Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 942 - Chương 943: Đến Lúc Đi Thần Giới

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_943" class="block_" lang="en">Trang 472# 1

 

 

 

Chương 943: Đến lúc đi thần giới



- Vào đi.

Ánh mắt Mộc Băng Vân đảo qua.

Cửa điện được cẩn thận đẩy ra, Mộc Tiểu Lam bưng một cái chén ngọc tản ra khí nóng đi vào, đầu tiên nàng liếc mắt nhìn Vân Triệt, sau đó coi như không có sự hiện hữu của hắn:

- Sư tôn, đây là cháo tuyết liên đặc biệt của nơi này, uống khá ngon, sư tôn nhất định phải nếm thử.

Mộc Băng Vân khẽ gật đầu:

- Trước đặt ở đó đi.

Đặt chén ngọc xuống, Mộc Tiểu Lam bước nhanh đi đến bên người Mộc Băng Vân, quan tâm chú ý nhìn sư tôn từ trên xuống dưới:

- Sư tôn, hôm nay cảm thấy như thế nào? Chỉ có điều nhìn khí sắc, còn tốt hơn hôm qua rất nhiều.

Mộc Băng Vân khẽ cười, nói:

- Tiểu Lam, ta vừa khéo có một chuyện muốn nói với con. Ta đã quyết định mang Vân Triệt về Ngâm Tuyết giới, sau đó để cho hắn gia nhập Băng Hoàng thần tông chúng ta.

- Hả?

Tin tức này khiến Mộc Băng Vân kêu lên một tiếng kinh hãi, trừng lớn mắt liếc nhìn Vân Triệt, phản xạ có điều kiện phản đối:

- Nhưng mà hắn là người xấu…

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại nháy mắt nghĩ đến độc trên người sư tôn còn phải dựa vào hắn, vội vàng sửa lời nói:

- Con… Con nói, tuy rằng tu vi của hắn coi như lợi hại, nhưng ở Băng Hoàng thần tông, cho dù muốn vào Lạc Tuyết cung, đều có phần miễn cưỡng. Dù sao, cảnh giới giống nhau, hạ giới còn kém hơn thần giới một đoạn rất lớn. Huyền lực của hắn là Quân Huyền cảnh cấp năm, nhưng đoán chừng ngay cả Quân Huyền cảnh cấp ba ở chỗ chúng ta hắn cũng đánh không lại. Có khi, ngay cả khảo nghiệm đầu tiên cũng không qua được.

Vân Triệt: “…”

- Vân Triệt không cần nhận khảo nghiệm. Ta sẽ trực tiếp cho hắn vào Lạc Tuyết cung, sau một thời gian ngắn, lại đẩy hắn vào Hàn Tuyết điện. Nếu không sợ gây ra tranh luận quá lớn, đưa tới chú ý và phiền toái không cần thiết cho Vân Triệt, ta ngược lại muốn trực tiếp nhét hắn vào cung thứ ba mươi sáu của Băng Hoàng chúng ta.

Giọng Mộc Băng Vân êm dịu bình thản, nhưng Mộc Tiểu Lam nghe được lại miệng há to:

- Vì… Vì sao? Hắn yếu kém như vậy, còn là người hạ giới, còn như vậy… Sư tôn đã đáp ứng cho hắn đi thần giới, đã là báo đáp rất lớn cực kỳ lớn rồi, vốn không cần thiết phải như vậy, bằng không, một vài người dụng tâm kín đáo, nói không chừng sẽ càng thêm nói bậy sau lưng sư tôn.

- … Ta tự có tính toán.

Mộc Băng Vân nói. Tuy rằng huyền lực của Vân Triệt còn chưa bước vào thần đạo, ở Băng Hoàng thần tông, trở thành nửa đệ tử chính thức đều coi như miễn cưỡng, nhưng mà, có thể được Thiên độc châu nhận chủ, có thể không dựa vào máu băng hoàng, không cần bất cứ ai chỉ điểm gắng gượng tu thành Băng hoàng phong thần điển, còn kiêm thêm huyết mạch kim ô…

Người này sao phải người tầm thường.

