Hôm buổi lễ ở trường, Vu Mị cũng tới, Bạch Chỉ đứng ở trên sân khấu, vô cùng khẩn trương.
Chu Thành Đông là khách quý, tự nhiên ngồi ở hàng ghế đầu, anh nhìn chăm chú vào người con gái trên sân khấu.
Cảm nhận được ánh mắt anh, Bạch Chỉ càng khẩn trương, mà khi tiết mục biểu diễn được giới thiệu, cô thật sự rất căng thẳng. Nhưng toàn bộ lo lắng đã biến mất, cô thả mình bay lượn, dáng người duyên dáng khiến anh vì đó mà động lòng.
Chu Thành Đông tưởng rằng cô nói muốn múa chỉ là tham gia chơi, không nghĩ tới nhảy tốt như vậy, động tác múa mị hoặc thu hút toàn bộ lực chú ý của anh.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Vu Mị vì khen thưởng Bạch Chỉ nên đặt riêng một bàn tiệc, mời một đám bạn đánh bài tới ăn cơm.
Trên bàn cơm Vu Mị vẫn luôn cùng những người bạn khích lệ Bạch Chỉ.
Bình thường mẹ nuôi khen cô không ít, Bạch Chỉ tập mãi thành thói quen, chỉ là hôm nay hơi khoa trương, cô ngồi ở trên bàn cơm, không dám nói nhiều lời.
Thỉnh thoảng Chu Thành Đông nhìn về hướng Bạch Chỉ, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới hình ảnh khi múa của cô, hóa ra cô còn có một mặt này, anh cảm thấy rất mới lạ.
Đồ ăn mang lên, Vu Mị gắp cho Bạch Chỉ thật nhiều, Bạch Chỉ không kén ăn nên vẫn luôn ăn hết, không dám cự tuyệt ý tốt của Vu Mị.
Chu Thành Đông đặc biệt chán ghét loại trường hợp này, quá ầm ĩ, anh vốn tưởng rằng chỉ có ba người, không nghĩ tới có nhiều người đến như vậy.
Anh lấy cớ có điện thoại gọi đến để đi ra ngoài hút thuốc.
Bên này Bạch Chỉ nhìn thấy anh đi ra ngoài, bên cạnh Vu Mị thì đang cùng bạn chơi bời đến khí thế ngất trời, nghĩ thầm mình ở lại cũng không làm được gì liền đi theo ra ngoài.
Bạch Chỉ ra tới bên ngoài, cô liếc mắt một cái nhìn thấy anh đứng ở cửa buồng vệ sinh hút thuốc, cô chuyển hướng đi qua.
“Cha nuôi, người có sao không?” Bạch Chỉ sờ soạng bả vai anh một chút, đồng thời mị nhãn như tơ nhìn anh, hồng môi mê người phun ra lời cợt nhả.
Chu Thành Đông vốn dĩ rất bực bội, hơn nữa Bạch Chỉ câu dẫn anh, anh đem tàn thuốc ném xuống đất dập tắt nói: “Sao hả?”
Bạch Chỉ không trả lời, nhưng cô chủ động đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn ánh mắt dâm dãng của cô, Chu Thành Đông theo sau.
Bạch Chỉ đi vào một phòng vệ sinh, Chu Thành Đông nhanh chân đẩy cửa tiến vào.
Hai người nhìn đối phương, ánh mắt cực nóng, xung quanh không khí tràn ngập mùi hormone.
Một tay Chu Thành Đông kéo con gái vào, thở gấp nhiệt khí nói: “Hôm nay khi con ở trên đài biểu diễn ta đều nghĩ muốn thao con.”
“Là nơi này muốn sao?” Bạch Chỉ bắt lấy dương v*t cương cứng của anh, cô ngẩng đầu lên hôn nhẹ cằm anh.
Hai người đều động tình, đặc biệt khi anh móc ra dương v*t, Bạch Chỉ đã chảy nước.
Bạch Chỉ hèn mọn quỳ trên mặt đất ngậm lấy dương v*t, cô tận tình phun ra nuốt vào, miệng cô như chứa được cực hạn, vị tanh tưởi đầy miệng, một lượng lớn nước bọt phân bố khắp nơi.
Chu Thành Đông hưng phấn quá độ, dương v*t tím đen lần nữa trướng lớn, anh chịu không nổi, kéo cô lên, anh ngồi trên nắp bồn cầu, để Bạch Chỉ ngồi ở trên đùi mình.
Bạch Chỉ chủ động xốc lên váy, ngay cả quần lót cũng không gỡ xuống, trực tiếp vạch ra tiểu huyệt, một tay bẻ môi âm hộ, một tay cầm cự pháo cao lớn, để quy đầu ở cái miệng nhỏ.
Bạch Chỉ đã chảy nước, khi quy đầu ma sát môi âm hộ, dính thật nhiều chất lỏng, Chu Thành Đông không có nhịn xuống, phần hông hung hăng hướng lên trên đâm vào, dương v*t liền nhét vào u cốc.
“A… Nhẹ thôi… Hừ… Quá lớn…” Bạch Chỉ ngồi ở trên dương v*t anh, toàn thân cô chỉ có một điểm tựa, cho nên khi anh đang thọc vào rút ra, cô bị chọc đến không dám hô hấp, âm đ*o kẹp chặt lại, mỗi khối thịt mềm đều đang run rẩy.
“Hít! Kẹp quá chặt!” Chu Thành Đông cảm thụ âm đ*o khẩn trương, anh cắm vào toàn bộ, ở tư thế ngồi đâm vào làm quy đầu lập tức chạm tới miệng tử cung.
“A… Không cần đâm bên trong… Quá sâu…” Đôi tay Bạch Chỉ đổ mồ hôi, anh nắm eo nhỏ của cô thọc vào rút ra, cặp mông dẩu cao, lộ ra bên ngoài cự căn thô tráng ngăm đen.
“Đây là nơi nào?” Chu Thành Đông dùng quy đầu cắm vào nghiền nát cái miệng nhỏ đang hút chặt kia, anh tiến vào một lần lại một lần nữa mạnh hơn.
“Hình như là… Ư… Tử cung… A…” Lúc trước Bạch Chỉ có học khóa học sinh lý về kết cấu thân thể nữ, đương nhiên biết anh đâm đến cái gì.
“Tử cung?” Chu Thành Đông là một người đàn ông thành niên, anh thật đúng là chưa nghe nói qua đâm đến tử cung người khác, những trải nghiệm mới lạ đều cảm nhận được ở trên thân thể Bạch Chỉ, anh hưng phấn thọc vào tiểu huyệt, quy đầu đột nhiên chọc cắm tử cung.
“A ư… Cha nuôi… Thật là khó chịu… Người nhẹ chút…” Bạch Chỉ dùng sức kẹp chặt côn th*t, nơi kết hợp phun ra nước theo cự căn thô tráng chảy tới đũng quần, phần hông nồng đậm âm mao ướt đẫm, hai viên trứng no đủ căng chặt lại.
“A… Con kẹp ta đến sướng…” Chu Thành Đông chưa bao giờ có loại khoái cảm này, cái miệng nhỏ kẹp quy đầu mà hút, kích thích anh đến da đầu tê dại, dương v*t to mọng bạo trướng, tần suất thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh.
“Con… A…” Bị anh quá mãnh liệt cắm vào, mông vểnh Bạch Chỉ đong đưa loạn, cặp vú trước ngực cọ trên mặt anh.
Chu Thành Đông tận tình phát tiết tình dục, anh không hề cố kỵ mà thọc vào rút ra, hoàn cảnh chật chội kích thích cảm xúc hai người.
Tư thế như vậy duy trì hơn mười phút, Bạch Chỉ bị làm đến nằm liệt, phía dưới tất cả đều là dâm dịch.
Chu Thành Đông thay đổi tư thế, anh bế cô lên, để cô quỳ gối trên bồn cầu, anh từ phía sau cưỡi, xỏ xuyên đi vào.
“A… Thật mạnh… Lớn… dương v*t lớn…” Bạch Chỉ cao giọng dâm đãng kêu, lại bị anh che miệng lại, thọc vào rút ra càng mạnh hơn, quy đầu không ngừng nghỉ cắm đến tử cung, từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân.
Tiểu huyệt buộc chặt, Chu Thành Đông biết Bạch Chỉ sắp cao trào, anh lao tới, hung hăng bắt lấy mông trắng của cô nói: “Ông đây, muốn bắn vào trong tử cung con.”
Mới vừa nói xong, tinh quan mở rộng ra, quy đầu đặt ở miệng tử cung, từng dòng tinh dịch đặc sệt phun ra va chạm tử cung, liên tục hơn mười cái.
Hiện tại Bạch Chỉ đã bị tinh dịch bắn tới cao trào, cô nằm liệt trên bồn cầu, tiểu huyệt điên cuồng phun ra nước.