.
._491__1" class="block_" lang="en">Trang 491# 1
Chương 981: Vô hạ phi tuyết
Ngày Minh Hàn Thiên Trì mở cửa, toàn bộ Băng Hoàng Thần Tông như bị đông cứng, bầu không khí ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Bởi vì, hôm nay là ngày Đại Giới Vương tuyển chọn đệ tử thân truyền... nghìn năm mới chọn ra một đệ tử thân truyền, nếu có một ngày có thể trở thành đệ tử thân truyền của giới vương, địa vị không chỉ tăng vọt, mà tu vi cũng một ngày tăng cả vạn dặm, còn hơn cả lấy được một giọt Băng Hoàng Huyết thuần khiết, là vinh dự vô thượng trong Ngâm Tuyết Giới.
Trên bầu trời cực bắc của Băng Hoàng Giới, một chiếc thuyền băng xuyên qua gió lạnh, lướt đi cực nhanh. Vân Triệt cùng với Mộc Tiểu Lam quy quy củ củ đứng ở hai cánh của thuyền băng, mà ở phía trước là tà áo trắng tung bay của Mộc Băng Vân. Lúc này khoảng cách với Minh Hàn Thiên Trì đã không còn xa nữa.
- Thật không nghĩ tới, ta lại có thể bước vào Minh Hàn Thiên Trì, mấy ngày nay, mỗi ngày đều giống như đang nằm mơ, lúc tu luyện trong phòng, ta còn sợ đang nằm mơ bỗng dưng tỉnh lại.
Mặc dù đã qua hơn mười ngày, nhưng Mộc Tiểu Lam vẫn còn chìm đắm trong kích động và hưng phấn mãnh liệt như cũ... Đoán chừng những đệ tử Băng Hoàng khác cũng không khác mấy. Dù sao, có thể vào được Minh Hàn Thiên Trì, từ xưa tới giờ cũng chỉ có đệ tử của thần điện, mà còn phải là đệ tử ưu việt nhất của thần điện mới có vinh hạnh đặc biệt này.
- Với lại, không chỉ có thể nhìn thấy các sư huynh, sư tỷ cùng với chúng cung chủ, trưởng lão trong thần điện, còn có thể... còn có thể...
Mộc Tiểu Lam khe khẽ nuốt một ngụm nước bọt nhỏ, dưới ba phần mong đợi đã có bảy phần khẩn trương.
- Còn có thể gặp đại giới vương. Ôi! Thật khẩn trương.
- Có cái gì hay mà khẩn trương, nàng ta cũng sẽ không tuyển ngươi làm đệ tử thân truyền... À, phỏng chừng nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn tới ngươi.
Vân Triệt tiện miệng đả kích.
- Hừ!!!
Mộc Tiểu Lam cả giận nói:
- Chuyện ngươi lừa gạt ta ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, lại còn dám chê cười ta.
- Ta lừa ngươi khi nào?
Vân Triệt trợn trắng mắt.
- Vẫn còn mặt dày không thừa nhận.
Mộc Tiểu Lam đầy vẻ khinh bỉ
- Sư tôn, ngày hôm đó vậy mà hắn gạt ta, nói phù vận hàn lộ là do Phi Tuyết sư tỷ đưa cho chúng ta. Hừ, nói dối cũng không thèm nói, cho tới bây giờ phù vận hàn lộ phát hàng năm đều là đệ tử mới vào thần điện đi đưa, Phi Tuyết sư tỷ là nhân vật lợi hại như thế, với lại dựa theo tính cách của nàng làm sao có thể làm những chuyện thế này, ta biết ngay là gạt ta.
- Ngươi tin hay không tin?
Vân Triệt hai tay gối đến sau đầu, lười giải thích.
- Phi Tuyết?
Mộc Băng Vân ghé mắt:
- Vân Triệt, ngươi cũng chưa gặp qua Phi Tuyết, tại sao lại biết là nàng ta?
- Chính nàng ta nói cho ta biết a.
Đối diện với Mộc Băng Vân, vẻ mặt Vân Triệt thành thật hơn nhiều
- Đệ tử đứng đầu toàn tông trong truyền thuyết lại đích thân đi đưa phù vận hàn lộ, ta cũng thật bất ngờ.
- Nàng ta... chính miệng nói cho ngươi biết nàng ta là Mộc Phi Tuyết à?
Mắt của Mộc Băng Vân chợt sâu thăm thẳm, ở chỗ sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ quái dị khó giải thích được.
- Vậy cũng không phải, có thể lúc ban đầu nàng ta muốn đùa với ta, nên đã nói cho ta biết một cái tên khác, nhưng nàng cũng biết chuyện giữa ta và Mộc Nhất Chu, hơn nữa... khụ, vì một vài nguyên nhân khác, ta đoán ra rất có thể nàng ta chính là Mộc Phi Tuyết mà Mộc Hàn Dật ngưỡng mộ, sau khi ta nói ra, nàng ta cũng thừa nhận.
Vân Triệt thành thực nói rõ đầu đuôi gốc ngọn.
Mộc Băng Vân:......
- Phi Tuyết sư tỷ...... đùa với ngươi ư?
Mộc Tiểu Lam 'phụt' một cái cười thành tiếng, sau đó lại đầy mặt tức giận.
- Ngươi gạt ta coi như xong, thậm chí ngay cả sư tôn cũng đi lừa gạt, thật là quá đáng!!!
Vân Triệt nhún vai, mặc kệ nàng, nói tiếp:"Được rồi, cung chủ, sở dĩ nàng ta đích thân đến đưa phù vận hàn lộ, có thể chỉ là tiện đường, mục đích chủ yếu là tới gặp ngươi, ta nói cho nàng ta biết mấy ngày đó ngươi không có ở trong cung, không biết sau đó có tìm được ngươi hay không.
- Gặp ta?
Mộc Băng Vân ghé mắt lần thứ hai.
- Đó cũng là do nàng ta chính miệng nói?
Vân Triệt suy nghĩ một chút, nói:
- Nàng ta nói nàng ta đưa phù vận hàn lộ đồng thời cũng là đến để gặp một người, dù sao cũng không có khả năng là Tiểu Lam sư tỷ, càng không có khả năng là ta, vậy chỉ có thể là cung chủ...
Thấy thần sắc của Mộc Băng Vân khác thường, hắn chần chờ một chút, ỉu xìu nói:
- Không phải nàng ta thực sự đến tìm Tiểu Lam sư tỷ chứ? Nhưng ta nhớ Tiểu Lam sư tỷ với nàng ta cũng không thân quen lắm mà?
-...
Mộc Băng Vân chuyển ánh mắt đi, tuyết trong mắt nổi lên mấy đợt rung động bất quy tắc, theo đó nói khẽ:
- Chỉ còn khoảng trăm hơi thở nữa là đến Minh Hàn Thiên Trì rồi. Chú ý vận chuyển huyền khí chống đỡ giá lạnh.
Mộc Băng Vân vừa dứt lời, thế giới vốn đã giá rét đột nhiên chợt hạ hết độ ấm xuống, càng tiến về phía trước, càng tê buốt đến tận xương, toàn bộ thế giới cũng càng thêm yên lặng, dường như ngay cả âm thanh cũng đã bị đóng băng.
Khu vực Minh Hàn Thiên Trì ở là địa phương rét lạnh nhất của cả Ngâm Tuyết Giới.
- Minh Hàn Thiên Trì mở cửa thế này, cũng là lần đầu trong lịch sử của Ngâm Tuyết Giới.
- Không chỉ có đại giới vương đích thân tới, mà bảy mươi hai trưởng lão của thần điện, ba mươi sáu cung chủ của Băng Hoàng, tổng điện chủ cùng tổng chấp sự của Hàn Tuyết, toàn bộ thần tông tầng cao nhất Băng Hoàng cũng sẽ có mặt.
- Thế hệ trẻ tuổi, hai nghìn đệ tử của thần điện cũng tới, mỗi cung của Băng Hoàng cung chọn ra một trăm tên đệ tử ưu tú nhất, tổng cộng ba ngàn năm trăm đệ tử, cộng lại khoảng năm ngàn năm trăm đệ tử, số lượng rất nhiều, từ xưa đến nay chưa hề có. Mà năm ngàn năm trăm đệ tử đi vào Minh Hàn Thiên Trì lần này, chính là chua stere tương lai của Ngâm Tuyết Giới.
Những lời này của Mộc Băng Vân không khoa trương chút nào. Bởi vì Băng Hoàng thần tông là chúa tể của Ngâm Tuyết Giới. Mà thế hệ trẻ tuổi ưu tú nhất của Băng Hoàng thần tông sẽ chính là chúa tể tương lai của Ngâm Tuyết Giới là điều không thể nghi ngờ.
Nếu cung thứ ba mươi sáu của Băng Hoàng không xấu hổ chỉ có hai đệ tử, hiển nhiên có thể đạt được số lượng tới năm ngàn sáu trăm người.
Nói cách khác, Vân Triệt mới tới Ngâm Tuyết Giới không bao lâu, vào ngày hôm nay có thể một lần gặp mặt tất cả cao tầng của Băng Hoàng Thần Tông, cùng với tất cả đệ tử của tầng cao nhất!
Chỉ một điểm này thôi, đủ để Vân Triệt được xưng là trước nay không ai có rồi.
- Chuyện hôm nay, có thể nhỏ vô cùng, nhưng ý nghĩa thì lớn đến không thể đo lường. Cho nên, sau khi bước vào Minh Hàn Thiên Trì, không được có bất luận cử chỉ ngôn hành gì vượt giới hạn.
Lời nói này của Mộc Băng Vân hiển nhiên là nói cho một mình Vân Triệt nghe. Đối với chuyện lúc trước Vân Triệt liên tục gặp rắc rối, nàng cũng không quở trách, nhưng thịnh hội lần này của Minh Hàn Thiên Trì không thể có bất luận sai lầm nào, nàng phải cảnh cáo nặng nhất với Vân Triệt.
- Tiểu Lam, Vân Triệt, sau khi bước vào Minh Hàn Thiên Trì, hai người các ngươi cần theo sát bên cạnh ta, nếu không được sự đồng ý của ta, không được nói bất kì cái gì, cũng không được có bất kì dị động gì, tất cả phải tuân theo mệnh lệnh của ta.
Mộc Băng Vân lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hiếm thấy, đối với năng lực rước gây họa của Vân Triệt hình như vẫn không bớt lo lắng, nàng nhìn thẳng vào Vân Triệt, nhấn mạnh lời dặn:
- Vân Triệt, tính tình của ngươi vô cùng tùy ý, mặc dù đây cũng không phải là chuyện xấu, nhưng hôm nay không phải như bình thường, nhất định không thể có bất kì cử chỉ vi phạm gì. Đặc biệt là... tính tình của tông chủ rất cực đoan, việc trọng đại như vậy, nếu bị làm cho tức giận, hậu quả khó mà lường được, không nói đến ta, ngay cả tập hợp bảy mươi hai trưởng lão, ba mươi sáu cung chủ lại, tuyệt đối cũng không thể ngăn cản, nhất định ngươi phải thận trọng.
- Vâng, nhất định ta sẽ một mực đi theo phía sau cung chủ, cung chủ bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó, không cho ta làm cái gì ta tuyệt đối sẽ không làm.
Vân Triệt ngoan ngoãn cam đoan, song trong lòng lén niệm: Ta đây có thể gây ra chuyện gì chứ, có thể đi vào Minh Hàn Thiên Trì trong ngày hôm nay đều là các BOSS lớn, trong tất cả mọi người, thực lực của ta đếm thứ hai từ dưới lên, ngoại trừ cái người đếm ngược thứ nhất kia, vốn không ai có thể trêu vào. Còn chưa tính Mộc Nhất Chu bên cạnh ngươi kia, trong Minh Hàn Thiên Trì tất cả đều là BOSS, ngay cả đại giới vương cũng đích thân tới... Cũng không phải ta chán sống rồi.
Mà cái người thứ nhất đếm ngược từ dưới lên là Mộc Tiểu Lam.
Cho nên nói, Đại Giới Vương cùng với Mộc Băng Vân đích thật là tỷ muội tình thâm, cung thứ ba mươi sáu của Băng Hoàng từ lâu chỉ còn là danh nghĩa, nhưng trong ngàn năm nay, không chỉ vẫn giữ lại cung thứ ba mươi sáu này mà sự đãi ngộ được hưởng cũng không khác với những cung khác một chút nào. Lần này vậy mà còn để cho hai đứa 'con ghẻ' của cung thứ ba mươi sáu là Vân Triệt cùng Mộc Tiểu Lam cũng được phê chuẩn vào Minh Hàn Thiên Trì.
Không khí càng ngày càng lạnh, Mộc Tiểu Lam đã thả huyền khí ra chống đỡ, thân thể cũng thoáng co lại một chút, lần đầu tiên nghe thấy Mộc Băng Vân nói chuyện nghiêm túc với Vân Triệt như thế, trong lòng nàng thoáng thăng bằng được một chút, lúc nhìn lén qua Vân Triệt, lại phát hiện hắn đứng dưới gió lạnh mà sắc mặt vẫn như thường, hơn nữa hoàn toàn không phóng huyền khí ra để chống đỡ, buột miệng hỏi:
- Ê, tiểu sư đệ, ngươi không lạnh sao?
- Lạnh?
Vân Triệt nhìn thoáng qua bộ dạng của Mộc Tiểu Lam, lập tức nghiêm trang gật đầu:
- Đúng là có hơi lạnh.
- Chỉ thích cứng rắn chống đỡ, ta xem ngươi chống đỡ được tới khi nào.
Mộc Tiểu Lam nói thầm một tiếng, huyền khí trên người lại dầy hơn một tầng
- Chốc lát nữa, lúc gặp mặt Đại Giới Vương, tốt nhất ngươi nên cúi đầu, ngàn vạn lần không thể nhìn loạn. Đại Giới Vương thích sống cô độc vô cùng, ngoại trừ sư tôn ra, chưa bao giờ bằng lòng gặp bất kì kẻ nào, cho dù là trưởng lão, cung chủ, trừ phi có chuyện đặc biệt quan trọng, bằng không thường thường cả trăm năm không thấy được nàng ấy một lần. Ngươi lần này là đi theo sư tôn, là vận may trên trời rơi xuống, nhưng nghìn vạn lần không cho phép... Hắt xì!
Đột nhiên gió lạnh phía trước thổi tới, Mộc Tiểu Lam bị đông lạnh bất thình lình hắt hơi một cái, trong nháy mắt nàng đỏ hồng từ mặt đến cổ, quay mặt đi, không chịu nhìn Vân Triệt nữa.
- Ơ! Đệ tử của Băng Hoàng Cung vậy mà cũng sẽ chảy mũi.
Vân Triệt còn vô cùng không biết điều nói tiếp một câu, phối với biểu cảm cũng đủ ngạc nhiên.
- Ai... Ai nói chúng ta không thể chảy mũi chứ!
Mộc Tiểu Lam oán giận cãi lại, nhưng sắc mặt lại đỏ hơn vài phần.
Sinh ra ở trong thế giới băng hàn, vừa sinh ra liền tu luyện huyền công hệ băng, hơn nữa thiên phú còn cực cao, giá lạnh như vậy đương nhiên không ảnh hưởng tới Mộc Tiểu Lam... Nhưng khu vực mà Minh Hàn Thiên Trì tọa lạc cũng thực sự quá lạnh giá rồi.
Không phải chỉ với Ngâm Tuyết Giới, nếu nói đó là nơi lạnh nhất của cả thần giới cũng không quá đáng chút nào.
- Đến rồi.
Tốc độ của thuyền băng vào lúc này đã chậm lại, nhưng không khí lạnh đã đạt tới trình độ tàn khốc. Huyền giả dưới thần đạo, cho dù là một đế quân đến nơi này cũng sẽ như rơi xuống địa ngục, cho dù có đem hết toàn lực, nửa bước cũng sẽ khó mà dời đi.
Dù Mộc Băng Vân chưa ngoái đầu nhìn lại, nhưng vẫn cảm giác được khí tức của Vân Triệt bình ổn như thường, quanh thân không hề có huyền khí lượn lờ, trong lòng nhất thời thoảng qua kinh ngạc sâu đậm vô cùng, nàng cũng không nói lời nào, khống chế khuynh hướng hạ xuống của thuyền băng.
Ánh mắt của Vân Triệt vững vàng nhìn chằm chằm phía trước, tầm mắt hướng ra xa xa, rõ ràng là một cái kết giới khổng lồ xanh thẳm, bông tuyết đang lưu chuyển trên kết giới, tựa như có vô số ngôi sao đang lóe lên.
- Trong kết giới chính là Minh Hàn Thiên Trì.
Mộc Băng Vân nhẹ giọng nói:
- Xem ra, chúng ta tới hơi sớm.
Tốc độ của thuyền băng cực nhanh, vốn kết giới xanh thẳm xa xôi qua mấy hơi thở đã gần ngay trước mắt, phía trước kết giới cũng hoàn toàn trống trải, thần điện cùng những người khác của Băng Hoàng Cung đều chưa đến.
- Ha! Chúng ta vậy mà là người đến đầu tiên.
Mộc Băng Vân bỗng nhiên nói.
Mà ở đồng thời lúc Mộc Băng Vân mở miệng nói chuyện, Vân Triệt cũng đã thấy, ở trên thế giới băng tuyết phía trước kết giới, thình lình có một thân ảnh trắng như tuyết đang đứng yên, đó là thân ảnh của một nữ tử, vô thanh vô tức, bất kể là khí tức của nàng hay là thân ảnh của nàng, đều tựa như đã hoàn toàn hòa vào làm một với thế giới băng tuyết chung quanh, trong nháy mắt Vân Triệt nhìn thấy nàng, vậy mà ngẩn ngơ trong một sát na, hắn dường như nhìn thấy một đóa Tịnh Thế Băng Liên ngạo nghễ cô độc đứng trong thế giới băng tuyết.
Người này... khí tức tinh khiết tựa như băng tuyết! Nàng là người? Hay là tinh linh băng tuyết mà nơi băng hàn cực hạn này đã thai nghén ra?
Trong lúc Vân Triệt còn đang thán phục trong lòng, thuyền băng đã im hơi lặng tiếng hạ xuống, nữ tử đứng yên trong băng tuyết cũng tại lúc này xoay người lại... Đó là một đóa dung nhan tuyệt mỹ chí thuần trong suốt như được ngưng hóa từ băng tuyết, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta nín thở, lại khiến người ta lạnh đến tận linh hồn, kỳ thực chính đôi mắt của nàng mới như là một cái hàn đàm trong suốt đến cực hạn mà lại lạnh đến thấu xương, đem linh hồn của người nào soi vào đó đóng thành băng.
- Đệ tử Mộc Phi Tuyết, tham kiến Băng Vân cung chủ.
Nàng uyển chuyển thi lễ, chỉ là, trên khuôn mặt lạnh không có có một hạt bụi cùng một tì vết nhỏ bé nào của nàng không tìm được bất kỳ một cảm xúc nào, âm thanh của nàng tựa như băng rơi vào hồ lạnh, mỗi một chữ cũng đều lạnh lùng không có chút nhiệt độ hay chút cảm tình nào.
Trên vai trái của nàng, là một viên minh ngọc Băng Hoàng lóe ra ánh sáng xanh lam tươi đẹp, chứng minh cho thân phận đệ tử thần điện siêu nhiên của nàng.
- A... Phi... Phi Tuyết sư tỷ.
Thật không ngờ người thứ nhất được nhìn thấy, vậy mà lại là Mộc Phi Tuyết, người có thiên phú tối cao trong hàng đệ tử của toàn tông, thân phận tôn quý bậc nhất, thành tựu trong tương lai vô cùng có khả năng sẽ không thua sư phụ nàng, Mộc Tiểu Lam khẩn trương sợ hãi, cũng không dám bước về phía trước hỏi han, chỉ đành đứng tại chỗ xúc động hoảng sợ mà than nhẹ.
Mà Vân Triệt, trong nháy mắt cũng ngây người.
Mộc Phi Tuyết......
Mộc Phi Tuyết?
Nàng tên là Mộc Phi Tuyết!?!?
Chờ đã!!
Nàng là Mộc Phi Tuyết......thế, thế, thế bốn ngày trước cái người ngực to đến đưa phù vận hàn lộ...... a không! Cái vị sư tỷ câu hồn giống như nữ yêu kia là ai?