Những ngày ở nước ngoài, Ninh Cận cũng gặp bố mẹ vài lần. Nhưng chỉ gặp mà thôi.
Ninh Cận nghĩ, họ chỉ là những người xa lạ mang danh người thân thôi. Anh không biết sở thích của bố mẹ, bố mẹ cũng chẳng biết món anh thích ăn.
Khi ngồi cùng bàn ăn, chỉ có những nụ cười gượng gạo.
“Anh? Anh ơi?”
Anh giật mình, lười biếng đáp một tiếng.
Ninh Uyển hỏi: “Anh gặp bố mẹ chưa? Họ thế nào rồi?”
Ninh Cận không giấu: “Gặp rồi, ăn một bữa cơm. Chẳng nói gì cũng chẳng có gì để nói. Cả bữa chỉ nhìn nhau cười, đến cuối cùng mặt cứng đờ.”
Cô nhóc cười: “Anh vốn liệt mặt mà.”
“Em nói bậy gì đấy.”
Anh hít một hơi, tính toán thời gian: “Mai không phải đi học à? Sao em chưa ngủ?”
“Không ngủ được.”
Ninh Uyển lăn một vòng trên giường: “Mai đi chơi xuân.”
“Ừ, thế chẳng phải tốt sao, khỏi học, được đi chơi.”
“Cũng đúng.”
Ninh Cận dỗ cô: “Ngủ đi.”
Đúng là muộn rồi, Ninh Uyển nhìn đồng hồ, đã mười một giờ. Cô ừ một tiếng, chào tạm biệt Ninh Cận.
Hôm nay Tống Thanh Yến ở lại ngõ Ngô Đồng.
Sáng mai phải đi chơi xuân cùng Ninh Uyển, về ký túc xá sợ sáng không kịp.
Sau khi Ninh Uyển ngủ, anh ghé nhìn một lần.
Thiếu niên dựa cửa, không bước vào.
Phòng tối om, anh chỉ thấy rõ một bóng nhỏ cuộn trong chăn.
Anh vô cớ nhớ lại giấc mơ vừa nãy.
Không biết qua bao lâu, trong phòng có tiếng động, Ninh Uyển trở mình. Tống Thanh Yến chớp mắt, cuối cùng thu lại ánh nhìn, lùi ra ngoài. Đêm tĩnh lặng, anh nằm trong phòng rất lâu mà không ngủ được.
Anh nghĩ: có lẽ vì cơn ác mộng vô cớ ấy.
Chàng trai thở dài, cam chịu ngồi dậy, đi chân trần ra ban công.
Tống Thanh Yến ngẩng đầu, bầu trời đêm nay không có trăng.
…
“Đi xa thế à.”
Ninh Uyển đứng ở trạm xe buýt, hơi lúng túng: “Trời, phiền thật. Đi tuyến 4 đến đường Hải Khẩu rồi chuyển tuyến 7…”
Tống Thanh Yến xoa ấn đường, nhớ lại lúc ăn sáng cô nhóc cắn bánh bao, hào hứng nói muốn đi xe buýt đến điểm tập trung. Thực ra điểm tập trung của trường cách ngõ Ngô Đồng khá xa, đi xe buýt phải chuyển mấy tuyến, rất phiền phức.
Nhưng lúc đó ánh mắt cô nhóc quá sinh động, anh nhìn mà không tìm được lý do từ chối. Thế là mới có cảnh hai người đau đầu ở trạm xe buýt bây giờ.
Anh cười: “Sắp muộn rồi, bắt taxi đi.”
Thiếu niên cúi đầu, khuôn mặt dịu dàng: “Lần sau rảnh rỗi, chúng ta sẽ từ từ đi lại con đường này.”
Ninh Uyển đồng ý, tự thấy mình hơi buồn cười.
Rõ ràng gấp gáp thế, vậy mà cứ khăng khăng đi xe buýt, lằng nhằng mất bao thời gian.
Tống Thanh Yến dẫn cô sang đường đối diện, ở đó dễ bắt taxi hơn.
“Em thấy đi xe buýt từ đây, cảnh trên đường chắc chắn đẹp hơn.”
“Anh Thanh Yến đi chưa?”
Bóng lưng thiếu niên cao lớn: “Chưa, nên mới là cảm giác thôi.”
Anh bỗng dừng bước, quay lại nhìn Ninh Uyển: “Nhưng cảnh từ taxi chắc cũng không khác đâu.”
May mắn là họ bắt xe rất kịp, vừa đứng lại đã có xe dừng.
Ninh Uyển ngồi vào xe mới vô thức phát hiện hình như hôm nay Tống Thanh Yến đổi quần áo. Thời tiết dần ấm lên, hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi trắng đơn giản. Kiểu áo rất phổ biến, gần như thấy ở đâu cũng có. Tống Thanh Yến ít mặc kiểu này, Ninh Uyển không hiểu sao hôm nay anh lại chọn áo này. Nhưng vốn dĩ anh đã thanh tú lạnh lùng, mặc kiểu áo này lại càng hợp.
Cô nhìn một lúc, suy nghĩ bay lung tung.
Cuối cùng trước khi Tống Thanh Yến phát hiện, cô quay ra nhìn cửa sổ.
Cảnh vật ngoài cửa trôi qua nhanh, Tống Thanh Yến chỉ kịp thấy bóng mờ của chúng. Giống như đêm hôm đó, trên đường từ ngõ Ngô Đồng đến bệnh viện hay cơn ác mộng rạng sáng qua. Dường như anh luôn không giữ được gì.
Không kịp, không đuổi kịp cũng không nắm được.
“Bên kia có tiệm kem ngon lắm, em nhất định phải đi ăn thử.”
Không gian trong xe nhỏ, tiếng lẩm bẩm của cô nhóc nghe rõ mồn một.
Tống Thanh Yến quay lại nhìn, không biết Ninh Uyển đang nhìn gì ở ngoài, giả vờ như chưa nói gì.
“Không được, anh trai em dặn rồi. Phải ăn ít mấy thứ đó.”
Mặt Ninh Uyển xị xuống: “Anh, giờ anh trở nên đáng ghét y chang anh trai em.”
Tống Thanh Yến cười, không đáp.
Nhưng khi quay lại nhìn ra cửa sổ, cảnh vật dường như đã khác đi chút ít.
Có lẽ lần này có thể nắm giữ được.
Nắm giữ một vài dấu vết của mùa xuân.
Taxi đến nhanh, nhưng hai người đã mất quá nhiều thời gian ở trạm xe buýt. Dù không đến muộn nhưng họ đã thuộc nhóm đến trễ.
Ninh Uyển đảo mắt nhìn quanh, không thấy Trương Tĩnh.
Cô ấy hiếm khi tham gia các hoạt động tập thể, có lẽ chủ yếu vì vấn đề chi phí.
Đang định thu ánh mắt về, cô chạm mắt với Đồng Niệm An.
Đằng sau Đồng Niệm An là một người phụ nữ trông giàu có, chắc là mẹ cô ta. Đồng Niệm An vô cảm nhìn Ninh Uyển rồi lùi một bước, khoác tay mẹ, lặng lẽ khoe khoang với Ninh Uyển.
Như thể đang khoe rằng hôm nay cô ta được bố mẹ đưa đến.
Ninh Uyển nhíu mày, dời mắt đi.
“Sao vậy?”
Dường như Tống Thanh Yến nhận ra cô gái bên cạnh không ổn, nhẹ giọng hỏi.
Ninh Uyển lắc đầu.
Anh nhìn cô, không truy hỏi nữa.
Chỉ đưa tay tháo mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu Ninh Uyển: “Hôm nay nắng lắm.”
Chiếc mũ hơi rộng với Ninh Uyển, cô đưa tay chỉnh lại: “Anh không đội à?”
“Ừ, đừng để em bị cháy nắng.”
Lần hoạt động này có phụ huynh tham gia, trường cũng không kiểm soát gắt gao. Giáo viên chủ nhiệm chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi để mọi người tự do hoạt động.
Trên bãi cát trắng xuất hiện nhiều gian hàng.
Coi như là một khu vực hoạt động gia đình do trường tổ chức.
Trông rất mới mẻ.
“Ninh Uyển! Đây là anh trai cậu à?”
Mấy cô bạn thân trong lớp vừa được tự do đã xúm lại gần Ninh Uyển. Nói chuyện mà vẫn lén nhìn Tống Thanh Yến.
“Đẹp trai quá, sao trước giờ cậu không nói anh trai mình đẹp thế này.”
“Đúng đấy, hiếm khi nghe cậu nhắc gì luôn.”
“Này này này, các cậu đừng hỏi nữa, tớ hỏi. Anh cậu bao nhiêu tuổi? Bọn tớ có cơ hội không?”
Ninh Uyển không nhịn được, khẽ cười: “Anh trai tớ không yêu đương đâu. Sao các cậu ai cũng mê trai đẹp thế.”
Một cô bạn thở dài: “Chủ yếu là trường mình đâu có ai đẹp trai thế này.”
Nói xong, cô ấy lập tức hỏi tiếp: “Anh cậu thật sự không yêu đương? Thật luôn?”
“Thật đấy!”