Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 972 - Chương 973: Quá Oán Hận

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_973" class="block_" lang="en">Trang 487# 1

 

 

 

Chương 973: Quá oán hận



Rầm!!

Một bóng người như thiên thạch từ trên không trung đột nhiên rơi xuống, chấn động đến mặt đất run run dữ dội, tuyết bay đầy trời.

Đây là một nam tử thanh niên cao lớn, chiều cao tám thước có thừa, thân hình tráng kiện, mày thô như mực nhuộm, hắn đến, mang theo một luồng cảm giác áp bách trầm trọng đến làm cho người ta hít thở không thông. Hắn dừng lại ở bên người Liễu Hàng, nhưng không liếc mắt nhìn đám người Vân Triệt một lần, trực tiếp cúi người kiểm tra thương thế của Liễu Hàng.

Liễu Hàng nói chuyện đã mang theo nức nở, trái ngược với kinh hãi sợ run khi trước, hắn giãy giụa quay người chỉ về phía Vân Triệt:

- Đường huynh… Là hắn! Hắn chính là Vân Triệt! Là hắn làm đệ bị thương thành như vậy!

- Mộc… Mộc… Mộc Nhất Chu!

Mộc Tiểu Lam hoa dung thất sắc, sau khi nàng nhận ra Liễu Hàng, liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không nghĩ tới, đại phiền toái này lại nhanh chóng đến trước mắt như vậy, khiến cho nàng ngay cả thời gian phản ứng đều không có.

- A! Hắn… Hắn chính là…

Phong Mạch kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ. Thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung thứ nhất… Đây đối với đệ tử mới vào Hàn Tuyết điện mà nói, hoàn toàn là tồn tại giống như núi cao vạn trượng.

Vân Triệt: “…”

Nam tử dáng người tráng kiện này, khí thế kinh người, rõ ràng chính là đường huynh ở trong miệng Liễu Hàng… Thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung thứ nhất –– Mộc Nhất Chu!

Mộc Nhất Chu xòe tay ra, cách không che lên trên đùi Liễu Hàng, một chút quang hoa băng lam nhất thời phủ xuống, hòa dịu thương thế cho Liễu Hàng, hắn lại nhìn thoáng qua bả vai của Liễu Hàng, chân mày càng chìm xuống sâu hơn, thấp giọng nói:

- Lại xuống tay ngoan độc như vậy, hừ.

Liễu Hàng căm phẫn khóc lóc kể lể:

- Vân Triệt kia hắn… Hắn quả thật chính là kẻ điên! Hắn chẳng những làm đệ bị thương như vậy, còn…

Mộc Nhất Chu trầm giọng nói:

- Đủ rồi! Ngươi bây giờ thành cái dạng này, còn ngại không đủ dọa người sao!

Liễu Hàng hoảng sợ nói:

- Không, đường huynh, huynh không biết! Vân Triệt hắn chẳng những đánh đệ bị thương thành như vậy, còn… Còn không coi huynh ra gì! Đệ nói cho hắn biết tên và thân phận của đường huynh, nhưng hắn chẳng những không buông tha cho đệ, còn… Thiếu chút nữa muốn phế ta, còn nói… Còn nói Mộc Nhất Chu tính là thứ gì.

- Cái gì!?

Sắc mặt Mộc Nhất Chu nhất thời âm trầm. Trước khi đối phương thương tổn Liễu Hàng có biết thân phận của hắn hay không, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Địch Khuê ở bên cạnh cũng liền vội phụ họa:

- Đúng, hắn… Hắn chính là nói như vậy. Nhất Chu sư huynh, chúng ta chịu khuất nhục như thế này không quan trọng, nhưng hắn chẳng những không để Nhất Chu sư huynh vào trong mắt, còn nói lời nhục mạ như vậy, Nhất Chu sư huynh ngàn vạn lần không thể bỏ qua cho hắn.

- Ngươi… Ngươi thật sự đã nói như vậy?

Mộc Tiểu Lam nghe mà tim gan run sợ, nhỏ giọng hoảng sợ hỏi Vân Triệt.

Hai tay Vân Triệt khoanh trước ngực, xì mũi một cái, lười trả lời, nói với Phong Mạch ở phía sau:

- Phong Mạch, ngươi rời khỏi đây trước đi.

