.
._496__1" class="block_" lang="en">Trang 496# 1
Chương 991: Thiên Trì thần nữ ( trung )
Mười thước......
Hai mươi thước......
Ba mươi thước......
Vân Triệt khẩn tốc lặn xuống, trong khi tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, cứ như vậy trực tiếp lặn sâu đến ba mươi thước.
Bên trong Thiên Trì, con mắt Vân Triệt khép kín, trùng trùng lớp lớp hàn khí, đối với hắn mà nói cũng chỉ có khiến từ thân đến linh hồn đều thoải mái mát mẻ. Hắn giang hai cánh tay, tham lam cảm thụ lấy vô số khí lưu mát mẻ tràn vào thân thể, thân thể tùy ý ở thiên trì tự do chìm xuống, thoải mái đến muốn ngủ.
Quả nhiên, cái cảm giác này, giống như năm đó chìm đắm trong Tử Vong Chi Hải ở huyễn Yêu Giới, chỉ có điều càng thêm mãnh liệt.
Dù sao, mức độ sức mạnh Minh Hàn Thiên Trì cao hơn Tử Vong Chi Hải.
Hơn nữa theo hắn từ từ lặn xuống, hàn khí cũng từ từ tăng thêm.
Hàn khí trong Thiên Trì đối với người khác mà nói là ác mộng, nhưng, hoàn cảnh càng cực hạn, phối hợp với đại đạo Phù Đồ quyết, đối với Vân Triệt mà nói lại giống như thiên đường tồn tại.
Ở trong môi trường này, hắn dù cho không hề làm gì, huyền lực cũng sẽ nhanh chóng tăng trưởng!
Khi hắn từ từ hưởng thụ, đã không nhanh không chậm chìm sâu 50 thước, ánh sáng chiếu lên trên, khiến cho từng cái từng cái miệng đang khiếp sợ mở càng lúc càng lớn.
Bầu không khí và tiếng ồn xung quanh, để cho Mộc Hàn Dật đang xua tan hàn khí mở mắt ra, thoạt nhìn, ánh sáng chiếu tới Vân Triệt đã đạt đến chiều sâu 50 thước.
Tuy rằng tốc độ rất chậm, khác biệt một trời một vực với chiều sau ngàn thước của Hàn Dật, nhưng đã triệt để phá tan sự tưởng tượng của bọn họ.
- Chuyện này...... Là chuyện gì xảy ra? Cái này không thể nào a!
Chúng đệ tử đều là hai mặt nhìn nhau.
Khi bọn hắn còn đang kinh ngạc, Vân Triệt vẫn còn đều đặn lặn xuống......
60 thước......
80 thước......
100 thước!
- Chuyện này......
Các trưởng lão lẫn cung chủ cũng đã bắt đầu hai mặt nhìn nhau.
Mộc Băng Vân một mực bình tĩnh nhìn màn sáng, không truyền âm như lúc trước, nàng đồng dạng khiếp sợ, giờ khắc này, mặc dù đã nắm chắc trong lòng, nhưng vẫn mang cảm xúc khó ổn định.
120 thước......
140 thước......
Ánh mắt Mộc Hàn Dật rốt cuộc xuất hiện rung chuyển, vừa ổn định khí tức lại xuất hiện hỗn loạn rõ ràng, bất kể là hắn, hay Mộc Vân Chi bên cạnh, cũng vì cực độ khiếp sợ bắt đầu cảm thấy bất an.
150 thước...... Vào lúc này, Vân Triệt mới ngừng lại.
Ánh sáng đình trệ, Mộc Hàn Dật đột nhiên hít một hơi lớn, nhưng toàn thân đã phủ kín mồ hôi lạnh.
Bọn họ ai cũng không thể nào tưởng tượng được, mới bước vào Thần Đạo, lúc trước Vân Triệt cả Thiên Trì cũng không dám bước vào, dĩ nhiên có thể đạt đến chiều sâu như thế...... Tình cảnh này mang đến chấn động khó tin, hoàn toàn không thấp hơn Mộc Hàn Dật lúc trước thâm nhập ngàn thước.
Huyền lực Thần Nguyên Cảnh cấp một, có thể vào độ sâu như vậy. Lẽ nào thiên phú của hắn, thể chất với trình độ quy luật...... Cư nhiên mạnh như thế?
Bên trong Thiên Trì, Vân Triệt đích thật là ngừng lại, nhưng đương nhiên không phải bởi vì không cách nào lặn xuống nữa, hắn thậm chí đều cũng không biết chiều sâu của mình bây giờ ở mức nào, mà đang do dự cái gì đó.
