Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 948 - Chương 949: Bạo Tuyết Cảnh

. ._475__1" class="block_" lang="en">Trang 475# 1

 

 

 

Chương 949: Bạo tuyết cảnh



- Đại ngu ngốc này, đại ngu ngốc tự cho là đúng tự tìm phiền toái này, tức chết ta, tức chết ta!

Trơ mắt nhìn Vân Triệt bị xếp vào trong đội ngũ khảo hạch, Mộc Tiểu Lam tức đến dậm chân.

- Tiểu Lam, hắn thật sự do Băng Vân cung chủ tự mình mang từ hạ giới về?

Mộc Túc Sơn đi tới, cau mày hỏi.

- Đúng vậy, chẳng qua…

Mộc Tiểu Lam thiếu chút nữa thốt ra cũng không phải bởi vì tư chất Vân Triệt thật tốt, mà vì có nguyên nhân khác, nhưng cũng may kịp thời che miệng.

Mộc Túc Sơn tỏ vẻ thất vọng, lắc lắc đầu:

- Băng Vân cung chủ khó có được mang về một người từ hạ giới, lại nhìn sai rồi, haizzz.

Trong danh sách khảo hạch tổ một, thêm một cái tên Vân Triệt. Mộc Phượng Thủ đảo ánh mắt, khẽ đẩy Lệ Minh Thành:

- Trở về chuẩn bị khảo hạch, mặc dù trong đội ngũ này, chắc không còn ai có thể hơn ngươi, nhưng cũng đừng ngạo mạn lười biếng. Hàn Phong, chuẩn bị bắt đầu.

- Vâng, điện chủ.

Kỷ Hàn Phong cung kính lên tiếng trả lời.

Đợi giao đãi xong, Mộc Phượng Thù cũng không lưu lại, nhanh chóng rời đi, cũng khinh thường liếc nhìn Vân Triệt thêm một lần,d doán chừng theo nàng xoay người, ngay cả tướng mạo của Vân Triệt tiểu nhân vật hèn mọn lại “Xu lợi” này là như thế nào đều cơ bản đã quên không còn một mảnh.

Lệ Minh Thành đi trở về đội ngũ, không biết cố ý hay vô ý, hắn vừa khéo đứng ở bên cạnh Vân Triệt, mới vừa đứng lại, liền nghiêng đầu qua liếc nhìn Vân Triệt, cười híp mắt nói:

- Tiểu tử, nói như vậy vừa rồi ngươi cũng nghe được, tổng điện chủ của Hàn Tuyết điện này là thân cô cô của ta Không thể không nói, ý tưởng ngươi định ôm đùi cô cô ta đúng là rất sáng suốt, dù sao, Mộc Băng Vân kia tuy rằng là Băng Hoàng cung chủ, nhưng ai mà không biết nàng ta nói không chừng ngày nào đó sẽ chết. Nhưng đáng tiếc… Loại người như ngươi ngay cả rác cũng không đáng để xưng, còn chưa có tư cách a dua với cô cô ta. Nếu không như vậy, ngươi tới ôm bắp đùi của ta như thế nào?

Vừa nói, mũi chân phải của Lệ Minh Thành dậm dậm lên mặt đất, hai mắt liếc xéo Vân Triệt không hề che giấu ánh mắt đang đánh giá thằng hề:

- Hàn Tuyết điện này, ngươi đừng có nằm mơ. Nhưng Lạc Tuyết cung đó, lại qua mười năm tám năm nói không chừng ngươi còn có cơ hội, về sau nếu ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời ta, làm chó săn trung thành cho ta, như vậy khi ta ăn thịt ở Hàn Tuyết điện, nói không chừng sẽ thường thưởng cho ngươi mấy cục xương. Ngươi cảm thấy ta đang mắng ngươi? Không không không, ta thật thành tâm thương hại ngươi, bởi vì ngươi vừa mới tới Ngâm Tuyết giới, liền lập tức sẽ trở thành một chuyện cười lớn, nếu không có người bảo vệ ngươi, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là câu chuyện cười… Như thế nào.

“…” Hai tay Vân Triệt khoanh trước ngực, ánh mắt khép hờ, không phản ứng chút nào.

- Thế nào? Ngươi là kẻ điếc?

Lệ Minh Thành cười lạnh nói.

Vân Triệt thầm thở ra một hơi, nói nhỏ:

- Haizzz. Đần độn.

- Ngươi… Nói cái gì!!

Sắc mặt Lệ Minh Thành thay đổi, ngũ quan bỗng chốc cau chặt lại. Ở trước mặt kẻ yếu là Vân Triệt huyền lực chỉ có Quân Huyền cảnh trung kỳ này, con tha thiết mong muốn ôm đùi Mộc Phượng Thù, hắn tự cảm thấy bản thân quả thật là đế vương cao cao tại thượng, có thể từ trên cao nhìn xuống tùy ý miệt thị Vân Triệt, trào phúng Vân Triệt, có thể tùy ý quyết định vận mệnh của Vân Triệt, muốn giết chết Vân Triệt càng là chuyện động đầu ngón tay. Hắn thậm chí cảm giác mình chủ động nói chuyện với Vân Triệt chính là một ban ơn đối với Vân Triệt.

Hơn nữa lấy Vân Triệt vừa rồi nịnh nọt, với chỉ số thông minh biểu hiện ra còn muốn cưỡng ép tham dự khảo hạch Hàn Tuyết điện, muốn thu Vân Triệt làm chó săn tùy ý sai sử hẳn là dễ như trở bàn tay –– tốt xấu gì mình sẽ lập tức trở thành đệ tử của Hàn Tuyết điện, còn là cháu của tổng điện chủ. Không được việc, cũng nên khúm núm, sợ hãi mà đồng ý.

Lại nằm mộng đều không nghĩ tới, đáp lại của Vân Triệt, lại là nhục mạ mang theo khinh thường!

Toàn thân Lệ Minh Thành run cầm cập, nhưng ở Hàn Tuyết điện này, hắn vốn không phát tác được, rất nhanh, sắc mặt của hắn từng chút một bình ổn lại, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn âm hàn, cười khẽ nói:

- Tốt… Tốt lắm, tiểu tử ngươi thật có khí phách! Qua hôm nay đi… Ngươi chờ đó…

“…” Hai mắt Vân Triệt nhắm lại, không hề để ý chút nào, ở trong lòng liên tục mặc niệm: Điệu thấp, điệu thấp, đừng gây chuyện tìm chuyện gây tội, phù…

Mộc Phượng Thù rời đi, thần sắc Kỷ Hàn Phong chủ trì khảo hạch tổ thứ nhất này nhất thời từ cung kính chuyển thành ngạo nghễ với sắc bén. Hắn nhìn lướt qua bốn phía, trầm giọng nói:

- Huyền trận đợt khảo hạch thứ hai đã chỉnh đốn và sắp đặt xong, ta đây có chuyện cần nhắc nhở các ngươi. Một tổ này của các ngươi, trước mắt có tổng cộng một vạn lẻ ba trăm hai mươi ba (10323) người, nhưng có thể thông qua đợt khảo hạch thứ hai này, chỉ có một ngàn người! Về phần còn dư lại, cũng chỉ có thể năm năm sau lại đến.

Bình quân trong mười người, mới có một người có thể thông qua… Đây còn chính là đợt thứ hai.

Kỷ Hàn Phong chìa ngón tay, thản nhiên nói:

- Trong ngàn người tiến vào vòng khảo hạch thứ ba, lại chỉ có trăm người có thể thông qua. Nói cách khác, trong số những người các ngươi, cuối cùng có thể đi vào Hàn Tuyết điện, trong một trăm người mới có một người. Hàn Tuyết điện này, không phải chó mèo gì đều có thể đi vào! Trong các ngươi, hoặc một vài người được gọi là thiên tài ở nơi khác trong Ngâm Tuyết giới, hoặc một vài người xưng hùng xưng bá ở hạ giới, nhưng đến nơi này, các ngươi cần phải một lần nữa cân nhắc suy nghĩ bản thân, đừng nghĩ bại quá khó coi, liền thu lại toàn bộ kiêu ngạo đã từng có… Bởi vì ở trong này, đó chẳng qua chỉ là chê cười.

Kỷ Hàn Phong không nhanh không chậm lấy ra một bình ngọc:

- Mặt khác, sẽ nói cho các ngươi biết một tin tức tốt. Khảo hạch hàng năm, người thành tích tối ưu, đều sẽ được ban thưởng. Dù sao, rác nên văng ra, mà thiên tài có tư cách nhận đến ưu đãi. Phần thưởng năm nay, chậc chậc, quả thật có thể nói là tốt nhất trong gần vạn năm, liền ngay cả ta nhìn thấy, đều thèm nhỏ dãi.

Kỷ Hàn Phong đặt bình ngọc trong lòng bàn tay, động tác hơi cẩn thận, thả chậm giọng điệu nói:

- Ngọc… Lạc… Băng… Hồn đan!

Xôn xao ––

Năm chữ “Ngọc lạc băng hồn đan” vừa ra, chúng huyền giả vốn ngừng thở nháy mắt phát ra tiếng kinh hô không thể khống chế, Vân Triệt ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mỗi một người chung quanh đều rõ ràng hai mắt lồi ra ngoài, miệng há to, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra âm thanh nuốt xuống. Liền ngay cả Lệ Minh Thành ở bên cạnh cũng hai mắt trừng lớn, tỏa ra ánh sáng sáng quắc, hai tay gắt gao nắm chặt, kích động đến hơi run run.

Liền ngay cả Kỷ Hàn Phong cầm “Ngọc lạc băng hồn đan”, trong ánh mắt đều rõ ràng lộ ra nóng rực cố hết sức che giấu.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Vân Triệt nghe được cái tên “Ngọc lạc băng hồn đan” này, nhưng nhìn phản ứng của người chung quanh… Không hề nghi ngờ, ở Băng Hoàng thần tông, nó tất nhiên là đan dược tương đương với không tầm thường, đối với mấy huyền giả có dự tính vào Hàn Tuyết điện, càng có thêm hấp dẫn và đánh sâu vào vô cùng vĩ đại.

Mộc Tiểu Lam cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi:

- A? Ngọc lạc băng hồn đan!? Phần thưởng khảo hạch năm nay của Hàn Tuyết điện, làm sao có thể khoa trương như vậy?

Mộc Túc Sơn đứng bên cạnh Mộc Tiểu Lam hiển nhiên biết nội tình, hắn tương đối có thâm ý nói:

- Lại có đại khái ba mươi tháng nữa, liền là đại hội huyền thần. Cho dù là ai đều thấy được đại hội huyền thần lần này cực kỳ không tầm thường, hướng đi của các đại Vương giới, cũng đều lộ ra tương đối quỷ dị, thần giới, có lẽ sắp xảy ra đại sự gì. Bởi vậy, Đại Giới Vương tự mình hạ lệnh, tài nguyên trong tông không keo kiệt nữa, toàn lực bồi dưỡng cho đệ tử có thiên tư thượng thừa. Lần này Hàn Tuyết điện lấy “Ngọc lạc băng hồn đan” làm phần thưởng khảo hạch, chắc có liên quan đến chuyện này.

Kỷ Hàn Phong thu bình ngọc lại, ánh mắt chuyển về phía Lệ Minh Thành, biểu cảm cũng nhất thời trở nên hòa dịu:

- Chỉ có điều, một tổ này của chúng ta, trừ phi có gì cực kỳ ngoài ý muốn,bằng không, viên ngọc lạc băng hồn đan này sẽ thuộc về Minh Thành sư đệ.

Vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, ghen tỵ nhất thời chuyển về phía Lệ Minh Thành, đồng thời, ánh sáng khát vọng của bọn họ cũng đều cấp tốc mờ đi… Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, ở trong đội ngũ khảo hạch tổ thứ nhất này Lệ Minh Thành quá mức nổi bật, vốn không người có thể cạnh tranh với hắn. Tuy rằng Kỷ Hàn Phong nói quá rõ ràng, nhưng là sự thật mà người nào lại không biết, không hề khoa trương chút nào.

Lệ Minh Thành chấn động tinh thần, cố hết sức áp chế vẻ vui mừng và tự mãn trên mặt, vội vàng nói:

- Hàn Phong sư huynh nói quá lời, có thể đứng ở đây, trừ bỏ tôm tép nhãi nhép cá biệt ra, đều là người có thực lực siêu phàm, khảo hạch tiếp theo nhất định là một phen khổ chiến, hạng nhất này… Mặc dù tiểu đệ không tự coi nhẹ mình, nhưng tuyệt đối không dám đắc chí tự mãn.

Kỷ Hàn Phong tán dương gật đầu:

- Ha ha, không hổ là cháu của tổng điện chủ, chẳng những thiên tư phi phàm, còn khiêm tốn như thế. Sau ngày hôm nay, Minh Thành sư đệ nhất định có thể vì Hàn Tuyết điện thêm một chút màu sắc.

Sở dĩ Kỷ Hàn Phong sẽ khen ngợi Lệ Minh Thành như thế, thực lực của hắn là cao nhất trong số những người khảo hạch chỉ là thứ yếu, mấu chốt đương nhiên là bởi vì hắn là cháu của tổng điện chủ!

Kỷ Hàn Phong lập tức sắc mặt nghiêm nghị, bàn tay vung lên:

- Được rồi! Cửa khảo hạch thứ hai bắt đầu như vậy, muốn vào Hàn Tuyết điện, đều xốc tinh thần lên cho ta!

Tinh!!

Theo giọng Kỷ Hàn Phong vừa dứt, một huyền trận cực lớn bị khởi động, huyền quang màu trắng từ phía dưới chiếu xạ mà ra, một huyền trận rộng chừng ngàn trượng hiện ra ở dưới chân toàn bộ người được khảo hạch ở tổ thứ nhất, quang mang hơi lạnh như băng chiếu rọi trên người mỗi một người nhận khảo hạch.

Mặt Kỷ Hàn Phong không có biểu cảm nói:

- Cửa khảo hạch thứ hai, tên là “Bạo tuyết cảnh”! Khi huyền trận dưới chân các ngươi khởi động, các ngươi sẽ xuất hiện ở một thế giới bão tuyết, nơi đó, còn rét lạnh hơn tưởng tượng của các ngươi xa xa. Gió lốc nơi đó, sẽ cuốn các ngươi về tất cả các phương hướng trừ bỏ điểm cuối.

- Mà điểm cuối, ngay ở chỗ phía trước các ngươi chỉ có ba trăm dặm.

- Các ngươi phải làm, chính là chống đỡ rét lạnh và gió dữ dội, đi đến điểm cuối. Mà chỉ cần chạm đến điểm cuối, cũng sẽ được đưa ra khỏi huyền trận.

Kỷ Hàn Phong cười lạnh một tiếng:

- Một ngàn người đầu tiên được đưa ra khỏi huyền trận, chính là thông qua khảo hạch lần này. Về phần số còn lại… Thì có thể toàn bộ cút đi.

Kỷ Hàn Phong vừa nói xong, có không ít người liền hung hăng hít một hơi khí lạnh. Mà lúc này, một huyền giả tuổi còn trẻ đứng ở phía trước bỗng nhiên yếu ớt nói:

- Nhưng mà… Nhưng mà vậy không công bằng… Hoàn cảnh kia, tu luyện huyền công hệ băng sẽ có ưu thế rất lớn, người đến từ Ngâm Tuyết giới, gần như đều tu luyện huyền công hệ băng, chúng ta là huyền giả đến từ hạ giới, lại có rất ít người tu luyện huyền lực hệ băng… Cái này… Cái này quá không công bằng đối với chúng ta.

- Công bằng?

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên huyền giả nói chuyện, Kỷ Hàn Phong bước từng bước một tới, mới vừa tới gần, bàn tay bỗng nhiên chìa ra, cầm lấy cổ áo của người nọ, theo lam quang toàn thân hắn bùng lên, một tầng băng thật dày nháy mắt lan tràn toàn thân huyền giả trẻ tuổi.

Chân mày Vân Triệt đột nhiên vừa động… Khí tức huyền lực của người này, rõ ràng còn vượt qua cả Mộc Tiểu Lam!

- A…

Tròng mắt huyền giả trẻ tuổi phóng đại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khổ sở, hắn theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng huyền lực, hành động của hắn hoàn toàn bị phong kín triệt để, vốn không cách nào nhúc nhích được chút gì, liền ngay cả tri giác, đều nhanh chóng biến mất.

Ánh mắt Kỷ Hàn Phong híp lại, trào phúng nói:

- Chỉ có cường giả, mới có tư cách nói công bằng. Muốn công bằng, ngươi đại khái có thể quay về hạ giới của ngươi, đi sống cùng rác đang sinh hoạt ở tinh cầu hèn mọn kia, ở trong này, ngươi không có tư cách!

Rầm!!

Tên huyền giả trẻ tuổi kia bị Kỷ Hàn Phong hung hăng quăng lên trên mặt đất, bông tuyết trong vỡ vụn bắn ra, huyền giả chung quanh vội vàng lui xuống, không có một ai đi lên nâng. Kỷ Hàn Phong xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói:

- Toàn bộ huyền công của Băng Hoàng thần tông ta đều là hệ băng, người có huyền công hệ băng làm trụ cột, cũng đương nhiên phù hợp hơn. Về phần cửa khảo hạch này, ta muốn nói, đã nói xong toàn bộ, ai lại nói nhảm một câu, trực tiếp cút đi!

Toàn bộ huyền giả câm như hến, lại không ai dám nói ra nửa chữ. Mà tên huyền giả trẻ tuổi bị ngã trên mặt đất kia lại giống như đã bị dọa ngốc, hồi lâu đều không đứng lên.

- Ta đây sẽ đưa các ngươi đi “Bạo tuyết cảnh”, thỏa sức hưởng thụ đi!

Ngón tay Kỷ Hàn Phong bắn ra, nhất thời, huyền trận dưới chân bọn họ cấp tốc xoay tròn, sau đó một tia sáng trắng phóng lên cao, hoàn toàn nuốt hết tất cả bóng dáng vào trong đó.

- Haizzz… Nói như thế nào với sư tôn đây.

Mộc Tiểu Lam sầu khổ đầy mặt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment