Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 949 - Chương 950: Phải Điệu Thấp

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_950" class="block_" lang="en">Trang 475# 2

 

 

 

Chương 950: Phải điệu thấp



Bạch quang dần tan, hàn khí lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Vân Triệt mở to mắt, trước mắt, là một thế giới tuyết trắng mờ mịt từ trên trời xuống dưới đất đều hoàn toàn là tuyết trắng, gần như không hề có màu sắc khác. Chung quanh, là những người nhận khảo hạch khác, tuy rằng chỗ của bọn họ rét lạnh, nhưng không khí đặc biệt tĩnh lặng.

Nhưng ở phía trước bọn họ, tiếng rít bén nhọn đến gần như chói tai không ngừng truyền đến.

Nơi này, là “Bạo tuyết cảnh” cửa khảo hạch thứ hai của Hàn Tuyết điện, muốn thông qua một cửa khảo hạch này, chính là một ngàn người đầu tiên thông qua bão tuyết gió lạnh đến điểm cuối… Điểm cuối, chính là ba trăm dặm phía trước.

Ba trăm dặm, đối với huyền giả ở cấp bậc này mà nói, chính là một đoạn khoảng cách tương đương với ngắn ngủi, hơn nữa nội dung đặc biệt đơn giản rõ ràng, tuy rằng vị trí lúc này của bọn họ rét lạnh, nhưng hoàn toàn không đến mức không cách nào tiếp nhận, chứ đừng nói chi cảm giác áp bách.

Nhưng mà, đây là khảo hạch của thần giới, sao lại đơn giản như ngoài mặt vậy.

Phù!!

Huyền khí chung quanh rung chuyển, vô số âm thanh khí bạo gần như trong nháy mắt bùng nổ. Trận khảo hạch này, chỉ có một ngàn người có thể thông qua, hơn chín ngàn người thừa lại sẽ bị đào thải tàn khốc, lại thêm đại đa số thực lực của bọn họ tương đương nhau, trì hoãn một giây, liền có thể hoàn toàn là hai vận mệnh không giống nhau. Cho nên, chúng huyền giả tiến vào phong bạo cảnh vốn không có tâm tư thưởng thức phong cảnh chung quanh giống như Vân Triệt, mà sau khi hiện thân xác nhận phương hướng điểm cuối, sau đó bắt đầu khởi động huyền lực, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phương bắc của thế giới bạo tuyết.

Hơn một vạn huyền giả Thần Nguyên cảnh đồng thời bùng nổ, thanh thế to lớn quả thật có thể nói kinh thiên động địa, tuyết bay chung quanh, từng tầng băng toàn bộ bị hung hăng hất lên.

Nhưng mà, cũng không phải tất cả mọi người đầu tiên liều mạng phóng đi về phía điểm cuối, có ba người lưu lại tại chỗ.

Vân Triệt, Lệ Minh Thành, cùng với huyền giả trẻ tuổi mới vừa rồi bị Kỷ Hàn Phong giáo huấn.

Mặc dù đã bị truyền tống tới bạo tuyết cảnh, nhưng hắn như trước ngồi sững trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên nhận lấy đả kích vĩ đại. Từ đầu đến cuối đều không có ai để ý đến hắn, gần như đều quên lãng sự hiện hữu của hắn.

Lệ Minh Thành xoay người, mang theo cười lạnh nhìn về phía Vân Triệt… Phía trước bạo tuyết cảnh là gì, hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào ở đây, hắn vô cùng tin tưởng cho dù bản thân cố ý nhường, cũng đừng mong có ai có thể đến điểm cuối sớm hơn hắn.

Nhìn thấy Vân Triệt lưu lại tại chỗ, hắn một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì trong mắt hắn, “Mặt hàng” như vậy cho dù dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể lót đáy, ngay cả nếm thử tất nhiên cũng không có. Hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt cười lạnh nói:

- Vân tiểu tử, ta vốn còn tưởng rằng ngươi là người thông minh thức thời, không nghĩ tới, ngươi là kẻ ngu xuẩn hoàn toàn! Ngươi cũng đã biết, ta muốn bóp chết ngươi, còn đơn giản hơn giẫm chết một con kiến! Mới vừa rồi ta có ý tốt cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết phân biệt, còn dám mắng ta!

- Chỉ có điều, ta cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy, có thể lại ban cho ngươi một cơ hội, nếu hiện giờ ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai…

Hắn còn chưa nói xong, Vân Triệt đã chuyển sang huyền giả trẻ tuổi vẫn luôn ngồi sững trên mặt đất, ngoảnh mặt làm ngơ Lệ Minh Thành, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc một lần.

“…” Sắc mặt Lệ Minh Thành cứng đờ, hắn cấp tốc nhìn thoáng về phương bắc, giọng lạnh lùng nói:

- Thôi, ta lại lãng phí thời gian với một thứ rác rưởi. Vân Triệt, đây chính là ngươi muốn chết, chờ chết đi!

Giọng nói vừa dứt, hắn đã phi thân lên, tốc độ nhanh như lôi đình. Tuy rằng hắn có đủ tự tin, nhưng cũng không dám quá mức sơ ý, bởi vì hắn muốn không phải là thông qua khảo hạch, mà là thứ nhất!!

Vân Triệt thật sự nhớ kỹ ước pháp tam chương tiểu Yêu Hậu liệt kê ra cho hắn, nếu đổi thành ở Thiên Huyền đại lục, đối mặt với Lệ Minh Thành hết lần này đến lần khác nhục nhã, hắn tuyệt đối không có khả năng lựa chọn mắt điếc tai ngơ. Hắn đi đến phía trước huyền giả trẻ tuổi kia, chìa tay ra về phía hắn:

- Đứng lên đi. Từ hạ giới đến nơi đây nhất định thật không dễ dàng, nếu cứ bị đánh tan như vậy, liền rất không đáng giá.

Huyền giả trẻ tuổi ngẩng đầu, nhìn thấy là Vân Triệt, hắn rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng vẫn cầm lấy tay Vân Triệt đứng lên, chính là tươi cười hơi cứng ngắc:

- Tuy rằng, những lời này từ trong miệng ngươi nói ra thật sự khó có thể làm cho người ta tin phục… Nhưng ngươi nói không sai.

- Khảo hạch vừa mới bắt đầu, tuy rằng không công bằng, nhưng ít ra… Không thể còn chưa bắt đầu liền chịu thua!

Hắn cắn răng, sau đó huyền khí trên người bùng nổ:

- Ta tên Phong Mạch, đến từ một tinh giới tên là “Hoàn Trạch giới”. Còn ngươi?

- Vân Triệt, đến từ Lam cực tinh, chỉ có điều, vừa rồi ngươi chắc hẳn đã nghe được, ta được Mộc tiên tử mang tới, dựa vào năng lực của chính mình, còn không tới được nơi này.

Vân Triệt nói.

- Lam cực tinh… Tinh cầu?

Huyền giả trẻ tuổi hơi kinh ngạc, về cấp bậc, tinh cầu là tồn tại thấp hơn tinh giới, hắn gật gật đầu:

- Tuy rằng ta thật khinh bỉ vừa rồi ngươi “Phản chiến”, nhưng dựa vào câu nói vừa rồi của ngươi… Về sau ở Băng Hoàng giới có chuyện gì, có thể thử tới tìm ta, nói không chừng ta có thể giúp đỡ được một hai.

- Tuy rằng, ta tu luyện là huyền lực hệ thổ… Nhưng ở trong này, ta chưa hẳn không thắng được những người có xuất thân Ngâm Tuyết giớ!

Hắn hung hăng cắn răng, liền định phóng đi.

Vân Triệt lại bỗng nhiên nói:

- Mục tiêu của ngươi hẳn nên là Kỷ Hàn Phong, hắn có thể tùy ý nhục nhã ngươi như vậy, là bởi vì hắn mạnh hơn ngươi, địa vị cao hơn ngươi. Trong nhiều người tham dự khảo hạch như vậy, cũng chỉ có một mình ngươi dám chất vấn, cũng đủ để chứng minh ngươi là người có cá tính mãnh liệt, nhất định không có khả năng loại bỏ được nhục nhã hôm nay đi? Nhưng nếu ngươi ngay cả bước đầu tiên của ngày hôm nay đều bước không qua, liền không có tư cách bàn về sau.

Ánh mắt của Phong Mạch hơi động, hắn liếc mắt nhìn thật sâu vào Vân Triệt, huyền khí vờn quanh toàn thân lại một lần nữa đột nhiên tăng vọt, cả người hóa thành một đường lưu quang màu vàng nhạt, chợt bắn về phương bắc.

Vân Triệt lẩm bẩm: “Haizzz, có phải ta lại xen vào việc của người khác không… Phù, coi như quên đi, phải nghe lời Thải Y nói, điệu thấp điệu thấp, nhất định phải điệu thấp, trước khi nhìn thấy Mạt Lỵ, không được chọc bất cứ kẻ nào, không được chọc bất cứ chuyện gì…”

Nhắc nhở nhiều lần, vào lúc này Vân Triệt cuối cùng đứng dậy, bay về phía trước, vừa bay ra không đến nửa dặm, hắn liền cảm giác được nhiệt độ chợt giảm xuống, một luồng gió lạnh mạnh mẽ chợt thổi tới, giống như có một bàn tay rộng rãi lạnh như băng chợt đụng vào trên người hắn, muốn đẩy hắn về phía sau.

Mà gần như chính là bắt đầu, theo hắn tiến về phía trước, nhiệt độ liên tục giảm xuống, mà gió mạnh đã hóa thành gió lớn, khi bước vào hơn mười dặm, chung quanh đã rõ ràng biến thành thế giới bạo phong tuyết, mà gió, cũng đã hóa thành gió bão vô cùng khủng bố.

Rét căm căm cứng ngắc thân thể mọi người, đóng băng huyền lực của bọn họ, tuyết bay che phủ thị giác và cảm giác của bọn họ, gió lốc cuốn bọn họ về những phương hướng khác nhau… Mà dưới ba thứ kết hợp, chính là hình thành một thế giới đủ để cho huyền giả thần đạo từng bước tuyệt vọng.

Chỉ có điều có một người ngoại lệ, đó là Vân Triệt.

Bởi vì rét căm căm và bạo tuyết không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với hắn, duy nhất tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, chỉ có gió bão. Nhưng bởi vì thân thể và huyền lực của hắn sẽ không vì rét căm căm mà suy nhược, cho nên hắn chống đỡ gió bão còn thoải mái hơn các huyền giả khác xa xa.

Trăm dặm phía trước, chúng huyền giả còn có thể thong dong mà chống đỡ. Còn trăm dặm sau, tốc độ của toàn bộ bọn họ chợt giảm xuống, đến một trăm năm mươi dặm, một vài huyền giả hạ giới chênh lệch căn bản, lại không tu luyện huyền lực hệ băng đã bị đông lạnh toàn thân biến tím, cho dù một chút huyền lực đều không vận chuyển được, dần dần nửa bước khó đi, cũng có người bị cuốn vào gió lốc đột nhiên đánh úp lại, không biết bị ném về phía nào, phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ.

Đến hai trăm dặm sau cùng, tiếng kêu thảm thiết đã cao thấp nối tiếp, càng ngày càng nhiều huyền giả bị nuốt hết vào trong bạo phong tuyết đầy trời, những người còn lại mỗi người tiến lên trước một bước đều vô cùng gian nan.

Huyền lực của Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, ở trong bạo phong tuyết cấp tốc đi lên. Càng đi về phía trước, gió tuyết càng cuồng bạo, vốn không thấy rõ ai vào ai, chỉ có thể nhìn thấy một đám bóng dáng mơ hồ hoặc liều mạng giãy giụa, hoặc bị gió dữ dội cuốn đi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên nhanh chóng đã bị vùi lấp vào trong bạo phong tuyết.

Mượn dùng ưu thế vĩ đại không chịu rét căm căm ảnh hưởng, Vân Triệt xuyên qua trong gió tuyết, cấp tốc vượt qua từng nhóm lại từng nhóm người, đồng thời trong lòng tính toán sơ qua số lượng huyền giả vượt qua. Về sau, tốc độ của hắn cố hết sức chậm lại, huyền khí cũng dần dần thu liễm, đón gió bão khủng bố chậm rãi đi về phía trước.

Muốn thông qua khảo hạch, cần một ngàn người đầu tiên đến điểm cuối. Mà ở trong vòng một ngàn cái tên này, thứ tự càng đến gần sau càng tốt… Bởi vì hắn cần chính là thông qua khảo hạch, đồng thời còn chỉ có thể là điệu thấp. Hắn lấy huyền lực không vào đến huyền đạo thông qua khảo hạch đã đủ khiến cho người ta giật mình, nếu thứ tự gần với phía trước quá, sau này muốn điệu thấp cũng không được.

Hàn Tuyết chính điện, một trăm lẻ tám huyền trận khổng lồ đang lóe lên bạch quang. Thời gian cấp tốc trôi qua, dần dần tới gần thời gian có thể ra kết quả, ánh mắt các đệ tử của Hàn Tuyết điện chủ trì khảo hạch cũng đều tập trung lên trên huyền trận. Bọn họ chính là kết quả, còn trong bạo tuyết cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù bọn họ có biện pháp nhìn thấy, nhưng lại không nhìn.

Dù sao hàng năm đều giống nhau.

- Haizzz, kết thúc nhanh chút đi.

Mộc Tiểu Lam có vẻ u buồn ngồi chồm hổm trên mặt đất. Từ khi mấy người Vân Triệt tiến vào bạo tuyết cảnh, đã gần hai khắc trôi qua, kết quả cũng không sai biệt lắm nên đi ra. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần nàng nhịn không được muốn bỏ lại Vân Triệt mặc kệ, nhưng cuối cùng lại gượng ép lưu lại. Mà Mộc Băng Vân lại luôn luôn không hề có động tĩnh gì, nàng cũng không dám chủ động truyền âm… Dù sao, hiện giờ sư tôn đang ở cùng với Đại Giới Vương.

Về phần kết quả tham gia khảo hạch này của Vân Triệt… Vậy còn phải hỏi? Chỉ cần nghĩ thôi Mộc Tiểu Lam đã muốn che mặt bỏ lại hắn chạy đi.

Tinh!!

Phía trước huyền trận đột nhiên chợt lóe bạch quang, Kỷ Hàn Phong chủ trì khảo hạch cũng tròng mắt hơi híp, nhìn thấy bóng người đầu tiên xuất hiện, hắn chủ động đi tới trước, cười lớn nói:

- Thật sự là kết quả không khiến cho người ta ngoài ý muốn. Không hổ là cháu của tổng điện chủ, tuy rằng ta đã cố hết sức đánh giá cao, nhưng thời gian đã sử dụng còn vẫn ít hơn không ít so với dự đoán trước của ta.

Người đầu tiên đi ra từ trong huyền trận, đồng thời cũng là người đầu tiên thông qua khảo hạch cửa thứ hai, chính là Lệ Minh Thành!

Lời nói phen này của Kỷ Hàn Phong, ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý tứ hàm xúc vỗ mông ngựa. Bởi vì lấy thiên tư và thân phận cháu tổng điện chủ của Lệ Minh Thành, sau khi vào Hàn Tuyết điện, địa vị nhất định không thấp hơn hắn.

Lệ Minh Thành cười nói:

- Hàn Phong sư huynh quá khen. Chỉ có điều, nếu không phải bởi vì một chút chuyện nhỏ làm trì hoãn, có lẽ thời gian Hàn Phong sư huynh chờ đợi còn có thể ngắn hơn một ít.

Kỷ Hàn Phong cười cười:

- Hả? Việc nhỏ trì hoãn? Chẳng lẽ có ai không biết tự lượng sức mình ở trong bạo tuyết cảnh khiêu khích Minh Thành sư đệ sao?

- Một con tôm tép nhãi nhép mà thôi, không cần để ở trong lòng.

Lệ Minh Thành cười híp mắt nói.

Lệ Minh Thành đi ra trọn vẹn trăm giây, sau đó huyền giả thứ hai hoàn thành khảo hạch mới cuối cùng xuất hiện, sau đó, tần suất bạch quang lóe ra ở phía trước huyền trận càng lúc càng nhanh, từ mười mấy người đến mấy chục người, rồi đến hơn một trăm người… Vài trăm người…

Huyền giả thông qua khảo hạch có không ít trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, há mồm thở dốc, đồng thời vui sướng không kiềm chế được.

Người hoàn thành khảo hạch càng lúc càng nhiều, trong bạo tuyết cảnh, khi huyền giả thứ một ngàn thông qua, điểm cuối huyền trận sẽ tự động đóng, trận khảo hạch này cũng theo đó kết thúc. Đến giờ phút này, đã đi ra hơn chín trăm người, mà càng đến cuối cùng, huyền quang chớp động càng thường xuyên.

Người thứ chín trăm sáu mươi sáu…

Người thứ chín trăm sáu mươi bảy…

Người thứ chín trăm sáu mươi tám…

Lệ Minh Thành vênh váo đứng ở bên cạnh mấy người Kỷ Hàn Phong, lấy ánh mắt vương giả ngạo thị những huyền giả bị hắn bỏ lại xa xa, tới người thứ chín trăm bảy mươi, khi huyền trận khảo hạch lập tức muốn đóng cửa, hai mắt Lệ Minh Thành chợt nhảy dựng, sau đó nháy mắt trừng lớn vài phần.

Bởi vì, bóng dáng thứ chín trăm bảy mươi đi ra khỏi huyền trận, là một người tuyệt đối không nên xuất hiện.

Vân Triệt!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment