.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_940" class="block_" lang="en">Trang 470# 2
Chương 940: Hai cam đoan
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói:
- Vân ca ca, nếu như, huynh lại không cách nào gặp lại được nàng ấy mà nói, huynh thật sự sẽ… Cả đời đều không vui vẻ sao?
Vân Triệt lắc đầu, nhìn Phượng Tuyết Nhi nói:
- Có các nàng ở bên cạnh ta, ta làm sao có thể không vui vẻ chứ. Chính là như vậy, linh hồn của ta sẽ xuất hiện một khoảng trống vĩnh viễn không cách nào lấp kín. Năm đó, chính là bởi vì ta do dự lui bước, ta đã vĩnh viễn mất đi tiểu yêu nữ… Chuyện giống vậy, ta không bao giờ mong nhận lần thứ hai nữa.
- Tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ, Tuyết Nhi tỷ tỷ, để cho huynh ấy đi đi.
Tô Linh Nhi nói nhỏ. Nàng là một người duy nhất từ đầu tới cuối đều không nói lời phản đối.
Tiểu Yêu Hậu sâu xa nói:
- Chúng ta phản đối, lại sẽ có tác dụng sao? Chuyện hắn quyết ý muốn làm, nào đã có người nào có thể chân chính ngăn cản.
- Ta…
Vân Triệt vừa định lên tiếng, tiểu Yêu hậu đột nhiên ngắt lời hắn:
- Vân Triệt, ta biết ta không cách nào ngăn cản ngươi. Thần giới là nơi như thế nào, ngươi cũng nhất định còn rõ ràng hơn chúng ta. Nếu ngươi vẫn quyết ý muốn đi, nói rõ, vậy đối với ngươi mà nói, đúng là có lý do không thể không đi. Ta thân là nữ nhân của ngươi, sao lại có thể ngăn cản.
Đôi mắt Vân Triệt khẽ nhúc nhích, hắn thật không ngờ, tiểu Yêu Hậu tính tình cường ngạnh, thế mà lại cứ đáp ứng như vậy, điều này khiến cho trong lòng hắn ấm áp, đồng thời cũng càng thêm áy náy.
Giọng tiểu Yêu Hậu đột nhiên lạnh xuống, từng lời mang theo cường ngạnh không cho cãi lại:
- Nhưng mà… Ngươi phải cam đoan hai chuyện với ta! Chỉ cần ngươi cam đoan làm được hai chuyện này, ta sẽ đáp ứng phương pháp trị liệu mà ngươi và Linh Nhi đưa ra, khiến cho ngươi có thể yên tâm đi thần giới. Nếu không…
Câu nói sau “Nếu không” còn chưa kịp nói ra, thân thể mềm mại của nàng đã bị Vân Triệt nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau:
- Thải Y, ta chỉ biết, nàng sẽ luôn bao dung ta tùy hứng… Ta cam đoan trước với nàng, đây là một lần tùy hứng cuối cùng của ta, lần này cho dù nàng muốn ta làm cái gì, ta đều sẽ đáp ứng nàng.
Bao dung? Ngươi cho rằng… Ta thật sự muốn bao dung sao? Tiểu Yêu Hậu khẽ thì thầm ở trong lòng… Nếu linh hồn của ngươi có chút khuyết thiếu, kia lại đâu chỉ là một mình ngươi không trọn vẹn…
Tiểu Yêu Hậu nhắm hai mắt lại, dốc hết khả năng có thể khiến giọng nói của mình trở nên lạnh như băng quyết tuyệt hơn bất cứ lần nào trước:
- Được… Nhớ kỹ lời ngươi nói. Ta muốn ngươi cam đoan một chuyện –– tuyệt đối không được chết!!
“…” Vân Triệt chậm rãi gật đầu, nói khẽ:
- Thải Y, Tuyết Nhi, Linh Nhi, các nàng yên tâm, ta đi thần giới, cũng không phải theo đuổi thần đạo, cũng không phải đi tìm ai báo thù, chỉ muốn gặp lại sư phụ của ta mà thôi, cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa, ta cứu mạng Mộc Băng Vân, thêm vào duyên phận của Băng Vân tiên cung, sau khi nàng ấy mang ta đến thần giới, nhất định còn có thể bảo hộ và trợ giúp ta, ta sợ muốn gặp phải nguy hiểm cũng khó khăn, cho nên, các nàng hoàn toàn không cần lo lắng quá độ… Được được được, ta cam đoan trước, sau khi ta đến thần giới, ta nhất định nhất định sẽ không đi chạm vào bất cứ chuyện nguy hiểm nào, chờ sau khi nhìn thấy sư phụ, ta lại một sợi tóc không thiếu quay về.
Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng nói:
- Năm đó khi từ Huyễn Yêu giới về Thiên Huyền đại lục, ngươi cũng không sai biệt lắm nói như vậy. Nhưng khi ta gặp lại ngươi, ngươi lại là nửa cái thi thể.
“…” Vân Triệt nghẹn lời, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói:
- Ta đây lại cam đoan một lần có được không?
Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng nói:
- Lấy tính cách của ngươi, cam đoan một vạn lần lại có ích lợi gì. Ta chỉ hy vọng, khi ngươi sẽ phải dính vào nguy hiểm, có thể nhớ tới lời ngày hôm nay của ta, có thể nghĩ tới cha nương của ngươi, gia gia của ngươi, Thương Nguyệt của ngươi, Tuyết Nhi của ngươi, Linh Nhi của ngươi, Linh Tịch của ngươi… Còn có ta, suy nghĩ thử xem nếu ngươi chết ở thần giới, bao nhiêu người sẽ bởi vì ngươi mà đau khổ cả đời! Mà những người này, đều là người quan tâm nhất vướng bận ngươi nhất trên đời này.
Cánh tay Vân Triệt nhất thời lại ôm chặt thêm, nàng nói như vậy, khiến đáy lòng hắn hung hăng xúc động:
- Ta biết. Những năm này, ta lần lượt mang đến lo lắng cho các nàng. Nhưng mà, lần đi này không giống với lần trước, Thiên Huyền đại lục cũng được, Huyễn Yêu giới cũng vậy, có rất nhiều thứ cần ta liều mạng thủ hộ… Bao gồm các nàng. Nhưng đi về thần giới, ta chỉ muốn gặp được một người, sau khi hoàn thành tâm nguyện, ta sẽ lập tức quay về. Ta cam đoan với các nàng, thời kỳ này, ta tuyệt đối sẽ không đi dính vào nguy hiểm, cho dù có khả năng có nguy hiểm, ta đều nhất định sẽ không đi tới gần, có được không?
- Vân ca ca, huynh nhất định… Nhất định phải nhớ kỹ lời cam đoan này của huynh.
Nghĩ đến sắp chia ly, tuy rằng Phượng Tuyết Nhi vẫn luôn cố hết sức kiềm chế, nhưng vành mắt vẫn càng lúc càng đỏ.
Tiểu Yêu Hậu khẽ hít một hơi, bộ ngực đã có quy mô rất lớn không ngừng nhẹ nhàng phập phồng:
- Chuyện thứ hai. Ngươi mới vừa nói, kim ô thánh thần nói cho ngươi biết trong vòng năm năm phải gặp được nàng ấy, bằng không liền không còn có khả năng gặp lại nhau. Như vậy… Nhiều nhất thời gian năm năm. Trong vòng năm năm, cho dù ngươi có nhìn thấy nàng ấy hay không, ngươi nhất định phải quay về! Một ngày cũng không được vượt qua!
Vân Triệt không chút do dự đáp ứng:
- Được, ta cam đoan với các nàng, trong vòng năm năm, cho dù có tìm được nàng ấy hay không, ta đều nhất định sẽ trở về!
… … … … …
Ra khỏi Yêu Hoàng cung, trời đã hoàn toàn tối xuống. Chuyện đi tới thần giới quá mức trọng đại, có lẽ hắn phải rời khỏi thời gian mấy năm, sau khi nói cho tiểu Yêu Hậu các nàng xong, hắn còn phải đi nói cho phụ mẫu, Thương Nguyệt ở Thương Phong hoàng thành, gia gia và Linh Tịch ở Lưu Vân thành, cùng với Hạ Nguyên Bá ở Hoàng cực thánh vực.
Bên người, Tô Linh Nhi đi tới cùng hắn.
- Linh Nhi, chuyện này có phải ta ích kỷ hơi quá đáng không.
Vân Triệt thở dài một tiếng hỏi, vì quyết định của một mình hắn, quấy rầy nỗi lòng và cuộc sống của mọi người ở bên người.
Tô Linh Nhi mỉm cười lắc đầu:
- Nửa năm trước, huynh không phải đã làm ra chuyện tương tự rồi sao, mà một lần, là vì muội, cứng rắn đi Thương Vân đại lục, vẫn còn vì không muốn để cho bọn họ lo lắng, vụng trộm giấu giếm mọi người, so với một lần này, dường như càng thêm “Ích kỷ” đó. Nhưng mà, nếu không phải huynh “Ích kỷ” như vậy, đời này của muội, có lẽ đã không có cách nào gặp lại được huynh.