Tuy rằng sắc mặt Phong Mạch đã biến thành thê thảm, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm, nhưng lại đặc biệt kiên quyết lắc đầu, mà vào lúc này Mộc Nhất Chu thong thả đứng dậy, ánh mắt bình thản, lại giống như hóa thành trầm trọng vạn quân, khiến trái tim của Phong Mạch và Mộc Tiểu Lam đột nhiên ngừng lại, đồng thời theo bản năng lui về phía sau một bước.

Đây tuyệt đối là uy hiếp và nhìn xuống của cường giả đối với kẻ yếu. Tuy rằng Mộc Tiểu Lam cũng là đệ tử Băng Hoàng cung, nhưng nàng được đặc biệt cho phép gia nhập Băng Hoàng cung, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Mộc Nhất Chu thủ tịch đệ tử này.

Hai mắt Mộc Nhất Chu híp lại, ánh mắt trong nguy hiểm mang theo khôi hài:

- Vân Triệt? Cái tên này gần đây lại thường xuyên nghe được. Nghe nói ngày đầu tiên đến Băng Hoàng giới, liền ỷ vào trân trọng của Băng Vân cung chủ, kiêu ngạo đến dám đắc tội Phượng Thù điện chủ, hiện giờ, lại kiêu ngạo đến trên đầu Mộc Nhất Chu ta!

Mộc Tiểu Lam gấp giọng nói:

- Nhất Chu sư huynh, không phải như huynh nghĩ, là Liễu Hàng sư đệ hắn…

- Không cần giải thích!

Mộc Nhất Chu thô bạo đánh gãy lời Mộc Tiểu Lam, Liễu Hàng là mặt hàng gì, hắn đương nhiên trong lòng biết rõ. Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, một huyền giả huyền lực chỉ có Quân Huyền, còn đến từ hạ giới, lại dám đối nghịch với danh hào Mộc Nhất Chu hắn đánh bị thương Liễu Hàng thành như vậy –– kể từ khi hắn gia nhập Băng Hoàng cung đến nay, còn chưa từng có người nào dám không để hắn vào trong mắt như thế, sao hắn có thể bỏ qua cho.

- Ta chỉ thấy đường đệ ta hiện giờ mình đầy thương tích, có phải các ngươi nên cho ta công đạo gì không.

Đón lấy ánh mắt đáng sợ của Mộc Nhất Chu, Vân Triệt lại tỏ vẻ bình thản:

- Ngươi nói ngược đi? Đường đệ ngươi Liễu Hàng ở Hàn Tuyết điện ác ý cướp đoạt tài nguyên của đệ tử khác, còn đả thương đối phương, bị ta nắm lấy tại chỗ. Ta thân là đệ tử Băng Hoàng cung, tự nhiên phải ra tay. Kết cục hiện giờ của Liễu Hàng là trừng phạt đúng tội, một chút không oan. Ngươi thân là đường huynh của Liễu Hàng, nếu tự thẹn quản giáo vô phương, thành tâm tạ lỗi với sư đệ bị Liễu Hàng khi dễ, cộng thêm bồi thường, sau đó xách Liễu Hàng đi nghiêm túc quản thúc, ta còn có thể kính ngươi một tiếng sư huynh. Nhưng ngươi bây giờ chẳng những không lấy thế làm ngượng, ngược lại đi lên liền khí thế bức người, muốn tìm chúng ta công đạo?

Vân Triệt cười lạnh một tiếng:

- A, cũng đúng, nếu không có ngươi đường huynh làm chỗ dựa sau lưng, Liễu Hàng này sao dám hoành hành ngang ngược ở Hàn Tuyết điện như vậy. Suy cho cùng đều là thứ cá mè một lứa. Nếu như thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung thứ nhất thật sự là mặt hàng như vậy, kia thật đúng là bi ai.

Lời Vân Triệt nói khiến Mộc Nhất Chu sửng sốt ở đó, còn Mộc Tiểu Lam càng kinh hãi đến trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, nàng vội vàng kéo Vân Triệt ra phía sau, đứng ở trước người hắn run giọng nói:

- Nhất Chu sư huynh, Vân Triệt hắn… Hắn hắn hắn vừa mới tới Băng Hoàng giới không lâu, vốn cái gì cũng đều không hiểu, càng không biết thân phận của huynh, hơn nữa… Hơn nữa đầu óc của hắn có vấn đề, huynh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với hắn, chuyện ngày hôm nay, muội sẽ trực tiếp báo với sư tôn, nhất định sẽ cho sư huynh và Liễu Hàng huynh đệ một công đạo.

- Hừ, ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Liễu Hàng là gieo gió gặt bão! Ta mất khí lực lớn như vậy quản giáo giúp hắn, hắn không cảm tạ ta thì thôi, dựa vào cái gì còn muốn cho hắn công đạo?

Vân Triệt hừ lạnh nói.

- Ngươi… Ngươi còn không câm miệng!

Mộc Tiểu Lam hận không thể lập tức một cước đá bay Vân Triệt. Huyền giả của hạ giới đến thần giới, không khỏi hết sức thu liễm, từng bước thận trọng, còn Vân Triệt… Lại quả thật chỉ có hơn chứ không có kém.

Đối diện chính là thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung thứ nhất! Có thể trở thành thủ tịch đệ tử ở một Băng Hoàng cung trong Băng Hoàng thần tông, tuyệt đối đủ để uy lăng toàn bộ Ngâm Tuyết giới, tương lai càng nhất định là bá giả danh chấn toàn giới, cho dù là Ngâm Tuyết chư vực, đế vương các nước nhìn thấy, đều phải cung kính.

Vân Triệt sẽ không phải… Thật sự đầu óc có vấn đề đi? Mộc Tiểu Lam rên rỉ nói ở trong lòng.

- Ha ha ha ha ha…

Một trận cười của nữ tử hơi tùy ý từ trên không truyền đến, một bóng dáng nữ tử, cũng trong tiếng cười chậm rãi hạ xuống:

- Một tiểu tử đến từ hạ giới, lại dám kiêu ngạo như thế ở trước mặt đại ca, xem ra quả nhiên là đầu óc có vấn đề nha, ha ha.

Nghe được âm thanh này, Liễu Hàng lại vui mừng quá đỗi, la lớn:

- Đường tỷ!

- Lạc… Lạc Thu sư tỷ.

Trước mắt Mộc Tiểu Lam lại lờ mờ.

Nữ tử nhẹ nhàng rơi vào bên người Mộc Nhất Chu, tuổi nàng chừng ba mươi, quần áo Băng Hoàng bạch y, dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, khóe mắt hơi xếch mang theo ngạo mạn và vênh váo hung hăng thật sâu.

Mộc Nhất Chu liếc nhìn nàng một cái:

- Muội tới làm cái gì?

- Muội nhìn thấy đại ca vội vã vào truyền tống trận, còn tưởng rằng xảy ra đại sự gì, vừa khéo rảnh rỗi không có việc gì làm, vì thế cùng sang đây xem xem, không nghĩ tới, lại là tình huống có ý tứ như vậy.

Mộc Lạc Thu cúi người xuống, nhìn thoáng qua thương thế của Liễu Hàng, chân mày nhất thời thoáng trầm xuống:

- Lại thương tổn nặng như vậy, xuống tay thật đúng là ngoan độc. Tiểu Hàng, đệ yên tâm đi, ai thương tổn đệ, thương thế của hắn, ít nhất sẽ nặng hơn đệ gấp bội.

- Đường tỷ, hai người… Nhất định không được bỏ qua cho hắn.

Liễu Hàng tỏ vẻ thống khổ lớn tiếng nói.

Mộc Lạc Thu đứng dậy, ánh mắt hóa thành hai đường hàn mang lạnh như băng, quét về phía Mộc Tiểu Lam và Vân Triệt:

- Chẳng những hạ độc thủ với người của Liễu gia ta, còn dám ở trước mặt đại ca ta nói ẩu nói tả, cung thứ ba mươi sáu các ngươi, thật sự càng ngày càng có tiền đồ.

Mộc Nhất Chu cười lạnh một tiếng:

- Cung thứ ba mươi sáu? Bắt đầu từ mấy trăm năm trước, còn không phải chó mèo gì đều có thể đi vào sao, cái gọi là cung thứ ba mươi sáu… A, hiện giờ xem ra, chẳng qua là cái gọi là chê cười hổ thẹn của Băng Hoàng cung!

- Ngươi… Sao ngươi có thể nói như vậy!

Lời nói này, không chỉ nhằm vào Vân Triệt, mà nhằm vào toàn bộ cung thứ ba mươi sáu, thậm chí còn dính dáng đến Mộc Băng Vân, Mộc Tiểu Lam nhất thời tức giận đến mặt hiện đỏ.

Nụ cười của Mộc Nhất Chu càng thêm khinh miệt:

- Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Cái gọi là cung thứ ba mươi sáu các ngươi vốn cũng chỉ có một người đệ tử là ngươi, vậy thì thôi đi, nhưng bây giờ lại thêm một người đến từ hạ giới, chẳng những tu vi là chuyện cười, còn ti tiện ngu xuẩn không biết điều bản thân muốn chết, không phải là sỉ nhục của Băng Hoàng cung chúng ta thì là gì?

Mộc Lạc Thu khẽ cười một tiếng:

- Đại ca cũng không thể nói như vậy đi, Vân tiểu tử này đúng là chỉ có tu vi Quân Huyền cảnh như trong truyền thuyết, nhưng có thể làm tiểu Hàng bị thương thành như vậy, thật sự có chút bản sự. A? Ta nhớ được trong truyền thuyết, tu vi của hắn là Quân Huyền cảnh trung kỳ… xem ra nghe đồn sai lầm.

Quân Huyền cảnh trung kỳ hay hậu kỳ, đối với bọn họ mà nói không hề khác nhau. Mộc Nhất Chu ngước mắt lên nhìn, giọng điệu thong thả mang theo âm trầm làm cho người ta cảm thấy sợ hãi:

- Hừ! Mộc Tiểu Lam, chuyện hôm nay không liên quan đến ngươi, ngươi đại khái có thể lập tức rời đi. Về phần Vân Triệt… Ha, ngươi yên tâm, hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử do Băng Vân cung chủ tự mình thu, nể mặt mũi Băng Vân cung chủ, ta sẽ lưu lại nửa sức lực cho hắn.

Mộc Tiểu Lam vội vàng che chắn ở phía trước Vân Triệt, cầu khẩn nói:

- Không được! Nhất Chu sư huynh, Vân Triệt chỉ là người mới vừa tới, thật sự cái gì đều không hiểu, huynh là sư huynh địa vị cao trọng ở Băng Hoàng cung, liền… Liền đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn, ta… Ta lập tức để cho hắn bồi tội với Liễu Hàng sư đệ và sư huynh.

Mộc Nhất Chu cười lạnh, bàn tay đã chậm rãi nắm lên:

- A, muộn rồi! Chỉ bằng mấy câu hắn nói với ta, hôm nay cũng đừng mong hoàn chỉnh rời khỏi đây!

Phong Mạch ôm cánh tay, lảo đảo vọt tới trước:

- Chờ… Chờ chút! Hai vị sư huynh, sư tỷ, chuyện này đều bởi vì ta mà gây nên, Vân Triệt sư huynh cũng bởi vì ta mà không cẩn thận làm bị thương Liễu Hàng sư huynh, nếu hai người muốn xả giận, liền cứ nhằm vào ta là được rồi, và Vân Triệt sư huynh…

Ánh mắt Mộc Lạc Thu liếc xéo:

- Ngươi coi là gì chứ? Ở đây có phần cho ngươi nói chuyện sao.

Phong Mạch nhất thời ngẩn ngơ, ấp úng nói không ra lời.

Vân Triệt lại một chưởng đẩy Mộc Tiểu Lam ra, đối mặt với Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu:

- Tránh ra! Muốn để lại cho ta nửa sức lực? Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này!

Mộc Tiểu Lam đã gấp đến phát khóc:

- Vân Triệt! Ngươi đại ngu ngốc này! Nhất Chu sư huynh là Thần Hồn cảnh cấp mười, Lạc Thu sư tỷ là Thần Hồn cảnh cấp tám, bọn họ muốn đối phó với ngươi, vốn… Vốn… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!

Mộc Nhất Chu đã cười cũng lười cười, nghiêng đầu nói:

- A, quả nhiên là kẻ ngu xuẩn mười phần. Lạc Thu, giao hắn cho muội, hạ giới ngu xuẩn Quân Huyền cảnh… Chỉ biết ô uế tay ta.

Mộc Lạc Thu lại quay mặt sang chỗ khác, chậm rãi nói:

- Đại ca thật là, muội là nữ hài tử, lại càng sợ tay bẩn thỉu, huynh không thể quan tâm sao.

- Chậc, ta liền không nhiều rối rắm giống như các ngươi, tay của ta một chút cũng không sợ bẩn.

Vào lúc này Vân Triệt lại phát ra một tiếng cười lạnh quái dị, huyền khí toàn thân trong một nháy mắt đột nhiên bùng nổ, phóng xuất ra huyền mang màu đỏ đậm, cả người hóa thành một ngôi sao băng mãnh liệt tuyệt luân, chủ động xông về phía Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment