Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 952 - Chương 953: Kết Quả Không Có Khả Năng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_953" class="block_" lang="en">Trang 477# 1

 

 

 

Chương 953: Kết quả không có khả năng



Trong băng huyền cảnh, sau khi giải quyết xong một con hàn băng điệp lang, Vân Triệt không hề lơi lỏng chút nào, đề khí chờ đợi kẻ địch xuất hiện, nhưng qua một hồi lâu, chung quanh lại hoàn toàn tĩnh lặng, ngay khi hắn sinh lòng nghi hoặc, khí tức nguy hiểm cuối cùng xuất hiện một lần nữa.

Lần này, hai đường lam quang đồng thời hiện ra ở trước sau hắn, chiếu ra bóng dáng của hai còn hàn băng điệp lang.

Hai con!?

Trong lòng khẽ kinh động, nhưng thần kinh và thân thể đã làm ra phản ứng trước tiên, giống như lôi đình vọt tới con hàn băng điệp lang phía trước ở ngay trước mặt, hàn băng điệp lang vừa mới hiện thân, còn chưa kịp nhìn rõ phong cảnh chung quanh, liền đã bị Vân Triệt một quyền nện lên trên đầu, kim ô hỏa diễm mãnh liệt nổ tung.

- Grào!!

Hàn băng điệp lang hét thảm một tiếng, mang theo hỏa diễm toàn thân bay ra ngoài, cùng lúc đó, một luồng sóng khí nguy hiểm từ phía sau Vân Triệt chợt tới gần, Vân Triệt không kịp quay lại, thân thể vừa chuyển kề sát đất, nhanh như tia chớp trượt đi, hàn băng điệp lang ở phía sau vừa phi qua người hắn, đồng thời bàn tay hắn chợt chém ra phía trước.

Rắc rắc!!

So với khí tức nguy hiểm và khát máu của chúng nó, thân hình của hàn băng điệp lang này đúng là hơi “Yếu ớt”, Vân Triệt vừa chém ra, chân phải phía sau của con hàn băng điệp lang này trực tiếp đứt đoạn, ở trong tiếng kêu thảm thiết cắm đầu xuống đất, thân thể Vân Triệt cấp tốc phanh lại, sau đó trực tiếp lao về phía trước, vừa muốn nhân cơ hội trọng kích chỗ yếu hại của nó, phía sau bỗng nhiên gió lạnh đánh tới.

Con hàn băng điệp lang đầu tiên bị hắn lấy kim ô viêm đánh ra mang theo toàn thân tổn thương và hung tính triệt để bị kích phát, kêu gào đánh về phía sau Vân Triệt.

Chân mày Vân Triệt trầm xuống, thế tay nhất thời biến đổi, túm lấy con hàn băng điệp lang phía trước bị đánh gãy chân sau trong nháy mắt xách lên, xoay người đánh ra phía sau.

Rầm!!

Tuy Vân Triệt chỉ đơn giản vung lên, nhưng lại mang theo lực lớn mấy trăm cân. Hai con hàn băng điệp lăng hung hăng va chạm vào nhau, hai luồng huyết hoa nổ bung lên cao, theo hai tiếng kêu thảm thiết trên thân sói bay ngang ra ngoài, trong băng huyền cảnh nổi lên một mảnh mưa máu làm cho người ta sợ hãi.

Hai tay Vân Triệt chìa ra, khi hai hàn băng điệp lang rơi xuống đất, đồng thời mười mấy lượt kim ô viêm liên tục phóng thích.

Rầm rầm rầm rầm rầm…

Hỏa diễm liên tục nổ tung, kim ô viêm lực tản ra xua tan trong ngắn ngủi hàn khí của băng huyền cảnh. Khi hắn dừng oanh kích, hai hàn băng điệp lang cũng đã hoàn toàn ngừng kêu thảm thiết, cấp tốc tiêu tán trong ánh lửa.

“Phù… Coi như thoải mái.” Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chẳng lẽ trong băng huyền cảnh này đều là loại băng lang này? Hay là sẽ có huyền thú mạnh hơn… Vân Triệt không tự kiềm hãm được nghĩ đến.

Tiêu diệt xong hai con hàn băng điệp lang đồng thời xuất hiện, lại chờ đợi đến thời gian không sai biệt lắm với trước đó, khí tức nguy hiểm lại một lần nữa tiến đến.

Lần này, là ba đường lam quang cùng nhau thoáng hiện, hiện ra là ba con hàn băng điệp lang mang theo lệ khí khát máu.

Ba con!!

Nhìn ba con hàn băng điệp lang đồng thời xuất hiện, Vân Triệt chẳng những không khẩn trương, ánh mắt ngược lại thoáng thả lỏng vài phần. Đợt thứ nhất một con, đợt thứ hai hai con, đợt thứ ba ba con, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi lần xuất hiện đều giống nhau.

Nói cách khác, đợt khảo hạch này rất có thể là cách mỗi một khoảng thời gian ngắn cố định sẽ xuất hiện một đợt hàn băng điệp lang, hơn nữa mỗi lần đều sẽ hiện ra nhiều thêm một con so với lần trước.

Cường độ và độ uy hiếp của hàn băng điệp lang, hắn đã thăm dò đại khái, hơn nữa khoảng cách thời gian chúng nó xuất hiện, đã đủ để khiến Vân Triệt tin tưởng, ở trong này sống quá một khắc đồng hồ vốn không phải chuyện khó khăn lắm.

So với ở trong Long thần bí cảnh năm đó, cường độ thí luyện mỗi một lần địch nhân xuất hiện đều tăng gấp bội, vốn không thể so sánh nổi.

Ba luồng lệ khí âm trầm thấu xương khóa chặt vào Vân Triệt, ba con hàn băng điệp lang vừa định công kích, trên người Vân Triệt đã “Rầm” một tiếng nổ tung một ánh lửa vĩ đại, dưới ánh sáng của lửa, huyết đồng của hàn băng điệp lang co rút lại toàn bộ, đột nhiên lui về phía sau, trong miệng sói phát ra tiếng hú càng thêm âm trầm.

Hàn băng điệp lang sợ lửa, vừa rồi Vân Triệt đã phát hiện ra. Làm huyền thú hệ băng, sợ hỏa diễm chẳng qua rất bình thường, băng hỏa vốn tương khắc… Nhưng mà, ở trên người Vân Triệt, lại hiển nhiên trở thành khắc chế đơn phương.

Hàn băng điệp lang lui về phía sau, Vân Triệt ngược lại chủ động phóng ra, trong băng huyền cảnh lại nỏ tung ánh lửa cuồng bạo.

… … … …

Rầm!!

Huyền trận khảo hạch vang lên một tiếng nặng nề, huyền giả thứ hai bị bắn ra ngoài, Mộc Tiểu Lam theo bản năng tiến lên phía trước, rất nhanh phát hiện, người kia vẫn không phải là Vân Triệt.

Theo thời gian liên tục, càng ngày càng nhiều người nhận khảo hạch tử vong trong huyền băng cảnh, sau đó một người nối tiếp một người bị bắn ra, càng về sau, tốc độ người bị bắn ra càng lúc càng nhanh, có khi trong ngắn ngủi tính bằng thời gian thở liên tục mười mấy người bị bắn ra.

Trạng thái sau khi bọn họ thoát khỏi băng huyền cảnh đều đặc biệt tương tự, đều sắc mặt trắng bệch, mặt hiện vẻ hoảng sợ, toàn thân đổ mồ hôi, khi bọn họ tỉnh táo lại từ trong bóng ma bị “Tử vong”, xác nhận bản thân không chân chính bị xé rách, hơn nữa trên dưới toàn thân đều không có một vết thương, nghênh đón bọn họ, là một sự thật tàn khốc khác.

- Người thất bại lập tức từ bên kia huyền trận rời đi, đừng chiếm dụng không gian của nơi này!

Kỷ Hàn Phong khẽ híp mắt, hơi lạnh như băng nói:

- Băng Hoàng thần tông chúng ta chưa bao giờ sẽ thương hại người thất bại, càng sẽ không lãng phí tâm tình và thời gian trên người thất bại, lập tức rời đi, ta không nhẫn nại nói lần thứ hai!

Chín trăm huyền giả tử vong trước trong băng huyền cảnh, liền ý nghĩa khảo hạch cuối cùng đã bị thua, cũng ý nghĩa với giấc mộng tiến vào Hàn Tuyết điện của bọn họ hóa thành bọt nước. Sắc mặt những người thất bại này u ám, lại không có ai dám cãi lại mệnh lệnh cả Kỷ Hàn Phong, kéo bước chân trầm trọng rời đi như vậy.

Không sai, ở thần giới cạnh tranh tàn khốc, sẽ không ai thương hại phế vật và người thất bại, lại càng sẽ không có ai dừng ánh mắt ở trên người bọn họ.

- Kỳ quái, sao tiểu tử tên Vân Triệt kia còn chưa đi ra?

Kỷ Hàn Phong hoài nghi khẽ thì thầm.

- Lại… Cũng không phải hắn? A? Rất kỳ quái, đã đi ra hơn sáu trăm người, vì sao lại không có hắn?

Càng ngày càng nhiều người bị bắn ra khỏi băng huyền cảnh, lại thủy chung không có Vân Triệt người huyền lực yếu nhất, vốn nên là người đầu tiên bị thua. Thí luyện bạo tuyết cảnh còn có thể thông qua đạo cụ “Gian lận”, nhưng băng huyền cảnh là “Hình chiếu”, là khảo hạch rất đúng thực tế, không có khả năng lấy hình thức gì để gian lận… Huyền lực Quân Huyền cảnh cấp năm, ở trước mặt hàn băng điệp lang vốn không chịu nổi một kích, lại làm sao có thể kiên trì đến bây giờ.

Kỷ Hàn Phong kinh nghi bất định, Mộc Tiểu Lam nghẹn họng nhìn trân trối, Mộc Túc Sơn vẫn luôn trong bàng quan không ngừng biến ảo ánh mắt.

Từ khi tiến hành khảo hạch cuối cùng, người nhận khảo hạch bị bắn ra từ băng huyền cảnh càng ngày càng nhiều, cuối cùng, theo âm thanh huyền trận vang lên, người nhận khảo hạch thứ chín trăm trong một tiếng hét thảm bị bắn ra ngoài.

Tinh!!

Vào lúc này quang mang huyền trận khảo hạch đã xảy ra thay đổi kịch liệt, từ lam quang thâm thúy, biến thành bạch quang bỏng mắt.

Rầm!

Người nhận khảo hạch thứ chín trăm lẻ một từ trong huyền trận bắn ra, khác biệt chính là, trên người nhận khảo hạch này vờn quanh một tầng quang mang màu trắng giống màu huyền trận như đúc, bạch quang này chứng minh hắn thành công thông qua thí luyện băng huyền cảnh… Cũng ý nghĩa hắn thông qua thí luyện cuối cùng của Hàn Tuyết điện, có tư cách trở thành đệ tử của Hàn Tuyết điện.

Nhìn bạch quang trên người, tên huyền giả kia trong nháy mắt quên đi sợ hãi của “Tử vong”, hưng phấn đến vung tay cuồng hô, ở phía sau hắn, càng nhiều người nhận khảo hạch hết người này đến người khác bị bắn ra, trên người mỗi người đều mang theo bạch quang chứng minh bọn họ thông qua khảo hạch. Vào lúc này, người nhận khảo hạch vẫn còn lưu lại trong băng huyền cảnh đều là người đã thông qua khảo hạch, cuộc đấu cuối cùng, chỉ xem ai có thể lấy được hạng nhất, nhận được viên “Ngọc lạc băng hồn đan” giống như thánh vật ở trong mắt bọn họ.

Nhưng mà, Mộc Tiểu Lam vẫn như trước không nhìn thấy Vân Triệt xuất hiện.

- Đây là có chuyện gì?

Kỷ Hàn Phong đi qua đi lại, chân mày thủy chung nhíu lại một chỗ. Người khảo hạch đầu tiên bị bắn ra không phải là Vân Triệt, điều này đã đầy đủ khiến cho hắn giật mình không hiểu, sau đó, mỗi khi một người khảo hạch bị bắn ra, hắn đều sẽ càng thêm giật mình một lần, cho tới bây giờ, hắn đã bắt đầu hoài nghi có phải ánh mắt hoặc trí nhớ của mình xuất hiện vấn đề hay không.

- Chẳng lẽ, tiểu tử kia vừa rồi không tiến vào huyền trận khảo hạch, mà dùng phương pháp gì vụng trộm lẻn đi?

Kỷ Hàn Phong thầm nghĩ, bởi vì trừ bỏ lời giải thích này ra, hắn không tìm thấy khả năng nào khác.

Suy nghĩ của Mộc Tiểu Lam gần giống với Kỷ Hàn Phong:

- Túc Sơn tiền bối, vừa rồi… Vừa rồi ngài có thấy rõ Vân Triệt có phải thật sự ở trong huyền trận thí luyện không? Hắn sẽ không phải… Dùng huyền khí không gian kỳ quái gì, ở trước khi khảo hạch bắt đầu vụng trộm rời đi? Bằng không sao đến bây giờ còn không đi ra?

Huyền lực Quân Huyền cảnh cấp năm, đánh chết nàng cũng không tin có thể kiên trì ở trong băng huyền cảnh lâu như vậy. Tuy rằng Mộc Băng Vân không chỉ một lần khen hắn là thiên tài, nhưng mà… Nhưng mà kia dù sao cũng là Quân Huyền cảnh. Hơn nữa nàng đã từng giao thủ một lần với Vân Triệt…

Ở Băng cực tuyết vực, khi lần đầu gặp nhau, nàng tùy tay vung một cái bắn bay Vân Triệt ra ngoài…

Mộc Túc Sơn không trả lời thẳng, tay hắn sờ cằm, trong giọng nói lộ ra kinh thán:

- Xem ra, lần này sư tôn của ngươi mang về một tên tương đối khủng khiếp, ha ha, đã rất nhiều năm không có cảm giác chờ mong như thế.

- Hả?

Mộc Tiểu Lam hoàn toàn nghe không hiểu.

Rầm… Rầm… Rầm…

Khi bọn họ đang nói chuyện, lại có mấy người nhận khảo hạch bị bắn ra.

Theo thời gian trôi qua, độ khó khăn trong thí luyện băng huyền cảnh cũng càng lúc càng lớn. Đến giờ phút này, bình quân cách mỗi mấy giây, sẽ có một người nhận khảo hạch bị bắn ra.

Người thứ tám mươi…

Người thứ chín mươi…

Người thứ chín mươi lăm…

Người thứ chín mươi tám!!

Khi người nhận khảo hạch thứ chín tám toàn thân quấn quanh bạch quang bị bắn ra, huyền trận cuối cùng yên tĩnh trở lại, qua một hồi lâu đều không có người nhận khảo hạch nào bị bắn ra.

Mà mấy chữ chín mươi tám này, cũng chứng minh còn có hai người đang ở bên trong băng huyền cảnh!

Lệ Minh Thành còn chưa đi ra, chứng minh một người trong đó chính là Lệ Minh Thành… Một điểm này, cũng không hề ngoài dự đoán của mọi người.

Người còn lại… Sẽ là ai?

- Không hổ là Lệ Minh Thành, lại kiên trì được lâu như vậy còn chưa chết.

Cách người khảo hạch trước bị bắn ra, đã qua vẻn vẹn thời gian trăm giây, huyền trận vẫn như trước không hề có động tĩnh gì. Một huyền giả thông qua khảo hạch tỏ vẻ kinh thán thấp giọng nói, bọn họ mới vừa trải qua khủng bố của thí luyện băng huyền cảnh, mỗi một con hàn băng điệp lang, đều là tồn tại giống như ác mộng.

- Lệ Minh Thành có thể kiên trì lâu như vậy thì cũng thôi đi, dù sao hắn tuyệt đối có thực lực như vậy, nhưng mà… Một người khác sẽ là ai? Lại kiên trì tới hiện giờ còn chưa đi ra?

- Không biết. Hình như thí luyện bạo tuyết cảnh không xuất hiện người nào có thể chạy song song với Lệ Minh Thành

- Chẳng lẽ ẩn giấu thực lực?

Kỷ Hàn Phong hừ lạnh một tiếng, đến giờ phút này hắn đã hoàn toàn xác định suy đoán của bản thân, thản nhiên nói:

- Hừ, các ngươi đừng suy đoán lung tung. Bây giờ đang trong băng huyền cảnh không phải có hai người, mà chỉ có một người mà thôi. Bởi vì có một phế vật sợ bản thân bại quá xấu, trước khi băng huyền cảnh mở ra, đã dùng khí cụ không gian nào đó trốn đi… Đại khái cùng một loại đã sử dụng ăn gian trong bạo tuyết cảnh.

Lời Kỷ Hàn Phong nói, nhất thời khiến đám người nhận khảo hạch “Bừng tỉnh đại ngộ”.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment