.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_990" class="block_" lang="en">Trang 495# 2
Chương 990: Thiên Trì thần nữ ( thượng )
Mộc Hoán Chi mang theo hai người Vân Triệt và Mộc Hàn Dật di chuyển đến giữa Thiên Trì, đưa hia tay lên ấn xuống thiên linh hai người, lúc thả xuống, giữa hai tay phân biệt có thêm một viên thủy tinh băng lam.
Dung nhập hồn lực hồn tinh Vân Triệt và Mộc Hàn Dật!
Mộc Hoán Chi xoay người, bàn tay hơi động, một màn sáng màu xanh lam xuất hiện ở phía trước, hai viên hồn tinh cũng tại lúc này một trái một phải khảm ở trên màn sáng.
- Đây là hồn tinh các ngươi, cùng linh hồn các người đều tương liên, trạng thái linh hồn với chiều sâu các ngươi lẻn vào đều sẽ thông qua hồn tinh hiện trên huyền trận.
Mộc Hoán Chi lui về phía sau:
- Hai người các ngươi ai đi tới?
Đây là quyết định đệ tử thân truyền thuộc đại sự tông môn, nhưng trừ ba người bọn họ ra, những người khác toàn bộ đều ở lại bên trì, không có một ai tới gần Thiên Trì vây xem.
Bởi vì...đối với bọn họ mà nói căn bản không phải cạnh tranh, mà vốn là Mộc Hàn Dật một mình thể hiện, kết quả sẽ thế nào, bọn họ ngay cả nhìn cũng không cần nhìn chứ đừng nghĩ tới quan tâm, mối quan tâm duy nhất là Mộc Hàn Dật lập tức sẽ trở thành đệ tử thân truyền, tiếp đó không có thêm biểu hiện kinh diễm nào nữa.
Mộc Hàn Dật khiêm tốn nói:
- Vân Triệt Sư đệ tới trước đi.
Vân Triệt cũng không chút do dự từ chối:
- Ta chỉ cần đạt đến Hàn Dật sư huynh hai phần coi như thắng, nếu thành tích của ta muốn lấy Hàn Dật sư huynh so sánh, như vậy tự nhiên nên để Hàn Dật sư huynh tới.
- Hàn Dật, ngươi tới trước đi.
Mộc Hoán Chi quyết định. Trong mắt bất luận người nào xem ra, Vân Triệt hiển nhiên phải không dám...... Cũng không thể dám.
- Vâng.
Mộc Hàn Dật cung kính tuân mệnh, thân thể hắn tiến lên trước, chậm rãi hút một ngụm khí, con ngươi khép kín, giây lát, xung quanh cơ thể đã hiện lên một tầng lam quang mỏng manh, cũng nhanh chóng trở nên dày nặng.
Minh Hàn Thiên Trì vẫn an tĩnh đáng sợ, tất cả tầm mắt đều tập trung ở trên người Mộc Hàn Dật, tình cờ liếc sang Vân Triệt vẫn chỉ có thương hại.
Lam quang trên người Mộc Hàn Dật đã nồng nặc đến mức tận cùng, tạo thành từng vòng từng vòng vầng sáng tươi đẹp. Hắn vào lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, thân thể nhanh chóng nhảy xuống thẳng vào trong Thiên Trì.
Trên màn sáng, hồn tinh Mộc Hàn Dật lóng lánh, cũng phóng ra một đạo quang ảnh nhanh chóng tăng trưởng......
Mười thước......
Ba mươi thước......
Năm mươi thước......
Một trăm thước!
Tốc độ nhanh chóng như xuyên nước phàm, trong nháy mắt, đã lặn thẳng trăm thước.
- Tốt...... Thật nhanh!
Mặc dù sớm biết Mộc Hàn Dật nhất định biểu hiện kinh người, nhưng chúng đệ tử vừa tự mình cảm thụ nước trì vẫn như cũ kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm.
Trăm thước lạnh lẽo, dường như đối với hắn ta không hề ảnh hưởng!
Một trăm năm mươi thước......
Hai trăm thước......
Ba trăm thước......
Các đệ tử tất cả đều kinh sợ đến mức chết lặng người, tới ba trăm thước, Tốc độ Mộc Hàn Dật cuỗi cùng chậm lại, nhưng chỉ là hơi chậm, vẫn kinh người cực kỳ.
Mộc Hoán Chi nhìn màn sáng, không ngừng gật đầu. Tuy rằng Mộc Hàn Dật thắng rồi tôn nữ của mình, nhưng vẫn khiến cho hắn khó giấu trong lòng tán thưởng.
Vân Triệt hai mắt khẽ nhắm, từ đầu đến cuối không có xem màn sáng một chút, không chút biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên trên hồ, Mộc Băng Vân cũng nhắm mắt lại, huyền khí mang theo hồn âm, truyền về bầu trời xa xôi.
- Tỷ tỷ, ngươi không thể bởi vì...loại chuyện này liền nổi giận, đến cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi vừa nãy, là thật muốn giết Vân Triệt sao?
Trên thế giới này, nàng hiểu rõ nhất người của nàng
- Hừ! Hắn cứu tính mạng ngươi, ta đương nhiên sẽ không giết hắn, nhưng ta nổi giận là thật.
trong đầu Mộc Băng Vân truyền đến hồi âm nặng như sấm sét, âm thanh này làm tâm thần Mộc Băng Vân hòa hoãn lại, tiếp theo càng thêm không rõ:
- Vậy ngươi đến cùng tại sao nổi giận?
- Tiểu tử này sơ hở trăm chỗ, bại lộ Tinh Thần Toái Ảnh trước, bại lộ Tà Thần truyền thừa sau, nếu như phát hiện tất cả những thứ này không phải ta mà là người khác, hắn đã sớm chết vạn lần, ngay cả tinh cầu hắn xuất thân đều ngập đầu tai họa, mà chính hắn hồn nhiên không biết, còn hoàn toàn chọc người khác rồi tự cao ngông nghênh, liều lĩnh vô độ, quả thực ngu đến mức cực điểm, thật sự coi mình còn đang ở hạ giới sao! Ta há có thể không giận.
Mộc Băng Vân sắc mặt đột biến, đột nhiên ngẩng đầu:
- Tà Thần...... Truyền thừa? Tỷ tỷ ngươi đang muốn nói cái gì?
Tà Thần...... Vị thần tối cao trong các thần thời Thượng Cổ, có thần Sáng Thế mức độ thần lực vô thượng, là thần mạnh vô cùng bên trong các thần, truyền thừa của hắn......
Mộc Băng Vân vào lúc này bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đồng tử băng lam xuất hiện co rút lại:
- Lẽ nào......
- Không cần hỏi nhiều, tự mình nhìn xuống đi.
Thanh âm nặng về vẫn mang theo tức giận chưa tiêu:
- Hừ, gặp phải ta coi như hắn mạng lớn, bằng không mình tại sao chết cũng không biết. Vậy cũng coi như ta...... Cho hắn bài học thứ nhất!
Mộc Băng Vân cảm xúc kích động khó có thể bình phục, Tà Thần truyền thừa...... Ở thần giới đều chưa bao giờ có mức độ thần Sáng Thế truyền thừa. Ghi chép liên quan với Tà Thần từng nhắc qua hắn đã từng có tên"Nguyên tố thần".
Mà lời đồn gần nhất có liên quan"Tà Thần", ở tám năm trước...... Tinh Thần Giới Thiên Sát Tinh Thần, tựa hồ chiếm lấy một loại nào đó sức mạnh của Tà thần......
Tinh Thần Toái Ảnh...... Thiên Sát Tinh Thần...... Tà Thần Lực...... Vân Triệt...... Lam Cực Tinh...... Thí Thần Tuyệt Thương Độc...... Thiên Độc Châu...... Tám năm...... Dị chủng thiên phú...... Không Băng Hoàng huyết thống mà cường tu Băng Hoàng Phong Thần Điển...... Trên người gồm cả thần lực Hàn Băng cùng Hỏa Diễm.....
Vậy mà......
Chẳng trách...... Chẳng trách......
- Nói như vậy, ngươi là thật sự muốn dùng hắn...... Thu làm đệ tử? Ngươi phải biết, hắn cũng sẽ không ở Ngâm Tuyết Giới lâu.
"......" Mộc Băng Vân hỏi nhưng không được hồi âm.
Huyền quang trên màn ánh sáng Huyền Quang vẫn còn đang nhanh chóng tăng trưởng, cũng mang theo từng trận kinh hô.
Năm trăm thước......
Sáu trăm thước......
Bảy trăm thước......
Tám trăm thước!!
Lúc màn sáng chiếu đạt đến tám trăm thước, tiếng kinh hô trực tiếp nổ tung, đệ tử vốn dĩ đang ngồi dưới đất toàn bộ đều đứng lên, giương mắt mà nhìn chằm chằm màn sáng.
Tám trăm thước, độ sâu như vậy đối với huyền giả Thần Đạo bất quá là khoảng cách trong chớp mắt, nhưng đối với chiều sâu Minh Hàn Thiên Trì...... Lại là một con số cực kỳ đáng sợ!
Mặc dù ở đây đều là đệ tử đứng đầu nhất Băng Hoàng Thần Tông, nhưng, không chút nào khuếch đại, trong đó gần nửa nếu tiếp xúc được hàn khí ở chiều sâu này sẽ trực tiếp tuyệt mệnh, khí lực giãy dụa cũng không có.
Mà Mộc Hàn Dật vẫn còn đang tiếp tục hướng phía dưới, không có chút dấu hiệu muốn dừng lại.
Tám trăm hai mươi thước......
Tám trăm năm mươi thước......
tám trăm tám mươi thước......
Chín trăm thước!!
Tiếng kêu gào hoàn toàn biến mất, con mắt các đệ tử đều trừng lớn, triệt để nín thở. Các trưởng lão cung chủ cũng đều lộ ra thật sâu kinh sợ. Chỉ có Mộc Vân Chỉ mặt lộ vẻ mỉm cười...... Bởi vì nàng biết, Mộc Hàn Dật cực hạn vẫn không chỉ như vậy.
Đến nơi này, tốc độ Mộc Hàn Dật đã trở nên đặc biệt chầm chậm, nhưng vẫn ở chỗ cũ tiếp tục lặn xuống.
Chín trăm hai mươi thước......
Chín trăm bốn mươi thước......
Chín trăm năm mươi thước......
............
Hắn mỗi lần chìm xuống một thước, tốc độ đều sẽ chậm hơn một phần, nhưng từ đầu đến cuối không có hoàn toán đình trệ. Mọi ánh mắt đều gắt gao khóa chặt trên màn sáng...... Bọn họ đang chứng kiến đệ tử đồng lứa tạo nên lịch sử! Mà từ bắt đầu từ chín trăm thước, mỗi một cái chớp mắt đều là lịch sử mới!
Chín trăm bảy mươi thước......
Chín trăm tám mươi thước......
Chín trăm chín mươi thước!!
Tốc độ Mộc Hàn Dật chìm xuống đã hết sức chầm chậm, mỗi một tấc đều như vượt qua lạch trời, mọi người tim đập cũng chậm lại theo, tròng mắt trừng lớn, e sợ bỏ qua bất luận cái nào trong nháy mắt.
Một ngàn thước!!
Thời khắc này khiếp sợ mãnh liệt không khác gì búa tạ đập vào linh hồn mỗi người. Thậm chí ngay cả Mộc Hoán Chi cách màn sáng gần nhất trố mắt thật lâu.
Dưới ngàn thước, Mộc Hàn Dật cuối cùng đã tới cực hạn, hắn ở chiều sâu ngàn thước chỉ dừng lại nửa tức liền bắt đầu giẫy giụa nổi lên, chỉ là, tốc độ hắn nổi lên rất chậm, trên màn sáng, hồn tinh Mộc Hàn Dật thả ánh sáng cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn lên.
- Nhanh cứu Hàn Dật!
Mộc Vân Chỉ nôn nóng hô.
Không cần nàng lên tiếng, Mộc Hoán Chi đã là nhanh như tia chớp ra tay, huyền khí bàng bạc xuyên thẳng ngàn thước xuống trì, gắn vào trên người Mộc Hàn Dật, đưa hắn nhanh chóng mang ra.
Mặt trì phá tan, Bóng người Mộc Hàn Dật bị vứt ra xa, rơi xuống bên trì. Hắn mặt trắng như giấy, khí tức yếu ớt, toàn thân đều ở kịch liệt run cầm cập, nhưng vẫn như cũ giẫy giụa đứng dậy, hướng về Mộc Hoán Chi quỳ lạy nói:
- Đệ tử...... Tạ ơn Đại Trưởng Lão cứu mạng......
Mộc Vân Chỉ nhanh như tia chớp dời đi, bàn tay đặt trên lưng của hắn, giúp hắn xua tan hàn khí.
"Ha ha ha ha," Mộc Hoán Chi lại cười ha hả:
- Không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất...... Một trong, lại là thẳng tới ngàn thước, nghĩ lại thế hệ chúng ta, sáu mươi năm bên trước, người có thể may mắn tiến vào Thiên Trì, chưa từng một người có thể đạt ngàn thước, thực sự là đáng mừng đáng tiếc a!
- Chúc mừng Hàn Dật sư huynh.
- Hàn Dật trở thành đệ tử thân truyền xác thực không thể thích hợp hơn rồi.
Mộc Hàn Dật liều mạng như vậy, hiển nhiên là vì ở trước mặt giới vương bày ra thực lực bản thân. Mà hắn cũng vô cùng kinh diễm làm được, thiên phú của hắn cao, thể chất tốt, vào hàn băng càng sâu khiến người ở ngoài hoàn toàn thán phục.
Mà những trưởng lão kia, đều đã hướng về Mộc Vân Chỉ ném ánh mắt hâm mộ.
- Hàn Dật, không nên phân tâm, trước tiên toàn lực xua tan hàn khí, chốc lát nữa phải một lần nữa lạy tông chủ, tuyệt đối không thể có nửa điểm thất lễ.
Mộc Vân Chỉ không tiếc điều động huyền lực toàn thân, lấy trong thời gian ngắn nhất để Mộc Hàn Dật khôi phục trạng thái ban đầu.
- Vâng, sư tôn.
Mộc Hàn Dật cũng nhắm mắt lại, đè xuống nội tâm cực độ hưng phấn, bắt đầu toàn lực xua hàn, trong lòng đã bắt đầu ở nghĩ tới một chút lần nữa lạy tông chủ nên nói cái gì.
Tất cả sự chú ý đều tập trung vào vầng sáng trên người Mộc Hàn Dật phóng ra chói mắt, mà Vân Triệt vẫn đứng giữa Thiên Trì lại như bị quên lãng.
- Vân Triệt, tới phiên ngươi.
Mộc Hoán Chi lên tiếng, lúc này mới khiến mọi người nhất thời nhớ tới trận"Quyết đấu" còn có một người khác:
- Hàn Dật thâm nhập Thiên Trì một ngàn thước, ngươi chỉ cần đạt đến hắn hai phần, cũng chính là hai trăm thước liền có thể.
Mộc Hoán Chi nói xong, bên trì nhất thời một mảnh cười trộm. Hai trăm thước? Chuyện cười, có thể bảy thước đã nhô lên!
Bởi vì chiều cao Vân Triệt hơn bảy thước một chút.
Ai cũng có thể nghĩ đến, hậu quả duy nhất hắn tiến vào Minh Hàn Thiên Trì chính là thân thể mang huyền lực đều bị trực tiếp đông lại, căn bản không khả năng lại tiếp tục lặn xuống một phần.
Vân Triệt tiến lên trước, không nói gì, thậm chí không có vận chuyển huyền khí, trực tiếp cứ như vậy rơi về phía Thiên Trì.
Đang lúc mọi người nghĩ rằng hắn hiển nhiên là trực tiếp từ bỏ, bởi vì giãy giụa thế nào đi nữa cũng vô dụng. Khi hắn lặn xuống, Mộc Hoán Chi đã là đồng thời đưa tay, chuẩn bị đưa hắn bị nước trì phong kết cứu ra...... Dù sao, hắn làm tông chủ tức giận, mặc dù hẳn phải chết, cũng nên từ tông chủ tự mình cân nhắc.
Nhưng hắn duỗi tay, kể cả vẻ mặt đồng thời cứng ở nơi đó.
Rơi vào Thiên Trì, Vân Triệt không theo dự liệu bị trực tiếp đông cứng đình trệ, mà tiếp tục lặn xuống, tốc độ lặn xuống tuy rằng kém xa Mộc Hàn Dật, nhưng không tính là chậm.
————————————