Càng lặn xuống phía dưới, hàn khí càng nặng. Mà bản thân trên người chịu Thủy Linh Tà Thể, hàn khí nặng hơn nữa cũng tuyệt đối không thể gây thương tổn được chính mình, trái lại có thể để cho hắn hấp thu càng nhiều...... Như vậy, nếu như đến nơi sâu xa nhất, cũng chính là nơi hàn khí nặng nhất......
Có khả năng để hắn có thể không cần tu luyệnhay không, dựa vào hàn khí cực đoan liền trước Huyền Thần Đại Hội đạt đến Thần Kiếp Cảnh!?
Chỉ là......
Vân Triệt do dự mấy tức, cuối cùng cứng rắn cắn răng một cái, quyết chí tiến lên đột nhiên trầm xuống.
Coong!!
Trên màn sáng, lam quang dừng lại mấy tức đột nhiên tăng vọt, giống như một đường thẳng bay lên, trong chớp mắt, từ 150 thước lẻn đến 300 thước...... Trong nháy mắt tiếp theo, đã đến 500 thước!
- Cái...... Cái gì!?!?
Mộc Hoán Chi đứng trước màn sáng dường như bị người trước mặt nện một cái, thân thể vì kinh hãi mà không vững, tóc đều trong nháy mắt bị dựng lên.
Trên Thiên Trì càng nổ tung tiếng gầm xé rách cuống họng, vô số cằm mạnh mẽ đập xuống đất, con ngươi mỗi người suýt chút nữa theo cột sáng tăng vọt bay khỏi viền mắt.
Mộc Hàn Dật ngồi dưới đất giống như điện giật đứng lên, sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt ngốc si...... Như bỗng nhiên rơi vào giâc mộng cực kỳ hoang đường.
Vân Triệt vẫn còn đang tiếp tục lặn xuống, tốc độ chẳng những không có chậm lại, trái lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh......
700 thước!
1000 thước!!
Mọi người còn chưa từ trong khiếp sợ bởi cột sáng tăng vọt phục hồi tinh thần lại, cột sáng đã cao đến ngàn thước, sau đó tiến nhanh thẳng tới, trực tiếp đạt được giống Hàn Dật năm xưa kinh diễm tuyệt luân
2000 thước......
4000 thước......
7000 thước......
1000 trượng!!!
Bên trên Hàn Băng Cự Long, một vệt sáng xanh bỗng nhiên bắn xuống, đụng vào bên trên màn sáng, toàn bộ màn sáng trong nháy mắt tán loạn thành mảnh vỡ màu xanh lam, chỉ còn hai viên hồn tinh vẫn như cũ trôi nổi không trung, tỏa ra lam quang nhàn nhạt.
Minh Hàn Thiên Trì lần thứ hai lặng ngắt như tờ, mỗi người đều tựa như chợt rơi trong mộng. Mộc Hoán Chi xoay người lại, con ngươi thình lình co rút lại, âm thanh cũng mang theo hết sức khiếp sợ khẽ run:
- Tông chủ, chuyện này...... Này chuyện này......
- Thắng bại đã phân, phần sau không cần xem tiếp.
Ngâm Tuyết Giới Vương lạnh lùng phát ra tiếng, uy lăng đánh thẳng vào tâm hồn, nói cho tất cả mọi người chuyện vừa này đều chân thực, mà không phải nằm mơ.
Mộc Hàn Dật đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, môi run cầm cập, thất thần thật lâu. Nếu hắn vừa bắt đầu đã thua với Mộc Phi Tuyết, chắc chắn sẽ không quá để tâm, thậm chí còn có thể biểu hiện ra hoàn toàn thản nhiên...... Nhưng giờ khắc này, hắn giống như từ thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục Cửu U, chênh lệch lớn đến tàn khốc.
Mộc Vân Chi bên cạnh cả người cũng như cùng hoá đá, đôi môi giống Mộc Hàn Dật đang kịch liệt run rẩy, thật lâu không có đình chỉ, cũng không nói ra được bất kỳ cái gì.
- Có thể...... Nhưng là......
Mộc Hoán Chi muốn nói cái gì, rồi lại không nói ra được.
- Có gì không phục!
Thanh âm Ngâm Tuyết Giới Vương đột nhiên tăng thêm, kinh sợ đến mức mọi người run lên một cái:
- Trận này kết quả đã rõ, Vân Triệt vừa thắng Mộc Hàn Dật, tôi mạo phạm lúc trước bỏ qua, cũng cho phép làm đệ tử thân truyền, sau bảy ngày tổ chức đại hội toàn tông thánh điện, được làm lễ bái sư!
- Hoán Chi, ngươi phụ trách dẫn người an bài việc này, không được sai sót!
Chuyện lúc trước phát sinh, tất cả mọi người vẫn chưa thể chân chính tiếp thu, Ngâm Tuyết Giới Vương không ngờ trực tiếp tuyên bố quyết định. Mộc Hoán Chi vẫn cứ sửng sốt mấy tức, mới cuống quít cúi đầu:
- Vâng.
- Băng Vân, mấy ngày nay, Vân Triệt vẫn như cũ ở lại Băng Hoàng tam thập lục cung."
- Vâng.
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng đáp lời. Phía sau nàng, Mộc Tiểu Lam vẫn ngây ngốc như cọc gỗ.
Mộc Băng Vân vừa trả lời, bên tai nàng liền truyền tới một giọng nói mang theo tức giận...... Còn có vô cùng bất đắc dĩ:
- Tiểu tử này, vừa được giáo huấn, lại không biết thu liễm, ta ngược lại thật muốn một chưởng đánh chết hắn!
Mộc Băng Vân nhẹ nhàng mỉm cười, hồi âm:
- Thiên tính trời sinh, nếu dễ dàng thay đổi như vậy, cũng không phải là thiên tính rồi. ‘ Tà Thần ’ là tà dị chi thần, nếu trên người hắn thật sự có Tà Thần lực truyền thừa, như vậy tính cách của hắn nhất định có quan hệ."
- Thôi, duyên không thể tránh, ta liền thuận theo thiên ý, thu hắn làm đồ đệ, cũng không biết...... Sức mạnh trên người của hắn, còn có tính tình của hắn, đối với Ngâm Tuyết Giới mà nói là phúc hay họa.
Toàn bộ Minh Hàn Thiên Trì đều lộ ra một bầu không khí bức bách, mà thủ phạm tạo nên tất cả những thứ này còn đang bên trong Thiên Trì. Lúc này, Mộc Vân Chi bỗng nhiên đứng ra, nơm nớp lo sợ nói:
- Tông chủ, Vân Chi có lời muốn nói...... Vân Triệt hắn thắng Hàn Dật chuyện này, thực sự quá...... Quá kỳ hoặc. Hơn nữa......
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ngỗ nghịch quyết định Ngâm Tuyết Giới Vương, Mộc Vân Chi nói những câu này, quả thực là tiêu hao tất cả can đảm của nàng đời này:
- Hơn nữa lại có thêm hai năm, chính là Huyền Thần Đại Hội. Nhược Hàn Dật vì là đệ tử thân truyền, lại do tông chủ dạy dỗ, nhất định có thể ở Huyền Thần Đại Hội vì Ngâm Tuyết Giới tỏa ra vinh quang, mà Vân Triệt...... Hắn...... Hắn huyền lực thực sự thấp kém, không chỉ đến thời điểm không tư cách tham gia Huyền Thần Đại Hội, e sợ...... E sợ còn có thể đưa tới...... Người ngoài chê trách......
Mộc Vân Chi nói xong những câu này, đã mồ hôi nhễ nhại, gần như hư thoát. Vì cơ hội cuối cùng, nàng cơ hồ không thèm đến xỉa liều mạng.
- Hửm? Nói như vậy, ngươi là cảm thấy bản vương quyết định ngu muội?
Thanh âm Ngâm Tuyết Giới Vương của rất nhạt, không mang theo tức giận chút nào, nhưng kinh sợ đến mức Mộc Vân Chi bỗng nhiên quỳ xuống, toàn thân run rẩy:
- Không...... Vân Chi không dám...... Vân Chi lắm miệng, xin tông chủ thứ tội.
- Vậy thì tốt,
Ngâm Tuyết Giới Vương nhàn nhạt lên tiếng, nàng mỗi lần nói chuyện, hô hấp tất cả mọi người phía dưới ngưng trệ, không dám thở mạnh:
- Ta còn tưởng rằng, ngươi chán sống!
Thân thể Mộc Vân Chi lay động, suýt nữa ngã oặt trên mặt đất. Mọi người xung quanh toàn bộ cúi đầu thật sâu, không dám phát ra một tia tiếng vang.
- Nếu đã có kết quả, như vậy Thiên Trì thịnh hội hôm nay, cũng nên kết thúc.
Thiên uy giống như mệnh lệnh trên trời hạ xuống:
- Phượng Thù, Túc sơn, hai người các ngươi đợi ở ngoài thiên trì, không có mệnh lệnh bản vương, không được rời. Những người khác, toàn bộ rời đi, không được dừng lại.
- Mặt khác, việc hôm nay bản vương thu đệ tử, trước lễ bái sư bảy ngày sau, không được truyền ra ngoài!
Mộc Phượng Thù với Mộc Túc Sơn mặt lộ vẻ kinh sắc. Bọn họ bình thường mấy trăm năm khó khăn lắm mời được Ngâm Tuyết Giới Vương tuyên triệu một lần, lần này, bỗng nhiên chỉ lưu hai người bọn hắn......
Chẳng lẽ là vì Hàn Tuyết Điện có đại sự gì.
Hai người tự nhiên không dám hỏi dò, bên trong kinh hoảng đồng thời cúi đầu tuân mệnh.
Bên trong tĩnh lặng, bầu không khí quỷ dị bên ngoài Thiên Trì thịnh hội kết thúc. Đệ tử, trưởng lão, các cung chủ Thần Điện lẫn Băng Hoàng Cung dưới sự dẫn dắt theo thứ tự rời khỏi Minh Hàn Thiên Trì.
Kết giới Minh Hàn Thiên Trì chậm rãi đóng, chỉ có Mộc Phượng Thù và Mộc Túc Sơn thấp thỏm bất an ở ngoài kết giới.
Bầu trời Minh Hàn Thiên Trì, Ngâm Tuyết Giới Vương cũng không rời đi, nàng lặng im bình tĩnh quan sát Thiên Trì trì diện, không người nào biết Ngâm Tuyết Giới Vương uy lăng tuyệt tình đang suy nghĩ cái gì.
Bên dưới Minh Hàn Thiên Trì......
1500 trượng......
2000 trượng......
3000 trượng......
4000 trượng......
5000 trượng!!
Thế giới dưới nước vốn tối tăm, bỗng nhiên nổi lên lam quang trong trẻo. Tinh thần Vân Triệt chấn động, cấp tốc định thần nhìn xuống dưới...... Dưới chân không đến trăm trượng, thình lình in một đạo lam quang vòng cung hình thù kỳ lạ.
Đó là......
Hàn mạch!!
Mộc Băng Vân nói tới, hàn mạch đáy Thiên Trì!!
Mình đã đến đáy Thiên Trì!!
Tốc độ Vân Triệt lập tức chậm lại.
Dưới 5000 trượng Minh Hàn Thiên Trì, kỳ diệu không cảm giác được thủy áp. Mà hàn khí nơi này, đã khủng bố đến mức không thể dùng"nhiều" mà hình dung. Dù sao, đạo hàn mạch này nhìn qua không dài quá 300 trượng, tạo ra hàn khí toàn bộ Ngâm Tuyết Giới.
Linh khí Hàn băng như bạo phong tràn vào cơ thể hắn.Tà Thần huyền mạch cộng thêm Hoang Thần lực của hắn, đối với khả năng hấp thu linh khí cũng tự nhiên có hạn mức tối đa, thời gian ở độ sâu 500 trượng, tốc độ hấp thu đã đạt giới hạn, sau một đường lặn xuống, tốc độ hấp thu vẫn duy trì ở giới hạn, không thay đổi chút nào.
Nước ao trong suốt, dựa vào hàn mạch lam quang, nhìn tất cả xung quanh không sót thứ gì. Ngoại trừ lam quang trong hàn mạch, trong tầm mắt không có bất kỳ dị vật, vô cùng thuần túy.
- Ở đây, coi như không hề làm gì, một năm cũng sánh với người khác mười năm khổ tu. Chỉ là......
Vân Triệt thầm than một tiếng:
- Trình độ như thế này muốn hai năm sau đạt đến Thần Kiếp Cảnh, như cũ là không thể nào.
Bây giờ duy nhất có thể nghĩ đến..... Cũng chỉ có thực lực khủng bố Chí Thần Chủ Cảnh của Ngâm Tuyết Giới Vương.
Vừa nghĩ đến đây, Vân Triệt không hề dừng lại, liền muốn nổi lên. Mà ngay lúc này, khóe mắt của hắn bỗng nhiên né qua một vệt phản quang dị dạng.
Đó...... Vân Triệt nhất thời đình chỉ động tác, tầm mắt chuyển hướng về phía nguồn gốc phản quang.
————————
【 ngày mai phải ra khỏi nhà tránh rét, phỏng chừng không rảnh gõ chữ, vì lẽ đó ngŕy hôm nay cố gắng gő hai hai tiếng...... Đi. 】