.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_967" class="block_" lang="en">Trang 484# 1
Chương 967: Liều mạng, ngọc lạc băng hồn (thượng)
Mộc Băng Vân đảo mắt qua. Dáng vẻ của Vân Triệt tuyệt đối không giống như dưới xúc động mà đầu phát sốt. Nhưng nói như vậy, cho dù từ trong miệng ai nói ra, đều quá mức vớ vẩn, mà đến từ trong miệng hắn một người còn chưa bước vào thần đạo, ngay cả Quân Huyền cảnh đều chưa tu luyện đến đỉnh phong… Thì càng là chuyện đáng buồn cười nhất.
Mộc Băng Vân nói cực kỳ lãnh đạm:
- Vân Triệt, đây là không thể nào. Trước mắt ngươi vẫn chỉ là Quân Huyền cảnh trung kỳ của phàm thể cửu cảnh, tuy rằng thực lực bạo phát ra có thể miễn cưỡng chiến thắng được Kỷ Hàn Phong bậc Thần Nguyên cảnh trung kỳ này, nhưng chung quy còn chưa chân chính đụng chạm đến thần đạo. Hiện giờ ngươi đang ở Ngâm Tuyết giới, tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ vượt qua so với khi ở Lam cực tinh, nhưng mà, muốn thành Thần Nguyên cảnh, liền cần tu luyện với ngộ đạo tương đối lâu.
- Mà Thần huyền thất cảnh tăng lên, phàm thể cửu cảnh còn xa mới có thể sánh bằng. Sau Thần Nguyên cảnh, mỗi một tiểu cảnh giới tăng lên đều gian nan hơn Quân Huyền cảnh xa xa. Cho dù thiên tư của ngươi cao đến đâu, ngộ tính cường đại như thế nào, hơn nữa số mệnh cực lớn, trong thời gian hai năm rưỡi ngắn ngủi, cũng tuyệt đối không có khả năng tu luyện đến Thần Kiếp cảnh.
Mộc Tiểu Lam nhỏ giọng nói:
- Hừ, đừng nói Quân Huyền cảnh đến Thần Kiếp cảnh, ở trong lịch sử vài chục vạn năm của Ngâm Tuyết giới, đều chưa từng có người nào có thể dùng ba mươi tháng ngắn ngủi từ Thần Nguyên cảnh cấp một đột phá tới Thần Hồn cảnh cấp một. Thật khờ.
Vân Triệt: “…”
Tuy rằng Vân Triệt đã giao thủ với lực lượng thần đạo, nhưng cấp bậc huyền lực của hắn chung quy vẫn chỉ là Quân Huyền cảnh. Tu luyện cảnh giới Thần Huyền, hắn vốn hoàn toàn không biết gì cả, lời Mộc Băng Vân và Mộc Tiểu Lam nói, không thể nghi ngờ là sau đánh lén lại cho một chậu nước lạnh lớn, khiến cho hai tay nắm chặt của hắn lại một lần nữa siết chặt.
Nhìn Vân Triệt im lặng không nói, hơi thở khẽ loạn, lại không hề có một chút ý niệm muốn buông tay, Mộc Băng Vân nói nhỏ:
- Xem ra, người ngươi muốn gặp được, đối với ngươi mà nói là vô cùng quan trọng. Ngươi cũng đừng quá mức tức giận, thời gian còn có ba mươi tháng, ta sẽ nhanh chóng thương nghị việc này với Đại Giới Vương, có lẽ..
Mộc Băng Vân không nói thêm gì nữa, bởi vì hiện giờ cho hắn hy vọng, đến lúc đó, gây cho hắn ngược lại chỉ có thể là thất vọng lớn hơn nữa. Trong lòng nàng đã rất rõ ràng, đây không chỉ là giới hạn của tứ đại Vương giới, còn là hạn chế vốn đến từ thần lực của Trụ thiên châu… Vốn không có khả năng có chuyển biến gì.
Hiện giờ nàng càng nên lo lắng là bồi thường cái gì cho Vân Triệt.
