.
._476__1" class="block_" lang="en">Trang 476# 1
Chương 951: Khảo hạch cuối cùng
- Hả?
Nhìn thấy Vân Triệt, Kỷ Hàn Phong cũng hơi sửng sốt.
- Tiểu tử này… Đã xảy ra chuyện gì? Hắn thế mà lại nhanh chóng đi ra như vậy?
Lệ Minh Thành tỏ vẻ ban ngày gặp quỷ.
Kỷ Hàn Phong nhìn thoáng qua phản ứng của Lệ Minh Thành, như có đăm chiêu:
- Thật đúng là không bình thường. Minh Thành sư đệ, ngươi dường như hơi để tâm tiểu tử này, chính là hắn sao?
- Ừm, thật đúng là hắn, cũng khiến cho Hàn Phong sư huynh chê cười.
Lệ Minh Thành nhún vai nói.
Kỷ Hàn Phong quả nhiên nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, kia thật đúng là có ý tứ, chẳng lẽ hắn có ý đồ nịnh bợ sư đệ không thành mà thẹn quá thành giận, do đó khiến cho sư đệ khó chịu.
Lệ Minh Thành cười lạnh một tiếng:
- Nói ra có khả năng Hàn Phong sư huynh không tin, tiểu tử này có thể còn có “Tiền đồ” hơn tưởng tượng của chúng ta, đại khái ỷ vào thế của Mộc Băng Vân đi. Hừ, thôi, chung quy cũng chỉ là thằng hề không biết cái gì chọn xà nhà thôi, thật sự không xứng để cho ta và Hàn Phong sư huynh lãng phí võ mồm. Sau khi khảo hạch kết thúc, chỉ cần ta nguyện ý, tùy tùy tiện tiện có thể bóp chết.
Tuy rằng trong miệng nói “Cẩn thận’, nhưng giọng điệu của Kỷ Hàn Phong lại tràn đầy khinh miệt:
- Vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tốt xấu gì cũng là một người do Băng Hoàng cung chủ mang theo từ hạ giới về.
Lệ Minh Thành xem thường cười lạnh:
- Ha, Hàn Phong sư huynh nói đùa. Hắn do Mộc Băng Vân mang về không sai, nhưng một rác rưởi ngay cả thần đạo còn chưa bước vào, đầu óc còn có vấn đề, ta cũng không cho rằng đường đường một Băng Hoàng cung chủ sẽ cố ý che chở cho hắn, sở dĩ nàng ta mang về một rác rưởi như vậy, ta đoán…
Giọng Lệ Minh Thành nhất thời đè đến thấp nhất:
- Tiểu tử này có một khuôn mặt tiểu bạch kiểm có thể câu dẫn nữ nhân. Mộc Băng Vân kia biết mình không còn sống được vài ngày, chắc định mang một tiểu bạch kiếm về khoái hoạt.
Kỷ Hàn Phong điên cuồng nở nụ cười:
- Ha ha ha ha ha ha… Minh Thành sư đệ quả nhiên nhìn thấu triệt, nếu tổng điện chủ nghe được lời nói như thế, tâm tình tất nhiên sung sướng, ha ha ha ha.
- Ha, hiện giờ ta thật sự tò mò, hắn vọt vào trong vòng ngàn tên như thế nào.
Kỷ Hàn Phong bĩu môi:
- Mặc kệ đi. Cửa khảo hạch thứ hai không hạn chế sử dụng huyền khí hoặc các loại đạo cụ, có vô số cách có thể gian lận, thông qua thì đã sao, huống chi chỉ là chân sau, coi như thêm một việc vui. Minh Thành sư đệ, khảo hạch cửa ải cuối cùng tiếp theo mới là nhạc kịch, sư đệ cần phải toàn lực ứng phó. Dù sao, ngọc lạc băng hồn đan, là thuốc tiên mà sư huynh của sư đệ là ta đây còn cầu không được. Nếu có thể hoàn mỹ luyện hóa, chẳng những có thể khiến huyền lực trong khoảng thời gian ngắn bạo tăng, còn có thể tôi luyện máu tôi luyện tủy theo chiều sâu, có ích lợi vĩ đại đối với tu luyện Băng hoàng phong thần điển sau này của sư đệ.
Lệ Minh Thành tỏ vẻ tình thế nhất định, hắn lại một lần nữa hạ giọng:
- Đó là đương nhiên. Sở dĩ cô cô để cho ta kéo dài tới năm nay mới tới tham gia khảo hạch, chính vì viên “Ngọc lạc băng hồn đan” này, chỉ bằng bọn người kia, còn chưa có đủ tư cách cướp đoạt với ta.
