.
._490__2" class="block_" lang="en">Trang 490# 2
Chương 980: Đại ~~ sư tỷ
Trong lúc suy nghĩ của Vân Triệt rối loạn, nữ tử yêu mị lười nhác nhã nhặn từ trên băng ghế đứng lên, làn váy bay xuống, giấu đi cặp mắt cá chân giống như trời cao dùng hết tinh lực suốt đời tạo hình thành, một đôi mắt đẹp câu hồn cứ nhìn Vân Triệt như vậy, bước đi thong thả đi về phía hắn.
Cách gần lại, lúc này Vân Triệt mới chú ý tới, trên tuyết y của nàng còn có một hoa văn Băng Hoàng ngạo nghễ giương cánh, nhưng trước ngực nàng quá mức no đủ, hoàn toàn căng đẩy hoa văn biến hình, chẳng những cực lớn, hơn nữa quả thật mềm mại như nước, bước chân rõ ràng rất thong thả, nhưng thoáng cất bước, liền thoáng cái rung rung dao động, khiến Vân Triệt hoa mắt mất hồn, ánh mắt như bị chặt chẽ hút ở bên trên, lại trong một lần mất hồn, không nỡ rời đi dù chỉ chốc lát.
Hầu kết của Vân Triệt, vào lúc này truyền đến một tiếng hoạt động “Ực ực”.
Âm thanh vốn rất nhẹ, nhưng ở trong Băng Hoàng cung tĩnh lặng này, tuyệt đối là vang dội không gì sánh kịp. Vân Triệt nhất thời bị âm thanh này của bản thân làm cho tỉnh táo, cho dù da mặt hắn dày như tường thành, cũng gần như muốn lập tức xoay người, che mặt trốn chạy.
- Vân Triệt.
Nữ tử yêu mị lại giống như không nghe được, nàng đứng trước mặt Vân Triệt, trong mắt mờ mịt, môi hồng khẽ mở, gọi tên Vân Triệt.
Giọng nói của nàng quyến rũ tận xương, ngắn gọn như thế, vả lại là hai chữ quen thuộc nhất đời này của Vân Triệt, lại khiến xương cốt toàn thân Vân Triệt đều theo đó mà mềm nhũn, hắn ngầm hít một hơi, ánh mắt trong rời rạc đều không dám nhìn yêu nữ gần trong gang tấc một lần nữa, cố gắng trấn định nói:
- Đại…
Một chữ “Đại” ra khỏi miệng, Vân Triệt cắn đầu lưỡi của mình một cái, gian nan nói:
- Chào… Sư tỷ.
- Đại ~~ sư tỷ?
Mày nguyệt của nữ tử khẽ cong, khóe miệng thoáng nhếch lên, khuôn mặt nhỏ bé thay đổi, lại khiến cho ngọc nhan của nàng vốn xiêu hồn lạc phách mọc đầy quyến rũ lan tràn, đầu nàng tới gần, một mùi hương còn thơm ngào ngạt hơn tất cả mùi hoa mà Vân Triệt đã từng ngửi thấy cả đời nhẹ nhàng phất qua:
- Mới vừa rồi không phải ngươi định kêu… Đại hung (ngực lớn) sư tỷ chứ?
Giọng nói lười nhác mà uyển chuyển, Vân Triệt khẽ nhếch miệng, thân thể mềm yếu, tâm thần dao động, linh hồn đều giống như muốn rời thể mà ra, đầu óc trống rỗng một trận trước nay chưa từng có.
Hắn có linh hồn long thần trong người, kinh lịch qua tôi luyện tàn khốc của lực nhiếp hồn u minh bà la hoa, cho dù kẻ địch cường đại bao nhiêu, đều chưa bao giờ khiến cho hắn mất hồn đến mức độ như vậy.
Mà yêu nữ trước mắt, trên thân thể nàng không hề có khí tức huyền lực, cũng không hề có khí thế mang tính áp bách, càng không có ăn mòn hoặc áp chế tinh thần lực. Nhưng lại trong nhíu mày nụ cười lời nói, khiến cho tâm hồn hắn tan tác đến mức độ như vậy.
Vân Triệt hoàn toàn không biết lần này mình mơ màng bao lâu, khi hắn cuối cùng thu liễm tâm thần, chỉ đành phải cố gắng mở miệng hóa giải xấu hổ và thất thố trước nay chưa từng có:
- Không biết… Đại hung sư tỷ… A bốp!
Vân Triệt vung một cái tát lên trên miệng mình, sau đó khuôn mặt vặn vẹo dùng giọng nói lớn hơn nữa nhanh chóng nói:
- Không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?
Mắt đẹp của yêu nữ lưu chuyển, cười như không cười, tròng mắt khẽ nhúc nhích giống như đang kinh ngạc Vân Triệt thế mà lại hồi hồn nhanh như thế:
- Từ rất sớm đã nghe nói tới nam đệ tử của Băng Hoàng cung thứ ba mươi sáu mới đến gan cực kỳ lớn, ngày đầu tiên đến Băng Hoàng giới liền chọc giận Mộc Phượng Thù, mấy ngày trước đây, lại đi trêu chọc thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung thứ nhất. Hôm nay mới gặp người thật, lại dám nói lời khinh bạc, quả nhiên là gan rất to.
“~!@#$%…” Nhớ tới phản ứng lúc trước, Vân Triệt vô cùng mong tìm một cái lỗ để chui vào. Hắn lại định thần, cố hết khả năng khiến cho thần thái giọng điệu của mình tự nhiên một chút, mặt dày nói:
- Tuy rằng lá gan của ta coi như lớn, nhưng tuyệt đối không dám khinh bạc sư tỷ. Chủ yếu là dáng dấp sư tỷ rất dễ nhìn, nhất thời nhìn ngẩn người, cho nên có phần lỡ lời, kính xin sư tỷ tha tội. Hơn nữa, ta tin tưởng sư tỷ nhất định biết ta không phải cố ý.
Vô nghĩa! Ngay cả ta đều thất thố thành như vậy… Nam nhân khác không biết sẽ là tình huống gì. Nàng khẳng định thấy nhưng không thể trách… Shhh! Trên đời này lại có yêu nữ câu người như vậy, không biết nàng có nam nhân hay không…
- Hả? Nói như vậy, ngược lại là lỗi của ta sao?
Yêu nữ giống như vô tình khẽ cắn cánh môi.
Trong nháy mắt gợn sóng thay nhau nổi lên trong lòng Vân Triệt, trong miệng vội vàng nói:
- Không không, tại sao có thể là đại hung sư tỷ… Shhh!
Lần này, Vân Triệt hận không thể lấy đao ra đập mình một cái:
- Tuyệt tuyệt tuyệt đối không phải là lỗi của sư tỷ. Khụ! Lần này sư tỷ đến đây, chính là vì đưa phù vận hàn lộ cho ta và tiểu Lam sư tỷ hả?
Yêu nữ chìa hai ngọc thủ trắng nõn chói mắt ra, nhẹ nhàng đẩy hai bình ngọc khéo léo sang, gió nhẹ lướt qua, hai bình ngọc này đã rơi vào trên tay Vân Triệt:
- Chính là đến đưa hàn lộ này, cũng là vì đến xem một người.
- Cái kia… Cung chủ nàng mấy ngày này không ở đây.
Vân Triệt cẩn thận thu hồi bình ngọc.
Mắt đẹp của yêu nữ chuyển qua, thầm mềm giọng:
- Nếu như thế, mục đích của ta coi như đạt thành. Hai giọt hàn lộ này, ngươi và tiểu Lam vẫn nên sớm uống vào cho thỏa đáng.
Nghe ý tứ trong lời nói của nàng, giống như muốn rời đi như vậy, trong lòng Vân Triệt dâng lên cảm xúc phức tạp không cách nào làm rõ ràng, vội vàng lên tiếng nói:
- Sư tỷ, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng sư tỷ biết tên của ta, ta lại không biết tục danh của sư tỷ… Không biết sư tỷ có thể báo cho biết không?
Nữ tử trước mắt đẹp, quyến rũ, có lẽ nam tử thế gian không người có thể kháng cự, nếu thắt lưng của ai có thể được cuốn lấy, chỉ sợ trầm luân tam thế đều cam tâm tình nguyện –– trong đầu Vân Triệt bỗng nhiên sinh ra ý niệm như vậy, hơn nữa đặc biệt rõ ràng và mãnh liệt.
Yêu nữ không từ chối, mềm giọng nhẹ nhàng:
- Mộc Huyền Âm, đã từng nghe cái tên này chưa?
Ba tháng Vân Triệt đều ru rú ở trong Băng Hoàng cung, tên tuổi trên dưới toàn tông một bàn tay đều dùng được, đương nhiên không có khả năng từng nghe nói. Nhưng thân là người lọc lõi tình trường, hắn sao lại nói không biết được, lập tức mặt lộ vẻ kinh hỉ:
- Hóa ra sư tỷ chính là Huyền Âm sư tỷ! Tuy rằng thời gian ta đến trong tông ngắn ngủi, nhưng tên của Huyền Âm sư tỷ đã sớm như sấm bên tai, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tự mình nhìn thấy Huyền Âm sư tỷ, còn có vinh hạnh làm phiền sư tỷ tự mình đến đưa cho ta… Và tiểu Lam sư tỷ phù vận hàn lộ.
Môi thơm của Mộc Huyền Âm nhếch lên, mắt đẹp khẽ nheo, trong khóe mắt hẹp dài lưu chuyển lên mị quang mênh mông đến không thể tưởng tượng nổi:
- Nha… Ngươi, thật sự từng nghe thấy cái tên này?
“…” Vân Triệt bị nàng nhìn mà trong lòng nhảy dựng lên… Chẳng lẽ chỉ là tên giả?
Vân Triệt nhanh chóng mặt không đỏ tim không đập mạnh trả lời:
- Đương nhiên, bởi vì đây là Huyền Âm sư tỷ chính miệng nói với ta.
Mâu quang kiều mị nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm, từ trên cao đi xuống, hoàn chỉnh quét nhìn toàn thân Vân Triệt, nàng không nói gì thêm, cứ vậy dời bước mà đi, cho Vân Triệt một bóng lưng xinh đẹp dần dần đi xa khỏi tầm mắt.
“…” Ánh mắt kia, khiến Vân Triệt thoáng lờ mờ, tâm niệm hắn chuyển nhanh, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, lập tức kêu ra tiếng:
- Đợi chút! Huyền Âm sư tỷ, sư tỷ có phải còn có một tên là Mộc Phi Tuyết không?
Bước chân của Mộc Huyền Âm dừng lại, thản nhiên quay đầu:
- Hả? Sao ngươi lại cho là như thế?
Dưới ngoái đầu nhìn lại, thế giới trước mắt Vân Triệt thoáng chốc đều sáng ngời rất nhiều, Vân Triệt lấy lại bình tĩnh, sau đó tràn đầy tự tin nói:
- Mấy ngày trước đây khi ta xảy ra xung đột với thủ tịch đệ tử Băng Hoàng cung thứ nhất, trong thần điện, chỉ có Mộc Hàn Dật… Khụ khụ, Hàn Dật sư huynh biết chuyện này. Nhưng Hàn Dật sư huynh từng hứa hẹn không nói chuyện này ra ngoài, như vậy Hàn Dật sư huynh tự nhiên sẽ không nói cho người khác biết, nhưng mà, nếu như Hàn Dật sư huynh quý mến Phi Tuyết sư tỷ mà nói, liền lại là chuyện khác.
- Còn có, mới vừa rồi sau khi sư tỷ báo tên “Mộc Huyền Âm” sau, hơi kỳ quái hỏi ta có thật sự từng nghe cái tên này hay không… Cho nên ta nghĩ, đây chắc là sư tỷ ít sử dụng… A, một cái tên này đi. Để cho càng nhiều người biết, là cái tên Mộc Phi Tuyết này.
Ánh mắt Vân Triệt chắc chắn, ngôn ngữ rõ ràng, khóe miệng còn treo lấy nụ cười nhạt tự tin. Mộc Huyền Âm cũng cười, mặc dù chỉ là một mặt nghiêng cực đẹp, nhưng vẫn thiên mị lan tràn.
- Thật thông minh.
Đôi môi khẽ nói, huyền âm như mộng. Sau đó, tuyết ảnh của nàng thoáng lờ mờ, như bông tuyết bay tán, biến mất trong tầm mắt Vân Triệt.
Ba chữ tán dương cuối cùng kia, như tiên âm trong mộng, lượn lờ thật lâu ở bên tai, trong tâm hồn Vân Triệt. Vân Triệt giật mình thật lâu, mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, hồi tưởng lại trước đó… Lần đầu tiên trong đời hắn thất thố như thế, còn ở trước mặt một mỹ nữ tuyệt thế.
“Phù! Xem ra ta đã đoán đúng, tuy hơi mất mặt, nhưng tốt xấu gì không đánh mất chỉ số thông minh ở trước mặt mỹ nữ, cuối cùng đoán ra được nàng chính là Mộc Phi Tuyết, chắc coi như vãn hồi được một ít ấn tượng của nàng đối với ta đi.”
Nhìn bình ngọc đựng phù vận hàn lộ trong tay, bước chân Vân Triệt nhanh hơn, bước nhanh đi tới trước phòng tu luyện của Mộc Tiểu Lam, sau đó gõ một quyền lên trên:
- Tiểu Lam sư tỷ…
Vừa gọi ra tên, cửa phòng tu luyện liền trực tiếp mở ra, sau đó là giọng nói không kiên nhẫn của Mộc Tiểu Lam:
- Ngôi sao gây rối! Không phải nói không được quấy rầy ta sao!
Mở cửa nhanh như vậy, thật sự khiến Vân Triệt hơi sửng sốt. Yêu nữ đưa phù vận hàn lộ… A, sư tỷ đã đến, còn cố hết sức phóng ra huyền khí, Mộc Tiểu Lam không hề phản ứng, giọng hai người cũng không nhỏ, Mộc Tiểu Lam lại vẫn không hề đi ra, điều này khiến cho hắn vô cùng tin tưởng Mộc Tiểu Lam nhất định không tự chủ tiến vào trạng thái tĩnh tâm ngũ cảm phong bế, sẽ rất khó gọi tỉnh, không nghĩ tới vừa gọi một tiếng liền trực tiếp mở cửa.
- Phù vận hàn lộ đến đây.
Vân Triệt giơ bình ngọc trong tay lên.
- Wow… A?
Mộc Tiểu Lam vui vẻ kinh hô một tiếng, trừng lớn mắt nói:
- Ai?? Đưa tới khi nào, vì sao ta không nghe được tiếng động? Sẽ không phải sư tôn lấy giúp chúng ta sau đó đưa cho ngươi chứ?
- Chính là vừa rồi, một vị sư tỷ đưa tới.
Vân Triệt tỏ vẻ không lời gì để nói:
- Không phải ngươi ngủ chết đi chứ?
Mộc Tiểu Lam tức giận nói:
- Ngươi mới ngủ chết đi! Ngươi nhất định đang gạt ta! Ta đoán chừng có thể hôm nay sẽ đến, cho nên đều không hề tĩnh tâm, từ giữa trưa bắt đầu vẫn lưu tâm động tĩnh bên ngoài, vốn không nghe thấy có người nào đó đến, rõ ràng chính là ngươi đang gạt ta.
- … Lừa ngươi là con chó nhỏ.
Vân Triệt hừ nói. Nhưng Mộc Tiểu Lam tiểu nha đầu này không giống như đang nói dối –– từ đầu nàng cũng sẽ không hề nói dối, hả? Chẳng lẽ vừa rồi thính giác và linh giác của nàng không nhạy rồi?
- Ngươi nói là một người sư tỷ đưa tới, vậy ngươi nói, là người sư tỷ nào?
Mộc Tiểu Lam có vẻ ngươi rõ ràng chính là đang nói dối.
- Là Mộc Phi Tuyết sư tỷ.
Vân Triệt thành thật trả lời, nghĩ đến khuynh thế phong hoa mị hoặc nhân gian kia, tâm hồn hắn lại một lần nữa run run. Nếu ai cưới được nữ nhân như yêu kia, nhất định sẽ đoản mệnh.
Cũng không biết tên nam nhân trời đánh nào sẽ may mắn như vậy!!!!
Mộc Tiểu Lam bình tĩnh liếc mắt nhìn Vân Triệt, sau đó một phát túm lấy bình phù vận hàn lộ trong tay hắn.
- Kẻ lừa đảo, hừ!
Rầm!!
Cửa đá phòng tu luyện nặng nề đóng lại.