- Linh Nhi…
- Vân Triệt ca ca, trong lòng huynh chứa rất nhiều rất nhiều người, nhưng lại nghiêm cẩn và chấp nhất đối với mỗi một người như vậy, điều này cũng là vì sao, trái tim của các nàng đều nguyện ý chặt chẽ cột vào trên người huynh. Huynh đối với sư phụ của huynh cũng giống như vậy, mà muội tin tưởng, nàng ấy đối với huynh, cũng sẽ không tuyệt tình giống như biểu hiện ra… Vân Triệt ca ca, ở thần giới nhất định phải cố gắng lên, sớm tìm được Mạt Lỵ sư phụ của huynh, sau đó, trở về sớm chút, mỗi một người chúng ta, đều sẽ ngày ngày đêm đêm chờ huynh.
Má ngọc của Tô Linh Nhi mang cười, nhưng trong mắt đẹp ngầm chứa lệ. Bọn họ chia lìa một đời, ở dưới vận mệnh luân hồi cuối cùng gặp nhau lần nữa, nhưng mới nửa năm ngắn ngủi, liền lại phải chia lìa… Nàng càng thêm không nỡ và lo lắng hơn bất cứ người nào.
- Linh Nhi, cám ơn nàng.
Trong lòng Vân Triệt ấm áp tột đỉnh.
- Giữa chúng ta, sao phải nói cám ơn chứ.
Tô Linh Nhi dựa thân thể vào trước ngực Vân Triệt, nhẹ nhàng nói.
Vân Triệt nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên sâu thẳm:
- Linh Nhi, còn muốn nhờ nàng… Làm một chuyện vì ta. Lại thêm thời gian nhiều nhất hai ba năm, huyền lực của Tuyết Nhi sẽ đột phá Quân Huyền, thành Thần Huyền cảnh chân chính. Mà khi đó, nếu như ta còn chưa trở lại, nàng ấy có thể sẽ đến thần giới tìm ta… Khi đó, các nàng nhất định phải giúp ta khuyên nàng ấy ở lại.
Tô Linh Nhi cũng nói khẽ:
- Vân Triệt ca ca, huynh yên tâm, cho dù không có muội, tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ cũng sẽ khuyên tỷ ấy ở lại, Tuyết Nhi tỷ tỷ cũng không phải người kích động như vậy. Bằng không, mới vừa rồi các nàng sẽ kiên trì cùng đi thần giới với huynh… Tuy rằng thầy trò Mộc tiên tử chỉ có thể mang theo một người, nhưng huynh có thể thông qua Thái cổ huyền chu mang theo các nàng đi cùng, huynh cho rằng các nàng không nghĩ tới điều này sao?
“…” Vân Triệt nhất thời ngậm họng
Tô Linh Nhi bỗng nhiên khẽ nở nụ cười:
- Hi, tiểu Yêu Hậu tỷ tỷ và Tuyết Nhi tỷ tỷ không phải không biết vẻ đẹp của mình, hai nàng một người là đệ nhất mỹ nữ Huyễn Yêu giới, một người là đệ nhất mỹ nữ Thiên Huyền đại lục, cho dù muội một nữ hài tử, đều thường xuyên nhìn các tỷ ấy mà mê mẩn, nam nhân thần giới nhìn thấy còn không phải sẽ điên mất, nếu cùng huynh đi thần giới, không rước lấy vô số phiền phức cho huynh mới là lạ, huynh đi một mình, thật ra ngược lại an toàn hơn. Ưm… Muội bỗng nhiên nghĩ, ngày huynh trở về, có phải sẽ mang theo vài thần nữ trên trời cùng trở về hay không.
- Ha ha ha, làm sao có thể.
Vân Triệt nở nụ cười.
Tô Linh Nhi nhìn hắn, trong mắt mênh mông rõ ràng lộ ra vẻ nghiêm cẩn:
- Phi thường có khả năng. Dù sao, Vân Triệt ca ca của muội là nam tử tốt nhất trên đời, cho dù là thần nữ trên trời, cũng nhất định chưa từng thấy người nào hoàn mỹ giống như Vân Triệt ca ca của muội, nói không chừng, đều sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Xem ra, muội và cha nương, còn có mấy vị tỷ tỷ phải sớm chuẩn bị sẵn sàng mới được.
- Ha ha ha ha ha.
Vân Triệt ôm chặt lấy Tô Linh Nhi, phá lên cười, tâm tình nhất thời đã khá hơn nhiều rất nhiều.
… … … … …
Vân Triệt trịnh trọng thông báo quyết định đi tới thần giới của mình cho tất cả mọi người. Cách thời điểm hắn đi theo thầy trò Mộc Băng Vân rời đi, còn có một tháng. Trong một tháng này, hắn không tu luyện nữa, mỗi ngày làm bạn với người nhà và hồng nhan, đồng thời mỗi ngày sẽ rút ra vừa đủ hai canh giờ giải độc cho Mộc Băng Vân.
Ở dưới lực tinh lọc cường đại của Thiên độc châu, viêm độc ngàn năm trên người Mộc Băng Vân mỗi ngày đều sẽ yếu bớt đi một phần, hơn nữa lại chưa từng xuất hiện tình hình khuếch tán. Bắt đầu từ ngày thứ năm, Vân Triệt liền không cần phải lấy Hoang thần lực phụ trợ, theo huyền lực của bản thân Mộc Băng Vân tự phục hồi từ từ, trong thân thể của nàng đã cấp tốc kết hợp ra nguyên khí bàng bạc càng ngày càng nồng đậm.
- Phù!!
Một ngày này, lại một lần trừ độc xong cho Mộc Băng Vân, Vân Triệt thu bàn tay về, trên người lóe lên một chút viêm quang kim ô, đốt tan toàn bộ bông tuyết do mồ hôi toàn thân ngưng kết thành.
Mộc Băng Vân đứng lên từ trên xe trượt tuyết, trong mắt, cũng bình tĩnh rơi vào trên người Vân Triệt, giây lát, nàng chậm rãi nói:
- Không có máu băng hoàng và hồn băng hoàng làm cơ sở, ngươi lại gượng ép tu thành Băng hoàng phong thần điển, một điểm này cực kỳ không tầm thường, nhưng ngươi lại đồng thời có được kim ô thần lực. Nước lửa trái ngược tương khắc, ngươi chẳng những đồng thời hòa hợp một thân, lại còn có thể tự do khống chế như thế… Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“…” Vân Triệt nhanh chóng xoay chuyển tâm niệm, định dùng lý do gì để giải thích.
- Nếu muốn làm được hai điểm này, có lẽ là “Cửu huyền linh lung thể” trong truyền thuyết mấy vạn năm xuất hiện một người có thể siêu thoát giới hạn pháp tắc có thể làm được. Nhưng “Cửu huyền linh lung thể” lại chỉ xuất hiện trên người nữ tử…
Tròng mắt Mộc Băng Vân nhìn về phía Vân Triệt khựng lại:
- Hay là ngươi đã từng song tu với một nữ tử nào đó có được “Cửu huyền linh lung thể”?
- Ờ thì… Có khả năng đi.
Vân Triệt thuận miệng qua loa lấy lệ nói, nhưng trong lòng rên rỉ một trận: Khuynh Nguyệt lão bà chính là thân vốn có “Cửu huyền linh lung thể”, ta ngược lại muốn… Nhưng cho tới bây giờ nàng đều không cho chạm vào!
Khuynh Nguyệt…
Vân Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi:
- Mộc tiên tử, năm đó ngươi lưu lại truyền tống trận ở Băng di thần điện, sẽ truyền tống người đến đâu?
Mộc Băng Vân nghe vậy, lại khẽ lắc đầu:
- Ta không biết. Ngàn năm trước, vì Thiên cơ môn tiên đoán “Đại kiếp nạn ngàn năm” cho Băng Vân tiên cung, sợ tiên đoán ứng nghiệm, vì lưu lại cho Băng Vân tiên cung một tia hy vọng trong kiếp nạn, ta phóng ra lực lượng của thứ nguyên thạch, đúc thành thứ nguyên truyền tống trận đơn giản kia, nhưng cũng không chỉ động không gian truyền tống tới, cho nên, ta cũng không cách nào biết được nó sẽ truyền tống người ta tới nơi nào. Mà lực lượng của thứ nguyên thạch, nó đủ để truyền tống người ta tới chỗ vô cùng xa… Thậm chí tới thần giới, đều không phải không có khả năng.
- Thì ra là thế.
Tuy rằng đã sớm biết có thể sẽ là đáp án này, Vân Triệt vẫn thất vọng trong lòng như trước.
Bất tri bất giác, đã hơn năm năm chưa thấy Khuynh Nguyệt, bây giờ nàng rốt cuộc ở đâu?