.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_970" class="block_" lang="en">Trang 485# 2
Chương 970: Kết thù kết oán
Phương thức tu luyện liều mạng tự mình hại mình này có thể nói tàn khốc tới cực điểm, mà mỗi lần từ tuyệt địa đến trùng sinh, mang đến đều là thân thể và huyền lực tân sinh cùng với đột phá, sau khi hắn khôi phục lần thứ chín, có thể có dư lực chém ra kiếm thứ tám, giống như có một đường rạng đông lấp loáng trong tâm hồn hắn, khiến cho hắn trở nên càng thêm cuồng nhiệt, liền ngay cả mỗi lần thống khổ đều trở nên giống như nhỏ bé không thể nói.
Đắm chìm vào trong tình huống tu luyện tàn khốc và không thể tưởng tượng này, Vân Triệt đã hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua. Hết lần này đến lần khác toàn thân bị thương nặng, huyền lực cạn kiệt, lại lần lượt hoàn toàn khôi phục, mà sau mỗi lần hắn khôi phục, số lần có thể vung Kiếp Thiên kiếm đã lặng yên tăng nhiều, từ bảy kiếm đến tám kiếm, đến chín kiếm…
Thời gian ba tháng cấp tốc trôi qua, phần cực lớn thời gian, Vân Triệt đều ở trong ngưng tâm khôi phục, cho nên cảm giác giống như chỉ mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Trong ba tháng, hơn hai trăm lần tu luyện tuyệt cảnh, hắn ở dưới trạng thái “Oanh thiên” đã có thể toàn lực oanh kích Kiếp Thiên kiếm mười lăm lần! Hơn nữa, đây tuyệt đối không chỉ là tăng lên trên số lượng, uy lực của mỗi một kiếm, cũng đều hơn xa lúc trước.
Trong quá trình này, thân thể và huyền mạch của hắn, cũng đều phát sinh biến hóa lặng lẽ mà ngay cả chính bản thân Vân Triệt đều không cảm giác được.
Vân Triệt ngồi ngay ngắn trên trích tinh thạch, tuy rằng toàn thân vết máu, mình đầy thương tích, nhưng thần sắc lại vô cùng bình tĩnh. Giữ vững tư thái như vậy gần bốn canh giờ, sau đó hắn mở mắt, trạng thái của thân thể với huyền lực, lại một lần nữa hoàn toàn khôi phục.
Mà dưới thân thể hắn, tinh mang trích tinh thạch phóng thích ra đã mờ đi rất nhiều so với ba tháng trước.
Nếu trích tinh thạch này do huyền giả khác sử dụng, cho dù ngày đêm không nghỉ, cũng có thể sử dụng trong thời gian mười năm.
Nhưng Vân Triệt có Hoang thần lực trong người, tốc độ hấp thu với tỉ lệ sử dụng linh khí thiên địa hơn hẳn người thường mười lần, ở dưới thân Vân Triệt mới chỉ ba tháng ngắn ngủi, lực lượng của nó liền đã tiêu hao vẻn vẹn bảy phần! Nhưng Vân Triệt hoàn toàn đặt lòng vào tu luyện cũng không nhận ra được một điểm này.
Theo ánh mắt của Vân Triệt mở ra, lãnh mang hơi dọa người chợt lóe lên, cánh tay hắn duỗi ra, Kiếp Thiên kiếm ngàn vạn cân bị hắn trực tiếp hút đến trong tay, ngay khi hắn vừa định một lần nữa cưỡng ép mở Oanh thiên, truyền âm ngọc của hắn bỗng nhiên truyền đến huyền lực dao động.
Động tác của Vân Triệt khựng lại… Người của Băng Hoàng thần tông truyền âm đều thông qua băng hoàng minh ngọc, mà người của Lam cực tinh quả quyết không có khả năng truyền âm đến Ngâm Tuyết giới. Truyền âm ấn ký của hắn, ngay cả Mộc Băng Vân và Mộc Tiểu Lam đều không biết.
Sau khi tới Ngâm Tuyết giới, hắn chỉ đưa truyền âm ấn ký cho một người…
Ba tháng trước, một người duy nhất dám ở trước mặt Mộc Phượng Thù đỡ lời cho hắn, cũng đến từ hạ giới giống như hắn là Phong Mạch!
Ngày ấy Phong Mạch thông qua khảo hạch cuối cùng của Hàn Tuyết điện, cũng liền trở thành đệ tử chính thức của Hàn Tuyết điện, nhưng ngày đó Phong Mạch oán giận là tổng điện chủ của Hàn Tuyết điện! Mà lời nói việc làm của Mộc Phượng Thù, tuyệt đối không giống với người rộng lượng, huống chi lúc đó còn tức giận lên đầu, sau đó vô cùng có khả năng sẽ tìm Phong Mạch gây phiền phức… Cho nên, coi như xuất phát từ cảm kích, lúc đó hắn để lại truyền âm ấn ký cho Phong Mạch, nghĩ ngày đó có thể trả món nợ này cho Phong Mạch.
Dù sao, bản thân tốt xấu gì cũng là đệ tử Băng Hoàng cung, vẫn được Mộc Băng Vân bảo vệ.
Lấy truyền âm ngọc ra, vang lên, quả nhiên là giọng nói của Phong Mạch.
- Vân Triệt sư huynh… Cứu ta…
Giọng Phong Mạch đặc biệt suy yếu, cũng mang theo thống khổ rõ ràng. Chân mày Vân Triệt căng thẳng, nhanh chóng đáp lại:
- Ngươi đang ở đâu!?
Hỏi rõ vị trí của Phong Mạch, Vân Triệt nhanh chóng thu hồi Kiếp Thiên kiếm, nhảy từ trên trích tinh thạch xuống, sau đó huyền khí phóng ra ngoài, cởi bỏ toàn bộ quần áo rách trên người và lau sạch vết máu, cũng đổi lại một bộ quần áo luyện công hoàn hảo. Ngay khi hắn nâng bước chuẩn bị đi ra khỏi phòng luyện công, lại bỗng nhiên khựng lại ở đó, sau đó nghi hoặc giơ hai tay của mình lên.
Cảm giác này…
Quân Huyền cảnh… Cấp mười!?
Cảm nhận được khí tức huyền lực hiện giờ của mình, hắn nhất thời sững sờ ở đó.
Đây là có chuyện gì? Sau khi ta ăn ngọc lạc băng hồn đan vào, huyền lực rõ ràng đột phá đến Quân Huyền cảnh cấp tám… Hiện giờ tại sao lại là Quân Huyền cảnh cấp mười, ta đột phá lúc nào?
Làm cảnh giới cao nhất của phàm thế cửu cảnh, mỗi một khi đột phá tiểu cảnh giới của Quân Huyền cảnh, đều sẽ kèm theo biến hóa về chất của huyền khí. Quá trình này, huyền khí sẽ lưu chuyển, bạo động, đến càng thêm ngưng thực, có thể nói, đến cảnh giới này, mỗi một lần đột phá đều sẽ giống như một lần sống lại, sẽ là một quá trình gian nan, dài dòng, cũng kèm theo phiêu lưu rất ao.
Mà Vân Triệt, thế mà lại không hề cảm thấy được bản thân đột phá như thế nào… Hơn nữa còn là đột phá hai tiểu cảnh giới.
Huyền lực của hắn, thế mà lại ở trong yên lặng, vô cùng thuận lợi tự nhiên trực tiếp vượt qua cảnh giới tiếp theo… Yên tĩnh đến hắn hoàn toàn không phát hiện ra.
Vân Triệt đứng sững ở đó sửng sốt một hồi lâu, như trước nghĩ mãi không xong. Tuy rằng tâm thần hắn hoàn toàn tập trung trên việc tu luyện, dưới trạng thái “Oanh thiên” toàn lực phóng thích, sau đó phải lập tức tập trung tinh thần và ý chí đến khôi phục, hơi có sơ sẩy còn có nguy hiểm đột tử, nhưng dù thế nào cũng không đến mức hoàn toàn không phát hiện ra huyền lực đột phá đi.
Đây chính là Quân Huyền cảnh!
Chẳng lẽ có liên quan đến phương thức tu luyện hiện giờ của ta?
Hơn nữa, thời gian ngắn như thế… Ta lại đã là Quân Huyền cảnh cấp mười!?
Đến bên cạnh ngưỡng thần đạo!!
Kinh ngạc, mê man, sau đó là mừng như điên, tuy rằng hắn không biết huyền mạch của mình xuất hiện biến hóa kỳ quái gì, nhưng huyền lực của hắn, chính là chân chân thật thật tăng lên tới cấp bậc cao nhất của Quân Huyền cảnh, đây vượt xa dự tính của hắn, quả thật là tiến cảnh giống như kỳ tích… Cũng ý nghĩa, phương thức tu luyện tàn khốc mà hắn lựa chọn này, thật sự mang đến hiệu quả kinh dị!
Quân Huyền cảnh cấp tám đến Quân Huyền cảnh cấp mười, Hiên Viên Vấn Thiên dùng hết hơn sáu trăm năm, mà hắn, chỉ dùng ba tháng!!
Đây còn hoàn toàn dựa vào bản thân tu luyện, không dựa vào ngoại lực hay linh dược gì. Tốc độ như thế, cho dù ở thần giới, đều đủ để khiếp sợ tứ phương.
Vân Triệt nâng tay phải lên, không tiếng động thúc giục lực lượng của ma nguyên châu, một luồng hắc khí ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, nhất thời, ánh sáng của không gian chung quanh cấp tốc tối đi, không khí cũng trở nên âm trầm rét lạnh.
“Tốc độ tăng trưởng lực lượng ma nguyên châu lại tăng nhanh.” Vân Triệt thấp giọng tự nói: “Cứ theo đà này, nói không chừng có một ngày, sẽ vượt qua lực lượng của huyền mạch…”
Ma nguyên châu hoàn toàn tương dung với huyền mạch của hắn, tương đương với trong huyền mạch của hắn tiềm tàng một căn nguyên lực lượng độc lập khác, hơn nữa hắn có mầm mống hắc ám của Tà thần trong người, hoàn toàn không lo lắng không khống chế được lực lượng của ma nguyên châu.
Lực lượng của ma nguyên châu tồn tại độc lập, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng tu luyện của hắn, mà luôn luôn tự mình tăng trưởng. Như vậy theo nó càng ngày càng lớn mạnh, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành hấp dẫn càng ngày càng lớn đối với Vân Triệt, dụ hoặc hắn muốn vận dụng lực lượng của ma nguyên châu… Mà một khi bại lộ, lại sẽ là hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Mạt Lỵ từng nói, sau khi bắc hỗn độn bị nam hỗn độn đồng hóa, huyền lực hắc ám gần như là tồn tại ‘Dị đoan’ ở thần giới. Hiện giờ thân ở thần giới, ngàn vạn lần không được bại lộ… Xem ra, vẫn cố hết sức lãng quên sự tồn tại của ma nguyên châu đi.”
Vân Triệt thấp giọng tự nói một phen, sau đó đẩy cửa phòng tu luyện ra, huyền lực toàn bộ khai hỏa, thẳng hướng tới truyền tống trận gần cung thứ ba mươi sáu nhất.
Hàn Tuyết thành, ngoài Hàn Tuyết điện thứ chín, trong một góc không người chú ý đến.
Rắc rắc!!
Theo một tiếng xương cốt vỡ vụn giòn vang, một bóng dáng hơi gầy yếu ngã ra rất xa trên nền tuyết, vết máu màu đỏ tươi nhanh chóng nhiễm đỏ tầng tuyết dưới thân. Cánh tay trái bị gãy của hắn hoàn toàn buông xuống, cánh tay phải giãy giụa chống đỡ thân thể lên, ánh mắt quật cường mà hung ác nhìn chằm chằm hai người ở trước mặt, tuy rằng sắc mặt thống khổ, khóe miệng tràn đầy vết máu, nhưng lại không hề phát ra một chút rên rỉ.
- Hừm, xương cốt thật đúng là cứng rắn.
Một người thanh niên mặc áo lam, mặt hiện âm khí không nhanh không chậm đi đến, từ trên cao nhìn xuống Phong Mạch gần như đã không cách nào đứng lên:
- Chậc chậc, những năm này, đã từng gặp nhiều người hạ giới xương cứng, nhưng cứng rắn như vậy, ngược lại vẫn là lần đầu tiên.
Một người thanh niên khác hai tay khoanh trước ngực, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Phong Mạch tràn đầy miệt thị và thương hại:
- A, xương cốt lại cứng rắn nữa, chẳng qua cũng chỉ tốn nhiều thêm chút khí lực để chặt đứt. Không phải là một viên tuyết lăng tử sao, ngoan ngoãn hiếu kính ra là được rồi, cứ muốn tự tìm khổ nhiều như vậy, các ngươi lũ rác rưởi đến từ hạ giới này đứa nọ phế vật hơn đứa kia, đầu óc này, cũng người này đến người kia đều ngu xuẩn.
Tuyết lăng tử, linh dược quý trọng nhất trong tài nguyên của đệ tử Hàn Tuyết điện chính thức được phân phát, mỗi ba tháng mới chỉ có một viên, viên trên người Phong Mạch kia, cũng là viên duy nhất hắn được lĩnh từ sau khi gia nhập Hàn Tuyết điện.
Cánh tay trái bị cắt đứt, thương tổn trên người càng nhiều đến mười mấy chỗ, thống khổ vĩ đại khiến sắc mặt Phong Mạch trở nên trắng bệch, trên trán mồ hôi rơi như mưa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Liễu Hàng, Địch Khuê! Hàn Tuyết điện chúng ta rõ ràng cấm tư đấu, ác ý cướp đoạt tài nguyên càng là trọng tội… Các ngươi có giỏi thì giết ta đi, bằng không… Mỗi một chỗ thương tổn trên người ta, đều là chứng cứ phạm tội của các ngươi!
Liễu Hàng và Địch Khuê liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời cười như điên, Địch Khuê bay lên một cước, hung hăng đá bay Phong Mạch, cười lớn nói:
- Hả? Chứng cứ phạm tội? Chứng cứ phạm tội cái gì? Thương tổn trên người ngươi do chúng ta đánh? Ai nhìn thấy? Có người thấy sao? Chúng ta biết giới luật nghi trượng của Hàn Tuyết điện hơn hai mươi năm, cũng hiếu kính hai mươi mấy năm, ngươi nói hắn tin tưởng ngươi, hay là tin tưởng chúng ta đây? A đúng rồi, Liễu sư huynh, ta nhớ được ở Hàn Tuyết điện, ác ý phỉ báng cũng là trọng tội.
- Ngươi… Các ngươi! Khụ…
Phong Mạch nằm sấp trên mặt tuyết, dưới giận dữ, liên tiếp phun ra vài ngụm tinh huyết.
Liễu Hàng híp híp mắt:
- Chậc chậc, nhìn loài bò sát hạ giới đáng thương này còn chưa hiểu rõ tình huống. Đối với sư đệ mới tới, chúng ta luôn yêu thương phải phép, cho dù không nghe lời, cũng chỉ thoáng làm cho bọn họ ghi nhớ thật lâu mà thôi. Chỉ riêng ngươi, ngày đầu tiên gia nhập Hàn Tuyết điện, lại liền dám đắc tội tổng điện chủ, trước mặt tổng điện chủ nói giúp người đã đánh bị thương cháu của tổng điện chủ, ngươi đồ ngu xuẩn không biết điều này, có thể sống tới ngày nay, quả thật chính là kỳ tích.
- Tổng điện chủ là thân phận như thế nào, đương nhiên khinh thường so đo với kẻ ti tiện ngu xuẩn hạ giới như ngươi, nhưng nếu có người thay tổng điện chủ “So đo” mà nói, tin tưởng tâm tình của tổng điện chủ nhất định không tệ, đừng nói chính là đánh bị thương ngươi, cho dù đánh phế đi, thậm chí giết chết, tổng điện chủ công chính nghiêm minh, trách phạt là nhất định… Nhưng sau lưng, nói không chừng còn có thể ban thưởng cho chúng ta, ha ha ha ha ha!
Bước chân Địch Khuê bước tới bên Phong Mạch, chân phải trực tiếp dẫm lên trước đầu hắn, chậm rãi thong thả nói:
- Phong Mạch tiểu sư đệ, ta lại nhắc nhở ngươi một chuyện, đường huynh với đường tỷ của Liễu Hàng sư huynh, đều là đệ tử Băng Hoàng cung. Nhất là Liễu Nhất Chu đường huynh của Liễu Hàng sư huynh… A không không, phải là Mộc Nhất Chu, chính là thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng cung thứ nhất, biết thủ tịch đệ tử không? Có Nhất Chu sư huynh bảo vệ, cho dù không có chuyện ngươi đắc tội tổng điện chủ, hôm nay khiến ngươi chết cũng không phải chuyện lớn lao gì.
“…” Phong Mạch gắt gao cắn răng, cũng đã không nói ra lời. Hắn từ hạ giới, trải qua trắc trở cực khổ liên tiếp, một mình đi đến thần giới, làm sao có thể so sánh và chống đỡ được người xuất thân từ thần giới. Đệ tử mới vào khác đến từ hạ giới đều lựa chọn nén giận, thậm chí a dua nịnh hót. Chỉ có hắn, trời sinh xương cứng khiến cho hắn vốn không làm được người yếu ớt nhẫn nhịn –– Cho dù hắn biết sẽ gặp phải hậu quả gì.
- Nên ta đây nói với ngươi, ngẫm lại là một viên tuyết lăng tử nho nhỏ quan trọng, hay là tiền đồ và tính mạng của ngươi quan trọng. Đừng thử tính toán khảo nghiệm nhẫn nại không nhiều của chúng ta, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, bằng không… Liền đến lượt tay phải của ngươi!
Địch Khuê chậm rãi giơ chân lên về phía cánh tay phải của Phong Mạch.
- Vậy ngươi cứ thử động cánh tay phải của hắn một lần xem.
Địch Khuê vừa dứt lời, một giọng nói lãnh đạm bỗng nhiên vang lên trên không hắn, khiến toàn thân hắn lạnh lẽo cứng đờ.