- Vân Triệt, ngươi trước để cho mình bình tĩnh lại đi. Nếu ngươi có quyết định gì khác, có thể nói với ta bất cứ lúc nào.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng thở dài, mang theo Mộc Tiểu Lam rời đi, Vân Triệt cứng đờ toàn thân đứng ở đó, phát run một phen, qua hồi lâu, mới đặt mông nặng nề ngồi trên mặt đất.
Một người ngay cả Quân Huyền cảnh mới chỉ trung kỳ, ngay cả ngưỡng cửa thần đạo còn chưa đụng đến, càng hoàn toàn không biết gì về tu luyện thần đạo, vừa rồi lại kêu muốn trong vòng ba mươi tháng ngắn ngủi đạt tới cấp bậc thiên tài tuyệt đỉnh chính là Thần Kiếp cảnh… Ngay cả chính hắn nghĩ lại, cũng thật vớ vẩn buồn cười.
Nhưng mà, trừ đó ra, hắn còn có thể có lựa chọn gì.
Đi tới Trụ Thiên giới, là cơ hội duy nhất để cho hắn có thể nhìn thấy Mạt Lỵ.
Linh hồn kim ô đã nói, nếu trong vòng năm năm hắn không gặp được Mạt Lỵ, thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới gặp lại nàng. Nếu đến lúc đó ngay cả tư cách cơ bản tiến vào Trụ Thiên giới đều không có, kia cũng đồng nghĩa với… Đời này kiếp này, hắn đều sẽ không còn gặp lại được Mạt Lỵ.
“Phù…” Vân Triệt đưa tay che lồng ngực mình, nặng nề thở dốc mấy trăm lần, mới cuối cùng bình tĩnh lại được một chút.
“Mạt Lỵ…” Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tự nói: “cho tới bây giờ ngươi đều không tin ta nguyện ý không tiếc tất cả vì ngươi, cho nên, ta vì ngươi hái nửa cây u minh bà la hoa…
“Lần này, cũng sẽ giống vậy.”
“Nếu như, đây là trời cao khảo nghiệm ta. Như vậy… Ta sẽ khiến trời cao, để người nhìn cho thật rõ ràng, tâm tư muốn tìm được ngươi của ta kiên quyết cỡ nào!!”
Rầm!!
Huyền khí bùng nổ, kiếm phong nổ vang, Vân Triệt nặng nề cầm lấy Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, nhưng không vung như vậy, mà cứng đờ trong đó. Cho dù hắn không cam lòng như thế nào, cũng tuyệt đối rõ ràng bản thân cứ khổ tu như vậy, cho dù mỗi ngày không ngủ không nghỉ liều mạng tu luyện ngoài mười canh giờ, cũng tuyệt đối không có khả năng trong vòng ba mươi tháng đạt đến Thần Kiếp cảnh.
Đây là rãnh trời ở thần giới đều được coi là không có khả năng, đâu phải phương pháp bình thường có thể vượt qua được.
Vân Triệt nhắm mắt lại, ở trong trầm tĩnh hồi tưởng lại con đường tu luyện cả đời của bản thân.
Khởi điểm của hắn, là huyền mạch Tà thần đến từ Mạt Lỵ.
Tu luyện của hắn, cũng giống vậy là dưới chỉ đạo với chỉ dẫn của Mạt Lỵ. Nhưng mà, huyền lực của hắn không phải dưới khắc khổ tu luyện mà củng cố tăng lên, mà nương theo gió lớn sóng lớn hết lượt này đến lượt khác.
Hắn khi đó, vì Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch ở Lưu Vân thành, cũng như lúc này vô cùng khát vọng huyền lực như vậy. Dưới tình huống như này khát vọng như vậy, hắn mới tới Tân Nguyệt thành, sẽ không tiếc đi trêu chọc các đại tông môn trong thành, đến Thương Phong huyền phủ, hắn trực tiếp khiêu chiến đệ tử thiên bảng nội phủ… Sau lại vì đột phá lớn hơn nữa, một mình gượng ép đi Tử vong hoang nguyên.
Bị trấn áp dưới Thiên Kiếm sơn trang, hắn gượng ép ăn thịt viêm long, uống máu viêm long…
Ở trong Thái cổ huyền chu, không gian gió lốc còn sợ hãi hơn ác mộng kia…
Kim ô lôi viêm cốc, hắn ôm tiểu Yêu Hậu nhảy xuống biển lửa tử vong…
Trước khi hắn đến thần giới, hai lần bay vọt cuối cùng, một lần là đến từ nguyên âm phượng hoàng của Phượng Tuyết Nhi, một lần, là thức tỉnh hắc ám ở dưới Tuyệt Vân nhai.
Trên đường huyền đạo mà hắn đi tới, dường như cho tới bây giờ đều chưa từng có sóng êm gió lặng và tiến hành theo chất lượng.
Số mệnh với sinh mệnh của hắn, một điểm này, Mạt Lỵ đều không chỉ từng một lần nói với hắn. Nhưng mà, để cho hắn trưởng thành nhanh như vậy, hơn nữa đủ loại hiểm cảnh, nghịch cảnh, nguy cảnh, tuyệt cảnh, tử cảnh… Ngay cả chính hắn đều vốn không cách nào đếm rõ đã bao nhiêu lần thoáng gặp qua tử vong.
Hoặc có thể nói, tất cả hiện giờ mà hắn có được, đều do hắn dùng tính mạng và chấp niệm đánh tới.
“Ba mươi tháng… Thần Kiếp cảnh… Phải nghĩ cách… Cho dù không từ thủ đoạn!!”
Một luồng lệ khí hung ác kích động trong tâm hồn trong mắt Vân Triệt, mà luồng lệ khí này không nhằm vào bất cứ kẻ địch nào, mà nhằm vào chính bản thân hắn.
- Ủa ủa ủa? Chủ nhân, ngươi đang làm cái gì vậy? Vì sao bỗng nhiên có vẻ thật tức giận?
Trong bảo châu ở chuôi kiếm, Hồng nhi khó có được không ngủ, đang trợn trừng ánh mắt màu đỏ thắm nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò. Bởi vì dáng vẻ của Vân Triệt bây giờ thật sự hơi dọa người, nhe răng trợn mắt giống như mãnh thú muốn ăn thịt người.
Vân Triệt cắn chặt răng nói:
- Cho dù có bao nhiêu khó khăn, ta nhất định… Phải gặp được Mạt Lỵ. Hồng nhi, ngươi cũng nhất định nhớ Mạt Lỵ tỷ tỷ của ngươi đi.
Mạt Lỵ là thần nữ trên trời, là nhân vật cao cao tại thượng ở thần giới. Thần Kiếp cảnh chỉ là tồn tại giống như bụi trần ở trong mắt nàng. Mà nếu ta ngay cả bậc cửa như vậy đều không thể bước qua… Ta lại có tư cách gì hiện ra ở trong sinh mạng của nàng.
- Ưm… Hình như hơi nhớ.
Hồng nhi nghiêng nghiêng đầu, không quá chắc chắn nói.
“~!@#$%…” Vân Triệt giật giật khóe miệng, hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
- Điều kiện tham gia đại hội huyền thần là tuổi dưới một giáp, huyền lực không kém hơn Thần Kiếp cảnh. Muốn ta trước sáu mươi tuổi đạt đến Thần Kiếp cảnh, ta lại có ngàn lần tự tin. Nhưng mà, trước mắt… Trước hai năm rưỡi… Ta rốt cuộc nên làm như thế nào…
- Kẹp… Lại? Vì sao chủ nhân muốn kẹp bản thân chứ? Là chỗ nào không thoải mái sao?
Cánh môi đầy đặn của Hồng nhi hé mở.
Vân Triệt phát điên:
- Là một giáp! Không phải là kẹp lại! Một giáp chính là ý tứ sáu mươi tuổi!
- Sáu mươi tuổi, thật lớn nha! Khi chủ nhân sáu mươi tuổi, có phải sẽ biến thành già không?
Hồng nhi chớp chớp mắt, còn tương đối hơi bận tâm cắn ngón tay.