Bên kia, khoảnh khắc khi Vân Triệt xuất hiện, tầm mắt của Mộc Túc Vân liền tập trung ở trên người hắn, sau đó như có đăm chiêu thấp giọng nói:
- Xem ra quả nhiên không đơn giản giống như ngoài mặt.
- Hả? Túc Sơn tiền bối, ngài đang nói cái gì?
Mộc Tiểu Lam ngẩng đầu hỏi.
Mộc Túc Sơn nói:
- Vân Triệt mà ngươi mang đến thông qua cửa khảo hạch thứ hai. Lấy lực lượng chưa đến thần đạo thông qua cửa khảo hạch thứ hai của Hàn Tuyết điện… Ở trong lịch sử của Ngâm Tuyết giới, dường như còn chưa bao giờ có.
- Hả? Ngài nói Vân Triệt… Thông qua khảo hạch?
Mộc Tiểu Lam nghe mà sửng sốt, thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, nàng theo bản năng ngẩng đầu, liếc nhìn Vân Triệt đứng ở ngoài huyền trận, môi bỗng chốc há lớn.
Cũng vào lúc này, theo một đường bạch quang cuối cùng chớp động, huyền giả thứ một ngàn thông qua khảo hạch rời khỏi huyền trận, tức thì, quang mang của huyền trận khảo hạch hoàn toàn tán đi, hơn chín ngàn bóng dáng hiện ra trong huyền trận, phần lớn bọn họ đều ngồi sững trên mặt đất, sắc mặt ảm đạm.
Bạo tuyết cảnh đóng lại, cũng có ý nghĩa khảo hạch lần này của bọn họ thất bại. Muốn lại một lần nữa tham gia khảo hạch, ít nhất phải chờ năm năm sau.
- Cửa khảo hạch thứ hai kết thúc, tạm thời chúc mừng một vài người thông qua khảo hạch.
Kỷ Hàn Phong tiến lên trước, không nhanh không chậm nói, sau đó ánh mắt quét vào trong huyền trận:
- Về phần các ngươi, hừ, đã có thể đi rồi, tu luyện cho tốt, năm năm sau lại đến đi!
Nói xong, bàn tay hắn vừa trảo, cùng vị trí, một huyền trận khác hiện ra, thuấn gian truyền tống toàn bộ người chưa thông qua khảo hạch tới ngoài Hàn Tuyết điện.
- Vân Triệt… Ngươi… Ngươi thế mà lại thông qua khảo hạch?
Mộc Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào Vân Triệt đang đi tới, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người.
- Ta thông qua ngươi có vẻ rất không vui.
Vân Triệt tỏ vẻ buồn bực nói.
Mộc Tiểu Lam cấp tốc tới gần Vân Triệt vài bước, cẩn thận nói:
- Cái đó và không vui vẻ có liên quan gì! Ngươi rốt cuộc làm sao làm được? Người cùng tham gia khảo hạch với ngươi, mỗi một người đều có lực lượng thần đạo, người yếu nhất cũng còn mạnh hơn ngươi mấy mươi lần trăm lần! Sao ngươi có thể thông qua! Ngươi sẽ không phải là… Mượn dùng thứ gì đó có thể gian lận chứ?
“…” Vân Triệt đè trán:
- Ừm, có khi ngươi đã đoán đúng.
Mộc Tiểu Lam đơn thuần không nghe ra được ý tứ hàm xúc trong lời nói của Vân Triệt:
- Hừ! Quả nhiên! Sẽ không phải khi sư tôn ở Thiên Huyền đại lục đã từng nói nội dung khảo hạch của Hàn Tuyết điện cho ngươi chứ, hơn nữa còn cho ngươi huyền thạch có thể xuyên qua bạo tuyết cảnh đi? Hừ, không trách được ngươi lại dám tham gia khảo hạch của Hàn Tuyết điện.
- Được được được, ngươi đoán đều đúng.
Vân Triệt bĩu môi nói.
Cùng với toàn bộ một ngàn người thông qua cửa khảo hạch thứ hai, Vân Triệt ở trong đó, rõ ràng từ đầu đến cuối, cũng là ngoại tộc duy nhất, đại đa số ánh mắt của mọi người dều tập trung ở trên người Vân Triệt, hoặc hoài nghi khó hiểu, hoặc xì xào bàn tán.
Giọng Kỷ Hàn Phong, vào lúc này truyền đến:
- Có thể thông qua cửa khảo hạch thứ hai, đã tới một mức độ nào đó chứng minh thực lực của các ngươi. Chỉ có điều, trước đừng nên cao hứng quá sớm, các ngươi chẳng qua lại vượt qua một cánh cửa không cao không thấp mà thôi. Cửa khảo hạch thứ ba tiếp theo, mới là lúc quyết định vận mệnh của các ngươi.
Lời Kỷ Hàn Phong nói khiến không khí ở hiện trường bỗng chốc trở nên hết sức ngưng trọng, hưng phấn trên mặt từng huyền giả hoàn toàn tán đi, thay vào đó là khẩn trương thật sâu. Thông qua cửa khảo hạch thứ hai, gần như chính là đại biểu cho bọn họ lại gần Hàn Tuyết điện thêm một bước nhỏ, tiếp theo, mới chân chính là lúc quyết định vận mệnh… Có thể vào Hàn Tuyết điện hay không, tuyệt đối là hai vận mệnh hoàn toàn khác nhau.
Trong số những người bọn họ thông qua khảo hạch, ở cửa ải khảo hạch cuối cùng, sẽ có vẻn vẹn chín thành số người bị loại bỏ! Có thể nói tàn khốc tới cực điểm.
Ánh mắt Kỷ Hàn Phong lạnh lùng:
- Cửa ải khảo hạch cuối cùng, tên là “Băng huyền cảnh”. Một cửa khảo hạch này, tương đối mà nó nó đơn giản hơn cửa khảo hạch thứ hai. Nó khảo nghiệm chính là thứ quan trọng nhất trên người các ngươi… Đó chính là thực lực chân chính của các ngươi!
- Ở trong băng huyền cảnh, các ngươi sẽ thừa nhận công kích của huyền thú cường đại, thời gian các ngươi ở trong đó càng dài, số huyền thú gặp phải sẽ càng nhiều! Hơn nữa vì không gian hạn định, các ngươi chỉ có thể chiến, vốn không có chỗ có thể trốn! Về phần thông qua khảo hạch băng huyền cảnh như thế nào, tin tưởng trong lòng các ngươi đã sáng tỏ…
Kỷ Hàn Phong chìa tay ra:
- Chính là thời gian kiên trì càng lâu càng tốt! Một trăm người rời khỏi băng huyền cảnh trễ nhất, chính là thông qua khảo hạch cuối cùng, từ nay về sau là đệ tử của Hàn Tuyết điện chúng ta! Mà người kiên trì được thời gian lâu nhất, liền có thể đạt được “Ngọc lạc băng hồn đan”!
Nghe được cái tên “Ngọc lạc băng hồn đan” từ trong miệng Kỷ Hàn Phong, hơn phân nửa huyền giả vẫn như trước không thể khống chế được hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng.
- Khảo nghiệm bạo tuyết cảnh, là truyền tống chân thân của các ngươi đến bạo tuyết cảnh, hơn nữa cũng không hạn định các ngươi sử dụng huyền khí gì, cho nên, có lẽ sẽ có người vì mượn dùng đồ như huyền thạch truyền tống linh tinh gì đó đến gian lận… A không không không, cũng không thể được gọi là gian lận gì cả, đã không hạn định, kia cũng có thể coi như cho phép…
Khi Kỷ Hàn Phong nói ra câu nói đó, thật cố hết sức liếc mắt nhìn về phía Vân Triệt
- Dù sao, cửa thí luyện thứ hai, chính là dùng để sàng lọc người dư thừa, quyết định kết quả là cửa thứ ba. Một rác rưởi cho dù dùng hết ngoại vật thông qua cửa thí luyện thứ hai, cũng không thể thông qua được cửa thí luyện cuối cùng, còn lãng phí vô ích huyền khí trân quý có thể can thiệp đến bạo tuyết cảnh, chậc chậc. Cho nên, từ trước đến nay Hàn Tuyết điện chúng ta đều lười cấm “Gian lận” vô vị này.
Kỷ Hàn Phong cười rộ lên:
- Mà cửa ải khảo hạch cuối cùng này, cho dù là kẻ nào đều đừng hy vọng có thể đầu cơ. Bởi vì tiến vào băng huyền cảnh, không phải là chân thân của các ngươi, mà là “hình chiếu” của các ngươi! Lực lượng và ý chí của các ngươi cũng sẽ bị chiếu hình hoàn chỉnh, nhưng ở trong đó các ngươi đừng mong sử dụng ngoại vật gì… Bao gồm vũ khí và huyền thú khế ước của các ngươi! Các ngươi có thể dựa vào, chỉ có lực lượng chân chính của các ngươi!
- Ở trong băng huyền cảnh, một khi các ngươi tử vong, cũng sẽ lập tức bị truyền tống ra, không có cơ hội thứ hai. Chỉ có điều các ngươi yên tâm, tử vong ở trong băng huyền cảnh chỉ là “Hình chiếu” của các ngươi, cho dù các ngươi chết thảm bao nhiêu ở trong đó, các ngươi cũng sẽ không chết thật, ngay cả một chút vết thương cũng không có. Chỉ có điều, nếu như các ngươi có ai sợ chết, có thể hô to hai chữ “Từ bỏ”, sẽ như các ngươi mong muốn, trực tiếp đưa các ngươi thoát khỏi băng huyền cảnh.
- Nói cách khác… Muốn thông qua khảo hạch băng huyền cảnh, liền cố hết sức chết chậm một chút ở trong đó, nghe rõ chưa!!
Lệ Minh Thành là người đầu tiên trả lời, vẻ mặt lộ nụ cười nhạt nhất định phải có:
- Đã rõ! Hàn Phong sư huynh, ta đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào có thể bắt đầu. Chỉ hy vọng huyền thú trong băng huyền cảnh không khiến cho ta quá thất vọng.
Kỷ Hàn Phong gật đầu, hắn chìa cánh tay, vẫn cùng một chỗ, huyền trận thứ ba được hắn khởi động, còn lần này, là huyền quang màu xanh da trời:
- Rất tốt. Hiện giờ, toàn bộ người thông qua khảo hạch cửa thứ hai. Tất cả đứng trong huyền trận, khảo hạch cuối cùng quyết định vận mệnh của các ngươi… Lập tức sẽ bắt đầu!
Vân Triệt đại khái nghe rõ cửa khảo hạch thứ ba là cái gì. Nhưng lần đầu tiên hắn đến Ngâm Tuyết giới, không hề giống như những người được khảo hạch khác biết trước được nội dung khảo hạch là gì. Một điểm mấu chốt nhất, cửa khảo hạch thứ hai, hắn còn có thể căn cứ vào khí tức của người được khảo hạch khác mà đến phán định thứ tự của mình, nhưng khảo hạch ở cửa ải cuối cùng này, mỗi người dường như đều bị “Hình chiếu” đến không gian độc lập, không nhìn thấy sự tồn tại của những người khảo hạch khác, càng không có khả năng can thiệp cho nhau, hắn cũng không cách nào căn cứ vào thời gian mình kiên trì đến xác định được thứ tự của mình.
Nếu kiên trì đủ lâu, không cẩn thận cầm lấy vị trí gần phía trước, nhất định sẽ tìm phiền toái cho mình.
Nếu nhường ra trước, dừng ở ngoài trăm tên, hắn cũng đừng mong tiến vào Hàn Tuyết điện, ý tưởng tranh giành mặt mũi vì Mộc Băng Vân càng trở thành bọt nước.
- Này, muốn thông qua thí luyện “Băng huyền cảnh”, cần phải kiên trì ở bên trong đó bao nhiêu lâu?
Vân Triệt không lập tức đi vào huyền trận, mà nhỏ giọng hỏi.
- Làm sao ta biết được, trước đó ta trực tiếp tiến vào Băng Hoàng cung, ta không tham gia thí luyện của Hàn Tuyết điện.
Mộc Tiểu Lam đắc ý nói, sau đó lườm hắn một cái:
- Ngươi hỏi cái này làm gì? Vừa rồi ngươi cũng nghe được đấy, bọn họ ai cũng nhìn ra được ngươi ở trong bạo tuyết cảnh gian lận, mà ở băng huyền cảnh, tuyệt đối… Tuyệt đối… Tuyệt đối không có khả năng gian lận.
- Ta chỉ tùy tiện hỏi.
Vân Triệt nhỏ giọng than thở một câu. Tiểu cô nương này trừ bỏ sẽ oán hận người ra, thật sự hỏi cái gì cũng không biết…
Mộc Túc Sơn bên người Mộc Tiểu Lam bỗng nhiên nói:
- Y theo kết quả của vài năm tới xem, muốn thông qua khảo hạch băng huyền cảnh, kiên trì một khắc đồng hồ xem như là mức độ cơ bản nhất. Mà một vài thiên tài rất giỏi, thậ chí có thể kiên trì đến thời gian hai khắc, chúc ngươi may mắn.
Vân Triệt quay sang nhìn về phía Mộc Túc Sơn, hơi kinh ngạc sau đó gật đầu nói:
- Tạ tiền bối chỉ điểm.
Nói xong, hắn chuyển hướng đi tới huyền trận.
Cùng lúc đó, khóe miệng Mộc Túc Sơn khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt thoáng qua vẻ thần bí khác thường.