Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 970 - Chương 971: Tàn Nhẫn

. ._486__1" class="block_" lang="en">Trang 486# 1

 

 

 

Chương 971: Tàn nhẫn



Địch Khuê nhanh chóng lui về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lên nơi âm thanh phát ra. Dù sao bọn họ đang làm chuyện mờ ám, tuyệt đối không hy vọng bị người nhìn thấy. Mà giọng nói này ở gần bên tai, hắn lại không hề nhận thấy được có người tới gần, tự nhiên cảnh giác trong lòng.

Vân Triệt một thân quần áo luyện công màu trắng thuần đơn giản, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, rơi vào bên người Phong Mạch.

Trong hàng đệ tử mới vào ở Hàn Tuyết điện từng gặp Vân Triệt không ít, nhưng sau đó Vân Triệt liền ru rú ở trong phòng tu luyện của Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu ba tháng, nửa bước cũng chưa bước ra, cho nên trừ bỏ những người ở Hàn Tuyết chính điện ngày đó, trên dưới Băng Hoàng thần tông vốn không có ai từng gặp Vân Triệt.

Đối với Địch Khuê mà nói, đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, mà khí tức Quân Huyền cảnh trên người hắn khiến tất cả cảnh giác của Địch Khuê nháy mắt hóa thành khinh thường:

- Hóa ra một kẻ muốn chết…

Giọng hắn đột nhiên khựng lại, bởi vì hắn thấy được trên bờ vai Vân Triệt, băng hoàng minh ngọc tượng trưng cho thân phận đệ tử Băng Hoàng cung, nhất thời đột nhiên sửng sốt, sau đó thất thanh kêu lên:

- Ngươi… Ngươi là Vân Triệt!!

Lấy huyền lưc Quân Huyền cảnh trở thành đệ tử Băng Hoàng cung, toàn bộ Băng Hoàng thần tông, chỉ có Vân Triệt ba tháng trước thanh danh đã lan truyền rộng nhất thời, lại không có khả năng có người khác.

- Vân Triệt… Sư huynh…

Nhìn Vân Triệt rơi xuống bên người mình, môi Phong Mạch mấp máy, hắn bị khi dễ tàn khốc đều không chịu thua vào một khắc này lại lệ nóng lưng tròng, ở thần giới cá lớn nuốt cá bé, con đường sinh tồn còn tàn khốc hơn hạ giới, hắn không nghĩ tới Vân Triệt đã vào Băng Hoàng cung lại thật sự sẽ vì truyền âm xin giúp đỡ của hắn mà đến.

- Vân Triệt? Cái tên này, rất quen tai.

Liễu Hàng ở phía sau híp mắt.

- Liễu sư huynh, hắn chính là Vân Triệt ba tháng trước đã trọng thương cháu của tổng điện chủ!

Địch Khuê vội vàng nói.

- Hừ, không cần ngươi nhắc nhở.

Liễu Hàng di chuyển bước chân, đi về phía Vân Triệt bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, mặt mỉm cười:

- Hóa ra là Vân Triệt sư huynh đại danh đỉnh đỉnh. Ba tháng trước Vân Triệt sư huynh từng phóng ra thành tựu xuất sắc, lấy huyền lực chưa vào thần đạo liên tiếp đánh bại hai huyền giả thần đạo, được phá lệ thu làm đệ tử Băng Hoàng cung, khiến cho người ta kính nể lại hâm mộ. Không nghĩ tới hôm nay có thể có may mắn gặp mặt, thật sự là vạn hạnh.

Địch Khuê tỏ vẻ cẩn thận, tuy rằng huyền lực của Vân Triệt chỉ có Quân Huyền cảnh, nhưng Vân Triệt dù sao cũng là đệ tử của Băng Hoàng cung, còn do Mộc Băng Vân tự mình thu miễn khảo hạch. Thân là đệ tử Hàn Tuyết điện, ở trước mắt đệ tử Băng Hoàng cung cho tới bây giờ đều có cảm giác hèn mọn.

Liễu Hàng cũng khách khách khí khí giống vậy, cũng có xưng hô “Sư huynh” tương đối cung kính đối với Vân Triệt, nhưng trong thần sắc của hắn tuy có cung kính, nhưng không có sợ hãi… Thậm chí chỗ sâu trong mắt, còn rõ ràng mang theo một chút khinh miệt.

Vân Triệt ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của Phong Mạch một phen, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hai người Liễu Hàng và Địch Khuê, giọng điệu bình thản nói:

- Hắn do các ngươi đánh?

- Không sai.

Liễu Hàng mỉm cười gật đầu.

- Lý do.

- Giáo huấn sư đệ không hiểu quy củ, là chuyện thuộc bổn phận của người làm sư huynh chúng ta, Vân Triệt sư huynh cảm thấy như thế nào?

Liễu Hàng vẫn đang cười.

- Bọn họ… Bọn họ muốn cướp tuyết lăng tử của ta, khụ… Khụ khụ…

Phong Mạch run giọng kêu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại biến sắc, run giọng nói:

- Vân Triệt sư huynh… Huynh có thể đến, Phong Mạch ta… Đã vạn phần cảm kích… Nhưng mà, hai người kia… Rất lợi hại… Còn lợi hại hơn Kỷ Hàn Phong, huyền lực đều là Thần Nguyên cảnh cấp bảy… Nhất là Liễu hàng kia, một đường huynh của hắn tên Mộc Nhất Chu, là thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng cung thứ nhất… Chúng ta vốn… Vốn không thể trêu vào… Huynh đi mau, nơi này là Hàn Tuyết điện, bọn họ không dám… Làm gì ta…

Phong Mạch truyền âm với Vân Triệt xin giúp đỡ, là muốn dựa vào thân phận đệ tử Băng Hoàng cung của Vân Triệt dọa lùi Liễu Hàng và Địch Khuê, nhưng mà…

Thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng cung thứ nhất… Nếu sớm biết đường huynh của Liễu Hàng có thân phận dọa người như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không truyền âm xin giúp đỡ về phía Vân Triệt.

- Được rồi, chuyên tâm ngưng khí, đừng nói chuyện.

Chân mày Vân Triệt giật giật, bàn tay đặt trên lưng Phong Mạch, cấp tốc ngưng tụ linh khí thiên địa, đưa vào trong thân thể Phong Mạch.

Như có một dòng nhỏ mát lạnh chậm rãi lưu chuyển toàn thân, khiến thống khổ nháy mắt giảm bớt, tinh thần bỗng chốc trở nên thanh thản. Trên mặt Phong Mạch lộ ra vẻ kinh ngạc, gần như không thể tin được cảm giác mà thân thể và tinh thần của mình truyền đến.

Nghe được Phong Mạch nói đại danh của “Mộc Nhất Chu” với Vân Triệt, khóe miệng Liễu Hàng nhất thời nhếch lên, vẻ mặt trở nên càng thêm kiêu căng. Có Mộc Nhất Chu chỗ dựa vững chắc cực lớn này, hắn vốn không sợ phần lớn đệ tử của Băng Hoàng cung, sao sẽ sợ Vân Triệt người đến từ hạ giới này, chính là Vân Triệt dựa vào thiên phú hơn người gia nhập Băng Hoàng cung, huyền lực ngay cả lót đáy đều không xứng.

- Các ngươi vì cướp tuyết lăng tử ở trên người hắn?

Ổn định thương thế cho Phong Mạch, Vân Triệt dời tay khỏi trên người hắn, chậm rãi đứng lên, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.

Liễu Hàng cười hơi bỡn cợt, Phong Mạch đã chủ động nói ra cái tên “Mộc Nhất Chu” thay hắn, hắn ngay cả khí lực tốn nhiều chút nước miếng đều giảm đi:

- Ha ha ha, nói như vậy, ngươi chuẩn bị làm cái gì? Chẳng lẽ, Vân Triệt sư huynh còn muốn vì một phế vật không quan trọng này, đến khó xử chúng ta sao?

Trong đôi mắt bình thản của Vân Triệt dâng lên ánh sáng lạnh nguy hiểm:

- Rất đơn giản, giao tất cả tuyết lăng tử trên người các ngươi ra đây, lại tự đoạn cánh tay trái, sau đó các ngươi có thể lăn!

Lời vừa nói ra, sắc mặt Liễu Hàng chợt cứng đờ, sắc mặt của Địch Khuê cũng thay đổi, liền ngay cả Phong Mạch chuẩn bị mở miệng lần nữa khuyên Vân Triệt rời đi cũng hoàn toàn sững sờ ở đó, hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai của mình.

Liễu Hàng phá lên cười:

- A, ha ha… Ha ha ha ha! Vân Triệt sư huynh thật sự là người thú vị, lần đầu gặp mặt, lại chơi đùa như vậy.

Ánh mắt của Địch Khuê cũng trở nên âm ngoan, cười lạnh không ra tiếng… Lời mới vừa rồi của Vân Triệt tốt nhất là vui đùa, bằng không, chính là trò cười nực cười.

- Muốn ta tự mình động thủ cũng được, nhưng nói vậy, khả năng gãy không chỉ là một cánh tay.

Vân Triệt cũng nở nụ cười lạnh.

Sắc mặt Liễu Hàng trầm xuống, giọng điệu cũng bỗng chốc lạnh đi:

- Vân Triệt! Vừa rồi ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, là nể mặt ngươi, ngươi đừng cho chút mặt mũi mà lên mặt! Ngươi thật sự cho rằng sau khi mình trở thành đệ tử của Băng Hoàng cung, thì có thể kiêu ngạo ở trước mặt chúng ta? A, ở Hàn Tuyết điện chúng ta, cũng có rất nhiều người là đệ tử của Băng Hoàng cung các ngươi không thể trêu vào… Huống chi, ngươi chẳng qua chỉ là dân đen hạ giới! Tu vi của ngươi, ở Băng Hoàng cung càng là chuyện thật đáng cười!

Địch Khuê cười lạnh nói:

- Nghe nói ngày đó sau khi đắc tội tổng điện chủ, trốn vào Băng Hoàng cung ba tháng không dám ra ngoài, hiện giờ lại chạy đến trước mặt chúng ta tỏ vẻ uy phong, nếu như là đệ tử Hàn Tuyết điện khác, thật đúng sẽ bị ngươi hù đén. Đáng tiếc ngươi tìm lầm đối tượng, ta không phải loại phế vật như Kỷ Hàn Phong, mà Liễu Hàng sư huynh, càng là ngươi mười đời đều không thể trêu vào! Hiện giờ ngươi lập tức cút đi, ta và Liễu Hàng sư huynh còn có thể coi ngươi thả rắm, bằng không… Nơi này chính là địa bàn của Hàn Tuyết điện chúng ta, hậu quả sẽ rất khó coi, đến lúc đó ngươi chẳng những trở thành chê cười của Băng Hoàng cung, ở Hàn Tuyết điện đều sẽ là câu chuyện cười.

Vân Triệt không nói tiếp, cánh tay duỗi ra, Kiếp Thiên kiếm đã chộp vào trong lòng bàn tay, bước chân không nhanh không chậm, ép thẳng Địch Khuê và Liễu Hàng.

- Vân Triệt sư huynh!

Phong Mạch vội đưa tay, muốn ngăn cản Vân Triệt.

Kiếp Thiên kiếm ra, một luồng uy áp khổng lồ như núi úp xuống vượt xa dự đoán trước của Liễu Hàng và Địch Khuê bao phủ xuống, khiến cho thân thể của bọn họ hơi run rẩy. Thấy Vân Triệt lại thật sự chuẩn bị ra tay, ánh mắt Liễu Hàng triệt để âm u:

- Vân Triệt, đây là ngươi tự chuốc lấy!

- Địch Khuê, đánh gãy một bàn tay của hắn!!

Vân Triệt suy cho cùng là đệ tử Băng Hoàng, còn do Mộc Băng Vân tự mình thu, tuy rằng Liễu Hàng không sợ, thậm chí có phần miệt thị Vân Triệt, nhưng quả quyết không dám hạ thủ quá ác đối với Vân Triệt.

- Ha, đánh gãy tay một tên đệ tử Băng Hoàng cung, ngẫm lại đều sảng khoái!

Địch Khuê cười một tiếng âm hiểm, có Liễu Hàng làm chỗ dựa, hắn vốn không cần cố kỵ cái gì, nhưng hắn không quên Vân Triệt từng phế đi Kỷ Hàn Phong, hắn mạnh hơn Kỷ Hàn Phong không nhiều, cho nên cũng không khinh địch, mà trực tiếp lấy vũ khí ra, dưới chân xê dịch, một đường hàn ảnh đâm thẳng vào Vân Triệt:

- Quỳ xuống cho ta!

- Vân Triệt sư huynh cẩn thận!

Phong Mạch kinh giọng gào thét nói, lúc ban đầu thật sự chỉ muốn dựa vào thân phận đệ tử Băng Hoàng cung của Vân Triệt đến dọa lui hai người này, vốn không nghĩ tới tình thế sẽ biến thành như vậy… hắn không dự đoán được phía sau Liễu Hàng có chỗ dựa vững chắc lớn như thế, càng không thể ngờ được Vân Triệt thế mà lại sẽ chủ động ra tay với hai người.

Tuy rằng ngày đó Vân Triệt thắng Kỷ Hàn Phong, nhưng Vân Triệt cũng kiệt lực ngay tại chỗ, huyền lực của Địch Khuê lại cao đến Thần Nguyên cảnh cấp bảy, tuyệt đối không cho rằng Vân Triệt là đối thủ của mình. Nhưng mà, khi Kiếp Thiên kiếm tới gần, kiếm uy kinh khủng đến không cách nào hình dung kia khiến âm ngoan trên mặt Địch Khuê chuyển thành kinh ngạc, sau đó hoàn toàn hóa thành hoảng sợ, hắn theo bản năng định tránh ra, nhưng đã vốn không kịp.

Rầm!!!

Một tiếng vang thật lớn, tuyết bay đầy trời, trường kiếm của Địch Khuê nháy mắt cắt thành năm khúc, Địch Khuê vào một giây trước đó còn phát ra tiếng gào kiêu ngạo giống như diều bị đứt dây bay ra ngoài, trong không trung phun ra một đường máu tươi thật dài.

Một màn nằm mơ cũng không nghĩ đến này khiến sắc mặt Liễu Hàng bỗng chốc trở nên trắng bệch, liền ngay cả Vân Triệt cũng hơi kinh ngạc. Địch Khuê và Liễu Hàng đều là Thần Nguyên cảnh cấp bảy, thực lực còn cao hơn Kỷ Hàn Phong. Cho nên tuy rằng hắn tự tin sẽ không thua bởi bọn họ, nhưng cũng không sơ ý, trực tiếp lấy ra Kiếp Thiên kiếm… Không nghĩ tới, Địch Khuê lại tan tác ở dưới một kiếm của hắn.

Ba tháng trước, hắn ở dưới trạng thái Luyện ngục không địch lại được Kỷ Hàn Phong Thần Nguyên cảnh cấp sáu, cưỡng ép mở Oanh thiên mới trọng thương được hắn ta, bản thân cũng hoàn toàn kiệt lực.

Lúc này, hắn ở dưới trạng thái Luyện ngục, lại một kiếm đánh bay Địch Khuê Thần Nguyên cảnh cấp bảy!

Ba tháng ngắn ngủi, ngọc lạc băng hồn đan cộng thêm tu luyện tuyệt cảnh, thực lực của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ba tháng trước vốn không thể so sánh được!

Kinh ngạc sau khoảnh khắc, ánh mắt của Vân Triệt đã nháy mắt tập trung lên trên người Liễu Hàng đã kinh hãi đến mất hồn mất vía, Kiếp Thiên kiếm cách xa ba mươi trượng, một kiếm quét ngang.

Hơi thở tử vong đáng sợ tới cực điểm chợt tới gần, đồng tử của Liễu Hàng phóng đại, quát to một tiếng, ngưng tụ huyền lực toàn thân che ở trước người, nhưng dưới kiếm uy, huyền lực hộ thân của hắn chỉ duy trì nửa giây, liền giống như miếng băng mỏng yếu ớt phá thành mảnh nhỏ, cả người như bị núi cao nện trúng, hét thảm một tiếng, phun máu bay ra ngoài, kéo ra vết máu thật dài mới rơi vào bên người Địch Khuê.

Giống vậy là một kiếm bị thương nặng.

Tuyết bay đầy trời dày đặc bị Kiếp Thiên kiếm vung lên, thật lâu không tiêu tan, Phong Mạch ở phía sau há to miệng, nhưng một âm thanh đều không thể phát ra, ánh mắt càng trợn trừng đến lớn nhất, cả người giống như bỗng nhiên biến thành một khối băng điêu, hoàn toàn cứng đờ ở đó, cho dù như thế nào đều không thể tin nổi vào hình ảnh bản thân tận mắt nhìn thấy.

Ban đầu ở Hàn Tuyết chính điện, Kỷ Hàn Phong Thần Nguyên cảnh cấp sáu khiến cho Vân Triệt rơi vào khổ chiến. Mà bây giờ, cường giả Thần Nguyên cảnh cấp bảy, ở trước mặt Vân Triệt lại không chịu nổi một kích như thế.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cách ba tháng ngắn ngủi! Là một thời gian ngắn đến hoàn toàn không coi là đáng kể trong tu luyện ở thần đạo.

Vân Triệt thu hồi Kiếp Thiên kiếm, không nhanh không chậm đi tới trước, đi tới trước mặt Liễu Hàng.

Mặc dù chỉ là một kiếm cách không, nhưng lại khiến cho Liễu Hàng cảm thấy nội tạng của bản thân giống như đã lệch vị trí toàn bộ, huyết lưu và huyền khí hỗn loạn giống như muốn phá tan thân thể hắn. Nhìn Vân Triệt đi đến trước mặt, trên mặt của hắn cuối cùng không giữ nổi vẻ kiêu căng như lúc trước, mà hiện đầy khiếp sợ và sợ hãi:

- Ngươi… Ngươi…

Vân Triệt duỗi tay về phía hắn:

- Hiện giờ, giao toàn bộ tuyết lăng tử trên người ngươi ra đây, nghe rõ, là toàn bộ. Đừng lãng phí thời giờ của ta, bằng không sẽ không chỉ là hai tay của ngươi, ngay cả chân cũng gãy theo.

Liễu Hàng gắt gao cắn răng:

- Ngươi dám!! Vân Triệt, đường huynh của ta là Mộc Nhất Chu thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng cung thứ nhất, là tuyệt thế thiên tài Thần Hồn cảnh cấp mười! Huynh ấy muốn giết chết ngươi, không hề khác bóp chết một con kiến, nếu ngươi dám…

Rắc!!

- Hu a a a a a––

Vân Triệt dẫm xuống một cước, ở trong tiếng kêu gào the thảm thê lương giống như ác quỷ khóc thét của Liễu Hàng, cứng rắn đạp gãy chân phải của hắn.

Vân Triệt cúi người xuống, chậm rãi nói:

- Liễu Hàng, xem ra ta phải nhắc nhở ngươi một chuyện. Kẻ tên Lệ Minh Thành kia, hiện giờ chắc còn tê liệt ở chỗ nào đó nửa chết nửa sống đi, đoán chừng cả đời này đều đừng mong khỏi Nghe nói cô cô của hắn chính là tổng điện chủ của Hàn Tuyết điện các ngươi, vậy so ra còn lớn hơn cái gọi là đường huynh gì kia của ngươi, nhưng đáng tiếc, người phế đi Lệ Minh Thành kia, hiện giờ hoàn hảo tốt đẹp đứng ở trước mặt ngươi, một sợi tóc cũng không thiếu.

- Ngươi nói, ta có dám hay không đây?

Ánh mắt Vân Triệt nheo lại, trong khóe mắt là hàn quang khủng bố nhất mà đời này Liễu Hàng từng thấy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment