Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 967 - Chương 968: Liều Mạng, Ngọc Lạc Băng Hồn (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_968" class="block_" lang="en">Trang 484# 2

 

 

 

Chương 968: Liều mạng, ngọc lạc băng hồn (hạ)



“Trụ Thiên âm” về đại hội huyền thần mang đến gợn sóng vĩ đại thật lâu cho đông thần vực, ngoài đông thần vực, tây thần vực khổng lồ nhất, cùng với nam thần vực, bắc thần vực tự nhiên cũng nhận được tin tức, cũng đều sinh ra dị động không nhỏ.

Đại hội huyền thần một lần này dưới điều kiện khắc nghiệt khác xa hẳn với trước kia, cho dù Băng Hoàng thần tông thân là chúa tể cao nhất của Ngâm Tuyết giới, đệ tử có tư cách báo danh cũng có số lượng cực nhỏ, hơn nữa cơ bản tập trung toàn bộ ở Băng Hoàng thần điện, ba mươi sáu Băng Hoàng cung có tư cách cộng lại không đủ trăm người, vả lại đều ở gần sát bên tư cách báo danh.

Kỳ ngộ cực lớn đến từ Trụ thiên châu khiến người có tư cách báo danh ở Ngâm Tuyết giới đều hưng phấn khó nén. Nhưng bọn họ đều vô cùng rõ ràng, cho dù bản thân nỗ lực như thế nào, cũng quả quyết không có khả năng đạt được tư cách tiến vào Trụ Thiên thần cảnh… Ở trong nhóm trẻ tuổi của toàn bộ đông thần vực tiến vào một ngàn thứ hạng đầu tiên, thân là huyền giả tinh giới trung vị, đây đối với bọn họ mà nói chỉ có thể là hư ảo nói nhảm mà thôi.

Cũng bởi vì Trụ Thiên âm này, Băng Hoàng giới bớt đi vài phần quạnh quẽ so với ngày thường, một bộ phận lớn lực chú ý, bị ném về phía đại hội huyền thần không giống với tầm thường đã định vào ba mươi tháng sau.

- Vân tiểu sư đệ, mở cửa ra, sư tôn có chuyện tìm ngươi.

Đứng ở trước cửa phòng tu luyện của Vân Triệt, Mộc Tiểu Lam hơi thiếu kiên nhẫn gọi cửa. “Trụ Thiên âm” ngày đó hiển nhiên khiến cho hắn nhận lấy đả kích rất lớn, Mộc Băng Vân vốn cho rằng sau khi hắn tỉnh táo lại, sẽ chủ động tìm nàng tìm kiếm cơ hội xoay chuyển giải quyết, nhưng đã năm ngày trôi qua, Vân Triệt lại thủy chung không hề có động tĩnh gì, hơn nữa từ trên khí tức đến xem, năm ngày này hắn vẫn luôn lưu lại trong phòng tu luyện, nửa bước đều không bước ra.

- Vân tiểu sư đệ… Vân Triệt… Này! Mở cửa nhanh, là sư tôn gọi ngươi!

Giọng Mộc Tiểu Lam dần lớn lên, nhưng cửa đá phòng tu luyện khép chặt, thủy chung không có động tĩnh gì.

- Nếu ngươi không mở cửa, sư tôn tức giận mà nói, ta cũng mặc kệ ngươi! Mở cửa nhanh theo ta đi gặp sư tôn!

- Này!!

Coong!!

Một đường lam quang chém lên trên cửa đá, Mộc Tiểu Lam tức giận dẫm dẫm chân, xoay người rời đi.

- Vân Triệt đâu?

Nhìn thấy một mình Mộc Tiểu Lam quay về, Mộc Băng Vân kinh ngạc hỏi.

Mộc Tiểu Lam dẩu môi nói:

- Hừ, con gọi hắn thật lâu, hắn đều không để ý đến con. Hơn nữa, con đã nói là sư tôn tìm hắn… Tức chết rồi! Sao hắn có thể ỷ vào sư tôn cưng chiều hắn liền kiêu ngạo như vậy, tức chết rồi tức chết rồi!

“…” Tròng mắt Mộc Băng Vân hơi đổi, nói khẽ:

- Tuy rằng lời nói việc làm của Vân Triệt tùy ý hơn người thường, nhưng không phải người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

- Tiểu Lam, đi cùng vi sư nhìn xem.

- A.

Mộc Băng Vân tự mình đến trước phòng tu luyện của Vân Triệt, lúc tới gần, một luồng khí tức khác thường khiến cho mày nguyệt của nàng chợt động, bóng dáng cấp tốc lướt tới gần, lam quang thoáng hiện, trực tiếp đẩy đại môn phòng tu luyện ra.

- A!

Khoảnh khắc khi đại môn phòng tu luyện mở ra, Mộc Tiểu Lam hét lên một tiếng kinh hãi.

Một luồng khí tức băng hàn cực kỳ hỗn loạn, giống như bạo phong tuyết từ trong phòng tu luyện tuôn trào mà ra, mà nơi phát ra khí tức hỗn loạn này, rõ ràng là một bóng người màu lam ở trong phòng tu luyện.

Trên người bóng người này lưu động lam quang hơi táo bạo, toàn bộ thân thể đã bị phủ trong một tầng hàn băng thật dày, toàn thân vẫn không nhúc nhích, đã hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan, chỉ có thể miễn cưỡng nắm được hình dáng của thân thể và tứ chi.

Có thể ở trong phòng tu luyện này, đương nhiên chỉ có Vân Triệt. Nhưng hiện giờ hiện ra ở trước mắt Mộc Tiểu Lam, chỉ có băng điêu không ngừng phóng thích ra hàn khí hỗn loạn, mà luồng hàn khí hỗn loạn này, rõ ràng mang theo khí tức của ngọc lạc băng hồn đan. Mộc Tiểu Lam hơi sợ choáng váng, lắp bắp nói:

- A… Hắn… Hắn… Hắn… Chẳng lẽ… Cưỡng ép phục dụng viên ngọc lạc băng hồn đan này?

Tuyết nhan của Mộc Băng Vân lạnh xuống, bàn tay nàng phất lên, cửa đá của phòng tu luyện nháy mắt đóng lại, bóng dáng cũng thoáng hiện tới bên người Vân Triệt, tay phải nàng chìa ra, xòe ngón tay ngọc thon dài giống như băng tuyết tạo hình thành, cấp tốc mà mềm nhẹ phủ lên trên người Vân Triệt.

- Hắn… Hắn còn sống không?

Mộc Tiểu Lam hơi nơm nớp lo sợ nói. Ngọc lạc băng hồn đan, ngay cả nàng đều tuyệt đối không dám cưỡng ép phục dụng, Vân Triệt lại tự ăn. Lấy thân thể người phàm của hắn… Hậu quả của làm như vậy vốn đó là một con đường chết, huống chi, đã qua vẻn vẹn năm ngày.

Cho tới bây giờ, cả người hắn, từ trong tới ngoài, chắc đều đã triệt để biến thành băng phấn…

Tuy rằng, nàng không thích Vân Triệt như vậy, nhưng thật ra cũng không tính là rất chán ghét… Mấu chốt là, sư tôn vẫn rất cưng chiều hắn.

Khi nàng hỏi ra câu này, liền không hy vọng xa vời có thể nhận được câu trả lời khẳng định, mà lập tức, nàng nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Băng Vân đột nhiên thay đổi, từ ngưng trọng cực độ, trở nên hơi khác thường, sau đó lại lộ ra kinh ngạc càng ngày càng sâu, giống như bỗng nhiên nhìn thấy chuyện không thể tin nổi.

- Sư tôn, hắn… Như thế nào?

Mộc Tiểu Lam càng thêm cẩn thận hỏi.

- Hắn… Còn sống.

Trong giọng điệu của Mộc Tiểu Lam mang theo khác thường.

- Hả?

Mộc Tiểu Lam ngẩn ngơ.

- Hơn nữa, tuy rằng kinh mạch của hắn có phần hao tổn, nhưng huyền mạch…

Rắc…

Lời Mộc Băng Vân còn chưa dứt, tầng băng phủ trên người Vân Triệt đột nhiên nứt ra lượng lớn vết nứt, sau đó tán loạn xuống, còn chưa rơi xuống đất, liền đã bị dòng khí mang đi rất xa.

Tầng băng hạ xuống, hiển lộ ra thân thể của Vân Triệt… Bên ngoài thân thể hắn tán loạn huyền khí, mang theo chút lam quang. Bởi vì quần áo khắp toàn thân đã sớm hóa thành băng phấn, cho nên sau khi tầng băng vỡ nứt, cả người hoàn toàn trần trụi hiện ra trong tầm mắt của Mộc Băng Vân và Mộc Tiểu Lam.

- A ––

Đôi mắt đẹp của Mộc Tiểu Lam bỗng chốc trừng lớn, cánh môi há to, một tiếng thét chói tai vừa kêu ra được một nửa, liền đã bị Mộc Băng Vân thấp giọng ngăn lại:

- Đừng lên tiếng.

Mộc Tiểu Lam vội vàng che môi mình, thân thể cũng nhanh như tia chớp quay đi, một chút đỏ bừng trong nháy mắt từ gò má lan tràn đến cổ, hô hấp cũng trở nên kinh hoảng dồn dập, qua một hồi lâu, nàng mới giọng nói phát run nói:

- Hắn… Hắn… Hắn không… Không mặc…

- Hắn thế mà lại không chết, hơn nữa… VẪn đang không ngừng hấp thu dược lực của ngọc lạc băng hồn đan.

Giọng Mộc Băng Vân rất nhẹ, nhưng mang theo kinh ngạc thật sâu. Bàn tay nàng khẽ phất, một chút băng sương phủ xuống, che nửa người dưới của Vân Triệt, sau đó lui ra phía sau hai bước:

- Tiểu Lam, quay lại đi.

Mộc Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng xoay người qua, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, nhỏ giọng sợ hãi nói:

- Hắn… Hắn thật sự không có việc gì?

- Tuy rằng cực kỳ không thể tin nổi, nhưng hắn thật sự không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Mộc Băng Vân không nói thêm gì, nhưng chân mày luôn nhíu lại, trong mắt bao hàm không hiểu thật sâu. Từ trên nội tức của Vân Triệt, nàng cảm giác được kinh mạch toàn thân hắn nhất định vào trước đây không lâu thừa nhận bị thương nặng… Hẳn ở trong vòng vài ngày này, đây cũng là hậu quả tất nhiên của cưỡng ép dùng ngọc lạc băng hồn đan. Nhưng khi nàng tra xét toàn thân Vân Triệt, lại phát hiện kinh mạch của hắn bị hao tổn ở mức độ chính là cực kỳ nhỏ.

Kinh mạch bị thương nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể trong thời gian ngắn tự lành đến trình độ như thế… Hơn nữa cho tới bây giờ dược lực của ngọc lạc băng hồn đan vẫn còn đang đánh thẳng vào trong thân thể hắn.

Mộc Tiểu Lam tỏ vẻ không dám tin:

- Cái này… Làm sao có thể chứ? Cho dù là con, trực tiếp ăn vào một viên ngọc lạc băng hồn đan mà nói, cũng sẽ nhanh chóng mất mạng. Mà hắn… Giờ đã trôi qua năm ngày. A… Huyền lực của hắn!!

Lúc này Mộc Tiểu Lam mới chú ý tới khí tức huyền lực phóng thích ra từ trên người Vân Triệt, rõ ràng đã là Quân Huyền cảnh cấp tám… Hơn nữa còn tới gần hậu kỳ.

Mộc Băng Vân nói:

- Hắn chẳng những bình yên vô sự, hơn nữa trạng thái đã gần như vững vàng, hoàn toàn khống chế được dược lực của ngọc lạc băng hồn đan. Từ trên khí tức dược lực tới xem, hắn đã hấp thu luyện hóa chừng tám phần dược lực của ngọc lạc băng hồn đan này rồi, lại thêm mấy canh giờ, sẽ hoàn toàn hấp thu.

Lại một nghi hoặc thoáng qua trong lòng Mộc Băng Vân… Dược lực của ngọc lạc băng hồn đan dữ dội mãnh liệt, một huyền giả Thần Nguyên cảnh tiền trung kỳ nếu có thể hấp thu luyện hóa đầy đủ, tu vi huyền lực đều có thể tăng lên ít nhất một tiểu cảnh giới.

Dược lực có thể làm cho huyền lực thần đạo tăng lên một tiểu cảnh giới… Hiện giờ Vân Triệt hấp thu trên tám phần dược lực, huyền lực lại chỉ tăng lên ba tiểu cảnh giới của Quân Huyền cảnh??

Đây tuyệt đối không hợp với lẽ thường.

Chẳng lẽ… Là do hắn cưỡng ép hấp thu luyện hóa, dược lực lúc trước bị dẫn tán lãng phí ở trình độ cực lớn?

Mộc Băng Vân lơ lửng mà đứng, mở ra một kết giới ngăn cách vô sắc vô hình, ngăn cách tất cả nhân tố có khả năng quấy rầy đến Vân Triệt. Ánh mắt của nàng, cũng như ngừng lại ở trên người Vân Triệt.

Thiên độc châu của hắn, chiến lực Quân Huyền có thể so sánh với Thần Nguyên cảnh, lấy thân thể Quân Huyền cưỡng ép luyện hóa ngọc lạc băng hồn đan… Trên thân hắn không ngừng phát sinh chuyện làm cho nàng kinh dị, thậm chí đảo điên nhận thức của nàng. Dược lực của ngọc lạc băng hồn đan còn hai thành chưa bị hấp thu, nàng muốn tận mắt nhì thấy, hai thành dược lực này sẽ tạo thành biến hóa như thế nào đối với Vân Triệt.

Bên trong tĩnh lặng, ba canh giờ chậm rãi trôi qua. Thần sắc của Vân Triệt luôn đặc biệt bình tĩnh, khí tức trên người cũng càng ngày càng gần như vững vàng. Theo dược lực cuối cùng của ngọc lạc băng hồn đan bị hấp thu luyện hóa từng bước, quang hoa băng lam trên người hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Khí tức huyền lực của Vân Triệt, cuối cùng dừng lại ở Quân Huyền cảnh cấp tám hậu kỳ.

Khi Mộc Băng Vân và Mộc Tiểu Lam đến, khí tức huyền lực của Vân Triệt đã đề cao tới Quân Huyền cảnh cấp tám hậu kỳ, mà tiếp tục hấp thu luyện hóa hai thành dược lực cuối cùng, lại như trước không đột phá tới Quân Huyền cảnh cấp chín.

Kết quả này, khiến trong tâm hồn Mộc Băng Vân lật lên gợn sóng hồi lâu không thôi.

Hấp thu hai thành dược lực cuối cùng, là tiến hành dưới cảm giác của nàng, Vân Triệt khống chế dược lực có thể nói là hoàn mỹ, gần như không hề lãng phí. Nếu hai thành dược lực của ngọc lạc băng hồn đan có thể được một huyền giả trình độ Quân Huyền cảnh cấp tám hấp thu luyện hóa như vậy, tuyệt đối đủ để trực tiếp đột phá tới Quân Huyền cảnh cấp mười.

Nhưng ở trên người Vân Triệt… Lại ngay cả nửa tiểu cảnh giới đều chưa tăng lên tới.

Chẳng lẽ, huyền mạch của hắn… Hoặc là pháp tắc huyền lực không giống với người thường!?

Vẻn vẹn năm ngày, dược lực của ngọc lạc băng hồn đan cuối cùng hấp thu xong. Tuy rằng dược lực mãnh liệt hơn dự tính của Vân Triệt rất nhiều, nhưng tóm lại là có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Dùng linh dược cưỡng ép tăng huyền lực lên suy cho cùng không đủ củng cố, cần thời gian tương đương với tương đối dài đến lắng đọng lại. Vân Triệt cảm nhận huyền lực mới sinh của bản thân một phen, mở mắt, ánh mắt trực tiếp đối diện đến vị trí của Mộc Băng Vân.

- Cung chủ, khiến ngươi lo lắng.

Vân Triệt hơi áy náy nói. Khi Mộc Băng Vân và Mộc Tiểu Lam đến đây, hắn cũng đã phát hiện, chính là khi đó vốn không tiện phân tâm.

- … Nhưng thoạt nhìn, ngươi cũng không phải ngốc nghếch kích động.

Mộc Băng Vân liếc nhìn hắn thật sâu, trong mắt lộ ra phức tạp sâu sắc. Nàng ở thần giới mấy ngàn năm, tu vi càng đứng ở cấp bậc cao nhất khắp cả Ngâm Tuyết giới, lại hết lần này đến lần khác không cách nào lý giải nổi chuyện đã phát sinh ở trên người Vân Triệt.

- Ngươi thật sự… Ăn ngọc lạc băng hồn đan vào?

Mộc Tiểu Lam vẫn không thể tin được.

- Đúng vậy. Không hổ là linh dược của thần giới các ngươi, hiệu quả quả nhiên không giống tầm thường.

Vân Triệt nâng hai tay mình lên, vừa nói vừa đứng lên. Một viên ngọc lạc băng hồn đan, để cho huyền lực của hắn từ Quân Huyền cảnh cấp năm trong vòng năm ngày ngắn ngủi tăng lên đến Quân Huyền cảnh cấp tám hậu kỳ. Đan dược có hiệu quả như vậy, ở Thiên Huyền đại lục, cho dù trong thần thoại truyền thuyết cũng chưa từng xuất hiện.

Hắn đứng dậy, đồng thời băng sương lúc trước Mộc Băng Vân che ở trên người hắn cũng theo đó tản ra.

- A a ––––

Mộc Tiểu Lam đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, gắt gao che mắt lại, Mộc Băng Vân xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt nói:

- Trước mặc quần áo vào.

“~!@#$%…” Lúc này Vân Triệt mới phát hiện, trên người mình chính là trần trụi, quần áo lúc trước đã dưới dược lực của ngọc lạc băng hồn đan hóa thành băng phấn, ngay cả một mảnh vải đều không lưu lại. Hắn vội vã lấy ra một bộ quần áo từ trong Thiên độc châu, hơi luống cuống tay chân mặc vào.

- Vân Triệt! Ngươi đại hỗn đản này! Hỗn đản hạ lưu! Lại… Lại làm bẩn ánh mắt của sư tôn! A –– Không thể tha thứ!

Vân Triệt liếc trộm Mộc Băng Vân, nhỏ giọng giải thích:

- Ta lại không phải cố ý. Cung chủ cũng không nói gì thêm. Nhưng mà ngươi… Chiếm tiện nghi của ta lại còn không biết xấu hổ quát ta.

- Ai… Ai chiếm tiện nghi của ngươi! Rõ ràng là ngươi làm bẩn ánh mắt của sư tôn và ta!

Mộc Tiểu Lam tức giận đến giương nanh múa vuốt, nếu không phải Mộc Băng Vân ở bên cạnh, nàng hận không thể đi lên liều mạng với Vân Triệt.

Mộc Băng Vân nói nhỏ:

- Được rồi tiểu Lam. Vân Triệt, chuyện ngươi dùng ngọc lạc băng hồn đan, không nên nói ra với bất cứ kẻ nào. Lấy dược lực cưỡng ép tăng lên huyền lực, tăng lên càng lớn, tai họa ngầm cũng sẽ càng lớn, phải nhanh chóng củng cố. Một thời gian ngắn tiếp theo, cố hết khả năng yên tâm tu luyện đi.

- Được.

Vân Triệt gật đầu.

-Viên trích tinh thạch Mộc Túc Sơn đưa cho ngươi, có thể phụ trợ tu luyện rất tốt, ngươi thử một lần liền biết. Nếu có chuyện gì khó có thể quyết định, có thể thử truyền âm cho ta, cố hết sức đừng lại lỗ mãng quyết định… Tiểu Lam, chúng ta đi thôi.

Đi ra khỏi phòng tu luyện, Mộc Băng Vân phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ, ánh mắt nàng sâu thẳm nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Sư tôn, không phải người đã vì Vân Triệt kiếm thứ nguyên thạch có thể đưa hắn quay về Thiên Huyền đại lục rồi sao? Vì sao không nói ra chuyện này với hắn?

Mộc Tiểu Lam không hiểu hỏi.

Mộc Băng Vân lắc lắc đầu:

- Hắn không tiếc mạo hiểm thật lớn cưỡng ép dùng ngọc lạc băng hồn đan, vì có thể trong khoảng thời gian ngắn cố hết khả năng tăng huyền lực lên, để có thể sau ba mươi tháng có được tư cách tiến vào Trụ Thiên giới. Hắn vì tìm được người kia mà kiên quyết như thế, đã đến mức không để ý đến tính mạng, là quả quyết không có khả năng cứ như vậy quay về Thiên Huyền đại lục. Viên thứ nguyên thạch kia, vẫn trả lại cho cung thứ nhất đi.

- Nhưng mà, ba mươi tháng đến Thần Kiếp cảnh, vốn vốn là chuyện… Là cho dù như thế nào đều không thể làm được.

Mộc Băng Vân thả chậm giọng điệu nói:

- So với việc mạnh mẽ phá vỡ ảo tưởng của hắn, chẳng bằng cứ theo chấp niệm của hắn như vậy là được. Dù sao hắn không vào thần đạo, cũng không biết tu luyện thần đạo gian nan. Đợi thời gian lâu dài một chút, khi chính hắn chân chính nhận thức đến không có khả năng, có lẽ sẽ thay đổi chủ ý đi.

Tiên ảnh của Mộc Băng Vân nghiêng qua, nhìn đệ tử duy nhất vài năm nay vẫn luôn làm bạn với mình:

- Tiểu Lam, những năm này, vì bị viêm độc vây khốn, vi sư đều không thể dạy bảo con cho tốt, ngược lại luôn nhờ con chăm sóc. Hiện giờ vi sư đã bình yên vô sự, bắt đầu từ hôm nay, sẽ dốc càng nhiều tinh lực trên việc tu luyện của con, vả lại trong vòng trăm năm sẽ không thu đệ tử khác, hy vọng đến lúc đó con đừng trách cứ vi sư nghiêm khắc.

Mộc Tiểu Lam chu môi, trong nháy mắt đã lệ nóng lưng tròng, luống cuống tay chân vái xuống:

- Tiểu Lam có thể gặp được sư tôn, lại thường làm bạn bên cạnh sư tôn, đã là vinh hạnh cả đời. Chỉ cần sư tôn không ghét bỏ, tiểu Lam nguyện đời này kiếp này phụng dưỡng sư tôn…

Mộc Băng Vân cười nhẹ lắc đầu, nâng Mộc Tiểu Lam dậy:

- Hài tử ngốc, con một nữ hài tử gia, còn là tiểu công chúa của gia tộc Tư Đồ, cuối cùng vẫn phải lập gia đình và kế thừa gia nghiệp, sao vi sư có thể vĩnh viễn giữ con ở bên người được.

Mộc Băng Vân nhìn về hướng bắc, nói nhỏ:

- Tư Đồ gia chủ đưa con đến Băng Hoàng giới, là vì không muốn mai một thiên phú của con, những năm này vi sư ngược lại làm chậm trễ con. Đại hội huyền thần sắp tới, Đại Giới Vương quyết định chọn đệ tử thân truyền trước, đến lúc đó nhất định dùng đến Minh hàn thiên trì. Huyền lực của con chưa đến Thần Hồn cảnh, thừa nhận hàn khí nơi đó quá mức miễn cưỡng, nhưng suy cho cùng là kỳ ngộ cực kỳ khó có được, nếu như lỡ mất thì thật đáng tiếc. Cho nên trong khoảng thời gian này, liền nỗ lực lên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment