Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 971 - Chương 972: Mộc Nhất Chu

. ._486__2" class="block_" lang="en">Trang 486# 2

 

 

 

Chương 972: Mộc Nhất Chu



- Vân… Vân… Vân Triệt sư huynh…

Trơ mắt nhìn Vân Triệt thế mà lại thật sự đạp gãy chân của Liễu Hàng, thân thể vừa định đứng lên của Phong Mạch lại bỗng chốc quỳ xuống, kinh hãi đến tròng mắt thiếu chút nữa bắn ra khỏi hốc mắt, ngay cả nói chuyện nhất thời đều không lưu loát.

Lời Vân Triệt nói, khiến đôi tròng mắt của Liễu Hàng nhất thời co rút đến chừng bằng lỗ kim, cười lạnh như ác ma ở trước mắt, đau nhức và âm thanh cứng rắn bị đạp gãy trên chân, khiến cho hắn trong một khoảnh khắc vôc ùng rõ ràng nghĩ đến Vân Triệt ở trước mắt chính là kẻ ngoan độc phế đi cháu ruột của tổng điện chủ, lại ở trước mặt tổng điện chủ phế đi Kỷ Hàn Phong.

Không phải đánh bại, không phải trọng thương… Cho dù là Lệ Minh Thành hay Kỷ Hàn Phong, đều trực tiếp bị phế, hơn nữa nghe đồn gần như không có khả năng phục hồi như cũ. Xuống tay ngoan độc, quả thật làm cho người ta giận sôi.

Mà người xuống tay cực kỳ ngoan độc kia, hiện giờ đang dẫm lên trên người hắn!

Cũng ở một khắc này, hắn cuối cùng ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ… Người ngay cả cháu của tổng điện chủ cũng phế đi, sao lại không dám thật sự phế đi hắn!!

Sợ hãi chân chính điên cuồng nảy sinh ở trên trong tâm hồn hắn, thân thể dưới đau nhức mà run run biến thành run rẩy dưới sợ hãi, hắn đưa tay phủ lên trên băng hoàng minh ngọc ở trên vai, ở dưới hoảng sợ khàn giọng nói:

- Đường huynh… Cứu đệ… Có người muốn giết đệ… Cứu đệ… Cứu đệ!! A!

Vân Triệt một cước dẫm bàn tay hắn trên đất tuyết, lạnh lùng nói:

- Hiện giờ ta nói lại lần nữa, ngoan ngoãn giao tất cả tuyết lăng tử trên người ngươi ra đây, nếu không…

- Ta giao… Ta giao…

Liễu Hàng sợ, chân chính sợ, hắn chịu đựng đau nhức trên chân, thậm chí không dám vận chuyển huyền khí đi áp chế thương thế, run run rẩy rẩy đưa tay sờ vào băng hoàng minh ngọc, lấy ra bốn viên tuyết lăng tử, mang theo vẻ mặt kinh hãi nâng đến trước mặt Vân Triệt.

Vân Triệt lại không đưa tay đi nhận, mà cười lạnh một tiếng:

- Liễu Hàng, xem ra lỗ tai của ngươi sử dụng không được tốt lắm, ta nói chính là giao toàn bộ tuyết lăng tử trên người ngươi, ngươi lấy ra một chút như vậy đưa cho ta, ngươi không nghe lời như vậy, hậu quả chính là thật sự nghiêm trọng.

Liễu Hàng vội vàng hoảng sợ lắc đầu:

- Không… Không, tuyết lăng tử vốn rất ít, trên ngươi ta, thật sự chỉ có chừng đó…

Phong Mạch cũng vội vàng nói:

- Vân Triệt sư huynh, đệ tử Hàn Tuyết điện chúng ta, ba tháng mới được lĩnh một viên tuyết lăng tử, bình thường sau khi vào tay đều sẽ lập tức sử dụng, bốn viên đã là số lượng cả một nưam, đã rất nhiều…

- A!!!!!

Lời Phong Mạch còn chưa dứt, một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn liền đã đột nhiên vang lên, lần này chân của Vân Triệt hung hăng dẫm nát trên bắp chân Liễu Hàng, vô tình dẫm gãy cả xương đùi của hắn.

- Hiện giờ có thể ngoan ngoãn giao toàn bộ tuyết lăng tử ra đây rồi chứ?

Vân Triệt cúi người, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang dưới sự thông khổ mà vặn vẹo của Liễu Hàng, chậm rãi nói.

- Ta… Trên người ta… Thật sự chỉ có… Bằng chừng đó… Cho dù ngươi giết ta… Cũng không thể có khả năng… Có tuyết lăng tử khác…

Toàn thân Liễu Hàng co rút, từng lời mang theo thống khổ thật sâu.

Khóe miệng Vân Triệt khẽ nhếch:

- A, xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Vân Triệt vừa chìa tay, một đoạn kiếm từ trong tuyết bay ra, được hắn cầm vào trong tay, lưỡi kiếm gãy sắc bén chậm rãi hạ xuống, ở trong tròng mắt phóng đại trong nháy mắt của Liễu Hàng, điểm vào trên bụng hắn:

- Ta cuối cùng sẽ giúp ngươi nhớ thật kỹ lại, trên người còn có tuyết lăng tử khác hay không. Nhớ lại rồi đương nhiên là tốt, nếu lỡ như nhớ lại không được, đời này của ngươi, thật sự phải luôn luôn làm một kẻ phế nhân.

Nhìn lưỡi kiếm gãy cách bụng mình còn không đến nửa tấc, sắc mặt Liễu Hàng bỗng chốc tái nhợt nhìn không ra một chút huyết sắc. Uy hiếp của người khác, hắn có thể mặc kệ không sợ, bởi vì nơi này là Hàn Tuyết điện, vẫn chưa có người nào có lá gan dám phế một đệ tử chính thức của Hàn Tuyết điện. Nhưng người trước mắt… Hắn chính là người có lá gan phế đi cháu ruột của tổng điện chủ ở trước mặt mọi người!

Là đồ điên khi hắn báo ra cái tên “Mộc Nhất Chu” lại vẫn như trước không chút do dự dẫm gãy xương cẳng chân và xương đùi của hắn!

- Không… Không không… Đừng mà… Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi!!

Liễu Hàng hoàn toàn vong hồn đều bốc lên, bàn tay hắn sờ về băng hoàng minh ngọc, bỗng chốc lại lấy ra hai mươi chín viên tuyết lăng tử, hai tay đã run run không còn hình dáng, tuyết lăng tử vừa lấy ra, liền đã lăn đầy đất.

Thêm vào bốn viên trước đó, vẻn vẹn ba mươi ba viên tuyết lăng tử.

Miệng Phong Mạch há to, hoàn toàn nói không ra lời.

- Đây là… Là toàn bộ… Thật sự là toàn bộ…

Giao chỗ tuyết lăng tử này ra, Liễu Hàng cũng giống như bị rút hết tất cả khí lực toàn thân, triệt để tê liệt ở đó, chỉ có trong miệng phát ra âm thanh xin tha run run.

Chỗ tuyết lăng tử này, hắn chỉ có hơn một nửa dùng cho mình, chỗ khác muốn dùng để đi đút lót cho đám người phó điện chủ, giới luật nghi trượng… Hàng năm đều là như thế.

- A, xem ra, chuyện mờ ám này đã làm không ít.

Bàn tay Vân Triệt vừa thu, chộp toàn bộ tuyết lăng tử vào trong tay, ngón tay cầm lấy lưỡi kiếm gãy kia nhẹ nhàng bâng quơ nhếch lên, một tia sáng lạnh lóe qua, lưỡi kiếm gãy đã hung hăng đâm vào cánh tay trái của Liễu Hàng, hoàn toàn xuyên thủng xương tay hắn.

Một tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo vang lên, mà Vân Triệt đã xoay người sang chỗ khác, chẳng thèm liếc nhìn Liễu Hàng một cái, cất bước về phía Địch Khuê.

Ngoan độc của Vân Triệt và thảm trạng của Liễu Hàng đã sớm dọa sợ Địch Khuê đến gan mật như muốn nứt ra, chợt thấy ánh mắt của Vân Triệt chuyển hướng về phía mình, Địch Khuê gần như nháy mắt hồn vía bay lên trời, cả người bỗng chốc nhào lên trên mặt đất, lấy tốc độ nhanh nhất dốc toàn bộ tuyết lăng tử trong băng hoàng minh ngọc ra, hét nói:

- Đây là tất cả tuyết lăng tử của ta… Ta thật sự chỉ có chừng đó, cầu ngươi buông tha cho ta… Buông tha cho ta, về sau ta không dám nữa.

Ngay cả Liễu Hàng đều thê thảm như vậy, Địch Khuê nào dám có một chút may mắn.

Vân Triệt cầm lấy sáu viên tuyết lăng tử Địch Khuê giao ra, sau đó một cước dẫm lên cánh tay trái của hắn.

- Hu wow wow wow ––––

Địch Khuê ôm cánh tay trái của mình, thống khổ lăn lộn ở trên mặt tuyết.

Vân Triệt nghiêng người đi, liếc mắt nói:

- Liễu Hàng, ngươi chắc nên học một ít tùy tùng của ngươi, sớm nghe lời một chút, có thể ăn ít đau khổ một chút.

Liễu Hàng quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, vốn ngay cả một câu ngoan độc đều không dám nói ra, chỉ hy vọng cơn ác mộng này có thể kết thúc sớm một chút.

Vân Triệt đi tới trước mặt Phong Mạch đang sững sờ, nhét toàn bộ ba mươi chín viên tuyết lăng tử vào trong tay hắn:

- Đây là bồi thường bọn chúng đưa cho ngươi, nếu ngươi còn cảm thấy không đủ, liền đi lên tùy tiện bẻ gãy mấy cánh tay mấy cái chân của bọn chúng.

Trọn ba mươi chín viên tuyết lăng tử, đối với đệ tử Hàn Tuyết điện mà nói không thể nghi ngờ là một khoản tài nguyên cực kỳ vĩ đại.

Liễu Hàng và Địch Khuê có hậu quả như thế, hắn đương nhiên vô cùng khoái ý, nhưng khoái ý rất nhiều, lại kinh hãi rất nhiều, bởi vì Vân Triệt xuống tay thật sự quá mức lớn mật tàn nhẫn, cho tới bây giờ, hắn thậm chí bắt đầu có phần thương hại Liễu Hàng và Địch Khuê.

- Không, không được…

Ôm một đống lớn tuyết lăng tử, Phong Mạch hơi luống cuống tay chân.

- Ta nói, đây là bồi thường bọn họ chúng cho ngươi, là ngươi nên có được, không liên quan gì đến ta. Hơn nữa, ta chắc cũng không cần dùng đến chúng.

Vân Triệt cười nói.

Phong Mạch lắc đầu, gấp giọng nói:

- Tuyết lăng tử là chuyện nhỏ, nhưng mà… Vân Triệt sư huynh, huynh chẳng những đã cứu ta, còn xả giận vì ta, tuyết lăng tử nhiều như vậy càng là… Nhưng mà, nếu chuyện đường huynh của Liễu Hàng là thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung là sự thật, liền… Liền chuyện lớn không tốt! Huynh vẫn nhanh chóng rời đi vào lúc này đi, vừa rồi Liễu Hàng rất có khả năng đã truyền âm cho đường huynh của hắn rồi.

Vân Triệt không chút để ý nói:

- Ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta dù sao cũng là đệ tử chính thức của Băng Hoàng cung, hơn nữa cung chủ đặc biệt chiếu cố ta, đều là đệ tử Băng Hoàng cung, không có khả năng làm gì ta. Huống chi, là bọn chúng làm sao trước, trừng phạt đúng tội.

- Nhưng mà…

- Tiểu sư đệ, sao ngươi lại chạy đến đây!

Phong Mạch vừa định nói gì, một giọng nói hơi dồn dập của thiếu nữ từ phía sau truyền đến.

Mộc Tiểu Lam từ trên trời hạ xuống, chợt thấy hai người một kẻ cả người là máu, một kẻ đang lăn lộn kêu thảm thiết, chợt sửng sốt.

- Sư tỷ.

Phong Mạch vội vàng hành lễ.

- Đây không phải là tiểu Lam… Khụ, sư tỷ sao, sao ngươi biết ta ở trong này, chắc không phải vừa vặn đi ngang qua chứ?

Vân Triệt tỏ vẻ nghi ngờ nói.

Mộc Tiểu Lam tức giận nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi! Sau khi ngươi gia nhập Băng Hoàng cung, nguyệt bổng ba tháng liên tục còn chưa đi lĩnh, sư tôn ra lệnh cho ta đi lĩnh giúp ngươi, còn để cho ta đưa qua cho ngươi, kết quả lại phát hiện ngươi không có ở trong phòng tu luyện, đành phải theo khí tức băng hoàng minh ngọc trên người ngươi tìm tới chỗ này. Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người kia xảy ra chuyện gì?

Đi theo khí tức của băng hoàng minh ngọc tìm đến? Băng hoàng minh ngọc còn có công năng này?

Phong Mạch nhớ được tên của Mộc Tiểu Lam, vội vàng giải thích thay Vân Triệt:

- Tiểu Lam sư tỷ, hai người kia ở cùng một điện với ta, muốn cướp đoạt tuyết lăng tử ta vừa mới lĩnh ở trên người ta, ta không cho, bọn họ còn đánh ta cả người thương tổn, cánh tay đều đánh gãy, may mà Vân Triệt sư huynh tới kịp, giúp ta giáo huấn bọn họ.

Vừa nói, Phong Mạch còn lộ thương thế trên người về phía Mộc Tiểu Lam.

- A, hóa ra là như vậy, hai người kia quá ghê tởm. Chỉ có điều, Vân Triệt tiểu sư đệ, ngươi xuống tay cũng quá độc ác, ngươi đuổi bọn chúng đi, sau đó báo cáo gấp cho giới luật nghi trượng của Hàn Tuyết điện là được rồi, ngươi xuống tay nặng như vậy, rất có khả năng sẽ chọc đến phiền toái.

Mộc Tiểu Lam theo thói quen dạy dỗ Vân Triệt một trận.

“…” Vân Triệt bĩu môi, lười đáp lại.

Cổ Phong Mạch co rụt lại, muốn nói lại thôi.

Thái độ không coi là quan trọng kia của Vân Triệt khiến Mộc Tiểu Lam tức giận đến quai hàm phình lên, nàng xoay mặt, nhìn về phía Liễu Hàng cả người là máu, lo lắng nói:

- Ngươi! Ngươi sẽ không phải giống như ba tháng trước, phế người ta ngay lập tức… A!?

Giọng Mộc Tiểu Lam bỗng nhiên dừng lại, mắt đẹp cũng đột nhiên trừng lớn:

- Liễu… Liễu Hàng!?

- Hả? Ngươi quen biết người này?

Vân Triệt liếc mắt nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Lam hoàn toàn biến sắc, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:

-Hắn… Hắn… Hắn… Hắn là Liễu Hàng… Một đường huynh của hắn, là… Là Mộc Nhất Chu của Băng Hoàng cung thứ nhất, đường tỷ của hắn, là Mộc Lạc Thu Băng Hoàng cung thứ mười ba. Hắn… Ngươi…

- A, vậy thì như thế nào?

Vân Triệt hừ nhẹ một tiếng.

Trong lòng Mộc Tiểu Lam bỗng chốc nhanh chóng rối loạn, nàng ra sức dẫm chân, hận không thể mắng to Vân Triệt một trận:

- Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đại ngốc tử này!! Ngươi có biết không, đường huynh của hắn Mộc Nhất Chu là đệ tử lợi hại nhất cung thứ nhất! Hiện giờ là Thần Hồn cảnh cấp mười! Là loại người một ngón tay đều có thể bóp chết ngươi! Ba năm sau, nói không chừng có thể có tư cách tham gia đại hội huyền thần. Đường tỷ của hắn Mộc Lạc Thu cũng có thể xếp vào một trăm thứ hạng đầu. Bọn họ đều thuộc về một đại gia tộc, có thế lực rất lớn ở phía tây Ngâm Tuyết giới, ở Băng Hoàng giới cũng đều chiếu cố che chở nhau, ngươi lại… Ngươi lại…

Mộc Tiểu Lam vội vàng túm lấy ống tay áo của Vân Triệt:

- Tóm lại, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi tìm sư tôn! Bằng không, nếu bị Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu biết được mà nói, liền…

- A, hiện giờ đi, có phải hơi chậm rồi không.

Một giọng nói mang theo lệ khí trầm trọng bỗng nhiên từ bên trên truyền đến. Nghe được âm thanh này, Mộc Tiểu Lam đang gấp đến xoay quanh bỗng chốc khựng lại ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Mà Liễu Hàng đang liệt ở đó lại như nghe thấy tiên âm, giãy giụa kêu ầm lên:

- Đường huynh, đệ ở trong này… Đường huynh!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment