Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 943 - Chương 944: Hẹn Gặp Lại, Lam Cực Tinh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_944" class="block_" lang="en">Trang 472# 2

 

 

 

Chương 944: Hẹn gặp lại, Lam cực tinh



Huyễn Yêu giới, phía sau Kim ô lôi viêm cốc, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ trầm mặc thật lâu.

- Khí tức hỏa diễm của Kim ô lôi viêm cốc luôn dần yếu bớt, hơn nữa yếu bớt càng lúc càng nhanh.

Tiểu Yêu Hậu nhìn về phương xa, núi lửa đã từng bạo động không thôi hiện giờ rõ ràng đã im lặng hơn phân nửa. Biển lửa đã từng sóng lửa che trời cũng chỉ ngẫu nhiên bốc lên ngọn lửa cao chừng mấy trượng.

“…” Trong lòng Vân Triệt rõ ràng, tất cả điều này đều bởi vì hắn. Lúc trước khi kim ô giao hết nguyên huyết và hồn nguyên cuối cùng cho hắn, cũng đã nói lên sự hiện hữu của mình cũng chỉ có thể duy trì thời gian mười năm, sau này lại liên tục hai lần vì hắn gượng ép phong tỏa ma nguyên châu, càng rút ngắn thời gian nó tồn tại thật lớn.

- Chúng ta đi thôi, nó nói sau khi nàng khỏi hẳn, liền dẫn nàng tới gặp nó. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên nó chủ động muốn gặp nàng, chắc có chuyện thật quan trọng.

Vân Triệt buồn bã nói, chỉ có điều trong lòng hắn, đã ngầm có một đáp án.

Hai người tới tận cùng của Kim ô lôi viêm cốc, vừa định mở miệng la lên, tròng mắt màu vàng kim liền đã mở ra ở trên bầu trời.

- Xem ra, bản tôn tỉnh đúng lúc.

Tròng mắt của linh hồn kim ô chiếu từ trên không trung trùm xuống, sau đó rơi vào trên người tiểu Yêu Hậu.

Tiểu Yêu Hậu vái lạy thật sâu:

- Kim ô thánh thần, nghe nói ngài triệu kiến, không biết có gì phân phó.

So với một tháng trước, khí tức huyền lực của tiểu Yêu Hậu đã yếu bớt trên phạm vi cực lớn, huyền lực từ nửa bước Thần Huyền suy nhược đến Quân Huyền cảnh cấp sáu. Nhưng khí tức sinh mệnh của nàng lại không lẫn lộn cùng một chỗ với huyền lực, mà trở nên độc lại lại cường thịnh.

- Ngươi thế mà lại… Thật sự thoát khỏi kỳ hạn ba năm phải chết!?

Nhận thấy được trạng thái lúc này của tiểu Yêu Hậu, trong tròng mắt của linh hồn kim ô xuất hiện rung chuyển kịch liệt, trong giọng nói rõ ràng đầy rẫy khiếp sợ sâu đậm. Bởi vì, ở trong nhận thức của nó, đây đều không phải là chuyện nên phát sinh.

- Vân Triệt, ngươi rốt cuộc chữa khỏi cho nàng như thế nào?

Linh hồn kim ô trầm giọng hỏi, giọng điệu cực kỳ ngưng trọng.

Vân Triệt hơi thận trọng suy nghĩ một lúc, đáp chi tiết:

- Cái này… Là sư phụ y đạo của ta ở Thương Vân đại lục nghĩ ra phương pháp cứu trị. Trong vòng một tháng này, trong khi thong thả tán đi huyền lực khi trước ngươi giao cho nàng, chậm rãi chia lìa nguyên khí và huyền khí, khiến mạch máu một lần nữa độc lập, do đó chặt đứt cắn phá đối với tuổi thọ. Lúc trước cũng không tuyệt đối nắm chắc, nhưng không nghĩ tới, hiệu quả vượt xa dự đoán trước, cả quá trình không kinh sợ không nguy hiểm.

- Sư phụ y đạo ở Thương Vân đại lục? Người tên Vân Cốc kia sao?