- Đương nhiên sẽ không! Cho dù ta sáu ngàn tuổi cũng vẫn có dáng vẻ như hiện tại.
Vân Triệt trợn trừng mắt. Đây là tiểu nha đầu ít nhất chừng trăm vạn có dư, lại không biết xấu hổ cảm thấy sáu mươi tuổi rất già…
Lại nói tiếp, lấy tu vi bây giờ, huyết mạch đặc thù, tuổi thọ hẳn đã ngoài sáu ngàn năm đi.
Trong lúc nhíu mày suy nghĩ, Vân Triệt dần dần buông Kiếp Thiên kiếm xuống, sau đó chậm rãi cầm một viên châu lóe ra lam quang kỳ dị, óng ánh trong suốt như hàn băng ngưng tụ thành.
Ngọc lạc băng hồn đan!!
Đây là viên đan dược thần giới đầu tiên hắn tiếp xúc, khí tức của nó, không phải tất ả những đan dược trước kia Vân Triệt từng gặp có thể sánh bằng, đối với dược lực của ó, càng hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ nghe người khác miêu tả nó biết được nó có thể rèn luyện thân hình, hơn nữa có thể thúc giục tăng huyền lực lên trên phạm vi cực lớn.
Rung động mà nó mang đến khi nó được lấy ra, cùng với khát vọng mà Lệ Minh Thành và Kỷ Hàn Phong biểu lộ ra, đều chứng minh tác dụng của nó tuyệt đối không phải nhỏ –– hơn nữ vẫn dùng trong khi tu luyện trên cấp bậc thần đạo.
Nếu dùng ở trên người bản thân mà nói…
Nhưng mà, Mộc Băng Vân cũng đặc biệt nghiêm khắc cảnh cáo hắn, lấy tu vi trước mắt của hắn, vốn không có khả năng thừa nhận được dược lực của ngọc lạc băng hồn đan này, cho nên tuyệt đối tuyệt đối không thể dùng. Cho dù tương lai đạt đến thần dạo, cũng phải dưới hỗ trợ của nàng mới có thể sử dụng.
Hôm qua, hắn vẫn nhớ kỹ những lời nói này ở trong lòng, hoàn toàn không muốn quá nóng lòng sử dụng ngọc lạc băng hồn đan.
Nhưng hiện giờ…
“Phù…” Vân Triệt hít một hơi thật sâu, ngón tay cầm ngọc lạc băng hồn đan càng ngày càng chặt.
Cơ thể của ta đã có thể chống đỡ đánh bại được lực lượng cường giả cấp bậc thần đạo này của Kỷ Hàn Phong… Sao lại không chống đỡ được một viên thuốc nho nhỏ!
Ý niệm gần như điên cuồng cùng với dựa vào thân thể Long thần của mình, Vân Triệt cuối cùng ngoan độc cắn răng một cái, ngón tay bắn ra, bắn ngọc lạc băng hồn đan vào trong miệng, không còn đường lui một ngụm nuốt xuống.
Ong ––
Trong nháy mắt, phản ứng hoàn toàn không kịp nữa trong nháy mắt, thân thể Vân Triệt chợt phát lạnh, trong đại não, truyền đến một tiếng ong ong cực kỳ nặng nề.
Giống như băng hà đóng băng ngàn vạn năm đột nhiên phá nát trong thân thể hắn, một luồng hàn khí bàng bạc ngưng tụ thành vô số dòng nước lũ lạnh như băng bạo phát vọt ra, cho dù là một dòng nhỏ bé nhất trong đó, lực lượng súc tích đáng sợ trong đó, đều vượt ra rất xa dự tính của Vân Triệt.
Vân Triệt như bị vạn tên xuyên tim, bỗng chốc quỳ xuống trên mặt đất. Khí tức băng hàn nữa, hắn cũng không sợ chút nào, nhưng mà, đây dù sao cũng là đan dược cấp bậc thần đạo, là dược lực có khả năng khiến cho lực lượng cảnh giới Thần Nguyên có thể tăng lên trên phạm vi lớn trong khoảng thời gian ngắn.
Vân Triệt gắt gao cắn răng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể gần như không khống chế được cũng ở trong động tác gần như vặn vẹo hơi ngồi thẳng lên, lực lượng ý chí cường đại càng cố hết sức điều chuyển huyền khí toàn thân đi thử mưu đồ dẫn đường cho dược lực đáng sợ chạy chung quanh.
Ta nhất định… Phải chống đỡ…
Một tầng lam quang hiện lên trên người Vân Triệt, tuy rằng tầng lam quang này băng hàn, nhưng lại không hề dịu ngoan chút nào, ngược lại tán loạn táo bạo giống như hỏa diễm.
Không chỉ ngoài thân thể hắn, trong thân thể hắn, mỗi một đường huyết dịch, mỗi một đường kinh mạch, mỗi một tế bào, đều đã bị lam quang giống như vậy hoàn toàn tràn ngập, thẩm thấu, bao phủ. Dưới trạng thái này, nếu thoáng không thể thừa nhận dược lực quá mức mãnh liệt, không thể nghi ngờ sẽ là cục diện thảm thiết toàn thân phế hết.
Nhưng mà, Vân Triệt lại chẳng những không thử dẫn đường hoặc xua tan dược lực quá mức mãnh liệt ra ngoài cơ thể, ngược lại lấy huyền khí toàn lực thu nạp, dẫn về phía huyền mạch và kinh mạch toàn thân, hắn muốn không chỉ là chống đỡ, còn phải làm được cố hết khả năng hấp thu luyện hóa!
Lam quang càng ngày càng nồng liệt, càng ngày càng táo bạo, giống như lam hỏa bị cuồng phong thổi lên, không khí phòng tu luyện cũng theo đó mà biến đổi, chút bất tri bất giác, chung quanh Vân Triệt, thế mà lại xuất hiện một chân không màu lam nhạt lớn chừng mười mấy trượng.
Cho dù ở Băng Hoàng thần tông, ngọc lạc băng hồn đan đều thuộc về đan dược tương đương với cao cấp, tuy rằng là một viên thật nhỏ, nhưng lại lấy nước ao của minh hàn thiên trì ngưng hóa huyền đan nguyên lực của băng thú cao cấp, dược lực vốn hơi mãnh liệt. Một đệ tử Băng Hoàng Thần Hồn cảnh tự mình luyện hóa đều rất miễn cưỡng, Thần Nguyên cảnh cần phải ít nhất do cường giả Thần Linh cảnh phụ trợ luyện hóa, tự mình luyện hóa, không khác muốn chết.
Về phần Quân Huyền cảnh… Vậy đơn thuần là muốn chết.
Huống chi, một viên vào tay Vân Triệt, là do Mộc Phượng Thù cố ý lưu lại cho Lệ Minh Thành, là một viên dược lực mạnh nhất trong ngọc lạc băng hồn đan lần này Hàn Tuyết điện thưởng cho, trong đó ẩn chứa huyền đan nguyên lực, đến từ một con băng thú Thần Hồn cảnh trung kỳ!
Nếu ăn ngọc lạc băng hồn đan này vào không phải là Vân Triệt, mà là một huyền giả cùng cấp bậc giống với hắn, dưới dược lực phóng thích, chỉ cần ngắn ngủi mấy giây, sẽ gặp huyền mạch phá nát, trong ngoài đều hủy, cả người trực tiếp hóa thành băng phấn trên đất.
Huyền mạch của Tà thần, thân thể của Long thần, thủ hộ của Hoang thần lực… Những thứ này, chính là vốn liếng và chỗ dựa vào để cho hắn dám liều mạng như thế!!
Thân thể của Vân Triệt khi thì phồng lên, khi lại xẹp xuống, mồ hôi như mưa to rơi xuống, liền ngay cả làn da hắn, cũng bắt đầu biến thành màu lam càng ngày càng đậm, chỉ có trong hàm răng hắn không ngừng phát ra âm thanh “Ken két”, chứng minh ý chí của hắn thủy chung không hỏng mất.