Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 968 - Chương 969: Tuyệt Mệnh Khổ Tu

. ._485__1" class="block_" lang="en">Trang 485# 1

 

 

 

Chương 969: Tuyệt mệnh khổ tu



Dựa vào ngọc lạc băng hồn đan, huyền lực tăng lên trên phạm vi lớn trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng huyền khí trong cơ thể vẫn hơi nôn nóng rung chuyển, điều này cũng là tác dụng phụ tất nhiên.

Vân Triệt gọi Kiếp Thiên kiếm ra, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, nhưng thân kiếm lại đột nhiên buông rơi, nặng nề nện lên trên mặt đất.

Tuy rằng huyền lực tăng trưởng, nhưng dưới trạng thái bình thường, vẫn như trước khó có thể khống chế được Kiếp Thiên Tru Ma kiếm nặng chừng ngàn vạn cân.

Ánh mắt Vân Triệt liền ngưng lại, “Luyện ngục” mở ra, huyền khí trên người tăng vọt, dòng khí một vùng lớn không gian trước mặt trong nháy mắt bị gạt hết, Vân Triệt hét lớn một tiếng, toàn thân dấy lên kim ô thần viêm, Kiếp Thiên kiếm toàn lực vung, thân kiếm chỉ về, đánh ra một vùng biển lửa tai họa.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…

Nhiệt độ của phòng tu luyện kịch liệt lên cao, băng sương tiêu tán, trong cơn kinh hoảng băng linh cấp tốc mai một, theo một tiếng hỏa diễm cuối cùng nổ vang, Vân Triệt bỗng chốc quỳ rạp trên mặt đất, Kiếp Thiên kiếm cũng nặng nề nện lên trên mặt đất, suýt chút nữa rời tay bay ra.

Sáu mươi bảy kiếm!

Huyền lực tăng lên ba tiểu cảnh giới, để cho hắn đã có thể ở dưới trạng thái “Luyện ngục” thêm vào kim ô viêm, toàn lực vung Kiếp Thiên kiếm sáu mươi bảy lần. Đây đã là tiến bộ rất lớn, nếu giờ phút này đối mặt với Kỷ Hàn Phong, cho dù hắn không gượng ép mở Oanh thiên, cũng có nắm chắc đầy đủ chiến thắng Kỷ Hàn Phong.

Nhưng mà, so với mục tiêu xa xôi đến mắt không thể kịp kia, tiến bộ như vậy vẫn quá nhỏ cực kỳ nhỏ.

“Nếu… Có thể ở trạng thái bình thường tự do khống chế Kiếp Thiên kiếm…” Vân Triệt thở hổn hển, thấp giọng lầm bầm lầu bầu.

Trạng thái bình thường…

Hắn ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ tới không gian gió lốc năm đó ở trong Thái cổ huyền chu… Cùng với bay vọt gần như biến đổi về chất đối với thân thể và huyền lực của bản thân ở trong không gian gió lốc.

Sau này hắn biết được, ban đầu không gian gió lốc đến từ Thái cổ huyền chu “Xuyên qua không gian”, mà sau đó không gian gió lốc không ngừng tăng lên, lại đến từ Mạt Lỵ cố hết sức can thiệp… Vì cái gì, vì muốn lần lượt xé rách cực hạn của hắn.

Mỗi một lần xé rách cực hạn sau đó “Trùng sinh”, đều là một lần đột phá.

Xé rách… Cực hạn…

Chỗ sâu trong đôi mắt của Vân Triệt, chợt thoáng qua một chút quang mang kỳ lạ.

Hắn đứng lên, lấy một viên kỳ thạch hình vuông lóe lên mũi nhọn tinh thần từ trong Thiên độc châu –– Trích tinh thạch đến từ Mộc Túc Sơn.

Vân Triệt nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến trên trích tinh thạch, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhất thời, một dòng khí thanh lương từ trong trích tinh thạch nảy lên, chậm rãi trùm về phía toàn thân hắn, khiến tinh thần hắn tỉnh táo, cảm giác mỏi mệt toàn thân cũng đều ngầm tiêu tán đi một ít.

Đối với những người khác mà nói, dòng khí này có vẻ tương đối xa lạ và thần kỳ, nhưng Vân Triệt lại cực kỳ quen thuộc… Bởi vì đây rõ ràng là linh khí thiên địa!

Tác dụng của nó, lại là tụ lại khí tức thiên địa!

Một vài giải thích lẻ tẻ về trích tinh thạch khi trước khiến cho Vân Triệt cho rằng tác dụng của nó là có thể đẩy nhanh lưu chuyển huyền khí hơn, không nghĩ tới chính là tụ lại khí tức thiên địa… Không hổ là kỳ thạch tắm rửa mũi nhọn tinh thần mà thành!

Phát hiện điều này, khiến Vân Triệt mừng rỡ không thôi. Hắn lập tức ngưng tụ tinh thần, bắt đầu vận chuyển Đại đạo phù đồ quyết.

Linh khí thiên địa của thần giới vốn tinh thuần nồng đậm hơn hạ giới mấy lần, hơn nữa năng lực tụ lại thần kỳ của trích tinh thạch, linh khí thiên địa dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể Vân Triệt nhất thời giống như nước lũ, cấp tốc khôi phục huyền lực thiếu hụt cho hắn.

Sau hai khắc, Vân Triệt mở mắt.

Thời gian hai khắc ngắn ngủi, huyền lực thiếu hụt của hắn đã hoàn toàn khôi phục!

Tốc độ như vậy, quả thật có thể nói là kinh thiên động địa, để để khiến cho cường giả như Mộc Túc Sơn trợn mắt há hốc mồm.

Nhảy xuống trích tinh thạch, Vân Triệt một lần nữa cầm Kiếp Thiên kiếm lên, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác quyết tuyệt.

“Oanh thiên!!

Ầm!!

Âm thanh huyền khí nổ tung kịch liệt giống như núi sụp đổ, lực lượng bạo tẩu khuấy đảo dòng khí cả phòng tu luyện hoàn toàn hỗn loạn, Vân Triệt như hóa thành một con dã thú nổi giận, Kiếp Thiên kiếm điên cuồng đánh ra, mang lên gió lốc tai họa giống như ác mộng.

Một tiếng nổ rung trời, mặt nền phòng tu luyện đột nhiên phá nát, đá vụn bay tán loạn, dưới kiếm thứ hai, mặt đất trực tiếp bị nhấc lên, kiếm thứ ba, đá vụn vừa mới bay ra toàn bộ bị hủy thành nát bấy nhỏ bé.

Tuy rằng gần ba kiếm, hai tay của Vân Triệt đã xuất hiện nứt toác, thấm ra từng tơ máu, nhưng Vân Triệt lại không hề có một chút ý tứ dừng lại, ánh mắt vẫn hung ác như điệp lang, kiếm thứ tư, trên Kiếp Thiên kiếm đã bám lên hỏa diễm đỏ đậm, khoảnh khắc đánh ra, mười mấy dặm phía trước nháy mắt hóa thành một vùng biển lửa tử vong.

Ầm! Ầm!! Ầm ––

Mỗi một kiếm, đều là lực lượng của hắn, mỗi một kiếm, đều giống như đối mặt với kẻ địch sinh tử.

Sau vẻn vẹn bảy kiếm, Vân Triệt cuối cùng kêu đau đớn một tiếng, huyền khí bạo tẩu hoàn toàn tiết hết, Kiếp Thiên kiếm tuột tay bay ra, cả người hắn cũng nặng nề quỳ rạp xuống đất, toàn thân điên cuồng run rẩy, mấy trăm vết máu từ trên các bộ phận thân thể hắn chảy xuống, cấp tốc nhuộm toàn thân hắn.

Trạng thái “Oanh thiên” cũng không phải hắn hiện giờ có khả năng khống chế, ở dưới trạng thái “Oanh thiên” toàn lực đánh ra bảy kiếm, gánh vác phải thừa nhận có thể tưởng tượng được. Trên dưới toàn thân Vân Triệt hiện giờ không có một chỗ nào không đau tận nội tâm, toàn bộ xương cốt đều giống như đã vỡ vụn, mỗi một cơ bắp, đều đang kịch liệt run rẩy, kinh mạch, càng đứt gãy gần ba thành.

“Khụ… Khụ khụ…” Tay Vân Triệt chống đất, liên tiếp phun ra ba ngụm máu.

