Khi ăn bữa tối, Ninh Uyển gọi điện cho Ninh Cận. Bên anh ấy hơi ồn ào, xen lẫn vài câu tiếng Anh mà cô nghe không rõ.
“Hôm nay ở trường thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
Ninh Uyển ngập ngừng rồi tiếp tục nói: “Anh, anh có bao giờ… có bạn bỗng nhiên không chơi cùng mình nữa không?”
Bên Ninh Cận không đáp ngay, hai giây sau, đầu dây bên đó bỗng yên tĩnh. Rồi giọng anh vang lên qua dòng điện: “Vậy nên hôm nay không vui lắm đúng không?”
“Cũng không hẳn.”
Đầu bên kia thở dài: “Cuối tuần này anh xong việc sẽ về. Bây giờ ở nhà là buổi tối đúng không?”
Ninh Uyển: “Vâng, sắp ăn tối rồi. Anh Thanh Yến vừa nấu xong.”
Ninh Cận đáp: “Được, vậy em ăn trước đi, đợi anh xong việc sẽ gọi lại.”
“Vâng.”
Điện thoại ngắt, Ninh Uyển nhìn màn hình tối lại, cuối cùng cất điện thoại vào túi. Cô vào bếp giúp Tống Thanh Yến mang món ăn ra bàn.
Thiếu niên vẫn đeo tạp dề, ánh đèn bếp ấm áp chiếu lên người anh, dịu dàng lạ thường.
“Vừa gọi cho Ninh Cận à?”
Ninh Uyển gật đầu: “Vâng, nhưng anh ấy có vẻ bận lắm.”
Tống Thanh Yến an ủi: “Bình thường thôi, bên đó anh ấy đúng là nhiều việc. Hai người nói gì vậy?”
Anh dừng lại, khẽ cười: “Không nói cũng không sao.”
Ninh Uyển lắc đầu: “Chỉ nói vài chuyện ở trường. Em hỏi anh ấy có bạn nào bỗng không chơi cùng nữa không, nhưng anh ấy không trả lời.”
Cô nhóc cúi xuống nhìn mũi chân, giọng rất nhỏ: “Anh, anh có không?”
“Có chứ.”
Ninh Uyển ngẩng lên, chạm mắt Tống Thanh Yến. Anh đang cầm đĩa, chuẩn bị múc món cuối cùng: “Có nhiều là đằng khác.”
“Hồi học cấp hai, anh có hai người bạn rất thân, ừm… lúc đó có lẽ là rất thân. Hồi ấy làm gì cũng cùng làm nhau, tính cách rất hợp. Sau khi lên cấp ba, một ngày nọ, bọn anh bỗng chia xa.”
Tống Thanh Yến rời mắt, mang món ăn ra rồi tháo tạp dề: “Họ rời xa anh. Lúc đầu anh cũng buồn, không hiểu sao lại thành ra thế. Rồi có người nói với anh, vì anh giành giải nhất trong một cuộc thi.”
“Cuộc thi đó quan trọng với anh và với họ cũng vậy. Không ai chịu nhường nên sau đó bọn anh không nói chuyện nữa.”
Ninh Uyển đặt đũa trước bát đĩa, cả hai ngồi xuống. Cô nhóc nhìn anh: “Vậy… như thế chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Tống Thanh Yến lắc đầu: “Chỉ hơi tiếc một chút thôi.”
“Uyển Uyển, cuộc đời như một chuyến tàu, những người mình gặp là những nhà ga. Chuyến tàu của em sẽ dừng ở mỗi ga nhưng không dừng mãi. Sẽ luôn có chia ly, chỉ là cách thức khác nhau. Vậy nên chẳng có gì đáng tiếc cả, có những người rời đi là định mệnh.”
Canh trong bát còn bốc hơi nóng, Ninh Uyển đưa tay ôm bát: “Anh và anh trai em cũng sẽ rời đi sao?”
Tống Thanh Yến nhìn cô: “Chuyến tàu sẽ không thể dừng mãi.”
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Cả hai không ai động đậy, cuối cùng tiếng thở dài của Tống Thanh Yến phá vỡ bầu không khí trầm lắng.
“Trường em sắp tổ chức đi chơi dã ngoại mùa xuân đúng không?”
Ninh Uyển ngẩn ra: “Sao anh biết?”
Trên mặt Tống Thanh Yến bỗng thoáng qua một cảm xúc mà Ninh Uyển không rõ. Cô không đoán được đó là gì, chỉ thấy đôi mắt chàng trai phức tạp, ẩn chứa nỗi buồn khó nói.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh nhanh chóng che giấu cảm xúc.
“Anh có một đứa em họ học trường em, mấy hôm nay nhắn tin có nhắc đến.”
Ninh Uyển gật đầu, không nghĩ nhiều: “Vâng, sắp đi rồi ạ.”
“Đi đâu?”
“Bờ bển, ở ngoại ô ấy.”
Tống Thanh Yến cười: “Trường có cho người đi kèm không?”
Cô nhóc sững sờ: “Hả?”
Anh giải thích: “Anh chưa từng đến đó nên cũng muốn đi xem. Được đi không?”
Lời này của anh quả thật đầy sơ hở.
Tống Thanh Yến không giỏi nói dối nên lần hiếm hoi nói dối lại lộ rõ. Đương nhiên Ninh Uyển nhận ra, anh cũng lớn lên ở đây, vùng ngoại ô ấy là ký ức tuổi thơ của mọi người.
Ninh Uyển cúi đầu và cơm, gật đầu bướng bỉnh.
“Cảm ơn Uyển Uyển.”
Giọng chàng trai vang lên từ phía trên.
Ninh Uyển không hiểu sao anh cảm ơn cô, chỉ thấy mắt mình cay cay.
Thật ra không phải vậy, nên là cô cảm ơn Tống Thanh Yến.
Cô bỗng nhớ đến một đêm không bật đèn trước đây, Tống Thanh Yến đứng ngược sáng đèn bàn, rất nghiêm túc nói sau này sẽ không để cô một mình.
Anh nói đúng.
Tống Thanh Yến đi chưa lâu thì điện thoại của Ninh Cận gọi lại.
Dường như anh vừa thoát khỏi cơn bận rộn, giọng mệt mỏi: “Câu em vừa hỏi anh, có phải ở trường xảy ra chuyện gì không?”
Ninh Uyển dựa vào ban công, gõ nhẹ lan can: “Vâng, anh, anh biết Trương Tĩnh không?”
“Cô gái hay đi cùng em sau giờ tan học đúng không? Trước đây em còn đứng ra bảo vệ cô ấy nữa đúng chứ?”
“Vâng.”
Ninh Uyển ngừng một chút, tiếng gõ lan can cũng dừng lại.
Cô tiếp tục: “Giờ bỗng nhiên cô ấy chơi thân với đám người từng bắt nạt cô ấy. Còn nói với em vài lời rất tổn thương.”
Giọng cô nhóc nhỏ nhẹ như từ xa vọng lại.
Ninh Cận nghe không rõ lắm.
Cô nói: “Em chỉ bỗng nhiên không biết phải làm sao.”
Cô chỉ không biết phải làm sao.
Ở hành lang căn hộ nước ngoài có người bước tới, cười tươi chào Ninh Cận. Anh ngẩng lên liếc một cái, đáp lại lời chào rồi quay người hít một hơi.
Nhưng anh chưa nói gì, Ninh Uyển đã tiếp lời.
“Em vừa nói với anh Thanh Yến, anh ấy bảo đời người giống như một chuyến tàu. Có người lên thì cũng có người xuống.”
“Cậu ấy nói đúng.”
Ninh Cận nói: “Có những chuyện chúng ta không thể quyết định. Hiện tại em còn nhỏ, gặp chuyện như thế này không biết làm sao là bình thường.”
“Nhưng không sao cả, đây là những trải nghiệm phải có. Rồi có một ngày em sẽ hiểu.”
“Em biết rồi.”
Không khí lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng dòng điện trong điện thoại và âm thanh ồn ào từ phía Ninh Cận.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây.
Anh lên tiếng với giọng điệu quen thuộc, hơi đáng ghét: “Thôi được rồi cô Ninh. Đừng vì mấy chuyện này mà để bản thân buồn bã. Ăn nhiều vào, ngủ nhiều lên. Vài ngày nữa anh về.”
Ninh Uyển cười: “Vậy anh về nhớ mời em ăn một bữa thật to nhé.”
Ninh Cận cũng cười: “Ăn nắm đấm này. Mơ đẹp lắm!”