Bạch Chỉ phát hiện Chu Thành Đông rõ là người khẩu thị tâm phi, mấy ngày trước còn mắng cô không biết xấu hổ, hiện giờ lại ngang ngược đè cô làm hai lần, hai lần không được, còn muốn làm lần thứ ba.
Cuối cùng Bạch Chỉ bị anh mang về nhà, một chút sức lực cũng không có ngày hôm sau trực tiếp xin nghỉ một ngày, cô chân chính kiến thức sự đáng giận của anh.
Mắt thấy buổi lễ sắp phải cử hành, cô giáo phụ trách rất nóng vội gọi cho Bạch Chỉ mấy cuộc điện thoại, nói là hôm nay phải đến luyện tập, cô đành phải ở nhà nghỉ ngơi một buổi sáng sau đó liền chạy tới trường học.
Thứ bảy là ngày buổi lễ diễn ra, thời gian vô cùng gấp gáp, Bạch Chỉ chuyên tâm tập luyện đem chuyện áo mưa vứt ra sau đầu, nhưng lúc nghỉ ngơi cô sẽ lại nhớ tới, cho nên cô cố ý lấy cớ tập luyện, né tránh Chu Thành Đông.
Chu Thành Đông cho rằng Bạch Chỉ sẽ nguôi giận, nhưng hiện tại hai ngày rồi cũng chưa thấy người đâu, gọi điện thoại thì cô nói muốn tập luyện nên không có thời gian, nhưng nghe ngữ khí kia rõ ràng còn tức giận.
Tính nhẫn nại của anh luôn rất tốt, nhưng từ khi gặp được cô gái này liền trở nên thụt lùi.
Nếu đã biết rõ không thể dễ dàng gặp được cô, Chu Thành Đông liền tính toán đến trường học tìm.
Bạch Chỉ tập luyện rất chuyên tâm, cô vẫn luôn ở phòng múa của trường học, có cô giáo hướng dẫn, bọn họ thuận lợi tập luyện điệu múa. Lúc tan học buổi chiều, Bạch Chỉ đổi quần áo xong đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Chu Thành Đông, nói là anh đã tới cửa phòng múa.
Bạch Chỉ không nghĩ nhiều, cô mở cửa, anh quả thực đã đứng ở bên ngoài.
“Sao người lại tới đây?” Bạch Chỉ chắn ở cửa, bày ra gương mặt không tốt cho anh nhìn.
Hai ngày không gặp, mới vừa gặp mặt cô liền bày sắc mặt cho anh xem, Chu Thành Đông chưa nói cái gì, nhưng ánh mắt trần trụi, ngập tràn ánh sáng nói lên rõ ý nghĩ vô sỉ.
Bày ra sắc mặt cho anh xem, hừ phải thao cô đến xin thua mới thôi.
“Không phải con muốn ta lại đây xem con tập luyện sao.” Chu Thành Đông nói.
“Khoan đã.” Bạch Chỉ tựa hồ cảm thấy được nguy hiểm, cô lùi bước.
Bộ dạng Chu Thành Đông không mảy may ảnh hưởng gì, anh bắt lấy cô, sau đó ôm lấy nói: “Múa nhanh lên, ta muốn xem.”
“Người đừng như vậy!” Bạch Chỉ giãy giụa, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, cô sợ có người đến.
“Ta làm sao? Con nói muốn múa cho ta xem mà.” Chu Thành Đông biết Bạch Chỉ sợ cái gì.
Hiện tại ở trước mặt người con gái non nớt này dường như một chút mặt mũi anh cũng đều không cần.
Chu Thành Đông dùng chân đá lại cửa, anh đè cô ở trên tường, bắt lấy tà váy mạnh mẽ xốc lên, lộ ra hai chân trắng nõn.
“Người muốn làm gì?”
Anh thế mà lại không biết xấu hổ, Bạch Chỉ bắt đầu luống cuống.
“Con nói xem, không chỉ bày ra sắc mặt, cũng không muốn nhảy múa, mẹ nó! Con nói con có phải thiếu thao hay không, nếu đã dám câu dẫn ta thì phải thừa nhận hậu quả.”
Khắc chế như Chu Thành Đông gặp được cô liền trở nên mất khống chế, anh bắt lấy váy kéo xuống quần lót.
“Không được!” Bạch Chỉ giãy giụa, không cho anh đắc thủ.
“Con nói xem, khi con câu dẫn ta con đâu có nghe lời như vậy, đã thử qua hương vị dương v*t rồi nên bây giờ không muốn ăn nữa à?” Chu Thành Đông bắt đầu tháo dây nịt.
Bạch Chỉ thật sự sợ anh điên lên thì cái gì cũng dám làm, ở nơi công cộng như phòng múa mà còn dám móc ra dương v*t.
“Tự con vạch tiểu huyệt ra đi.” Chu Thành Đông nắm cự pháo tím đen cương cứng, một tay anh lấy ra quy đầu lớn, một tay dùng sức đè lại Bạch Chỉ, mặt không biểu tình mà nói.
“Không được!” Chân trái Bạch Chỉ bị anh nâng lên, quy đầu cực lớn chủ động lấp kín miệng âm hộ.
“Hít! Đừng kẹp.” Chu Thành Đông không màng sự giãy giụa của cô, đem quy đầu đè ép ở môi âm hộ, anh bá đạo chọc cho nó mở ra sau đó xâm nhập đến âm đ*o.
“A…” Bạch Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ có người nhìn lén.
Chu Thành Đông mặc kệ Bạch Chỉ giãy giụa như thế nào, anh cắm cự pháo vào, gốc rễ sinh mệnh cao lớn lấp đầy tiểu huyệt, một chút khe hở cũng không có, anh nâng lên một chân khác, hai cái đùi quấn lấy vòng eo, anh nâng lên mông vểnh thọc vào rút ra.
“Ư… Không cần… Quá lớn…” bên trong âm đ*o Bạch Chỉ mỗi một nếp nhăn nếp gấp đều cảm nhận được cự pháo, tinh thần cô vô cùng khẩn trương, khoái cảm hưng phấn gấp bội, cô kẹp chặt tiểu huyệt, siết đến anh ôm cô hung mãnh cắm vào.
Chu Thành Đông chính là muốn để Bạch Chỉ nhận thua, anh thẳng lưng nhiều lần thâm nhập, quy đầu tàn nhẫn hướng bên trong cọ xát, cô gái trong lòng ngực bộ dáng muốn rên lại không dám, làm anh phát hỏa.
“Sâu quá… Nhẹ chút… A ư…” âm đ*o Bạch Chỉ phát trướng, anh cắm vào một hồi phía dưới liền ra nước.
“Có muốn ta thao rách tiểu huyệt con không!” Chu Thành Đông nói, cự pháo cắm sâu, quy đầu đột ngột chọc đến cái miệng nhỏ.
“A… Cha nuôi… Không cần… A…” Bạch Chỉ không biết anh đụng phải nơi nào, quy đầu trong cơ thể chạm vào một chút cả người cô liền mềm nhũn.
“Đây là tâm huyệt của con.” Lúc Chu Thành Đông làm tình lại trở thành một bộ dáng khác, vừa thô tục lại vừa biến thái.
“Không cần chọc… Rất ngứa…” Anh dùng quy đầu liên tục đẩy vào, d*m thủy Bạch Chỉ phun ra từng vệt lớn, nhạy cảm đến mức hoàn toàn không chịu nổi.
Chu Thành Đông thật là một kẻ văn nhã bại hoại, một thân tây trang, còn đeo cà vạt, nhưng lại ôm một cô gái hung ác làm tình, dương v*t tím đen dưới háng cắm trong hoa huy*t, thọc đến môi âm hộ căng ra.
“Người đừng cắm con… A…” Bạch Chỉ không chịu nổi sự cường hãn của anh, cô lên tiếng cầu xin.
Chu Thành Đông bỏ qua lời cầu xin đó, tàn nhẫn xỏ xuyên qua, anh chạm đến môi đỏ, thở hổn hển nói: “Con nói xem là dương v*t ta dài hay là huyệt nhỏ của con nông? Cắm vào đều tới tận gốc.”
“A… Không cần… A… Cắm tới rồi…” Chu Thành Đông lại mãnh liệt đâm vào, Bạch Chỉ ôm chặt tấm lưng anh, toàn thân run rẩy cao trào, kết hợp với chỗ ướt đẫm, đều là d*m thủy.
Quy đầu liên tục chạm đến điểm mẫn cảm, Chu Thành Đông không thành thật xốc lên áo ngực của cô, cặp thỏ ngọc tròn trịa bật ra khỏi, anh lập tức bắt lấy xoa nắn, vòng eo tinh tráng đồng thời tăng tần suất.
“Nói! Là dương v*t dài hay là huyệt nông!” Bạch Chỉ không trả lời, Chu Thành Đông vẫn luôn ép hỏi.
Bạch Chỉ không thể không khuất phục với dâm uy của anh, cô đành phải rên rỉ, đứt quãng trả lời: “A… Cha nuôi… Dương… dương v*t dài… A…”
“Mẹ nó!” Chu Thành Đông bắt lấy mông vểnh dùng sức chọc vào, âm đ*o khẩn trương nháy mắt không kẹp được nên buông ra, quy đầu cọ xát đến mức cô kêu to.
“Mạnh quá… A…” Cặp ngọc đào của Bạch Chỉ theo động tác của anh đánh loạn trên dưới, bụng nhỏ căng chặt, ở trên bụng nổi lên bộ dáng dương v*t dữ tợn.
“Còn tức giận à?” Chu Thành Đông dùng dương v*t ấn chặt cô ở trên tường, anh kịch liệt thọc vào rút ra, hạ thể cô mở rộng, từng luồng d*m thủy phun trên đất.
“Không tức giận… Con… Con không dám…” âm đ*o Bạch Chỉ tê dại đến tận cùng, cô không dám lại chọc anh giận đành để mặc cho anh đùa nghịch.
Chu Thành Đông vừa lòng với đáp án của cô, anh đột nhiên lấp kín môi cô, dùng sức hôn môi.
Cự pháo dưới thân bạo trướng, khi buông ra cánh môi non mềm, Bạch Chỉ đã nhũn ra.
“Bắn… Bắn cho con… Xin người… Ưm…” Bạch Chỉ vô lực kẹp chặt âm đ*o, vốn định kẹp làm anh bắn.
Nhưng Chu Thành Đông đột nhiên lui ra, mắng to một câu, lao tới đâm mấy trăm cái, dương v*t đưa đến chỗ sâu nhất, quy đầu no đủ chấn động bắn tinh.
“Bắn nát huyệt con.” Khi anh bắn tinh luôn là thời điểm yếu ớt nhất, nhưng Chu Thành Đông cố tình phá vỡ giới hạn sinh lý, tốc độ bắn tinh của anh mạnh mẽ, tinh dịch vừa đặc vừa nhiều như hận không thể bắn xuyên qua âm đ*o.
“A… Đ… Đầy…” Bạch Chỉ kêu to, tiếp nhận lần bắn của anh.