Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 981 - Chương 982: Trận Chiến Lớn

. ._491__2" class="block_" lang="en">Trang 491# 2

 

 

 

Chương 982: Trận chiến lớn



Trong lúc Vân Triệt ngây người, gió lạnh phất qua không trung, lại một thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Đó là một nam tử, trên cầu vai mang minh ngọc tượng trưng cho thân phận đệ tử tôn quý của thần điện, bạch y tung bay, phong thần tuấn dật, cũng mang theo quý khí siêu nhiên cùng khí chất ưu nhã.

- Là Hàn Dật sư huynh.

Mộc Tiểu Lam thất thanh hô lên.

Thần Điện...... Không đúng, là toàn tông, thậm chí là toàn bộ Ngâm Tuyết Giới, chỉ duy nhất hai người có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của Giới Vương đều đúng dịp đến trước hết. Chưa vào Minh Hàn Thiên Trì, đã gặp được hai người kia trước, quả là may mắn không gì sánh kịp.

Mộc Hàn Dật phiêu nhiên hạ xuống, cung kính khom người với Mộc Băng Vân

- Đệ tử Mộc Hàn Dật vấn an Băng Vân cung chủ, nghe nói tiên thể của Băng Vân cung chủ ngày càng khang phục, Hàn Dật vui mừng vô hạn.

Mộc Băng Vân khẽ gật đầu.

- Kết quả của ngày hôm nay quyết định một đời của ngươi, vạn lần chớ xem nhẹ.

- Vâng.

Mộc Hàn Dật trịnh trọng đáp lời, sau đó đứng lên, quay sang Mộc Phi Tuyết yên tĩnh như u đàm bên cạnh, nở nụ cười ấm áp mà mừng rỡ.

- Phi Tuyết sư muội, muội tới sớm như vậy, không đi cùng đám người của đại trưởng lão sao?

- Không phải Hàn Dật sư huynh cũng tới rất sớm sao.

Thanh âm của Mộc Phi Tuyết lạnh như hàn băng, mặc dù đang trả lời Mộc Hàn Dật, nhưng ánh mắt không vì hắn tới gần mà có một chút thay đổi.

- Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, trắng đêm khó an tĩnh trong lòng, cho nên mới tới thật sớm, hy vọng gió lạnh nơi này có thể làm cho lòng ta yên tĩnh ít nhiều. Xem ra, ta tu hành vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Hôm nay, nếu có thể may mắn trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, tất nhiên cũng giải quyết xong tâm nguyện suốt đời này, còn nếu như bị thua Phi Tuyết sư muội, ta cũng sẽ không có một chút nào không cam lòng, hoặc có lẽ sẽ rất vui mừng như chính mình có được.

Mộc Hàn Dật than nhẹ một tiếng, lời nói thản nhiên chân thành, hai mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Mộc Phi Tuyết, không hề có lấy một chút dao động.

Tuy là lạnh buốt đến tận tim, nhưng loại ý lạnh phóng ra như thế này cũng là một quang cảnh quá mức tuyệt mỹ. Nếu có được một nụ cười của nàng, cho dù bị đóng băng vĩnh hằng tại nơi đây, cũng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện.

Trả lời hắn vẫn là sự yên lặng của Mộc Phi Tuyết. Con ngươi băng lạnh của nàng khẽ khép, u nhiên không tiếng động, không để ý tới hắn nữa, lại tựa như vốn không nghe những lời mà hắn vừa nói...... Thậm chí từ đầu đến cuối, cũng không liếc hắn lấy một cái.

Mộc Hàn Dật vẫn mỉm cười như trước, nhưng giữa hai lông mày lại thêm mấy phần sầu não...... Tuy là hắn đã sớm quen bị Mộc Phi Tuyết đối đãi như vậy rồi.

Trong Băng Hoàng thần tông, nữ tử ngưỡng mộ hắn nhiều vô số kể, chỉ cần hắn nguyện ý, dù cho chỉ làm thiếp làm tỳ, các nàng cũng hết sức cam nguyện. Nhưng duy chỉ có một người mà hắn đặt trong lòng lại đối với hắn trước sau coi như không thấy.

Nàng đối xử với bất luận kẻ nào cũng như thế, nữ tử trời sinh mang huyết mạch của Băng Hoàng, dường như vừa sinh ra tâm hồn của các nàng đã bị Băng Hoàng phong ấn chết, vĩnh viễn không tan rã. Nam nhân thì lại ngược lại, có thể là vì có liên quan đến sự khác biệt âm dương giữa nam và nữ.

Bên kia, Vân Triệt cũng giống như Mộc Hàn Dật, ánh mắt vẫn luôn dính chặt vào trên người Mộc Phi Tuyết, dần dần, càng nhìn càng si.

Tuy Mộc Phi Tuyết cực đẹp, tuyệt đối không thua gì Mộc Băng Vân, nhưng còn không đến mức tự xưng là xinh đẹp tiên huyễn như 'Mộc Huyền Âm', lại giống như nữ tử mị nhược ma quỷ làm cho hắn triệt để thất thố mất hồn. Hắn không thể dời ánh mắt đi, thậm chí trở nên si mộng là bởi vì nàng rất giống một người.

Khác biệt với Mộc Băng Vân là vẻ đẹp sạch sẽ và lạnh nhạt, Mộc Phi Tuyết là cực hạn của lạnh lẽo và rét buốt... Giống như là lần đầu gặp gỡ Sở Nguyệt Thiền năm đó, khí tức cũng một dạng tránh xa người ngàn dặm, cũng làm cho hồn người đóng băng ánh mắt khó dời, cũng chẳng khác gì tiên tử từ thiên cung Hàn Nguyệt hạ phàm như thế đó.

Chú ý tới dáng vẻ si ngốc ngơ ngác của hắn khi nhìn chằm chằm Mộc Phi Tuyết, Mộc Tiểu Lam hoảng sợ đưa tay lên lắc liên tục trước mặt hắn.

- Nè, nè! Mau hồi hồn, ngươi nhìn như vậy quá thất lễ!

- Ha ha ha

Mộc Hàn Dật đi tới, tiêu sái cười.

- Phi Tuyết sư muội như thiên tiên hóa thành, phàm là nam tử, lần đầu tiên nhìn thấy Phi Tuyết sư muội không khỏi bị đoạt mất hồn phách cũng là chuyện bình thường.

- Hàn Dật sư huynh.

Mộc Tiểu Lam lập tức gấp gáp chào hỏi, sau đó len lén dùng đầu ngón tay út nghiêm khắc đâm vài cái vào eo Vân Triệt. Tuy Mộc Hàn Dật nói như vậy, nhưng hắn hết lòng cảm mến Mộc Phi Tuyết, đây là chuyện mà toàn tông đều biết, vậy mà Vân Triệt dám ở ngay trước mặt hắn nhìn đến ngây người, thật sự là...... Thật sự là mất mặt a a a!

“......”

Nhãn thần của Vân Triệt dần dần khôi phục tiêu cự

Theo ánh mắt rũ xuống, hắn thất thần nói nhỏ một tiếng:

- Chung quy nàng cũng không phải là tiểu tiên nữ.

- Ai? Ngươi nói cái gì? Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ gì?

Mộc Tiểu Lam hỏi theo bản năng.

- Tiểu tiên nữ chính là tiểu tiên nữ, là tiểu tiên nữ độc nhất vô nhị trên đời, nói như vậy ngươi hiểu không?

Vẻ mặt Vân Triệt bất đắc dĩ hừ một tiếng.

Mộc Tiểu Lam có chút mộng nhìn Vân Triệt bỗng nhiên giống như phát điên...... Nàng có thể hiểu mới là lạ.

- Hàn Dật sư huynh

Vân Triệt chủ động nói với Mộc Hàn Dật

- Vài ngày trước tâm tình của ta bị chi phối, lại đi vội vội vàng vàng hết sức, cũng chưa nói lời tạ ơn với huynh cho thật tốt, hôm nay, ta chính thức cảm tạ Hàn Dật sư huynh đã ra tay tương trợ ngày hôm đó.

Mộc Hàn Dật nhẹ nhàng xua tay.

- Đều là đồng môn, chỉ một cái nhấc tay, không cần khách sáo như vậy.

- Ha ha, lại nói tiếp, tông môn to như vậy, bất quá mới cách xa nhau bảy ngày, lại gặp mặt lần nữa, xem ra, chúng ta thật sự rất có duyên phận.

Mộc Hàn Dật mỉm cười, sau đó tự tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Vân Triệt nói:

- Vân Triệt sư đệ, tuy ngươi xuất thân từ hạ giới, huyền lực còn thấp, nhưng ngươi có thiên phú dị nhân, nếu cố gắng nhiều hơn một chút, thành tựu trong tương lai nhất định sẽ phi phàm, ở trong tông rực rỡ hào quang. Ta tin vào nhãn lực của mình. Hôm nay vô luận ta có thể may mắn trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ hay không, những lời ta nói ngày ấy cũng sẽ không mất đi hiệu lực. Về sau nếu có việc nan giải, chắc chắn ta sẽ trợ giúp trong phạm vi năng lực của ta, nhất định chính ngươi cũng phải cố gắng nhiều hơn, chớ uổng phí thiên phú không tầm thường của ngươi.

- Ta sẽ nhớ kỹ lời dạy của Hàn Dật sư huynh.

Vân Triệt gật đầu.

- Ừ!

Mộc Hàn Dật gật đầu chỉ bảo nói:

- Hôm nay có thể đi vào Minh Hàn Thiên Trì với ngươi mà nói là kỳ ngộ ngàn năm một thuở, nghìn vạn lần phải nắm lấy cho thật chắc.

Bởi vì tới gần nơi lạnh đáng sợ như Minh Hàn Thiên Trì, Mộc Tiểu Lam gần như phải vận chuyển hơn phân nửa huyền lực để chống đỡ. Qua không lâu lắm, bầu trời phía nam gió lạnh phất động, một đội người chân đạp lên thuyền băng nháy mắt đã tới.

- Ha ha ha ha.

Một hồi tiếng cười cực kỳ sang sảng từ bầu trời truyền đến, cái rét căm căm nơi này cũng bị xua tan. Trong tiếng cười lớn, một nam tử có vóc dáng cường tráng từ trên trời hạ xuống.

Nam tử nhìn qua tuổi đã xế chiều, chòm râu hoa râm, nhưng tóc vẫn đen kịt, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt lại sáng ngời tựa như mãnh hổ, hào phóng cười to, khí thế bức người hơi có chút trái ngược với huyền công băng hệ băng mà Băng Hoàng Thần Tông tu luyện.

Song song khi hắn ta hạ xuống, ba mươi người đi cùng hắn cũng đồng thời hạ xuống phía sau hắn, trên vai những người này, đều mang minh ngọc tượng trưng cho đệ tử thần điện!

- Đại trưởng lão.

Lần này, vẫn là Mộc Băng Vân chủ động hành lễ.

- Đại... trưởng lão!

Mộc Tiểu Lam cũng vội vàng lôi kéo Vân Triệt về phía trước, Mộc Hàn Dật cũng cúi xuống thật sâu...... Chỉ có Mộc Phi Tuyết, vẫn yên tĩnh tựa tuyết như trước, mắt nhìn thẳng.

Đại trưởng lão? Ánh mắt Vân Triệt rất nhanh quan sát nam tử khí thế phi phàm này... Hắn chính là trưởng lão thủ tịch của Băng Hoàng thần tông, lại là nam tử!

Ở Băng Hoàng thần tông, luận địa vị, bảy mươi hai vị trưởng lão của thần điện và ba mươi sáu cung chủ Băng Hoàng địa vị ngang bằng, nhưng luận thực lực, trưởng lão phải thắng cung chủ. Nhưng thực lực kém hơn cũng không phải bởi vì thiên phú, mà là tuổi tác. Bởi vì vạn tuổi trở lên mới làm trưởng lão, mà tuổi tác lớn nhất của cung chủ cũng chỉ có mấy ngàn tuổi.

Chức trách chính yếu của bảy mươi hai trưởng lão thần điện chính là đào tạo hai nghìn đệ tử của thần điện. Tọa hạ dưới một cung chủ Băng Hoàng cung là ba nghìn đệ tử, mà ở thần điện, trung bình một trưởng lão chỉ đem không đến ba mươi đệ tử, có thể thấy rõ Băng Hoàng thần tông đối với đệ tử tầng chót đãi ngộ không đồng đều... Mà ở bất kỳ tông môn nào ước chừng cũng đều như vậy.

Dù sao, thế lực ngày nay đã thành hình, khó có thể thay đổi. Quyết định tông môn tương lai vĩnh viễn là thế hệ trẻ tuổi. Thế hệ trẻ nếu không có ích, tương lai tông môn chỉ có suy sụp.

Đại trưởng lão Mộc Hoán Chi bước tới trước, lớn giọng nói:

- Băng Vân, tới thật đúng là sớm a!

- Vừa tới không lâu sau.

Mộc Băng Vân trả lời.

- Hửm?

Ánh mắt của Mộc Hoán Chi rơi vào trên người Vân Triệt.

- Hậu bối này có phải là người mà ngươi mang về từ phàm giới không? Ta nhớ hắn gọi là Vân Triệt, ha ha ha ha, nghe nói tiểu tử này có thể lấy lực của quân huyền chiến thắng đệ tử của Hàn Tuyết Điện, ghê gớm a.

Tuy đệ tử của Băng Hoàng cung không nhiều lắm, nhưng một cung cũng có ba nghìn người, muốn gọi đúng tên cũng không dễ dàng gì...... Duy chỉ có cung thứ ba mươi sáu của Băng Hoàng, ngoại trừ Mộc Tiểu Lam, đương nhiên chỉ còn lại có Vân Triệt.

Vân Triệt lập tức nói:

- Đại trưởng lão cũng biết tên của đệ tử, thật sự là thụ sủng nhược kinh.

Mộc Hoán Chi vung tay lên:

- Thằng nhóc nhà ngươi gần đây tiếng tăm cũng không nhỏ, dù sao nhiều năm như vậy Băng Vân chỉ mang về đây một mình ngươi, Quân Huyền Cảnh mà chiến thắng Thần Nguyên Cảnh, đúng là nhân tài rất tốt để bồi dưỡng, ánh mắt của Băng Vân làm sao mà kém cho được.

Lúc kêu đến tên Vân Triệt, đệ tử thần điện đứng phía sau cũng đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía hắn... Có thể thấy được khoảng thời gian này hắn thật sự có chút nổi tiếng.

-...... Tạ ơn đại trưởng lão tán thưởng.

Bởi vì người của Băng Hoàng Thần Tông tu luyện huyền công hệ băng, đa số tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, Mộc Hoán Chi này đúng là ngoại tộc hiếm thấy.

- Bất quá, Băng Vân à, tuy tư chất của hai tiểu oa nhi này cũng không tệ, nhưng tu vi quả là thấp, sợ là chịu không nổi nước của thiên trì đâu.

Mộc Hoán Chi giật giật chân mày.

- Đúng là như thế.

Mộc Băng Vân khẽ gật đầu.

- Ta vẫn chưa định để cho bọn họ nhiễm nước Thiên Trì, bằng không chẳng những vô ích, ngược lại còn dễ bị thương. Chỉ cần hít thở khí lạnh sương mù cũng đủ để cho bọn họ nhận được ích lợi không nhỏ rồi.

- Ha ha ha ha.

Mộc Hoán Chi cười to một tiếng.

- Ngươi xem đầu óc của ta này, già rồi nên không nhanh nhạy nữa, có ngươi ở đây, không phải là ta lo lắng vớ vẩn sao.

- Hàn Dật, đối với ngươi mà nói, ngày hôm nay chính là thời gian cực kỳ trọng yếu a.

Mộc Hoán Chi lại chuyển hướng sang Mộc Hàn Dật, sắc mặt nghiêm nghị thêm vài phần.

- Tuy Phi Tuyết là tôn nữ của ta, nhưng nếu là ngươi mà nói... ta cũng có thể không khó chấp nhận, nói chung, nỗ lực lên. Tương lai tông môn của chúng ta, rất có thể trông cậy vào hai người các ngươi gánh vác a.

Mộc Hàn Dật làm một lễ thật sâu

- Nhất định đệ tử sẽ dốc toàn lực ứng phó.

- Khụ khụ, Phi Tuyết a, gia gia càng hy vọng con có thể trở thành là đệ tử thân truyền của tông chủ, cho nên con càng phải... nè, nè, nè, Phi Tuyết...

Mộc Phi Tuyết gót sen đạp tuyết, cho Mộc Hoán Chi một cái bóng lưng càng ngày càng xa.

Mộc Hoán Chi ngượng ngùng thu hồi cái tay già đã vươn một nửa, có chút lúng túng xoa xoa mũi, buồn bực nói:"Con nhóc này, tính tình thực sự là càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu như thật sự cả đời không thành thân giống như Băng Vân nha đầu kia...... Haiz, buồn chết người a."

Mộc Băng Vân:......

Mộc Hoán Chi lớn hơn Mộc Băng Vân sáu ngàn tuổi, năm đó còn là một nửa sư phụ của nàng, tuyệt đối có tư cách gọi nàng là nha đầu.

Thời gian cách lúc Minh Hàn Thiên Trì mở cửa càng ngày càng gần, chúng trưởng lão thần điện, đệ tử, cùng với Băng Hoàng cung mỗi bên cũng đều lục tục đến.

Hai nghìn đệ tử thần điện do bảy mươi hai trưởng lão dẫn dắt ở trước nhất, ba mươi sáu Cung do cung chủ mỗi bên dẫn dắt, ở phía sau. Tuy đều đã tĩnh tâm bảy ngày trước giờ, nhưng chúng đệ tử Băng Hoàng cung vẫn không có cách nào ức chế hoàn toàn kích động trên mặt xuống. Mà trận trượng của ngày hôm nay, hết thảy trưởng lão, cung chủ, đệ tử thần điện đều có mặt, ngay cả là đệ tử tư lịch già nhất trong đó, cũng chưa từng thấy qua tràng diện lớn như vậy.

Kể cả chúng đệ tử thần điện cũng như vậy.

Cùng làm đệ tử, nhưng giai tầng của thần điện cùng Băng Hoàng cung khác nhau một trời một vực. Lại có toàn bộ đệ tử thần điện đứng ở đó, chúng đệ tử của Băng Hoàng cung không khỏi khẩn trương lo lắng không yên, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức. Bọn họ xếp thành ba mươi lăm đội ngũ chỉnh chỉnh tề tề, bước chân giống như là đóng đinh trên mặt đất, động cũng không dám động.

Mà ở trong góc, 'đội ngũ' thứ ba mươi sáu chỉ có hai người, có vẻ đặc biệt chói mắt, Vân Triệt nhãn thần lấp lánh, không ngừng trông coi chu vi, cảm thụ được khí tức bàng bạc như mộng ảo, trong lòng thán phục cảm thán, mà Mộc Tiểu Lam cũng đặc biệt bức rứt bất an, cái tay nhỏ vẫn níu chặt lấy ống tay áo của Vân Triệt.

Ba mươi sáu cung của Băng Hoàng đã đến toàn bộ, Hàn Tuyết điện, Mộc Phượng Thù cùng Mộc Túc Sơn cũng cùng nhau đến.

Một khắc trước khi Minh Hàn Thiên Trì mở ra, thần điện trưởng lão cuối cùng phá không mà tới, hạ xuống phía trước chúng đệ tử... Nói chính xác hơn là hạ xuống phía trước Mộc Hàn Dật.

Đây là một nữ tử có vóc người đồ sộ, nét mặt mang tang thương năm tháng nặng nề, còn có chút to lớn mạnh mẽ, một đôi mắt lạnh lẽo không giận mà uy. Nàng đến làm cho khí tức chung quanh cũng vì đó đông lại một cái.

Trưởng lão thần điện thứ ba mươi chín - Mộc Vân Chỉ!

Mà so với việc là trưởng lão thứ ba mươi chín, nàng còn có một thân phận mà toàn tông ai cũng biết!

Sư tôn thân truyền của Mộc Hàn Dật!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment