.
._476__2" class="block_" lang="en">Trang 476# 2
Chương 952: Hàn băng điệp lang
- Một khắc đồng hồ? Có lâu như vậy sao?
Mộc Tiểu Lam nhỏ giọng lẩm bẩm. Tuy rằng nàng chưa từng tham gia khảo hạch của Hàn Tuyết điện, nhưng ở Băng Hoàng thần tông nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có nghe nói tới.
Mộc Túc Sơn cười hì hì nói:
- Chuyện này cũng không quan trọng. Có lẽ ngươi nên cẩn thận suy nghĩ, tại sao hắn lại cố ý hỏi ngươi vấn đề vừa rồi.
- Hả?
Mộc Tiểu Lam tỏ vẻ không hiểu.
Mộc Túc Sơn chậm rãi nói:
- Khảo hạch của bạo tuyết cảnh có phần tiêu hao thể lực, đại bộ phận huyền giả, cho dù thông qua hay không thông qua, sau khi bạo tuyết cảnh bế quan đều thở hổn hển, mà Vân Triệt chẳng những lấy huyền lực Quân Huyền cảnh nhảy vào một ngàn tên đầu tiên, hơn nữa sắc mặt như thường, gần như không hề có vẻ thở hổn hển… Ha ha, thanh niên do Băng Vân cung chủ mang từ hạ giới về này, quả nhiên không đơn giản. Lát nữa, sẽ có kinh ngạc gì cũng nói không biết chừng.
- A?
Mộc Tiểu Lam càng trở nên lờ mờ.
Vân Triệt đứng trong huyền trận, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người tên Phong Mạch kia cũng đứng ở trong đó. Hắn ta chẳng những cũng thông qua cửa khảo hạch thứ hai, hơn nữa bài danh dường như còn gần ở phía trước. Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, Phong Mạch cũng giương mắt về phía hắn, lộ ra ánh mắt chính là hơi quái dị.
- Khảo hạch cuối cùng… Băng huyền cảnh! Đừng có chết quá nhanh!
Giọng Kỷ Hàn Phong vừa dứt, một đường lam quang từ trong huyền trận phóng lên cao, hoàn toàn bao phủ bóng dáng của tất cả người được khảo hạch ở trong đó.
Thế giới chung quanh Vân Triệt nhất thời trở nên băng lam, sau đó, hắn cảm thấy chung quanh thế giới thay đổi, tất cả khí tức đều ở trong một nháy mắt này bỗng nhiên tán đi, một không gian xây từ bông tuyết hiện ra ở trước mắt hắn.
Thế giới của băng huyền cảnh!
Không gian này độc lập mà phong bế, hơn nữa đặc biệt nhỏ hẹp, dài rộng cao không tới trăm trượng, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy ranh giới tận cùng. Thế giới phong bế này chính là từ tầng băng do huyền lực hệ băng ở cấp bậc cự cao ngưng hóa thành, chiếu xạ ra hàn quang đóng băng tâm hồn đâm vào trái tim.
Vân Triệt vừa mới thấy rõ thế giới này, trước mắt chợt lóe lên hàn quang, cấp tốc lộ ra bóng dáng của một con thú thân dài một trượng… Toàn thân trắng như tuyết, móng như lưỡi dao lạnh bén, hai mắt như máu, rõ ràng là một băng lang phóng thích ra khí tức khát máu!
Vân Triệt cũng không thấy lạ với băng lang, bởi vì ở Băng cực tuyết vực tùy ý có thể thấy được. Nhưng mà, con ở trước mắt này, cho dù toàn bộ băng lang của Băng cực tuyết vực cộng lại, cũng không bằng một cọng lông của nó. Khí tức đáng sợ mà nó phóng thích ra, rõ ràng còn vượt trên Phượng Tuyết Nhi và tiểu Yêu Hậu rất xa.
Đây rõ ràng là huyền thú đáng sợ có được lực lượng thần đạo! Thực lực có thể so sánh với huyền giả Thần Nguyên cảnh sơ kỳ!
Trong nháy mắt đầu tiên băng lang xuất hiện, liền tru lên một tiếng đẫm máu, chợt đánh về phía hắn.
Vân Triệt là hình chiếu, con băng lang này cũng giống vậy là hình chiếu. Nó không có tình cảm, mục đích tồn tại duy nhất, chính là không tiếc tất cả xé nát sinh linh trước mặt, không cho đối phương cho dù là một tia cơ hội thở dốc.
- Luyện ngục!!
Huyền thú có được lực lượng thần đạo, cũng không phải Vân Triệt ở dưới trạng thái bình thường có khả năng ngăn cản. Cảnh quan Tà thần của hắn nháy mắt mở ra, huyền lực toàn thân tăng vọt, lại vẫn không dám đón đỡ, mà lấy Tinh thần toái ảnh cấp tốc thuấn thân.
Xoẹt!
Băng lang bổ nhào về phía trước vào khoảng không, chân trước vừa mới chạm đất, liền giống như tia chớp lộn người, lại đánh về phía Vân Triệt, cùng lúc đó, nhiệt độ của băng huyền cảnh đột nhiên giảm xuống, vô số mũi băng sinh ra trong hư không, mang theo âm thanh rít gào vô cùng bén nhọn đâm về phía Vân Triệt.
Cái… Gì!?
Tốc độ cực nhanh của băng lang khiến cho trong lòng Vân Triệt đột nhiên cả kinh, dưới thân hắn hạ xuống, kề sát đất lại nháy mắt thuấn thân, tránh qua từ dưới thân băng lang, nháy mắt trao đổi vị trí với băng lang, nhưng ở không gian nhỏ hẹp này, mũi băng đã trở nên không chỗ nào không có, Vân Triệt khẽ quát một tiếng, huyền khí trên người bạo liệt, toàn bộ mũi băng đánh úp về phía hắn nổ nát hết, nhưng khoảnh khắc khi khí cơ tan hết, vẫn có mười mấy mũi băng đâm thủng dư ba lực lượng, hung hăng đâm vào trên người hắn.
Rầm rầm rầm rầm…
Lấy cường độ thân hình của Vân Triệt, thật khó chịu thương tổn. Nhưng giờ phút này đâm vào trên người hắn, lại là lực lượng thần đạo vượt trên cấp bậc Thiên Huyền đại lục, trước ngực, sau lưng hắn nhất thời hoa máu văng khắp nơi, đau nhức khiến Vân Triệt nhíu chặt mày, một quyền đánh lên trên ngực mình, nhất thời, toàn bộ mũi băng đâm vào trên thân thể hắn bị chấn ra hết, vỡ thành băng phấn.
Huyền thú thật đáng sợ… Dù sao cũng là huyền thú của thần giới.
Băng lang lần thứ hai vồ hụt đã lại quay người, thân sói trắng như tuyết phi tới, còn chưa tới gần, móng vuốt sói đã lăng không kéo ra, một đường băng nhận còn vĩ đại hơn thân thể của nó nháy mắt ngưng hiện, cắt ngang về phía Vân Triệt.
… … … … …
- Túc Sơn tiền bối, cửa ải khảo hạch cuối cùng này… Rốt cuộc trong băng huyền cảnh có cái gì?
Mộc Tiểu Lam hỏi Mộc Túc Sơn.
- Hả? Hiện giờ mới bắt đầu lo lắng cho tiểu tử kia?
Mộc Túc Sơn cười như không cười nói.
Mộc Tiểu Lam vểnh vểnh chóp mũi lên:
- Ta mới lười lo lắng cho hắn. Chính là tò mò mà thôi.
- Là hàn băng điệp lang.
Mộc Túc Sơn đáp lại.
- Hàn băng điệp lang… Huyền thú Thần Nguyên cảnh cấp một?
Mộc Tiểu Lam thở nhẹ một tiếng.
Mộc Túc Sơn giải thích:
- Không sai, hơn nữa không chỉ có một con. Sau khi người nhận khảo hạch tiến vào trong băng huyền cảnh, đầu tiên sẽ có một đầu hàn băng điệp lang, sau mỗi một thời gian ngắn tiếp đó, sẽ xuất hiện hàn băng điệp lang nhiều hơn, nhưng không còn là một con, mà là hai con, ba con, bốn con… Mỗi một lần, đều sẽ hiện ra nhiều thêm một côn.
Tham gia khảo hạch của Hàn Tuyết điện, đại bộ phận mới vào Thần Nguyên cảnh, người đáng chú ý có thể thông qua cửa khảo hạch thứ hai, đối mặt với một hàn băng điệp lang đều có thể thoải mái ứng đối, đồng thời đối mặt với hai con, cũng có phần khó giải quyết, ba con sẽ cực kỳ nguy hiểm, đồng thời đối mặt với bốn càng càng khó càng thêm khó. Hơn nữa mỗi một đợt hàn băng điệp lang xuất hiện đều ở thời gian cố định. Ví dụ như, đợt thứ ba sẽ xuất hiện một lần ba con hàn băng điệp lang, nhưng trước khi hàn băng điệp lang xuất hiện lần thứ tư mà không thể giết chết ba con này như vậy, lần thứ tư sau khi xuất hiện, người được khảo hạch sẽ đồng thời đối mặt với bảy con… Ha ha, kết quả đương nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mộc Tiểu Lam nói chuyện trở nên lắp bắp:
- Tuy rằng thân thể… Hàn băng điệp lang tương đối yếu ớt, nhưng năng lực công kích, gần như mạnh nhất trong số huyền thú cùng cấp bậc, lại có được hung tính rất mạnh, Vân Triệt hắn… Hắn… Hắn nhất định sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
- A!!!!
Giọng Mộc Tiểu Lam vừa dứt, một tiếng hét thảm vang lên, trong huyền trận, một bóng người bay ra, nặng nề nện lên trên mặt đất.
Huyền giả đầu tiên chết trong băng huyền cảnh bị bắn ra.
- Hừ, phế vật.
Kỷ Hàn Phong giám sát khảo hạch hừ lạnh một tiếng khinh thường.
- A… Vân Triệt!!
Mộc Tiểu Lam theo bản năng hét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng vọt về phía bóng người kia. Lấy huyền lực chỉ có Quân Huyền cảnh cấp năm của Vân Triệt, ở trước mặt hàn băng điệp lang tàn bạo đáng sợ, hậu quả duy nhất chính là bị xé nát trong một chớp mắt. Người đầu tiên chết dưới móng vuốt của hàn băng điệp lang, cũng chỉ có thể là hắn.
Nhưng nàng còn chưa tới gần, liền đứng lại ở đó, đôi tròng mắt trừng lên thật lớn… Bởi vì bóng người nện trên mặt đất kia, không phải Vân Triệt.
- Hả?
Kỷ Hàn Phong ở bên kia cũng cau chặt chân mày.
Người khảo hạch đầu tiên bị bắn ra khỏi huyền trận ngồi sững trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, trong lúc nhất thời còn chưa từ trong sợ hãi “Tử vong” khôi phục lại. Vì ở băng huyền cảnh, hắn thấy rõ bản thân bị hàn băng điệp lang xé thành mảnh nhỏ.
… … … …
Rầm!
Băng nhận chém vỡ hư ảnh của Vân Triệt, cắt sâu trên tường băng ở phía sau, trực tiếp đóng lại ở trên đó.
Công kích đáng sợ của băng lang, toàn bộ bị Vân Triệt lấy Tinh thần toái ảnh tránh đi. Nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lsay tốc độ đáng sợ của băng lang và độ chật hẹp của không gian này, bản thân lượn vòng với nó tuyệt đối không phải là cử chỉ sáng suốt, phải chủ động đánh ra.
Mà lần này, băng lang không lao về phía trước, mà miệng sói mở rộng ra, một luồng hàn khí điên cuồng bắn ra, băng sương dày đặc nhất thời cấp tốc tràn ngập trong băng huyền cảnh, không gian vốn lạnh như băng, nhiệt độ lấy tốc độ khủng bố tuyệt luân giảm xuống.
Hàn khí!?
Ánh mắt Vân Triệt chợt lóe, nhưng lại đón băng sương, nhanh như tia chớp nhằm về phia băng lang.
Hàn khí mà băng lang phun ra, cho dù là một Đế Quân đụng chạm vào đều sẽ bị đông thành tượng đá trong nháy mắt. Theo hàn khí lan tràn, toàn bộ tất cả tồn tại trong băng huyền cảnh đều bị đóng băng.
Nhưng lại tuyệt đối không ảnh hưởng đến Vân Triệt.
Lực lượng, móng nhọn, băng thứ, băng nhận của nó, Vân Triệt đều không dám đón đỡ. Nhưng nó lấy hàn khí đối phó với Vân Triệt, lại là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Băng lang phóng thích ra hàn khí lộ hết sơ hở, Vân Triệt nhằm thẳng tới bên người nó, huyền lực ngưng tụ, một quyền đánh lên trên thân nó.
Ở trong băng huyền cảnh không cách nào sử dụng vũ khí, đây là chính miệng Kỷ Hàn Phong nói. Nhưng có lẽ Hồng nhi có thể là ngoại lệ… Bởi vì nàng trên bản chất không phải là vũ khí, mà là tồn tại đặc thù tương liên với linh hồn và ý chí của hắn. Chỉ có điều hắn cũng không có ý định triệu hồi Hồng nhii, bởi vì hắn khinh thường “Gian lận”.
Ở dưới oanh kích của Vân Triệt, băng lang hét thảm một tiếng, bay ngang ra ngoài, hung hăng đập vào trên tường băng, chấn động đến tiểu không gian hơi rung rung. Vân Triệt nhìn nắm tay của mình mới vừa rồi đánh lên trên thân lạnh như băng, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc… Bởi vì một quyền vừa rồi, hắn rõ ràng cảm thấy xương cốt của băng lang vỡ vụn.
Công kích của băng lang đặc biệt đáng sợ, mỗi một lần đều khiến cho hắn có một cảm giác hít thở không thông, nhưng thân thể của nó, dường như cũng không phải cứng rắn như vậy.
Băng lang đứng lên, nhưng thân thể đã xuất hiện chấn động rất nhỏ, chứng minh cảm giác xương cốt gãy mà Vân Triệt cảm nhận được cũng không phải là ảo giác. Ánh mắt Vân Triệt liền ngưng lại, ánh mắt cẩn thận trở nên nguy hiểm, chủ động xông về phía băng lang.
- Gừ… Grào!!
Băng sói bị thương bạo tăng lệ khí, trong mắt sói phóng thích ra hung quang khát máu, nó phẫn nộ gào thét một tiếng, nhảy hơn mười trượng, mang theo sóng khí cuồng bạo lạnh như băng nhằm về phía Vân Triệt, hơn phân nửa băng huyền cảnh nháy mắt bị cuốn vào trong băng phong bạo tai họa.
Vân Triệt cũng đồng thời nhảy lên, giống như quỷ mị thoáng hiện ở phía trên băng lang, lấy tay làm kiếm, đánh thẳng xuống.
- Vẫn nguyệt trầm tinh!!
Rầm!!
Rắc rắc!!
Một tiếng vang nặng nề, bàn tay Vân Triệt trút xuống toàn lực đập vào trên lưng băng lang, chờ đón chính là một đường âm thanh gãy đứt thanh thúy đến điếc tai.
Lực lượng của Vân Triệt dữ dội khổng lồ, dưới một quyền này, xương sống lưng của băng lang trực tiếp bị nện thành vô số khúc, nó gầm một tiếng thê thảm, hung hăng nện xuống trên mặt đất, sau khi liên tục quay cuồng, giống như một đống bùn nhão tê liệt ở trên mặt đất, lại không cách nào đứng lên, không bao lâu, liền trong một đoàn lam quang chậm rãi biến mất.
Vân Triệt chậm rãi hạ xuống, nhẹ thở ra một hơi, lắc lắc bàn tay hơi đau, thấp giọng nói: “Cũng không gì hơn cái này.”
“Chỉ có điều, đây chỉ vừa mới bắt đầu, muốn thông qua, ít nhất phải kiên trì ngoài một khắc đồng hồ, sau này khẳng định càng ngày càng khó.” Vân Triệt lẩm bẩm: “Vẫn chú ý tiết kiệm thêm chút sức lực đi.”
Ở Thiên Huyền đại lục, theo Hiên Viên Vấn Thiên thần hồn câu diệt, liền không còn có người nào có được lực lượng thần đạo. Cho nên, mặc dù sau đó Vân Triệt cấp tốc trưởng thành, lại không tìm được thứ nào so sánh để đánh giá thực lực của hắn.
Kể cả khi đó hắn giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên, cũng đã không biết lực lượng của mình đã ở cấp bậc như thế nào –– dù sao, khi đó còn hoàn toàn không biết sự tồn tại của “Thần huyền thất cảnh”.
Cho nên, cũng không phải hàn băng điệp lang “Không hơn gì cái này”, là chính hắn cũng không biết, bản thân đã trong lúc lặng yên đạt đến một cảnh giới vượt xa dự kiến của hắn.