là một cáo biệt hoàn chỉnh.

Mộc Băng Vân liếc nhìn hắn thật sâu, nói nhỏ:

- … Nếu như thế, vậy ngươi liền chuẩn bị sẵn sàng từ sớm cho kịp đi. Ta và tiểu Lam liền ở lại đây một tháng, trong khoảng thời gian này, ta sẽ nói một chút chuyện về thần giới cho ngươi, ngươi cũng chuẩn bị tốt cáo biệt với người bên cạnh ngươi đi.

… … … …

Cửa Ngưng Tuyết điện cuối cùng mở ra, Vân Triệt từ trong đó đi ra, bên cạnh hắn, là một nữ tử giống như từ trong tranh cuộn đi ra, ngạo nghễ xuất trần, lỗi lạc như tiên.

- Sư… Sư tôn!!

Mộc Tiểu Lam la lên một tiếng kinh hỉ vô hạn, bước nhanh chạy đến, nhìn khuôn mặt có huyết sắc rõ ràng của sư tôn, cùng với khí tức nồng đậm hơn lúc trước mấy lần của sư tôn, kích động đến nước mắt lập tức lăn xuống:

- Hu hu… Sư tôn, người không có việc gì sao? Thật sự không có việc gì sao?

Mộc Băng Vân đưa tay, nhẹ nhàng mơn trớn trán của Mộc Tiểu Lam:

- Tiểu Lam, lại khiến con lo lắng, chẳng qua hiện giờ xem ra, thầy trò chúng ta, còn có duyên phận thật lâu thật lâu.

- Hu… Oa!

Lời Mộc Băng Vân nói khiến Mộc Tiểu Lam từ khẽ nấc bỗng chốc chuyển thành khóc lớn, nàng dùng sức ôm chặt lấy Mộc Băng Vân, không hề bận tâm đến hình tượng bật khóc lớn lên.

Vẫn luôn chờ đến khi nàng khóc không sai biệt lắm, Vân Triệt mới tỏ vẻ buồn bực nói:

- Này này, tiểu cô nương. Ngươi có phải đã quên cảm tạ ta đây đại ân nhân đã cứu sư tôn của ngươi không.

Mộc Tiểu Lam lau nước mắt giàn giụa nhìn về phía Vân Triệt… Nhưng ánh mắt lại rõ ràng là cảnh giác:

- Ngươi… Ngươi không có nhân cơ hội làm chuyện không nên làm với sư tôn ta chứ?

Mộc Băng Vân: “…”

“~!@#$%…” Khóe miệng Vân Triệt hung hăng run rẩy, sau đó nhẹ thở ra một hơi, chậm rì rì nói:

- Tiểu cô nương, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ rõ mỗi một câu nói ngày hôm nay của ngươi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi nói vô ích.

Mộc Tiểu Lam: “???”

Đám người Mộ Dung Thiên Tuyết tiến đến trước mặt Mộc Băng Vân, sắc mặt trong trịnh trọng mang theo một chút sợ hãi:

- Tiền bối, ngài… Thật sự là tổ tiên Băng Vân ngàn năm trước đã sáng lập ra Băng Vân tiên cung?

Mộc Băng Vân còn chưa kịp trả lời, Vân Triệt đã trịnh trọng gật đầu:

- Mộc tiên tử chính xác là Băng Vân sư tổ, sở dĩ nàng xuất hiện ở dây, cũng là vì trước khi sinh mệnh kết thúc muốn xem Băng Vân tiên cung lần cuối.

Đám người Mộ Dung Thiên Tuyết hét lên kinh hãi, sau đó, các nàng nhất tề vái lạy:

- A… Đệ tử Băng Vân… Bái kiến Băng Vân sư tổ!

- Không cần phải như thế, các ngươi đứng lên đi.

Tay tuyết của Mộc Băng Vân nhẹ nhàng nâng lên, nhất thời, các nàng được một luồng lực lượng mềm nhẹ nâng dậy, không tự chủ được toàn bộ đứng lên.

- Ngàn năm trước khi rời đi Băng Vân tiên cung, ta vốn quyết tâm đoạn tuyệt trần duyên, không còn vướng bận, nhưng ta chính là vẫn còn không cách nào làm được băng tâm vô trần.

Mộc Băng Vân chậm rãi nói, nhất là trong vài năm khi sinh mệnh tới gần chung kết này, nàng luôn luôn không thể ngăn chặn hồi tưởng lại Băng Vân tiên cung… Lo lắng đến “Đại kiếp nạn ngàn năm” của nó.

Dù sao, đó là đoạn năm tháng nàng yên tâm nhất, không cách nào quên được nhất, đệ tử được nàng thu vào Băng Vân tiên cung, mỗi một người đều được nàng trút xuống tâm huyết… Giống như hài tử của nàng.

Mắt Mộc Tiểu Lam lóng lánh nói:

- Sư tôn, cái đó không liên quan gì đến băng tâm vô trần, mà bởi vì người rất thiện lương. Hơn nữa, chính là bởi vì người luôn luôn ghi nhớ tới nơi này, mới vào hôm nay chiếm được thiện báo… Thật tốt quá, Đại Giới Vương mà biết được, cũng nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

Vân Triệt khẽ liếc mắt… Đại Giới Vương?

“…” Mộc Băng Vân không nói gì, nhưng lời Mộc Tiểu Lam nói khiến trong mắt nàng nhiều thêm chút độ ấm, khóe miệng, cung nhẹ nhàng cong lên một nụ cười yếu ớt rất nhạt cực kỳ nhạt, nhưng xinh đẹp mộng ảo.

- Thật không ngờ, sư tổ ngài hóa ra vẫn luôn luôn bất tử sống trên đời, các thế hệ tổ tiên trên trời có linh thiêng nếu như biết việc này, sẽ chắc chắn… Chắc chắn…

Mộ Dung Thiên Tuyết trong kích động, đều không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung.

- Sư tổ, vậy chúng ta triệu tập đệ tử toàn cung, sư tổ từ trên trời giáng xuống, đây là đại hỷ sự đầu tiên trong ngàn năm qua của Băng Vân tiên cung chúng ta.

Quân Liên Thiếp nói.

Mộc Băng Vân lại lên tiếng cự tuyệt:

- Không cần. Ta dù sao cũng không phải người của thế giới này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới xuất hiện một lần nữa ở trước mặt các ngươi. Chuyện này, vẫn không nên công khai thì thỏa đáng hơn, bằng không, có lẽ sẽ có khả năng mang đến phiền phức không biết cho các ngươi.

- Các vị sư bá sư thúc, chuyện này đúng là vẫn chỉ mấy người chúng ta biết thì thỏa đáng hơn.

Vân Triệt nói, ánh mắt của hắn đảo qua người chúng nữ Băng Vân, trịnh trọng nói:

- Ta cũng có một chuyện muốn tuyên bố…

- Từ khi tiền cung chủ phó thác chức vị cung chủ cho ta, đảo mắt thời gian đã hơn hai năm. Trong khoảng thời này này tuy rằng gợn sóng không ngừng, nhưng cuối cùng không phụ nhờ vả của tiền cung chủ lúc lâm chung.

Vân Triệt khó có được lộ ra vẻ mặt trịnh trọng như thế, đám người Mộ Dung Thiên Tuyết đều lẳng lặng nghe, nghi hoặc vì sao hắn lại muốn nói ra mấy lời như thế.

- Hiện giờ, Băng Vân tiên cung đã sống lại rực rỡ, tai họa trong quá khứ, cũng sẽ không còn, ta cũng cuối cùng có thể hoàn toàn yên tâm.

Vân Triệt chìa cánh tay, theo lam quang chớp động, Băng Vân tiên phách lơ lửng mà ra:

- Mộ Dung sư bá, hôm nay, ta liền chính thức giao phó chức vị cung chủ Băng Vân tiên cung cho ngươi.

- Hả!?

Mộ Dung Thiên Tuyết hoàn toàn ngây người, đám người Quân Liên Thiếp đồng thời lên tiếng kinh hô:

- Cung chủ, vì… Vì sao bỗng nhiên muốn truyền ngôi?

- Cung chủ, ngươi… Không cần chúng ta nữa sao?

Phong Hàn Nguyệt và Phong Hàn Tuyết càng gấp gáp đến thiếu chút nữa bật khóc.

Vân Triệt vội vàng giải thích:

- Không không không, ta tuyệt đối không ghét bỏ các ngươi, hay là ghét bỏ cái danh cung chủ. Ngược lại, đối với Băng Vân tiên cung, ta có tình cảm không kém hơn bất cứ người nào, những năm này, ta bảo hộ các ngươi, đồng thời cũng luôn luôn hưởng thụ cảm giác này. Nếu các ngươi không ghét bỏ, ta thậm chí nguyện ý cả đời bảo hộ Băng Vân tiên cung, chính là…

- Ta đã quyết định, một tháng sau, theo Mộc tiên tử đi chúng thần giới.

- A!!

Lần này, là tiếng kêu kinh hãi của Phượng Tuyết Nhi.

––––––––––––––––

Huyễn Yêu giới, Yêu Hoàng cung.

- Ngươi nói cái gì? Thần giới?

Nghe xong lời Vân Triệt nói, phản ứng của tiểu Yêu Hậu kịch liệt giống như trong dự đoán, liền ngay cả khí tức trên người đều trở nên hơi hỗn loạn.

- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, tỷ mau khuyên nhủ Vân ca ca.

Trong mắt Phượng Tuyết Nhi đau khổ, ngầm mang theo nước mắt.

Các nàng đều đã từng nghe truyền thuyết về thần giới, nơi đó có rất nhiều cường giả mạnh đến bọn họ không cách nào tưởng tượng, cũng có rất nhiều chuyện xấu với nguy hiểm không biết trước được, cho dù đi tới đi lui như thế nào, đều là các nàng không thể tưởng tượng được.

Ở Thiên Huyền đại lục, Vân Triệt là thiên hạ chí tôn, không người có thể địch lại, không người dám chọc, mà đạt tới độ cao này, có được tất cả của hiện giờ, không biết hắn đã trai qua bao nhiêu sinh tử gợn sóng.

Mà bây giờ, hắn thế mà lại bỏ qua tất cả, đi tới chúng thần giới mới chỉ nghe đồn, chưa từng có người chân chính trải qua!?

Lam cực tinh đến chúng thần giới, đó là một vượt qua không gian với vị diện không cách nào tưởng tượng. Nếu như hắn thật sự đi tới thần giới, không biết phải biệt ly bao nhiêu lâu mới có khả năng lại xum vầy. Hơn nữa các nàng đều là những người hiểu Vân Triệt nhất, cho dù hắn ở nơi nào, ở tình cảnh nào, đều không phải người sẽ nhẫn nhục im hơi lặng tiếng, đừng nói đau khổ, ngay cả một chút thiệt nhỏ đều sẽ không ăn… Hắn như vậy đến thế giới khắp nơi đều là “Thần”, vô cùng có khả năng sẽ từng bước nguy hiểm, sao các nàng có thể yên tâm.

Vân Triệt áy náy nói:

- Thải Y, Tuyết Nhi, ta biết, quyết định này của ta thật ích kỷ. Hiên Viên Vấn Thiên mới chết nửa năm, Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới khó khăn lắm mới bình ổn lại, ta lại bỗng nhiên làm ra quyết định như vậy. Nhưng mà, ta thật sự có lý do không thể không đi.

- Lý do? Lý do gì?

Tiểu Yêu Hậu khẽ cắn môi, ngực phập phồng từng trận. Quyết định này của Vân Triệt, đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang.

- Vân Triệt ca ca, huynh đi tìm sư phụ của huynh đúng không?

Tô Linh Nhi đi tới, nhẹ nhàng nói.

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Đúng. Từ trước đến nay ta chưa từng nhắc tới với các nàng chuyện liên quan đến sư phụ Mạt Lỵ của ta, bởi vì giữa ta và nàng ấy có rất nhiều chuyện, cho dù nói ra, các nàng cũng sẽ khó hiểu. Ta và nàng ấy gặp nhau từ tám năm trước, khi đó ta hèn mọn nhất, bất lực nhất, khi đó ta đây trơ mắt nhìn gia gia và Linh Tịch gặp phải khi dễ, lại chỉ có thể giống như chó nhà có tang bị trục xuất ra khỏi gia môn, ngay cả bổ nhào vào cắn họ một phát đều không làm được. Mà sự xuất hiện của nàng ấy, đã thay đổi cuộc đời của ta. Nếu như không có nàng ấy, sẽ không có ta đây ngày hôm nay, có lẽ ta cũng sẽ không có may mắn có thể có được các nàng.

- Có thể các nàng không cách nào lý giải, nhưng từ sau khi ta và nàng ấy gặp nhau, thủy chung ngày đêm không rời, nàng ấy thay đổi cuộc đời của ta, cũng là người ở trên đời này biết ta nhất, hiểu ta nhất. Trước đó, ta có lẽ liền đã nhận ra được đang ỷ lại vào nàng ấy, nhưng sau khi chia lìa, ta mới biết được, ta ỷ lại vào nàng ấy, vượt qua dự liệu của ta rất xa. Hơn nữa, ta và nàng ấy chia lìa quá mức bất ngờ và vội vàng, thậm chí cho tới bây giờ, ta đều không thoát ra được đột nhiên trong ngày đó.

Vân Triệt thở ra một tiếng thật dài, trước mắt toàn là bóng dáng của Mạt Lỵ:

- Sau khi nàng ấy đi rồi, mỗi ngày ta đều sẽ không khống chế được mà nhớ tới nàng ấy, thời gian nàng ấy rời đi càng lâu, cảm giác này ngược lại càng nặng, gần như mỗi ngày nằm mơ, đều sẽ mơ về nàng ấy. Sau này, mỗi khi ta nhớ tới nàng ấy, đều sẽ có một cảm giác thật bất an khó hiểu… Một cảm giác, có lẽ ta sẽ không còn được gặp lại nàng ấy nữa.

- Cảm giác này khiến cho ta sợ hãi, sau này, linh hồn kim ô bỗng nhiên nói với ta một câu rất kỳ quái, nó nói nếu trong vòng năm năm ta không gặp được nàng ấy… Như vậy đời này kiếp này, ta rốt cuộc đừng mong nhìn thấy nàng ấy.

Tiểu Yêu Hậu: “…”

Phượng Tuyết Nhi:

- Vân ca ca…

Vân Triệt nhắm hai mắt lại, có phần không dám đối mặt với ánh mắt của các nàng, bởi vì hắn biết được sâu sắc, chính quyết định ích kỷ này của hắn chỉ mang đến cho các nàng lo lắng với vướng bận vô cùng trầm trọng… Còn có chia lìa đáng kể. Nhưng mà, nếu không gặp được Mạt Lỵ, có lẽ cả đời này, linh hồn của hắn đều sẽ không hoàn chỉnh.

Yêu Hoàng điện nhất thời yên tĩnh đi, tròng mắt của tiểu Yêu Hậu luôn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, khi thấy vẻ thống khổ thoáng qua trong khoảnh khắc trên mặt hắn, nháy mắt trong lòng nàng mềm nhũn đi.

Tiểu Yêu Hậu xoay người sang chỗ khác, giọng nói bỗng nhiên biến thành vô cùng bình tĩnh:

- Được! Ta và Tuyết Nhi đi cùng ngươi.

Vân Triệt biết tiểu Yêu Hậu nhất định nói ra câu nói này, bởi vì trước khi đến đây, Phượng Tuyết Nhi đã nói với hắn lời giống như đúc. Nhưng hắn chỉ có thể lắc đầu:

- Truyền tống trận về thần giới của các nàng, chỉ có thể mang thêm nhiều hơn một người.

“…” Toàn thân tiểu Yêu Hậu cứng đờ, thật lâu không nói gì.

Tô Linh Nhi đứng ở bên người Vân Triệt, hai tay ôn nhu ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, để Vân Triệt ca ca đi đi. Bởi vì huynh ấy… Chính là một người như vậy, muội thích, cũng chính là Vân Triệt ca ca như vậy.

“…” Thân hình bé bỏng của tiểu Yêu Hậu hơi run run, hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, thì thầm nói nhỏ:

- Đúng vậy… Từ đầu đến cuối, hắn đều là người như vậy… Bằng không… Sao ta lại… Yêu hắn…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment