"Trương Tĩnh, đi thôi."
Đồng Niệm An khoác ba lô lên vai, gõ hai cái vào góc bàn của Trương Tĩnh: "Chuyện chị Hoài Cẩn nhắc sáng nay cậu còn nhớ chứ?"
Trương Tĩnh gật đầu, theo cô ta ra khỏi lớp.
Tô Hoài Cẩn tan học sớm một tiết, giờ đang đứng cùng Trần Tế trên con đường nhỏ đối diện trường, phía sau lố nhố một đám người.
Năm nay trời nóng khác thường, mới đầu tháng năm mà nắng đã gay gắt như muốn thiêu cháy mọi thứ.
Trần Tế ngồi xổm dưới đất một lúc, bực bội không chịu nổi, đưa tay chỉ đại một đứa phía sau: "Đi mua ít kem với nước giải khát về đây."
Tô Hoài Cẩn thì không thấy khó chịu lắm. Cô gái mặc đồng phục, tóc tết cầu kỳ, chăm chú nhìn về phía cổng trường.
Còn hai phút nữa là tan học.
Hôm nay Tống Thanh Yến được giáo sư Lương giữ lại ăn cơm, anh đặc biệt gọi điện cho Ninh Uyển thông báo tình hình, dặn dò đã nhờ cô giúp việc nấu cơm sẵn ở nhà rồi, đợi cô về.
Ninh Uyển vừa thu xếp sách vở vừa cười đồng ý.
Tống Thanh Yến không yên tâm lắm, dặn thêm vài câu rồi mới tắt máy.
"Lớp trưởng."
Cô gái ngẩng đầu, gặp ánh mắt của Trần Tùng Như.
Cậu ta không biểu lộ cảm xúc: "Tôi... có chút việc muốn nhờ lớp trưởng giúp. Trên đường đi học tôi nhặt được một con mèo, không biết chăm sóc thế nào... Cậu có thể giúp tôi một chút được không?"
Ấn tượng của Ninh Uyển với Trần Tùng Như cũng tạm được.
Tuy nghịch ngợm nhưng cũng chưa đến mức như Đồng Niệm An.
Cô kéo khóa cặp lại: "Được thôi, đi nào."
Trần Tùng Như khựng lại, cuối cùng chẳng nói gì, dẫn Ninh Uyển ra cổng trường, rẽ vào con hẻm đã hẹn trước với Trần Tế. Ninh Uyển tưởng cậu ta giấu mèo ở chỗ khuất nào đó.
Mãi đến khi tới cuối con đường, cô mới cảm thấy hơi bất ổn: "Con mèo ở đây à?"
Trần Tùng Như không trả lời.
Ninh Uyển quay đầu theo phản xạ, thấy ngay nụ cười của Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn: "Trùng hợp quá nhỉ, Uyển Uyển."
Trần Tùng Như đứng không xa lắm, Ninh Uyển nhìn cậu ta: "Đây là con mèo cậu giấu à?"
Cậu ta thở dài, im lặng.
"Ninh Uyển, cậu biết tôi ghét nhất điều gì ở cậu không?"
"Tôi cần phải biết sao?"
Tô Hoài Cẩn giơ tay lên, vừa định vả xuống thì bị Ninh Uyển đỡ lại.
Nhưng tránh được một đứa, không tránh được đứa thứ hai.
Chỉ sau hai giây, đột nhiên có người ghì chặt cô rồi Đồng Niệm An từ đâu lao tới. Cái tát không trúng mặt mà biến thành nắm đấm, đập mạnh vào bụng cô.
Đồng Niệm An nổi tiếng tay đấm cực mạnh, trước giờ đánh nhau với con trai trong lớp chưa bao giờ thua.
Thiếu nữ rên nhẹ, cảm giác nơi bị đánh cùng vùng xung quanh nhói lên từng đợt đau buốt.
Tô Hoài Cẩn vỗ vai Đồng Niệm An, thong thả nói tiếp: "Thứ tôi ghét nhất chính là cái miệng của cậu."
Không biết từ lúc nào cô ta đã làm móng, dài và sắc, đính đầy kim cương lấp lánh dưới nắng, chói đến nhức mắt.
"Từ nhỏ đến giờ."
Bàn tay đó đặt lên chỗ vừa bị Đồng Niệm An đánh, Ninh Uyển giật mình, sau đó giãy giụa dữ dội. Tô Hoài Cẩn không hề để ý, cô ta bóp mạnh vào một điểm, siết chặt đến mức nét mặt trở nên dữ tợn: “Đến tận bây giờ, cậu có biết cậu khiến tôi buồn nôn thế nào không?”
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu thấy tôi đẩy người. Lúc đó cậu đã tỏ ra kiêu ngạo.”
Ninh Uyển thở gấp: “Lúc đó tôi có nói gì đâu?”
Tô Hoài Cẩn buông tay, cười lạnh: “Sao nào? Tôi vẫn ghét cậu.”
“Đồ điên.”
Đồng Niệm An đứng bên cạnh, nghe thấy Ninh Uyển nói câu đó liền giáng tiếp một quyền vào mạn sườn bên kia của cô.
Lúc này Ninh Uyển không thốt nên lời, cô cúi đầu thở hổn hển, vài giọt nước mắt lăn dài. Mãi sau cô mới nhận ra đó là nước mắt si.nh lý vì quá đau.
Tô Hoài Cẩn cố tình không để cô dễ chịu dù chỉ một giây.
Cô ta liếc mắt, một đứa đi phía sau lôi tóc Ninh Uyển bắt cô ngẩng mặt lên.
Tô Hoài Cẩn nhìn thẳng vào mắt cô: “Cậu biết không? Lần trước tôi đến lớp cậu tát một cái vào mặt đứa bạn cậu. Tên nó là gì nhỉ? Hình như họ Lâm.”
Ninh Uyển hít một hơi: "Cậu đánh Lâm Chi Hứa!? Cậu đánh cậu ấy làm gì!? Cậu có quyền gì đánh cậu ấy!?"
Cô hiếm khi nào bộc phát cảm xúc dữ dội như vậy.
Tô Hoài Cẩn chưa từng thấy, Đồng Niệm An chưa từng thấy, ngay cả Trương Tĩnh trước đây từng thân với Ninh Uyển cũng chưa từng chứng kiến.
Ánh mắt thiếu nữ đỏ ngầu, giãy giụa không ngừng, giọng khàn đặc nhưng vẫn chất vấn, lặp đi lặp lại câu nói ban nãy: “Cậu có quyền gì đánh cậu ấy—”
“Tôi đánh được cả cậu, sao không đánh được nó?”
Tô Hoài Cẩn dí sát vào, tay vặn mạnh tai cô, khóe miệng nhếch lên: “Tôi đánh nó lần đầu sẽ có lần thứ hai, cũng sẽ đánh cậu lần nữa. Ninh Uyển, cậu nghĩ mình rất chính nghĩa sao? Khi ban đầu bảo vệ Trương Tĩnh hay lúc này đang chất vấn tôi vì bạn cậu?”
“Cậu tỉnh ngộ đi!”
Tô Hoài Cẩn rảnh tay, vỗ mạnh hai cái vào mặt cô: “Cậu chỉ kéo họ xuống vũng lầy mà thôi. Cậu tưởng tôi đánh con bé họ Lâm để làm gì? Là vì cậu. Tất cả đều do cậu.”
"Cậu tưởng ngày xưa đứng ra bảo vệ Trương Tĩnh cậu ta sẽ biết ơn cậu? Những ngày tháng đó của cậu ta sẽ chấm dứt? Chỉ là chúng tôi không muốn tiếp tục nữa thôi, sau này cậu ta đối xử với cậu như vậy cũng là do chúng tôi bảo cậu ta làm."
“Cậu chỉ là một kẻ tự cho mình là đúng, như bây giờ chỉ có thể bị tôi đánh mà không thể phản kháng.”
Ninh Uyển không nói nữa.
Trước mặt cô là rất nhiều người nhưng cô vẫn nhìn thấy Trương Tĩnh đứng ở góc khuất. Nhưng dường như Trương Tĩnh không còn nhút nhát như xưa, cô ta đứng cuối đám đông, ánh mắt đối diện với cô.
Ninh Uyển nhìn cô ta chằm chằm, Trương Tĩnh không hiểu được.
Như là thương xót lại như đang xuyên qua nó để nhớ về điều gì đó.
Chỉ là ánh mắt ấy quá đỗi ưu sầu.
Như một nhân vật chính quyết tâm cứu thế giới đánh bại hết kẻ thù này đến kẻ thù khác, đang lúc tưởng mình là trung tâm vũ trụ thì bị một cú đấm đánh tan tành. Và người đó nói với mình, nhân vật chính chỉ là một NPC.
Một NPC hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Trương Tĩnh vội quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Uyển nữa.
Nhưng quả thực có thứ gì đó đã vỡ vụn.
Tay Tô Hoài Cẩn từ từ trượt xuống, dừng ở eo Ninh Uyển, cô ta luồn vào trong áo, dùng móng tay bấu vào da thịt cô.
"Cậu phải nhớ, dù cậu chơi với ai, người đó cũng sẽ gặp vận rủi hơn cậu. Đồ sao chổi, bố mẹ không cần cậu, anh trai cũng vứt bỏ cậu thì đừng đi hại người khác nữa."
Ninh Uyển giật mình, trở nên phẫn nộ: “Cậu nói bậy!”
Móng tay cắm sâu hơn vào eo cô, gần như đâm thủng da, máu rỉ ra.
Ninh Uyển nhìn thẳng vào Tô Hoài Cẩn, nghiến răng nói: “Cậu nói dối, gia đình tôi không ai bỏ tôi cả.”