Nhưng chuyện này, Mộc Băng Vân không cách nào giải thích cho Mộc Tiểu Lam. Bởi vì chuyện thân Vân Triệt có Thiên độc châu, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Hắn đến thần giới như thế, giống như trong biển cả nhiều thêm một cọng lục bình nhỏ bé, không ai sẽ nhìn nhiều một lần. Nhưng một khi chuyện thân hắn có Thiên độc châu bị tiết lộ ra…

Ánh mắt của toàn bộ thần giới sẽ nháy mắt khóa chặt trên người hắn!!

- Tiểu Lam, tuy rằng tính cách Vân Triệt hơi tà tứ, nhưng cũng không phải người lòng đầy ác niệm. Hiện giờ mặc dù tu vi của hắn xa không bằng con, nhưng đây là vì vị diện có hạn, nếu luận về thiên tư, hắn cũng sinh ra ở Ngâm Tuyết giới, có lẽ cũng không kém con nhiều lắm. Sau này ở trong tông môn, con phải nhớ tới ơn cứu mạng ta của hắn, quan tâm trợ giúp nhiều hơn.

- A, nếu sư tôn đã quyết định, con đây… Đương nhiên nghe lời sư tôn nói.

Mộc Tiểu Lam đáp ứng, nhưng quai hàm phình lên, hiển nhiên không phục lắm cộng thêm rất không vừa ý, nàng liếc mắt nhìn Vân Triệt, cả vú lấp miệng em nói:

- Có nghe thấy không! Chờ trở lại Ngâm Tuyết giới, ta sẽ là sư tỷ của ngươi, về sau ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời sư tỷ nói, nếu ngươi… Nếu ngươi làm chuyện gì xấu mà để cho ta bắt được, cho dù có sư tôn che chở cho ngươi, ta… Ta cũng sẽ hung hăng giáo huấn ngươi.

Ánh mắt Vân Triệt liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới:

- Sư tỷ? Có lầm không, ngươi một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, để cho ta gọi ngươi là sư tỷ?

- Ở Băng Hoàng thần tông, bối phận đệ tử không ấn theo tuổi, mà ấn theo đẳng cấp. Ví dụ như các đệ tử của Lạc Tuyết cung đều phải gọi các đệ tử của Hàn Tuyết điện là sư huynh sư tỷ, đệ tử của Hàn Tuyết điện cũng xưng hô như thế với đệ tử của Băng Hoàng cung. Mà cùng một đẳng cấp, lại dựa vào thời gian vào tông. Cho nên, cho dù luận theo đẳng cấp, hay là thời gian vào tông, sau khi ngươi gia nhập tông ta, đúng là phải gọi tiểu Lam là sư tỷ.

Mộc Băng Vân giải thích.

- Nghe –– rõ –– hay –– chưa!!

Mộc Tiểu Lam vô cùng đắc ý bày mặt quỷ về phía Vân Triệt.

- A, đã biết.

Vân Triệt đành phải vô lực lên tiếng… Xem ra cho dù ở vị diện nào, thế giới gì, đều vĩnh viễn là cường giả vi tôn. Có lẽ ở thần giới, cách sinh tồn này càng thêm tàn khốc.

- Tiểu Lam, ngàn vạn lần nhớ kỹ lời lúc trước ta nói, Vân Triệt giải độc cho ta, cùng với chuyện tu luyện Băng hoàng phong thần điển, nhất định không thể nói cho bất cứ kẻ nào, cho dù là người nhà của con!

Giọng điệu Mộc Băng Vân đặc biệt thận trọng.

- Đã biết, sư tôn người cũng đã dặn dò tám trăm lần rồi. Người khác hỏi, con liền nói là do Đại Giới Vương tìm được phương pháp giải độc.

Mộc Tiểu Lam gật đầu cam đoan lần thứ N lần.

- Nói… Huyền lực bây giờ của ngươi, ở giai đoạn nào của Thần Nguyên cảnh?

Vân Triệt đột nhiên hỏi.

- Hừ hừ, bây giờ ta là Thần Nguyên cảnh cấp năm… Chỉ có điều!!

Mộc Tiểu Lam lập tức lên giọng nói:

- Tuy rằng ta chỉ ở Thần Nguyên cảnh, nhưng ở Băng Hoàng thần tông chúng ta, ta là đệ tử của Băng Hoàng cung! Đệ tử của Băng Hoàng cung đều ít nhất phải đạt tới Thần Hồn cảnh, còn phải thông qua khảo hạch mới có thể tiến vào. Nhưng cấp bậc đại thiên tài giống như ta –– mười sáu tuổi liền vượt qua Thần Nguyên cảnh, ngay cả khảo hạch đều không dùng đến, liền trực tiếp vào Băng Hoàng cung. Ngay cả sư tôn của ta cũng nói tương lai ta nhất định có thể tiến vào Băng Hoàng thần điện, nói không chừng, còn có thể giống như Hàn Dật sư huynh, trở thành người được tuyển chọn chuẩn bị trở thành đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương đó… Ừm, chỉ có điều, ta nhất định không tranh được với Hàn Dật sư huynh.

Vân Triệt thuận miệng đáp lại hai tiếng, thấp giọng lầm bầm:

- A a a, vậy ngươi đại thiên tài siêu cấp này cũng phải cẩn thận một chút, nghe nói càng là thiên tài càng sẽ gọi sét đánh, khi đến Thần Kiếp cảnh ngươi đừng bị lôi kiếp chém đến không còn.

- Ngươi ngươi ngươi ngươi…

Mộc Tiểu Lam bị chọc tức đến thiếu chút nữa nhảy lên:

- Sư tôn, người… Người xem hắn kìa!

Mộc Băng Vân khẽ cười gật đầu, những ngày này hai người này nhìn nhau không vừa mắt đã sớm thấy nhưng không thể trách:

- Tiểu Lam ở Băng Hoàng thần tông thật đúng là đệ tử kiệt xuất đặc biệt, hàng năm đệ tử có thu vào Băng Hoàng thần tông rất nhiều, nhưng đệ tử có thể lấy Thần Nguyên cảnh tiến vào Băng Hoàng thần tông cũng cực ít, bình quân phải vài năm mới xuất hiện một người, một người trước đó, vẫn là mười ba năm trước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mười mấy năm sau, liền có tư cách tiến vào Băng Hoàng thần điện.

- Haizzz, nếu không phải do ta liên lụy, tu vi hiện giờ của tiểu Lam tất nhiên xa không chỉ như vậy.

Mộc Băng Vân than nhẹ một tiếng.

Mộc Tiểu Lam luống cuống, nàng dùng sức lắc đầu:

- Sư tôn, người ngàn vạn lần đừng nói mấy lời này, có thể làm bạn bên cạnh sư tôn, là phúc phận lớn nhất đời này của con. Nếu như có thể luôn luôn làm bạn, phụng dưỡng sư tôn, cho dù cả đời không được vào Băng Hoàng thần điện, con cũng cam tâm tình nguyện.

- Hơn nữa, sau khi sư tôn khỏi hẳn, Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu của chúng ta cũng nhất định sẽ lập tức quật khởi. Đến lúc đó, xem ai còn dám coi thường cung thứ ba mươi sáu của chúng ta.

Mộc Băng Vân đưa tay, yêu thương khẽ vuốt gò má của Mộc Tiểu Lam, mặc dù không nói gì, nhưng chỗ sâu trong mắt lại lộ ra mềm nhẹ hoàn toàn mở ra.

Xem ra, trên người hai thầy trò này có không ít chuyện xưa… Vân Triệt thầm nghĩ.

- Nói, mới vừa rồi ngươi nói “Hàn Dật sư huynh” là ai.

Nghĩ đến dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của Mộc Tiểu Lam khi nhắc đến người này, Vân Triệt hơi khinh bỉ hỏi.

Nghe được Vân Triệt đột nhiên nhắc đến Hàn Dật sư huynh, nháy mắt trong mắt Mộc Tiểu Lam lại phát sáng lóng lánh:

- Hàn Dật sư huynh là người tài ba nhất trong nhóm đệ tử này của chúng ta! A không đúng! Phải nói là người thiên tài nhất nhất nhất nhất trong gần ngàn năm của cả Ngâm Tuyết giới. Khi huynh ấy hai mươi tuổi, đã được đặc biệt cho phép tiến vào Băng Hoàng thần điện, về tuổi… Không chênh lệch lắm với ngươi tên xấu xa này, nhưng tu vi đã là Thần Kiếp cảnh, cho dù ở tinh giới thượng vị, có thể nhanh như vậy đã đột phá đến Thần Kiếp cảnh đều rất ít cực kỳ ít. Cho nên huynh ấy hoàn toàn xứng đáng là một trong những người có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương nhất, phải biết rằng, bình quân một ngàn năm Đại Giới Vương của chúng ta mới có thể thu một đệ tử thân truyền. Nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, ở Ngâm Tuyết giới chính là vinh quang muôn đời, địa vị ở Băng Hoàng thần tông chúng ta, đều gần như có thể trực tiếp ngang hàng với các cung chủ, trưởng lão, tương lai càng không thể tưởng tượng được.

- Còn có còn có, tuy rằng Hàn Dật sư huynh vô cùng lợi hại, nhưng một chút cũng không kiêu ngạo khinh người giống như những người khác ở Băng Hoàng thần điện, ngược lại, huynh ấy còn thường xuyên vô tư trợ giúp và chỉ đạo cho sư đệ sư muội ở Băng Hoàng cung và Hàn Tuyết điện, cho dù Lạc Tuyết cung, huynh ấy đều lấy ôn nhu đối xử, nhìn thấy sư đệ sư muội bị một vài sư huynh sư tỷ đáng giận vô cớ khi dễ, huynh ấy đều sẽ ra mặt quát bảo dừng lại, huynh ấy còn giúp ta rất nhiều lần đó! Trên dưới Băng Hoàng thần tông, gần như không có ai không thích Hàn Dật sư huynh.

- Hơn nữa, Hàn Dật sư huynh còn có dáng dấp ngọc thụ lâm phong như vậy, gia thế lại tốt như vậy, quả thật là ngươi hoàn mỹ nhất mà ta từng gặp được.

Nói đến “Hàn Dật” sư huynh, Mộc Tiểu Lam nhất thời thao thao bất tuyệt, trong mắt tràn đầy thái độ sùng bái, đồng thời còn không quên nói móc Vân Triệt một phen:

- So sánh với người xấu xa nào đó, quả thật chính là… Chính là khác biệt giữa thần tiên và và tảng đá thối, hừ!

- A chà chà, nhìn chưa ra, ngươi tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh này đã bắt đầu tư xuân rồi.

Vân Triệt đưa tay sờ cằm, cười híp mắt nói.

- Tư… Xuân?

Mộc Tiểu Lam thoáng mê hoặc trong chốc lát, mới cuối cùng phản ứng kịp hàm nghĩa của hai từ này, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc bị tức đến đỏ bừng, cả người giống như một con thỏ bị ép đến nhảy dựng lên:

- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! Sư tôn… người nhìn hắn kìa! Hắn lại khi dễ con, người xấu chính là người xấu, vốn chính là tính xấu không đổi, sư tôn còn đối xử tốt với hắn như vậy.

Mộc Băng Vân hơi bất đắc dĩ lắc đầu:

- Được rồi, Vân Triệt, hôm nay vất vả ngươi. Trong khoảng thời gian trước khi đi thần giới, làm bạn với người bên cạnh ngươi nhiều một chút đi. Ngươi cũng tốt nhất nên thừa dịp trong khoảng thời gian này cân nhắc thận trọng nhiều hơn, về cá nhân ta mà nói, cực kỳ không đề nghị ngươi đi thần giới.

- Ừm.

Vân Triệt gật gật đầu, không nói thêm gì, đứng dậy rời đi.

… … … … … …

Một tháng rất ngắn, trong khoảng thời gian này, Vân Triệt trừ bỏ mỗi ngày đúng giờ giải độc cho Mộc Băng Vân, hoàn toàn dừng tu luyện, mỗi ngày làm bạn với phụ mẫu mẫu thân và thê tử hồng nhan. Tiểu Yêu Hậu cũng bắt đầu chính thức tiếp nhận phương pháp trị liệu của Tô Linh Nhi, Thương Nguyệt triệt để bỏ qua triều chính, suốt ngày ở bên cạnh hắn, Phượng Tuyết Nhi cũng chưa trở lại Phượng Hoàng thành.

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, một tháng trong lúc lơ đãng lặng yên mà qua.

Theo viêm độc toàn thân Mộc Băng Vân tinh lọc hết, cuối cùng cũng đã đến ngày Vân Triệt đi thần giới.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment