.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_975" class="block_" lang="en">Trang 488# 1
Chương 975: Hóa giải hoàn mỹ
Trước khi đến thần giới, Vân Triệt đã từ trong miệng Mộc Tiểu Lam biết được cái tên của “Mộc Hàn Dật”, biết hắn là nhân vật siêu nhiên xuất trần ở Băng Hoàng thần tông, thậm chí toàn bộ Ngâm Tuyết giới, là tồn tại siêu nhiên mà ngay cả Mộc Nhất Chu nhân vật bậc này đều tuyệt đối khó có thể sánh bằng.
Không nghĩ tới nhanh như vậy, lại liền gặp được nhân vật giống như thần thoại ở trong miệng Mộc Tiểu Lam.
Mộc Hàn Dật đến, khiến sắc điệu toàn bộ thế giới giống như xảy ra biến hóa vi diệu. Hắn giống như trời sinh có năng lực làm cho người ta tự biết xấu hổ, Mộc Nhất Chu cả vú lấp miệng em vào lúc nhìn thấy hắn, trong ánh mắt và thần thái nháy mắt đừng nói có một chút ngạo nghễ, liền ngay cả đầu đều theo bản năng cúi thấp đi vài phần:
- Mộc Nhất Chu Băng Hoàng cung thứ nhất, bái kiến Hàn Dật sư huynh. Có thể nhìn thấy Hàn Dật sư huynh ở đây, thật sự là trùng hợp.
- Hàn Dật sư huynh, ngài… Sao ngài lại đến đây?
Mộc Lạc Thu nhìn không đảo mắt, trái tim kinh hoảng, trong giọng nói đều mang theo chút run rẩy.
- Hàn Dật sư huynh… Hắn chính là… Mộc Hàn Dật trong truyền thuyết kia?
Phong Mạch kinh hô, tuy rằng hắn mới đến Hàn Tuyết điện ba tháng, nhưng cái tên Mộc Hàn Dật, hắn đã sớm như sấm bên tai, hoặc là nói trên dưới toàn bộ Băng Hoàng thần tông, vốn không ai không biết cái tên Mộc Hàn Dật.
Băng Hoàng thần tông là thánh địa cao nhất mà huyền giả Ngâm Tuyết giới hướng tới. Mà Mộc Hàn Dật, chính là người đứng ở chỗ cao nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi của thánh địa cao nhất này, được toàn bộ huyền giả trẻ tuổi của Ngâm Tuyết giới kính nể, ngưỡng mộ, hướng tới, quý mến, thiên kiêu chi tử chân chính giống như thần thoại.
Mặc dù Phong Mạch cũng không lấy làm xấu hổ, nhưng tuyệt đối không có hy vọng xa vời có thể có giao tập gì với nhân vật bậc này, không nghĩ tới sau khi gia nhập Hàn Tuyết điện ba tháng, bản thân lại có thể nhìn thấy Mộc Hàn Dật trong truyền thuyết.
Mộc Hàn Dật mỉm cười nói:
- Phụng mệnh sư tôn, tiến đến Hàn Tuyết điện bái phỏng Túc Sơn tiền bối. Một năm không gặp, tu vi của Lạc Thu sư muội tiến cảnh rất nhiều, thật sự làm cho người ta vui mừng.
Được Mộc Hàn Dật chuẩn xác kêu ra tên, thậm chí thời gian lần trước từng có đối mặt, còn chiếm được tán thưởng của hắn, Mộc Lạc Thu nhất thời kích động kinh hỉ hơi choáng váng, hơi lắp bắp nói:
- Hàn Dật sư huynh… Quá khen…
Ánh mắt Mộc Hàn Dật đảo qua, nhìn về phía Vân Triệt trong tay đang túm lấy Liễu Hàng. Theo ánh mắt của hắn, Mộc Nhất Chu vội vàng nói:
- Hàn Dật sư huynh, hắn…
Mộc Hàn Dật lại nhẹ xua tay cản lại:
- Nhất Chu sư đệ đừng nhiều lời, ta theo tiếng mà tới, cho nên chuyện ở đây, ta đã nghe được đại khái. Vân Triệt sư đệ, trước buông vị sư đệ này xuống có được không? Sư đệ yên tâm, ta cam đoan Nhất Chu sư đệ và Lạc Thu sư muội nhất định sẽ không ra tay với sư đệ.
Lần đầu tiên gặp mặt, Mộc Hàn Dật cũng một phen gọi ra tên của Vân Triệt. Trên mặt hắn thủy chung hiện nụ cười ôn hòa như gió, trong mắt bình thản như nước đọng, trên dưới toàn thân tràn đầy mị lực vi diệu khó có thể miêu tả, lại khiến cho người ta không tự kiềm hãm được bị thuyết phục.
Uy danh quan trọng của Mộc Hàn Dật ở Băng Hoàng thần tông tuyệt đối vượt xa dự đoán giờ phút này của Vân Triệt. Có câu nói này của hắn, cho dù là mối hận nghiến răng nghiến lợi, Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu cũng tuyệt đối không dám ra tay với Vân Triệt.
Vân Triệt không do dự, bàn tay thật tự nhiên thả lỏng, Liễu Hàng theo giữa năm ngón tay của hắn ngã rơi xuống.
Bàn tay áp chế lực lượng của mình và siết chặt lấy, giữ lấy đầu mình đồng thời biến mất, Liễu Hàng bị sợ nát mật kêu lên một tiếng quái dị, không để ý tới thương thế trên đùi, ngã về phía Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu, vẫn luôn rúc vào sau chân Mộc Nhất Chu, run run không dám nói lời nào.
Lợi thế của Vân Triệt đã mất, tuy rằng Mộc Nhất Chu không dám lập tức ra tay, nhưng tức giận luôn luôn chết nghẹn gần như muốn xung tạc vào đầu của hắn. Hai tay hắn siết chặt vang lên “Rắc rắc”, cố nén cắn răng nói:
- Hàn Dật sư huynh, Vân Triệt chẳng những ra tay ác độc, làm bị thương đường đệ Liễu Hàng của ta, còn ỷ vào Băng Vân cung chủ bảo vệ nhiều lần sỉ nhục huynh muội chúng ta, thậm chí muốn giết Liễu Hàng, quả thật tội không thể tha! Cho dù như thế nào… Cũng không thể tha thứ cho hắn!
Mộc Tiểu Lam bước nhanh chạy đến bên người Vân Triệt, gấp giọng giải thích thay hắn:
- Không phải! Vân Triệt thương tổn Liễu Hàng sư đệ là có nguyên nhân, là Liễu Hàng sư đệ cướp đoạt tài nguyên của sư đệ cùng điện trước, vừa rồi Vân Triệt kiềm kẹp Liễu Hàng sư đệ là vì… Chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, không phải thật sự muốn giết hắn. Hàn Dật sư huynh thông tình công chính nhất, huynh… Huynh nhất định phải giúp đỡ Vân Triệt sư đệ.
- Được rồi, kiểm tra thương thế của Liễu sư đệ trước đi đã.
Mộc Hàn Dật khẽ lắc đầu, cúi người đến trước mặt Liễu Hàng, ánh mắt đảo qua, sau đó nhét một viên thuốc màu trắng như tuyết vào trong miệng hắn, tiếp theo đặt bàn tay lên trên ngực hắn, thả lỏng giọng nói:
- Yên tâm đi, Vân Triệt sư đệ xuống tay tương đối có chừng mực, mặc dù thương tổn đến xương đầu lâu, nhưng yên tâm tĩnh dưỡng mà nói, không tới nửa tháng liền có thể khỏi hẳn.
Thương tổn trên người Liễu Hàng thật sự là trọng thương đối với người phàm mà nói, nhưng đối với một huyền giả thần đạo mà nói, lại có thể trong thời gian không lâu lắm có thể khỏi hẳn.
Mộc Hàn Dật chẳng những vì hắn kiểm tra thương tổn, còn tự mình lấy huyền lực trợ giúp hắn hóa mở dược lực. Liễu Hàng kích động gần như nằm trong mộng, giọng điệu mơ hồ nói:
- Tạ… Tạ Hàn Dật sư huynh…
Mộc Tiểu Lam lặng lẽ kéo tay áo Vân Triệt:
- Này! Ngươi không nói chút gì sao? Hắn chính là Hàn Dật sư huynh! Cho dù ở Băng Hoàng thần điện, đều là người lợi hại nhất, toàn bộ Ngâm Tuyết giới đều gần như không ai không biết hắn. Hắn chẳng những cực kỳ lợi hại, hơn nữa đặc biệt đặc biệt tốt, nhất định sẽ chủ trì công đạo vì chúng ta. Phù, đáng lẽ sắp bị hù chết… Vận khí của ngươi sao lại tốt như vậy chứ!
Vân Triệt lên tiếng trả lời:
- … A.
Dược lực hóa mở, máu của Liễu Hàng hoàn toàn ngừng chảy ra, sắc mặt đã khá nhiều. Tay Mộc Hàn Dật dời khỏi ngực Liễu Hàng, cũng không lập tức đứng dậy, mà hỏi:
Liễu Hàng sư đệ, mới vừa rồi tiểu Lam sư muội nói, nguyên nhân chuyện này, là do sư đệ cướp đoạt tài nguyên của sư đệ đồng môn, chuyện này có phải thật không?
Liễu Hàng mới vừa được hòa dịu bị hỏi như vậy… Còn bị Mộc Hàn Dật hỏi, nhất thời bị dọa đến sắc mặt lại trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, run run môi nói:
- Ta… Cái này…
Mộc Hàn Dật nhàn nhạt mà cười, trong ánh mắt không có trách cứ, cũng không có bức bách:
- Liễu sư đệ đừng khẩn trương, ai lúc còn trẻ chưa từng kiêu ngạo tự phụ, lại có ai chưa từng làm sai chuyện chứ. Hào phóng mà thừa nhận, không phải là chuyện hổ thẹn gì, mà là chân nam nhi nên làm, nếu có thể sửa, càng đáng giá tha thứ và tán thưởng.
- Nói ra thật xấu hổ, sư huynh của đệ là ta năm đó khi mới vào Băng Hoàng cung, cũng từng vì nhất thời tham niệm, vụng trộm đánh cắp một bình ngọc trản hàn dịch của cung chủ.
- Hàn Dật sư huynh… Huynh…
Liễu Hàng sửng sốt, mọi người cũng đều sửng sốt. Ai cũng không nghĩ tới, năm đó Mộc Hàn Dật thế mà lại từng đánh cắp đồ của Băng Hoàng cung chủ… Còn chính miệng hắn chủ động lộ ra.
- Cũng may cuối cùng ta tỉnh ngộ, chủ động nói thật chuyện này với cung chủ. Cung chủ trách phạt ta nặng nề, lại không tuyên truyền chuyện này ra ngoài, ngược lại sau khi trách phạt, ban bình ngọc trản hàn dịch kia cho ta.
Mộc Hàn Dật hơi xúc động than nhẹ một tiếng:
- Ăn cắp bảo vật của cung chủ, cùng với cướp đoạt tài nguyên của đồng môn, tự nhiên vế trước tội nặng hơn mấy lần, nhưng ta dưới tỉnh ngộ, cung chủ vẫn lựa chọn khoan dung tha thứ. Nếu chuyện đệ cướp đoạt tài nguyên đồng môn là sự thật, như vậy thản nhiên thừa nhận, cũng nhận sai sửa đổi, tin tưởng Vân Triệt sư đệ và sự đệ bị đệ cướp, đều sẽ cùng lựa chọn tha thứ. Sau này đệ ở Hàn Tuyết điện, cũng sẽ nhận đến càng nhiều tôn trọng. Cho nên, Liễu Hàng sư đệ, đệ tính toán như thế nào?
Khóe mắt Vân Triệt giật giật…Vì khuyên giải an ủi một đệ tử Hàn Tuyết điện, lại không tiếc tự lộ “Gièm pha” năm đó. Đây tuyệt đối là lòng dạ quyết đoán không phải người thường có khả năng có được.
Có quá khứ của Mộc Hàn Dật so sánh, cùng với giọng điệu an ủi, Liễu Hàng tự nhiên thừa nhận và nhận sai gần như không hề có cảm giác mâu thuẫn, ngược lại có một thứ ấm áp sinh ra trong lồng ngực, hắn nỗ lực ngẩng đầu, nói:
- Mấy ngày trước, là ngày Hàn Tuyết điện phát nguyệt bổng, nhưng lại phát cho tuyết lăng tử. Đệ và Địch Khuê liền cùng nhau muốn… Muốn cướp đoạt tuyết lăng tử của Phong Mạch, không nghĩ tới hắn chính là không giao… Vì thế còn bắt hắn đả thương… Chuyện ngày hôm nay, đúng thật… Đúng thật là bởi vì đệ cướp đoạt tài nguyên của sư đệ mà gây nên.
- Hơn nữa không chỉ có Phong Mạch, trước hắn, đệ còn cướp đoạt rất nhiều tuyết lăng tử của các sư đệ đến từ hạ giới…
Chuyện mờ ám này, liền một tia ý thức trào ra, hắn gục đầu xuống:
- Chuyện ngày hôm nay, đều bởi vì lỗi của đệ mà gây nên… Xin sư huynh trách phạt.
Mộc Hàn Dật vỗ vỗ bả vai Liễu Hàng, mỉm cười nói:
- Được rồi. Trách phạt thì không cần, thương tổn trên người đệ, đó là trừng phạt đối với sai lầm hôm nay của đệ, đã đủ rồi. Hy vọng đệ có thể chặt chẽ nhớ kỹ thương tổn này. Nếu đệ có thể vì vậy mà sửa đổi, như vây, nhiều năm sau, đệ nhất định sẽ thật tình cảm tạ vết thương mà Vân Triệt sư đệ đã để lại trên người đệ.
- Đệ… Nhất định sẽ ghi khắc dạy bảo của Hàn Dật sư huynh.
Liễu Hàng đâu chỉ vui lòng phục tùng, thậm chí có phần lệ nóng lưng tròng.
Mộc Hàn Dật đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng đẩy tới, nhất thời, một viên thuốc màu trắng được gió nhẹ nâng lên, chậm rãi bay về phía Phong Mạch. Phong Mạch theo bản năng chộp nó vào trong lòng bàn tay, nhất thời ngẩn ngơ.
- Phong Mạch sư đệ, viên tịnh tuyết đan này có thể hỗ trợ trị liệu thương thế cho đệ, cũng sẽ có lợi rất lớn đối với tu vi của đệ, tốt hơn tuyết lăng tử mấy lần, xem như ta thay Liễu Hàng sư đệ bồi tội với đệ. Hàn Tuyết điện là nơi cực kỳ quan trọng đối với Băng Hoàng thần tông chúng ta, cho dù là ai cũng không nguyện ý nhìn thấy đồng môn xích mích. Nếu như đệ có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, vậy thì tốt quá.
Phong Mạch sửng sốt một hồi lâu, mới tay chân lộn xộn, lắp bắp nói:
- Đệ đệ đệ… Tạ… Hàn Dật sư huynh… Đệ… Đệ đã không trách hắn.
Mộc Hàn Dật gật đầu mỉm cười, chuyển sang phía Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu nói:
- Nhất Chu sư đệ, Lạc Thu sư muội, chuyện này vì Liễu Hàng sư đệ phạm sai lầm mà gây nên, Vân Triệt sư đệ thương tổn Liễu Hàng sư đệ, coi như cử chỉ đạo nghĩa, hơn nữa cũng không phải thương tổn không thể chữa khỏi, nếu Liễu Hàng sư đệ có thể bởi vậy mà sửa đổi, như vậy ngược lại là chuyện tốt. Nếu như thế, chuyện hôm nay, liền kết thúc như vậy, không truy cứu lẫn nhau có được không?
- Ừm! Được được! Muội nghe Hàn Dật sư huynh.
Mộc Lạc Thu như gà con mổ thóc gật đầu, mắt lóng lánh nhìn chằm chằm vào Mộc Hàn Dật, vốn từ đầu đến cuối đều chưa từng rời đi.
- Lời Hàn Dật sư huynh, Nhất Chu tất nhiên tuân theo.
Mộc Nhất Chu khẽ khom người. Nói xong, môi hắn giật giật, khẽ cắn răng một cái, cuối cùng nhìn Vân Triệt, oán hận nói:
- Chính là, Vân Triệt tiểu tử này thật sự quá mức kiêu ngạo ác độc! Nếu cứ huề nhau như vậy, đệ thật sự… Không cam lòng.
- Ha ha, đương nhiên không thể huề nhau như vậy.
Mộc Hàn Dật cũng nở nụ cười, bỗng nhiên nhìn về phía Vân Triệt, sắc mặt thoáng nghiêm nghị:
- Vân sư đệ, mặc dù Liễu Hàng sư đệ có sai, đệ vì ngăn cản đệ ấy khi dễ đồng môn mà thương tổn đệ ấy thì cũng thôi đi, nhưng sau đó đệ kềm kẹp đệ ấy lại xuống tay quá nặng, còn suýt chút nữa thương tổn đến tính mạng của đệ ấy, quá mức như vậy, cũng trách không được trong lòng Nhất Chu sư đệ khó chịu. Cho nên, nếu muốn Nhất Chu sư đệ không truy cứu chuyện hôm nay nữa… Đệ phải cho Nhất Chu sư đệ một hứa hẹn.
- Hứa hẹn gì?
Vân Triệt trả lời thẳng, mắt không hề gợn sóng.
Vầng hào quang trên người Mộc Hàn Dật quá mức chói mắt, dưới hắn làm nổi bật, tồn tại của tất cả những người khác đều trở nên đặc biệt nhạt nhẽo.
Mộc Hàn Dật nói:
- Đệ cần cam đoan, tuyệt đối không nói ra chuyện cướp đi Liễu Hàng sư đệ từ trong tay Nhất Chu sư đệ và Lạc Thu sư muội!
Một câu nói ngắn gọn của Mộc Hàn Dật, khiến Mộc Nhất Chu sắc mặt tàn nhẫn, trong lòng cực hận nhất thời sắc mặt cứng đờ, thật lâu không nói ra lời.
Ánh mắt của Vân Triệt cũng lóe lên.
Hai người Thần Hồn cảnh hậu kỳ, bị một huyền giả chưa vào thần đạo cướp người đi từ dưới mí mắt, nếu chuyện này truyền đi, Mộc Nhất Chu và Mộc Lạc Thu nhất định sẽ trở thành trò cười cực lớn… Càng ở trong Băng Hoàng cung, gần như sẽ không có mặt mũi gặp người.
Hứa hẹn này hung hăng đánh tỉnh Mộc Nhất Chu, là đang che chở hắn, cũng không phải không bảo toàn Vân Triệt.
Cục diện vốn giương cung bạt kiếm, hoàn toàn trở mặt, lại được Mộc Hàn Dật nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải.
Một “Hứa hẹn” này, càng xen vào giữa Vân Triệt và Mộc Nhất Chu một điểm thăng bằng hoàn mỹ không truy cứu lẫn nhau.