Linh hồn kim ô từng xem ký ức của Vân Triệt hai lần, tự nhiên biết được sự tồn tại của Vân Cốc:

- Không có khả năng! Hắn rõ ràng chỉ là một người phàm, mà chuyện như này, cho dù là người của thần giới, cũng không thể nào làm được. Kể cả sư phụ huyền đạo của ngươi, hẳn cũng từng nói cho ngươi nàng vốn không cách nào chữa được đi.

“…” Vân Triệt kinh ngạc, Mạt Lỵ đúng thật từng nói, hoặc là hắn tìm được Hồng mông sinh tử ấn, hoặc là Đại đạo phù đồ quyết luyện tới cảnh giới cực cao, bằng không, không có bất kỳ phương pháp gì có thể cứu được tiểu Yêu Hậu

Nhưng mà, phương pháp Vân Cốc sử dụng, hơn nữa Tô Linh Nhi tha thiết yêu thương y đạo, chuyên chú cùng với thiên phú kinh người, nàng dùng hết gần một tháng, liền khiến tiểu Yêu Hậu ngay cả Mạt Lỵ và linh hồn kim ô đều không thể cứu trị hoàn toàn thoát khỏi tai họa tử vong.

Vân Triệt chân thành nói:

- Nhưng mà, Thải Y thật sự nhờ vào phương pháp của sư phụ ta Vân Cốc mà khỏi hẳn, tuy rằng huyền lực giảm bớt rất lớn, nhưng trừ bỏ tuổi thọ có hao tổn ra, hiện giờ đã cơ bản hoàn toàn không có việc gì. Lại nói tiếp, lúc trước khi sư phụ nói ông có biện pháp chữa khỏi cho Thải Y, ta cũng bị giật mình giống vậy.

Tròng mắt màu vàng kim trên không trung liên tục run run, hiển nhiên hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật này. Bởi vì phương pháp lúc trước khiến tiểu Yêu Hậu trong khoảng thời gian ngắn nhất đạt được lực lượng rất mạnh, là phương pháp dùng mạng tế thuộc về cấp bậc thần đạo, là ở dưới tuyệt cảnh vứt đi tính mạng mà thu được lực lượng cường đại, cho dù ở thời đại chư thần viễn cổ, cũng vốn không cách nào nghịch chuyển.

Lại làm sao có thể là y thuật của phàm nhân có khả năng nghịch chuyển.

Hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy! Lại chữa khỏi triệt để như vậy.

Trừ phi…

Trong trầm mặc đáng kể, linh hồn kim ô cấp tốc tìm kiếm ký ức đến từ Vân Triệt, nhất là ký ức về Vân Cốc này… Rất nhanh, một cái tên hiện lên trong tâm hồn của nó.

Thiên –– đạo –– y –– kinh!?

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha! Thì ra là thế… Thì ra là thế!!

Linh hồn kim ô bỗng nhiên phá lên cười, cười đặc biệt điếc tai, nhưng tràn đầy thoải mái:

- Vân Triệt, y kinh mà Vân Cốc tu luyện. Tên là “Thiên đạo y kinh”, ngươi có biết, bản y kinh này có lai lịch như thế nào không?

Vân Triệt lắc đầu:

- Sư phụ nói ông ngẫu nhiên nhặt được ở một chỗ, hơn nữa chỉ có một nửa bộ. Cho dù là nửa bộ, ông dùng hết cả một đời, cũng chỉ hiểu được ba thành. Chẳng lẽ, ngươi biết bản y kinh này?

- Ba thành? Hừ, có thể lấy lực lượng phàm nhân hiểu được ba thành, người tên Vân Cốc kia, thật đúng là thiên tài y đạo kinh thiên vĩ địa, ở trong phàm nhân mười mấy vạn năm cũng khó gặp được một người.

Linh hồn kim ô lần đầu tiên khen ngợi một người phàm ngoài Vân Triệt, hơn nữa thậm chí dùng đánh giá cao đến mức tận cùng như “Kinh thiên vĩ địa”, “Mười mấy vạn năm khó gặp được một người”:

- Suy cho cùng là nơi một chân thần cuối cùng mất mạng, nơi này, lại được Tà thần để lại không ít thứ tốt. Thiên độc châu, Luân hồi kính, mầm mống Tà thần… Lại còn có một bộ thần thư vốn tưởng rằng đã biến mất trong hỗn độn.

- Thần…Thư?

Vân Triệt sửng sốt, lời linh hồn kim ô nói, chứng minh nó thật sự biết về “Thiên đạo y kinh”, hơn nữa lai lịch này, có vẻ còn rất lớn.

- “Thiên đạo y kinh” cũng không phải là tên thật của bản thần thư này, chỉ có điều, cái tên sư phụ của ngươi Vân Cốc đặt cũng coi như chuẩn xác. Nửa bộ “Y kinh” này, ngươi đã thuộc lòng trong đầu, sau này khi rảnh rỗi không có việc gì làm, ngươi ngược lại có thể tìm hiểu sâu hơn, nếu có thể hoàn toàn hiểu được nửa bộ “Y kinh” này, chẳng những y thuật của ngươi có thể có một không hai thiên hạ, ngay cả tai họa tuyệt mệnh của lực lượng dưới thần đạo đều có thể đảo ngược, cũng sẽ có ích lợi cho tu vi huyền đạo của ngươi… Hơn nữa còn là ích lợi cực lớn.

- Linh hồn kim ô, Thiên đạo y kinh…Rốt cuộc là thần thư gì?

Vân Triệt vội vàng hỏi.

- Sáng thế thần Lê Sa, khi sáng lập vô số sinh mệnh, đồng thời dựa theo chữ khắc sinh mệnh trên Hồng mông sinh tử ấn, lấy thời gian ngàn vạn năm sáng tác ra “Sinh mệnh thần tích”!

- … Ha!!?

Vân Triệt bị kinh hãi đến đầu óc lờ mờ.

Trong “Thiên đạo y kinh” có ghi chép lại y lý cực kỳ huyền ảo, nhưng y kinh huyền ảo như thế, trong lịch sử Thương Vân đại lục lại không có ghi chép lại.

Khi Vân Cốc tìm hiểu “Thiên đạo y kinh”, đồng thời vẫn luôn luôn tìm kiếm lai lịch của nó, nhưng thủy chung đều không thu hoạch được gì. Vân Triệt đã không biết bao nhiêu lần nghe được ông cảm thán rằng không biết là người kỳ tài cỡ nào mới có thể viết ra được sách thuốc như vậy.

Thiên đạo y kinh… Vân Cốc tìm hiểu cả đời, hắn cũng đã thuộc lòng nửa quyển sách thuốc kia, dĩ nhiên lại là… Sáng thế thần thời đại xa xưa sáng tác ra!?

Là chân thần… Còn là thần thư do chân thần ở cấp bậc cao nhất lưu lại!

Đây là sao sau khi chư thần mất mạng, Tà thần không đành lòng để cho bản thần thư cứu thế này biến mất trong hỗn độn, nên đặt nó ở Thương Vân đại lục hả?

Thiên độc châu và Luân hồi kính…

Mầm mống Tà thần…

Thượng cổ ma quân chưa chết và Vĩnh Dạ ma kiếm…

Thế giới hắc ám và thiếu nữ kỳ lạ ở dưới Tuyệt Vân nhai…

Liền ngay cả Thiên đạo y kinh cũng như thế…

Tinh cầu nơi Tà thần ngã xuống này, cũng là nơi một chân thần cuối cùng ngã xuống, rốt cuộc bị Tà thần chôn xuống bao nhiêu bí mật!?

Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân, còn có không gian chung quanh bỗng nhiên kịch liệt chấn động, chung quanh vùng biển tử vong đang trong yên lặng đột nhiên bốc lên sóng lửa che trời. Vân Triệt từ trong sợ run tỉnh lại, kinh giọng nói:

- Sao lại thế này?

- Huyễn Thải Y!

Kim mang đến từ bầu trời bỗng nhiên biến thành vô cùng nồng liệt, ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt màu vàng kim của kim ô thế mà lại hóa thành hai luồng hỏa diễm kịch liệt thiêu đốt, liền ngay cả giọng nói của nó, cũng biến thành điếc tai vô cùng oai nghiêm:

- Bản tôn và bộ tộc các ngươi, chung quy có duyên phận vạn năm. Tất cả ở Huyễn Yêu giới đã kết thúc, ngươi thân là đế vương cuối cùng, ở thế giới lực lượng vi tôn này, nếu không có thực lực mang đủ tính áp đảo, sao có thể quân lâm thiên hạ lâu dài.

- Thời gian của bản tôn đã không còn nhiều, so với việc dùng lực lượng sau cùng duy trì tàn mạng và thế giới này, còn không bằng liền thành toàn cho ngươi!

Rầm!!!

Phía trên trời cao, hai luồng hỏa diễm màu vàng ầm ầm nổ tung.

Tiểu Yêu Hậu chợt ngẩng đầu, tuy Vân Triệt có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn tâm thần chấn động mạnh như trước:

- Ngươi… Ngươi muốn?

- Hừ! Đại kiếp nạn buông xuống, linh hồn phượng hoàng kia còn cam nguyện bỏ qua tôn nghiêm của thần, giao tồn tại cuối cùng của bản thân cho phàm nhân, bản tôn có gì không được! Tuy rằng ở trước mặt đại kiếp nạn tàn lực của bản tôn cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà… Đại ân của Tà thần cho kim ô, ít nhất có thể lấy một chút lực lượng này, thủ hộ cho tinh cầu mà Tà thần lưu luyến trong nhất thời!

Đây là giọng nói cuối cùng của linh hồn kim ô, sau đó, không gian chung quanh, thậm chí toàn bộ thế giới của Kim ô lôi viêm cốc đều bỗng nhiên cháy lên hỏa diễm màu vàng kim nồng liệt, toàn bộ thế giới, hóa thành một biển lửa kim ô bàng bạc khôn cùng, biển lửa bốc lên vô cùng kịch liệt, sau đó ở dưới lực lượng cuối cùng của linh hồn kim ô, điên cuồng tuôn về phía tiểu Yêu Hậu.

- Thải Y, cái gì cũng đừng nghĩ, lập tức tập trung tâm niệm, phóng thích toàn bộ huyền quan.

Vân Triệt nhanh chóng nói, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời bao la màu vàng, âm thầm thở dài một hơi.

Mới gặp linh hồn kim ô, nó ngạo mạn, bá đạo, mãnh liệt đến gần như khiến cho hắn chán ghét.

Nhưng dưới tính tình dữ dằn của nó, lại là một linh hồn kiêu ngạo mà vĩ đại…

Mặc dù nó chỉ là một mảnh nhỏ linh hồn của kim ô, nhưng nó giống như Mạt Lỵ, là quý nhân rất lớn trong cuộc đời của hắn.

Linh hồn kim ô tiêu tán, Kim ô lôi viêm cốc đã ở trong hỏa diễm vô tận bắt đầu sụp đổ, thần lực và hồn lực còn sót lại của linh hồn kim ô, liền ngay cả lực lượng để duy trì Kim ô lôi viêm cốc đều bị nó lấy hết ra, toàn bộ tuôn về phía thân thể tiểu Yêu Hậu.

Rầm!!!!

Kim ô lôi viêm cốc cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, ánh lửa mãnh liệt chiếu rọi sáng trời cao ngàn dặm, chiếu trọn cả Yêu Hoàng thành biến thành tòa thành màu vàng.

Toàn bộ huyền giả của Yêu Hoàng thành đều bị kinh động, toàn bộ người của mười hai gia tộc thủ hộ và chư vương phủ ùn ùn kéo tới, lại không một người nào có thể tới gần.

Trung tâm hỏa diễm, là Vân Triệt và tiểu Yêu Hậu bị bài xuất ra khỏi thế giới Kim ô lôi viêm cốc, hắn một tấc cũng không rời canh giữ bên người tiểu Yêu Hậu, vẻn vẹn ba canh giờ đi qua, hỏa diễm màu vàng kim cuối cùng mới hoàn toàn tắt.

Mà tiểu Yêu Hậu yên lặng ba canh giờ, cũng vào lúc này cuối cùng mở mắt… Trong tròng mắt giống như vĩnh viễn lạnh như băng, nhưng lại phóng xuất ra ánh sáng màu vàng.

- Cám ơn ngươi… Kim ô thánh thần.

Nàng thất thần lẩm bẩm, dưới tròng mắt màu vàng kim, một giọt nước mắt chậm rãi mà rơi, trượt ra một vết nước chiếu lên kim mang thê lương mà đẹp trên gò má mềm mại của nàng.

- Ta cũng cuối cùng… Có thể yên tâm đi đến thần giới.

Vân Triệt khẽ thì thầm, trong lòng buồn bã vô tận.

––––––––––––––

Thiên Huyền đại lục, Băng cực tuyết vực, ngày Vân Triệt rời đi, đầy trời tuyết bay.

Băng Vân tiên phách lóe ra quang hoa thần bí xuất hiện ở trên mu bàn tay của Vân Triệt, xuyên qua từng tầng tuyết bay, hướng về phía Mộ Dung Thiên Tuyết, yên tĩnh dung nhập vào trên mu bàn tay của nàng.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Mộ Dung sư bá, sau này Băng Vân tiên cung phải khổ cực ngươi. Nếu gặp được việc gì khó giải quyết, liền thông qua truyền tống trận về phía Yêu Hoàng thành, hoặc về phía Tuyết Nhi xin giúp đỡ. Ta tin tưởng, mất không bao lâu, Băng Vân tiên cung, sẽ trở thành thánh địa mới của Thiên Huyền đại lục.

Mộ Dung Thiên Tuyết cúi đầu xuống, giọng nói khẽ run:

- Cung chủ… Ta nhất định… Sẽ không cô phụ ngươi liều mạng vì chúng ta bảo vệ Băng Vân tiên cung.

- Cung chủ…

Tỷ muội Phong Hàn Nguyệt và Phong Hàn Tuyết đều đã khóc không thành tiếng.

- Được rồi, cung chủ chính là tạm thời rời đi, vài năm ngắn ngủi sẽ trở lại. Hai người các ngươi tốt xấu gì cũng đứng hàng Băng Vân thất tiên, để sư tổ nhìn hoài như vậy cũng không tốt.

Sở Nguyệt Ly nhẹ giọng an ủi.

Mộc Băng Vân yên lặng nhìn nghi thức giao nhận cung chủ hoàn thành, nàng chìa tuyết thủ, một huyết châu trong đỏ sẫm mang chút băng mang lam nhạt ngưng tụ ở đầu ngón tay, sau đó bỗng nhiên hóa thành sáu điểm quang hoa, bay về phía sáu người Mộ Dung Thiên Tuyết, Quân Liên Thiếp, Mộc Lam Y, Sở Nguyệt Ly, Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết, trực tiếp nhập vào trong mi tâm của các nàng.

- A…

Mộc Tiểu Lam hô nhỏ một tiếng, nhưng nghĩ tới vướng bận những năm này của Mộc Băng Vân đối với Băng Vân tiên cung, nàng lại nuốt những lời định nói ra khỏi miệng vào.

- Đây là một giọt tinh huyết của ta, tuy rằng huyết mạch băng hoàng trong đó cực kỳ mỏng manh, nhưng mà, chắc cũng đủ để cho các ngươi tu thành Băng di thần công.

Mộc Băng Vân thu hồi cánh tay, ôn nhu nói.

Hao tổn tinh huyết, gần như không cách nào bù lại. Trong long sáu người Mộ Dung Thiên Tuyết cảm động vô tận, các nàng nhất tề bái lạy:

- Cảm tạ sư tổ.

Mộc Băng Vân nhìn về phía Vân Triệt:

- Vân Triệt, chúng ta cần phải đi. Bây giờ ngươi thay đổi quyết định, còn kịp.

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, xoay người, nhìn về phía những người tiến đến tiễn đưa hắn… Những người quan trọng nhất trong sinh mạng của hắn.

- Gia gia, cha, nương, Tiêu Vân, Thất muội, Nguyên Bá, Nguyệt Nhi, Linh Tịch, Thải Y, Tuyết Nhi, Linh Nhi… Ta đi rồi. Tuy rằng quyết định lần này thật bất ngờ, hơn nữa có thể sẽ lâu đến ba năm năm, nhưng ta cam đoan, đây là một lần tùy hứng cuối cùng của ta. Chờ sau khi ta hoàn thành tâm nguyện rồi trở về, cho dù mọi người đuổi ta đi, ta đều sẽ không đi nữa.

- Triệt nhi, con… Con phải… Ngàn vạn… Ngàn vạn lần không được làm chuyện gì nguy hiểm, ngàn vạn lần phải bình an trở về…

Lời Mộ Vũ Nhu còn chưa dứt, đã nhào vào trước ngực Vân Khinh Hồng khóc lớn lên.

- Yên tâm đi, Triệt nhi đã khi nào khiến cho chúng ta thất vọng? Con đi chính là một nơi trời đất càng rộng rãi, chúng ta nên vui mừng thay cho con mới đúng.

Vân Khinh Hồng mỉm cười an ủi.

- Phu quân, chàng yên tâm đi đi. Chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho gia gia và cha nương, chờ ngày chàng trở về, tất cả, đều sẽ chỉ tốt hơn chàng nghĩ.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói, nàng mặt mỉm cười, nhưng bên khóe mắt, lại xao động lên vết nước cố hết sức nhịn xuống.

- Đại ca, huynh nhất định phải bình an trở về.

Tiêu Vân nước mắt rưng rưng nói.

- Đừng quên ba sự kiện ngươi đã đáp ứng chúng ta! Tốt nhất mỗi canh giờ ngươi đều mặc niệm một lần trong lòng!

Tiểu Yêu Hậu lạnh như băng nghiêm khắc nói.

- Vân ca ca, muội sẽ… Sẽ bảo vệ tốt mọi người, nơi này, huynh cái gì cũng không cần lo lắng… Nhất định phải sớm trở về…

Nói xong một khúc đứt đoạn, Phượng Tuyết Nhi rớt năm sáu giọt lệ châu.

- Mọi người thật là, Vân Triệt ca ca chẳng qua đi một nơi khác tìm người, lại không phải đi đánh đánh giết giết, hơn nữa sẽ trở lại rất nhanh, cũng không phải sinh ly tử biệt, trên cơ bản không khác gì đi chơi một vòng, không có gì cần lo lắng.

Tô Linh Nhi cười khẽ nói, sau đó lại nhẹ nhàng lườm Vân Triệt một cái:

- Vân Triệt ca ca huynh đúng là, khiến nhiều người lo lắng cho huynh như vậy, nếu huynh về trễ, chúng ta đều không tha thứ cho huynh.

Vân Triệt vội vàng cam đoan:

- Được được được, ta lại cam đoan, cho dù ta có đạt thành mục đích hay không, trong vòng năm năm, nhất định nhất định sẽ trở về, một ngày đều không hơn. Nói không chừng, hai ba năm ta sẽ trở lại.

Hạ Nguyên Bá tiến lên phía trước, hơi kích động nói:

- Tỷ phu, đệ… Đệ muốn đi cùng với huynh, thật sự không được sao?

Vân Triệt mỉm cười lắc đầu:

- Nguyên Bá, đệ mới vừa thành người đứng đầu thánh địa không lâu, tại sao có thể cứ bỏ quên Hoàng cực thánh vực không để ý đến như vậy chứ. Tỷ tỷ đệ nàng ấy có khả năng ở thế giới bên kia, sau khi ta đến bên đó, cũng sẽ thử tìm tỷ tỷ đệ, nói không chừng sẽ có kỳ tích đó.

Môi Hạ Nguyên Bá mấp máy, cuối cùng gật gật đầu, sau đó nắm chặt tay:

- Tỷ phu, trong khoảng thời gian huynh rời đi, đệ tuyệt đối sẽ không lơi lỏng. Đệ cam đoan khi huynh trở lại, nhất định sẽ chấn động.

- Ừm, ta thật chờ mong.

- Người này… Bá Hoàng thần mạch?

Mộc Băng Vân nhìn Hạ Nguyên Bá, trong băng mâu thoáng qua một chút vẻ kinh ngạc thật sâu.

- Hả? Sư tôn người vừa mới nói cái gì?

Mộc Tiểu Lam dán má tới hỏi.

Mộc Băng Vân lắc đầu:

- Không có gì. Mở thứ nguyên trận ra đi.

- Vâng!

Mộc Tiểu Lam lấy thứ nguyên thạch ra, huyền khí rót vào, một thứ nguyên huyền trận màu băng lam chậm rãi phóng thích, nàng nhỏ giọng nói lẩm bẩm:

- Muốn dẫn một người xấu hạ lưu cùng trở về… Luôn cảm thấy thật không cam lòng. Ưm… Hắn cứu tính mạng sư tôn, ta nên cảm kích hắn mới đúng… A a a, nhưng vì sao người kia làm cho người ta chán ghét vậy.

Thứ nguyên huyền trận mở ra, Vân Triệt vung tay về phía bọn họ:

- Ta đi rồi, nhanh chóng trở lại.

Nói xong bảy chữ cuối cùng, Vân Triệt xoay người sang chỗ khác, đi thẳng vào trong thứ nguyên huyền trận, sau đó cứ đưa lưng về phía bọn họ như vậy, không quay đầu lại.

Hắn không biết, lần này bản thân đi tới thần giới sẽ gặp phải cái gì, hắn sợ bản thân lại đối mặt với từng đôi mắt mang theo thân thiết, lo lắng, không nỡ thật sâu, còn ngấn lệ, lại thật sự đi không xong.

- Cung chủ, chúng ta cũng sẽ luôn luôn chờ cung chủ trở về!

Phong Hàn Nguyệt lớn tiếng la lên.

Lam quang lóng lánh, thứ nguyên huyền trận bắt đầu thong thả xoay tròn, cũng trong xoay tròn mang theo Mộc Băng Vân, Mộc Tiểu Lam, Vân Triệt ba người lơ lửng lên, càng lúc càng nhanh, dần dần đã tới gần đám mây.

Ánh mắt của Tiêu Linh Tịch vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Vân Triệt, không rời đi dù trong nháy mắt. Nhìn Vân Triệt dần dần rời xa trong tầm mắt, trước mắt nàng bỗng nhiên trở nên hoảng hốt… Nàng thấy được một luồng hỏa diễm, bóng dáng của Vân Triệt bị ánh lửa bao phủ, sau đó bỗng nhiên dập nát, hóa thành tro tàn bay ra…

Rít!!

Trên cao giữa không trung truyền đến một tiếng không gian rít rất nhỏ, thứ nguyên huyền trận đã mang theo ba người hoàn toàn biến mất ở đó.

- Tiểu… Triệt…

Một cảm giác khó chịu với thống khổ không cách nào nói ra rung chuyển sâu trong tâm hồn Tiêu Linh Tịch, nàng giơ cánh tay lên, muốn đưa về phía Vân Triệt, nhưng vừa mới nâng lên một nửa, liền trước mặt bỗng tối sầm, ngã thẳng tắp về phía sau.

- A! Tiểu cô!

Thiên Hạ Đệ Thất đứng ngay sau lưng Tiêu Linh Tịch vội vàng chìa tay, đỡ lấy Tiêu Linh Tịch.

- Sao lại thế này?

Tiểu Yêu Hậu nháy mắt xoay người lại, sau đó chân mày đột nhiên nhíu chặt… Sắc mặt của Tiêu Linh Tịch tái nhợt khác thường, còn rõ ràng mang theo thống khổ, giống như đang thừa nhận tra tấn tàn khốc gì đó.

- Linh Nhi muội muội mau… Mau tới!

Phượng Tuyết Nhi gấp giọng kêu.

Tô Linh Nhi bước nhanh tới bên người Tiêu Linh Tịch, cầm lấy cổ tay nàng, nhưng lập tức, bàn tay Linh Nhi giống như bị điện giật rời đi, kinh giọng nói:

- Đây… Đây là mạch tượng gì?

- Mạch tượng của nàng ấy như thế nào? Rốt cuộc tại làm sao? Chẳng lẽ là bệnh nặng gì?

Tiểu Yêu Hậu trầm giọng nói.

Mặt Tô Linh Nhi hiện vẻ kinh hãi:

- Mạch đập của nàng ấy thật nhanh, nhanh đến vốn…

- A…

Đúng lúc này, Tiêu Linh Tịch bỗng kêu khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

- Linh Tịch, con như thế nào? Rốt cuộc chỗ nào không thoải mái?

Mộ Vũ Nhu ân cần hỏi han.

- Ta…

Tiêu Linh Tịch bám lấy cánh tay Thiên Hạ Đệ Thất, không tốn chút sức nào đứng lên, sau đó lắc lắc đầu, cố cười nói:

- Ta không sao, có thể do ta không nỡ xa tiểu Triệt, nhìn thấy hắn rời đi, hơi khổ sở.

Tô Linh Nhi lại kiểm tra mạch tượng cho Tiêu Linh Tịch, đã đặc biệt vững vàng, điều này khiến cho môi hồng của nàng khẽ nhếch, hoài nghi mới vừa rồi bản thân có phải đã xuất hiện ảo giác hay không… Vừa rồi mạch đập của Linh Tịch cực nhanh, chí ít gấp người thường mười mấy lần, kia tuyệt đối không phải là mạch tượng xuất hiện ở trên người sống.

Chắc do bản thân sốt ruột xuất hiện ảo giác đi… Tô Linh Nhi nói với bản thân.

Tuy sắc mặt vẫn hơi trắng, nhưng khí tức của nàng cũng không có gì khác thường, Mộ Vũ Nhu cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, an ủi Linh Tịch:

- Vậy thì tốt, có các ngươi vướng bận tiểu Triệt như vậy, tiểu Triệt nhất định sẽ sớm trở về.

- Ừm.

Tiêu Linh Tịch mỉm cười gật đầu, nhưng bên trong tâm hồn, lại dừng lại ở hình ảnh gương mặt Vân Triệt hóa thành tro tàn ở trong hỏa diễm.

Tiểu Triệt…

Mà Vân Triệt lúc này, đã ở trong đường hầm không gian thông đến Ngâm Tuyết giới.

Hắn đi tới chúng thần giới, chỉ vì Mạt Lỵ. Khuyên bảo của tiểu Yêu Hậu, hắn cũng ghi nhớ chặt chẽ trong lòng. Hắn là người có tính tình không an phận, nhưng vì phụ mẫu, vì người mình vướng bận, hắn đã quyết định sâu sắc, ở thần giới chỉ vì tìm được Mạt Lỵ mà nỗ lực, tuyệt đối không vì bất cứ chuyện gì mà dính vào nguy hiểm… Cho dù phải nhường nhịn.

Lực lượng hiện giờ của hắn, ở thần giới khổng lồ vốn cho dù một gợn sóng nhỏ tí ti cũng không thể tạo nên được. Mộc Băng Vân dẫn hắn đi Ngâm Tuyết giới, đều chỉ vì cảm tạ đại ân cứu mạng của hắn. Đối với chuyện hắn muốn gặp được Thiên Sát tinh thần, mặc dù nàng sẽ toàn lực hỗ trợ, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại hoàn toàn không tin sẽ có khả năng thành công.

Nàng sẽ không nghĩ tới, quyết định này của nàng, nhưng lại thay đổi toàn bộ kết cục của thần giới.

Càng sẽ không nghĩ tới, người mà nàng mang về từ hạ giới, ở tương lai không bao lâu, sẽ khuấy đảo toàn bộ thần giới đến long trời lở đất…

Bánh xe vận mệnh của thần giới, cũng bắt đầu từ một khắc này một lần nữa chuyển động.

––––––––––––––

“Hàn Dật sư huynh” đã nhắc tới ở chương 667.

- Thần Huyền thất cảnh: Thần Nguyên cảnh (nguyên khí hóa thần) ––> Thần Hồn cảnh (hồn phách hóa thần) ––> Thần Kiếp cảnh (gặp lôi phách) ––> Thần Linh cảnh (linh giác hóa thần) ––> Thần Vương cảnh (Giới Vương hạ vị) ––> Thần Quân cảnh (Giới Vương trung vị) ––> Thần Chủ cảnh (Giới Vương thượng vị) ––> Thần Diệt cảnh (nửa bước chân thần)…

- Tứ đại Vương giới đông thần vực: Phạm Đế giới, Trụ Thiên giới, Nguyệt Thần giới, Tinh Thần giới. Phạm Đế mạnh nhất, Trụ Thiên thứ hai, Nguyệt Thần giới với Tinh Thần giới tám lạng nửa cân.

- Xếp hạng tổng hợp lại thực lực của tứ thần vực: Tây thần vực > nam thần vực > đông thần vực > bắc thần vực.

- Đẳng cấp đệ tử Ngâm Tuyết giới: (từ thấp tới cao) Lạc Tuyết cung (nửa đệ tử nửa tạp dịch) ––> Hàn Tuyết điện (một trăm lẻ tám điện) ––> Băng Hoàng cung (ba mươi sáu cung) ––> Băng Hoàng thần điện (đệ tử hạch tâm) ––> Thân truyền Giới Vương.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment