.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_985" class="block_" lang="en">Trang 493# 1
Chương 985: Ranh giới Thần Đạo
Tách...... Tách...... Tách......
Tiếng nước nhỏ xuống từ Thiên Trì khiến thời gian trở nên khó nắm bắt. Bình tĩnh như nước trên mặt ao. Mọi người vốn dĩ bị Băng Linh dọa sợ đã dần bình tĩnh trở lại. Sau đó từng chút từng chút sức mạnh ôn hòa do dự truyền đến. Dưới sự phấn khích và tò mò của đệ tử Thần Điện.
Thu hút và khống chế Băng Linh cấp thấp đối với đệ tử Thần Điện là quá đơn giản, nhưng Thiên Trì Băng Linh quá mức tinh khiết, ý thức quá cao. Chỉ cần không để chúng bài xích đã khó rồi. Đừng nói tới trao đổi, hay đem về bên người, đều khó hơn họ nghĩ nhiều.
Một giờ đồng hồ qua...... Nửa canh giờ trôi qua...... Một đệ tử Thần Điện vào trung kỳ thần kiếp đã kéo được một Băng Linh về bên người. Lúc này có hai Băng Linh nhảy múa xung quanh hắn, nhưng xoay quanh vô cùng chậm, hơn nữa quỹ đạo không ngừng thay đổi, giống như đang trôi nổi.
Hắn thở phào nhẹ nhỏm, tinh thần thoáng buông lỏng. Mở mắt, nhìn thấy đệ tử Thần Điện gần mình đã có Băng Linh bay xung quanh, người bên cạnh ngay sau đó có hai cái giống mình. Đảo mắt qua lại thấy có người có hẳn ba băng linh bay trên đầu.
Giữ vững nội tâm, ánh mắt của hắn thấy được Mộc Hàn Dật cùng Mộc Phi Tuyết ở phía xa......
Bên cạnh hai người, lại có năm sáu Băng Linh khác nhau bay múa, hơn nữa bay múa còn linh hoạt hơn Băng Linh của hắn, làm cho hắn có thể cảm nhận được chúng đang vui sướng.
Ở xa...... Mộc Hàn Dật cùng Mộc Phi Tuyết hai người ở Phượng Hoàng Điện không chỉ là người đứng đầu, hơn nữa còn rất nổi bật. Nhắc tới Phượng Hoàng Điện, ngay lập tức nghĩ đến Mộc Hàn Dật và Một Tuyết Phi, không nghĩ tới người thứ ba.
Lần tranh giành đệ tử thân truyền, mọi người nghĩ đến cũng chỉ có Mộc Hàn Dật và Mộc Phi Tuyết, người đứng thứ ba...... chưa bao giờ được đưa vào tranh luận.
Trong lòng của hắn thầm than một tiếng, cuối cùng lại từ bỏ. Hai Băng Linh không dễ dàng kéo đến được bị hắn xua đi, không để ý tới Băng Linh, mà ngưng khí thủ tâm, bắt đầu lấy hàn khí của nước ao Thiên Trì rèn luyện thân thể cùng Huyền mạch.
Gần như hơn nửa đệ tử Thần Điện, đến nửa canh giờ là từ bỏ. Hối hận vì đã bỏ nửa canh giờ ngồi bên ao, bọn họ hối hận đến cuống cả lên.
Một canh giờ trôi qua, tám phần đệ tử Thần Điện đã hết hy vọng, nhưng vẫn còn mấy trăm đệ tử tranh thủ.
Tất cả trưởng lão cùng Cung chủ cũng đều đang hấp thu hàn khí của Thiên Trì. Nhưng họ và đệ tử thì suy nghĩ khác nhau, họ lưu lại năm phần ý thức để ý bên ngoài để ý đệ tử và nhất là các cung chủ Băng Hoàng, đệ tử Băng Hoàng cung tương đối yếu. Theo thời gian, người trong ao dần dần không chống đỡ nổi.
Đồng thời, bọn họ cũng lưu ý đến cuộc chiến băng linh chưa từng có này. Mà trọng điểm, không hề nghi ngờ chỉ có Mộc Hàn Dật và Mộc Phi Tuyết.
Kết quả cũng không khiến người khác ngạc nhiên, hai người bọn họ hấp dẫn Băng Linh tối đa. Qua một canh giờ, đã có mười Băng Linh phân biệt xung quan, cùng với đó là các đệ tử khác đang cố gắng tối đa nhưng cũng chỉ có bảy con Băng Linh, ít hơn thì là năm. Khoảng cách rất lớn, có thể thấy rõ.
Bảy mươi hai trưởng lão ở bên trong, có hai người không ở trong ao mà ở trên không trung - Mộc Hoán Chi và Mộc Vân Chỉ. Mộc Phi Tuyết và Mộc Hàn Dật một người là cháu gái, một người là kia đệ tử. Tất nhiên là vô cùng quan tâm, không cần hấp thu hàn khó gì hết. Mộc Hoán Chi coi như là bình tĩnh, Mộc Vân Chỉ thì ánh mắt lập lòe, không khí quanh người giống như thấp thỏm. Hai tay lúc thì nắm chặt, lúc thì buông lỏng, chỉ có môi không di chuyển, không dám phát ra âm thanh quấy rầy Mộc Hàn Dật."Trước mắt xem ra, bỏ qua huyết mạch phượng hoàng sang một bên. Hàn Dật có thiên phú, hoàn toàn không kém Phi Tuyết. Đàn ông có thực lực như vậy chỉ sợ là nghìn năm khó gặp." Mộc Hoán Chỉ tự nói, mang theo sự cảm thán. Trước mắt xem ra hai người thế lực ngang nhau, nhưng bà biết rõ. Ba canh giờ sau nếu như hai người vẫn là có số Băng Linh giống nhau, như vậy kết quả nhất định là Mộc Hàn Dật thắng được... Một là vì hắn ta là nam tử.
Hai là vì hắn ta có danh tiếng tốt, uy vọng hơn người.
Một tiếng rên thống khổ truyền từ dưới lên, sát mép Thiên Trì, một đệ tử Băng Hoàng cung thân thể run rẩy kịch liệt, trên mặt không còn chút máu, hàn khí trong cơ thể hắn ta bắt đầu thoát ra không kiểm soát, sắp ra khỏi tầm kiểm soát.
Cung chủ Băng Hoàng Cung mở to mắt, phi người ta từ trong ao bế hắn ta đi, ném sang bên bờ. Sắc mặt đệ tử kia đã dịu dần, cậu ta xấu hổ đứng dậy, không nói nhiều, tiếp tục ngồi bên hồ.
Khả năng, thiên phú, thể chất của mỗi người đối với năng lực điều động hàn khí không giống nhau. Vượt qua giới hạn của bản thân, chỉ có thể rời đi. Nếu cưỡng ép quay lại, chỉ có tổn thương. Nhưng bên hồ muốn “ôn nhu” hơn hàn khí, đối với họ thì vô cùng đáng quý, không dám lãng phí.
Sau đệ tử đầu tiên gục ngã, thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều đệ tử bắt đầu không chịu nổi hàn khí Thiên Trì, chỉ có thể rời khỏi Thiên Trì, đi vào bên hồ, tĩnh tâm luyện hóa củng cố thành quả hôm nay.
Dù thời gian ở bên Thiên Trì rất ngắn, vẻn vẹn có một canh giờ nhưng các đệ tử đều cảm thấy bản thân giống được thay gân đổi cốt.
Hàn khí của Thiên Trì là hàn khí thuần khiết được rèn luyện, cả ngàn vạn viên linh đan cũng không thể bằng.
Dần dần, qua hai canh giờ, ba ngàn năm trăm đệ tử Băng Hoàng Cung đã phải rời đi, chuyển đến bên hồ bơi phía trên. Trời trong ao chỉ còn đệ tử Thần điện.
Dưới ưu thế quá lớn của Mộc Hàn Dật và Mộc Phi Tuyết. Lực hấp dẫn Băng Linh của đệ tử Thần Điện ngày càng ít, vài trăm người rồi đến mười người, lại rải rác vài người... Cuối cùng một đệ tử Thần Điện mở mắt ra, thấy xung quanh Mộc Hàn Dật và Mộc Phi Tuyết đã có mười hai Băng Linh xung quanh, ngửa đầu nhìn bốn Băng Linh xung quanh mình, rốt cuộc nản lòng, than nhẹ một tiếng, cánh tay buônh thõng, cam chịu số phận xua tán tất cả Băng Linh xung quanh mình.
Trên đời chưa bao giờ thiếu thiên tài, nhưng thiếu một tuyệt đỉnh thiên tài. Trước mặt hai thiên tài tuyệt đỉnh trước mặt, thiên tài cũng chỉ có thể bất đắc dĩ biến thành vai phụ.
Cuộc chiến Băng Linh kéo dài được hai phần bài, cứ thế trở thành cuộc chiến của Mộc Hàn Dật và Mộc Tuyết Phi...... Kết quả này, không ngoài dự đoán.
Tất cả chuyện này, Vân Triệt không biết chút nào. Vì lúc này người ta đã tiến vào thế giới khác rồi...... Hay gọi là dị giới.
Tách ra khỏi đại đạo, hàn khí Thiên Trì vượt qua nhận thức của người thường xâm nhập vào từng lỗ chân lông của Vân Triệt. Khác các đệ tử khác lấy Huyền khí vận chuyện hàn khí, dùng hàn khí rèn luyện thân thể và Huyền mạch chủ, Vân Triệt trực tiếp dẫn và Huyền mạch. Hàn khí càng lúc càng nhiều, tốc độ lưu thông của Huyền mạch và Huyền khí càng lúc càng nhanh. Ý thức của Vân Triệt càng ngày càng ngưng trệ, Ngưng Tâm dẫn dắt hàn khí đến từ bên ngoài cùng hòa hợp cùng Huyền khí của bản thân.
Ở trạng thái này, ý thức của hắn càng ngày càng chìm sâu, đã hoàn toàn không cảm thấy thời gian lưu động. Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, Huyền khí lưu động đã tiến hành hơn một nghìn vòng tuần hoàn, bỗng nhiên hoàn toàn ngừng, tất cả Huyền khí đều dừng lại, yên tĩnh như thời gian bỗng nhiên bị ngừng.
Vân Triệt ngẩn người, nhưng huyền khí quanh thân bỗng nhiễn bạoo đông. Như nước lũ dâng trào, điên cuồng trở lại. Chảy vào trong mạch, ý thức của hắn cũng tiến vào huyền mạch, chưa thấy rõ gì cả, một tiếng nổ truyền đến từng góc nhỏ trong ý thức của cậu.
Trung tâm huyền mạch dường như có gì đó nổ tung, huyền mạch trong cơ thể trở nên hỗn loạn, tràn ngập sương mù trắng bệch. Sương mù này hỗn loạn, không ngừng tản ra, tụ vào. Lúc thì chớp xanh lam, lúc thì vọt lên hỏa diễm, lúc thì hiện lên sét tím, lúc thì lại đen kịt.
Giống như là một thế giới nhỏ đột nhiên gặp tai nạn...
Cuối cùng hoàn toàn đổ nát, huyền khí trong huyền mạch trở nên tán loạn, tuôn ra ngoài...
Đây không phải chuyện đùa, chuyện Huyền khí tán loạn… chính là tu vi kiếp này trở thành công cốc. Chuyện này đối với các huyền giả mà nói, giống như một cơn ác mông. Thâm tâm Vân Triệt sợ hãi, chợt phát hiện, trung tâm huyền mạch vắng vẻ có một ánh sáng kì dị lóe lên.
Giống như bầu trời đêm vô tận lóe lên một ánh sáng yếu ớt, ánh sáng thần bí.
Một loại cảm giác vô cùng kì diệu lúc này đổ về cơ thể. Chút ý thức sót lại truyền đến, loại cảm giác này rất vi diệu, không có cách nào nói rõ. Giống như là một loại...... cảm giác sở hữu tất cả những cảm giác thăng hoa nhất. Giống như cả người đến một thế giới khác, cảm nhận được một không khí của thế giới khác, đã nghe được âm thanh của thế giới khác......
Bên trong huyền mạch, xanh, đỏ, tím, đen bốn loại ánh sáng lần nữa lóe lên, tinh vân kì dị chậm rãi xoay tròn, mỗi một lần xoay tròn đều lớn thêm, tinh mang cũng trở nên lấp lánh hơn. Cùng lúc đó, cảm giác kì dị toàn thân càng lúc càng rõ, kinh mạch, xương cốt, máu, lông, thậm chí mỗi một tế bào, đều mãnh liệt rung động... Cả ý thức cũng truyền đến một hình ảnh.
Hình ảnh này, bắt đầu từ năm hắn mười sáu tuổi, bắt đầu từ ngày hắn bắt đầu tạo huyền mạch, ngày hắn cất từng bước đi đến huyền đạo......
Mỗi một lần tu luyện, mỗi một lần đột phá, mỗi một lần gặp gỡ bất ngờ, mỗi một lần hiểm cảnh, mỗi một lần rơi vào đường cùng, mỗi một lần ở thời khắc sinh tử...
Những thứ trong hình ảnh này này khiến hắn cảm thấy dường như đã trải qua kiếp này một lần nữa. Tám năm...... Đối với một huyền đạo thì tám năm là một đoạn thời gian rất ngắn, nhưng hắn trải qua gặp gỡ, sinh tử, thế là thắng cả ngàn người rồi......
Thiên Trì, hàn băng cự long trên không trung, sương mù chớp mắt đã giăng đầy, rơi vào người Vân Triệt.
Mộc Băng Vân lúc này xoay nhanh như chớp nhìn về phía Vân Triệt...... Trên người của hắn, vô số Huyền khí đang điên cuồng phóng ra, không tản đi, mà vây quanh hắn, khiến không khí xung quan trở nên hỗn loạn.
Cùng lúc đó, cơ thể hắn run lẩy bẩy, quanh người xuất hiện vệt nước chập chờn.
Vân Triệt ngồi gần Mộc Tiểu Lan, không khí biến hóa mạnh mẽ làm cho Mộc Tiểu Lan bừng tỉnh, cô nhìn trạng thái của Vân Triệt. Vừa muốn nói gì đó thì trong đầu truyền đến giọng Băng Vân:"Không được lên tiếng...... Nó muốn đột phá!"
Mộc Tiểu Lan đưa tay giữ chặt môi, sau đó cẩn thận lui về phía sau, mắt mở to nhìn Vân Triệt.
Trong lúc Vân Triệt biến hóa đã hấp dẫn sự chú ý của đệ tử Băng Hoàng Cung.
Đây không phải đột phá bình thường.
Là một huyền giả vượt qua giới hạn, hướng đến vượt qua cảnh giới Thần Đạo!
Là một loại thăng hoa thay da đổi thịt!
Vân Triệt đến Ngâm Tuyết Giới Vương ba tháng, rốt cuộc đã bước những bước đầu tiên vào Thần Đạo trong khoảnh khắc hắn không nghĩ tới.