Thương tổn như vậy, rơi ở trên người khác đã là nửa người chết.

Đối với huyền mạch, càng là bị thương nặng không thể quay ngược lại.

Vân Triệt tê liệt ở đó, trì hoãn một hồi lâu, mới gian nan động đậy thân thể, từng chút một tới gần trích tinh thạch, theo hoạt động của hắn, phía sau kéo ra vết máu càng ngày càng dài.

Tuy rằng thân thể run rẩy trong thống khổ cực độ, nhưng ánh mắt hắn lại lộ ra hưng phấn gần như vặn eo. Tay hắn chạm vào trên trích tinh thạch, liền đã không còn khí lực hoạt động chút nào, liền ngay cả thở dốc, đều trở nên đặc biệt suy yếu.

Chính là như vậy…

Chính là kiểu như vậy… Xé rách cực hạn… Cảm giác kề cận tử vong!

Vân Triệt lại nở nụ cười, hắn tê liệt ở đó một hồi lâu, bỗng nhiên cắn răng một cái, một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, thân thể bỗng chốc lật lên trích tinh thạch, sau đó lấy một tư thái vặn vẹo gian nan ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu vận chuyển Đại đạo phù đồ quyết. Ở dưới lực lượng thần kỳ của trích tinh thạch, linh khí thiên địa cấp tộc tụ lại, tuôn về thân thể Vân Triệt, khôi phục thân thể và huyền mạch cho Vân Triệt.

Một lần này hoàn toàn khác mới vừa rồi. Lúc trước chính là huyền lực hao hết, còn lần này, là thân thể bị thương vô cùng nghiêm trọng, cùng với huyền lực cạn kiệt nghiêm trọng.

Ban đầu khi ở Thí nguyệt ma quật đối mặt với Thí nguyệt ma quân lần đầu tiên cưỡng ép mở Oanh thiên, hậu quả là hắn dùng suốt cả bảy ngày mới hoàn toàn khôi phục.

Hơn nữa trong thiên hạ, cũng chỉ có hắn mới có thể từ dưới trạng thái như vậy hoàn toàn khôi phục, lại vẫn không lưu lại di chứng gì. Đổi lại là người khác, đừng nói có thể hoàn toàn khôi phục, có thể không chết đã là kỳ tích. Cho dù có thể giữ được mạng, cũng sẽ là kết cục thân thể với huyền mạch toàn bộ tàn phế.

Còn lần này…

Sau một canh giờ, sắc mặt của Vân Triệt đã bớt đi nhợt nhạt, gần như hồng nhuận.

Hai canh giờ sau, khí tức của hắn đã đặc biệt vững vàng.

Bốn canh giờ sau… Vân Triệt chậm rãi mở mắt, hai tia sáng không hề có một chút trạng thái trống rỗng nào chợt lóe lên.

Bốn canh giờ ngắn ngủi, thương thế của hắn, còn có huyền lực, đã hoàn toàn khôi phục!

“Tốt!”

Vân Triệt nhảy từ trên trích tinh thạch xuống, lúc hạ xuống, Kiếp Thiên kiếm đã một lần nữa chộp vào trong lòng bàn tay, đồng thời trên người lại nổ tung sóng khí cuồng bạo.

Mới vừa khôi phục hậu quả ác mộng do “Oanh thiên” mang đến, hắn lại một lần nữa cưỡng ép mở “Oanh thiên”.

Trong nháy mắt lực lượng biến thành vô cùng khổng lồ, Kiếp Thiên kiếm ngàn vạn cân trong tay trở nên đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng cùng lúc đó, mỗi một tế bào của bản thân đều ở dưới trọng áp mà run run, giống như bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung.

Ánh mắt Vân Triệt mãnh liệt, Kiếp Thiên kiếm ngưng tụ toàn bộ ý chí và lực lượng cực hạn nhất của hắn đánh về phía trước… Mỗi lần mở ra “Oanh thiên”, đều gần như đặt mình vào trong tuyệt địa. Mỗi một lần toàn lực oanh kích, đều sẽ khiến cho mình tiến gần tới vực sâu tử vong thêm một bước.

Hắn đang liều mạng, cưỡng ép ăn vào ngọc lạc băng hồn đan là liều mạng, hiện giờ cũng vẫn là liều mạng. Mà hắn liều mạng như vậy, chỉ vì có thể có cơ hội gặp lại Mạt Lỵ một lần.

Bởi vì đó là Mạt Lỵ, cho nên, đáng giá để cho hắn không tiếc tất cả. Cho dù chỉ là một cơ hội gặp mặt.

Keng!!!

Kiếp Thiên kiếm bay ra xa xa, Vân Triệt lại một lần nữa ngã liệt trên mặt đất, thân thể đang trong run run co rúm lại, dưới thân nhanh chóng tràn ra một vũng lớn máu tươi.

Lần này, vẫn là bảy kiếm, một kiếm cuối cùng, càng là “Diệt thiên tuyệt địa” dưới hỏa diễm thêm vào, tiêu hao vĩ đại nhất, khiến cho mạch máu và kinh mạch trên hai tay hắn gần như đứt đoạn toàn bộ, nhất là cánh tay phải, máu như suối phun ra chảy xuống.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, ngay cả toàn thân đau nhức, cũng không cách nào ngăn cản ý thức của hắn cấp tốc mơ hồ, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, liều chết không để cho mình hôn mê, sau đó kéo thân thể gần như không thuộc về mình lên, di chuyển về phía trích tinh thạch.

“A… Ta có thể… Chịu đựng được… Ta nhất định… Có thể…”

Gần như treo một hơi cuối cùng, Vân Triệt bò lên trên trích tinh thạch, lại tiến vào trạng thái khôi phục.

Chuyện giống vậy, nếu phát sinh ở trên người huyền giả khác, chỉ một lần, cho dù thân thể và huyền mạch không phế bỏ toàn bộ, cũng sẽ phế bỏ hơn phân nửa.

Thân thể của Long thần, năng lực khôi phục do Hoang thần lực mang đến, cùng với huyền mạch đến từ Tà thần… Trên đời này có thể lấy phương thức tùy hứng liều mạng như vậy, cũng chỉ có Vân Triệt.

Bốn canh giờ sau, Vân Triệt lại khôi phục. Hắn vừa rời khỏi trích tinh thạch, liền lại mở “Oanh thiên” ra…

Dưới trạng thái “Oanh thiên”, chỉ cần thời gian cực ngắn, sẽ gặp tình trạng khiến cho huyền lực của hắn cực kỳ thiếu hụt, toàn thân bị thương nặng tới gần chết, nếu thoáng không cẩn thận, hoặc ý chí của Vân Triệt hỏng mất mà không kịp hồi phục, hắn liền vô cùng có khả năng đột tử ngay tại chỗ.

Năm đó ở trong Thái cổ huyền chu, càng nhiều là áp lực lên trên thân thể hắn, còn áp lực trên huyền lực tương đối nhỏ rất nhiều.

Còn lần này, lại là trên thân thể và huyền mạch cùng đồng thời đến tuyệt địa.

Cảnh hoang tàn khắp nơi trong phòng tu luyện bị phá hư, ở dưới lực lượng hủy diệt của Kiếp Thiên kiếm lưu lại, ngay cả tốc độ tự mình chữa trị đều hơi thong thả. Vân Triệt cứ ở trong đó cưỡng ép mở Oanh thiên, điên cuồng phóng thích lực lượng tới gần chết, lại mượn dùng trích tinh thạch và Hoang thần lực hồi phục, mở lại Oanh thiên, lại hồi phục…

Hết lần này đến lần khác, từ ngày này qua ngày nọ, một tháng lại một tháng, vòng đi vòng lại.

Thống khổ vĩ đại, cảm giác tuyệt vọng cùng với hậu quả đáng sợ thoáng không cẩn thận sẽ chết thảm ở trong đó, hắn giống như làm bộ không thấy toàn bộ, giống như một đồ điên bỗng nhiên nhập ma, lấy phương thức tàn khốc không thuộc về mình này điên cuồng tu luyện…

Hắn cũng không biết hậu quả của tu luyện như vậy sẽ là gì. Nhưng mà, muốn đạt tới mục tiêu quá mức xa xôi kia, hắn nhất định phải hung hăng xé rách cực hạn của mình… Đây là thứ mà Mạt Lỵ dạy cho hắn, cũng là phương pháp duy nhất mà hiện giờ hắn có khả năng nghĩ đến.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment