Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Chương 37

“Sao bố mẹ cậu lại ở nước ngoài hết vậy?”

Tô Hoài Cẩn thu tay lại, nhận lấy tờ giấy vệ sinh từ tay Trần Tế, lau đi vết máu còn dính trên đầu ngón tay: “Còn anh trai cậu, sao cũng đi nước ngoài rồi? Để lại một mình cậu ở đây.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, bất ngờ đâm thẳng vào trái tim Ninh Uyển.

Cô đứng sững tại chỗ, hơi thở trở nên gấp gáp.

Cô cảm thấy đau đớn khắp người – vết thương ở eo, tóc bị giật mạnh đến đau nhức và cả vết sẹo giấu kín trong lòng bỗng bị người khác lôi ra phơi bày. Thậm chí không có lấy một khoảnh khắc để cô kịp chuẩn bị tinh thần.

Đồng Niệm An cười khẩy: “Đồ rẻ rúng không ai thèm muốn.”

“Tôi phải đi học piano đây.”

Trần Tế tỉnh táo lại: “Được, tôi đưa em đi.”

Tô Hoài Cẩn gật đầu, quay sang hai người đang giữ chặt Ninh Uyển: “Thả cậu ta ra đi, không thì người ta lại tưởng chúng ta bắt nạt người khác mất.”

Nói xong, cô ta còn ném cho Ninh Uyển một nụ cười khiêu khích.

Sau khi họ rời đi, Ninh Uyển mất đi điểm tựa, lập tức ngã ngồi xuống đất. Lúc này cô gái đã vô cùng thảm hại. Cô cúi đầu, đưa tay ôm lấy bụng, nơi vẫn còn âm ỉ đau.

“Đứng dậy đi.”

Trương Tĩnh đứng đối diện cô, chìa tay ra.

Khoảnh khắc ấy bỗng trở nên châm biếm đến tột cùng.

Ninh Uyển không để ý đến cô ta, chỉ nhẹ nhàng xoa chỗ bị thương.

“Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ sao?”

Cô gái ngẩng đầu nhìn Trương Tĩnh, lúc đứng dậy cơ thể vẫn còn hơi lảo đảo: “Tôi chỉ cảm thấy cậu hơi—”

Ninh Uyển dừng lời, lướt qua vai Trương Tĩnh.

Cảnh vật xung quanh lúc này chẳng hề dễ chịu, bóng dáng của mọi thứ đổ xuống bên cạnh họ như muốn giam cầm Ninh Uyển tại đây. Nhưng cô vẫn kiên định bước đi từng bước, từng bước.

Dù cái bóng của chính mình đã bị nhấn chìm từ lâu.

Cô vẫn cứ vô tư lự bước tiếp, cho đến khi cái bóng của mình một lần nữa hiện lên trọn vẹn dưới ánh mặt trời.

Trương Tĩnh quay người nhìn theo bóng lưng cô, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau cô ta mới lẩm bẩm: “Trước đây đều là vì cậu… tôi mới bị bắt nạt. Ninh Uyển, cậu rơi vào tình cảnh hôm nay, đừng trách tôi…”

Hôm nay, khi trở về ngõ Ngô Đồng, trời đã khá muộn.

Dì giúp việc đang ngủ gật trên sofa. Ninh Uyển thay giày, bước tới khẽ vỗ vai dì.

“Ôi, Uyển Uyển về rồi à? Mấy giờ rồi mà giờ mới về thế này?”

Ninh Uyển mỉm cười: “Cháu ở lại thư viện ôn bài với bạn một lúc, quên nhắn tin cho dì. Xin lỗi dì Vương nhé.”

Dì Vương xua tay, đứng dậy khỏi sofa: “Có gì mà xin lỗi chứ. Chưa kịp ăn gì đúng không? Dì đi hâm nóng đồ ăn cho cháu nhé.”

Cô gái nhỏ cười đáp lại, nói rằng mình sẽ lên lầu cất đồ.

Khi đóng cửa phòng, Ninh Uyển mới dám cởi áo ra để xem vết thương.

Chỗ bị véo mạnh ở eo đã bầm tím, trên đó còn loang lổ những vết móng tay lộn xộn, rỉ máu. Vùng bụng bị Đồng Niệm An đánh hai lần cũng đã tím bầm.

Ninh Uyển thở dài, chẳng trách lại đau đến thế.

Cô thay một bộ đồ ngủ, lấy rượu cồn và iod từ trong tủ ra. Cô ngồi cẩn thận trên sàn, nhẹ nhàng lau rửa vết thương.

Cảm giác đau đớn chẳng hề thuyên giảm bao nhiêu, nhưng ít ra cô cũng đã xử lý vết thương.

“Lần trước tôi đến lớp cậu, tôi đã tát bạn cậu một cái.”

Ninh Uyển khép mắt lại, trong đầu chỉ còn vang vọng câu nói của Tô Hoài Cẩn.

Đây đã là lần thứ hai Lâm Chi Hứa bị đánh vì cô.

Và cả hai lần đều là bị tát.

Cô gái đứng dậy, lục trong cặp sách lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Lâm Chi Hứa.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói vui vẻ, tinh nghịch của Lâm Chi Hứa lập tức vang lên: “Sao thế? Nhớ tớ rồi đúng không, Ninh quý phi?”

Có lẽ vì vài giây trôi qua mà không thấy cô trả lời.

Lâm Chi Hứa hỏi tiếp: “Nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi. Sau này cậu đừng đi cùng tớ nữa.”

Lâm Chi Hứa sững sờ: “Cậu nói cái gì thế? Không đi với cậu thì đi với ai? Cậu bị sốt à, sao lại nói linh tinh thế này?”

“Không phải nói linh tinh.”

Ninh Uyển hít một hơi: “Tớ biết chuyện Tô Hoài Cẩn đến lớp tìm cậu rồi.”

“À, ừ. Tớ tưởng chuyện gì to tát, cậu biết thì—”

“Vậy nên cậu sau này đừng đi cùng tớ nữa.”

Lâm Chi Hứa đang cầm cốc nước, bị cắt lời khiến cô ấy bực bội đặt mạnh cốc xuống, phát ra âm thanh lớn: “Không đi với cậu thì tớ đi với ai hả?”

Ninh Uyển đáp: “Đi với ai cũng được.”

“Đây không phải lần *****ên đâu, tớ đã bị bọn họ để ý rồi. Chi Hứa, nếu cậu còn đi cùng tớ, cậu sẽ tiếp tục bị bọn họ bắt nạt. Tớ không bảo vệ được cậu.”

Giọng cô gái lúc này đã có chút nghẹn ngào.

Lâm Chi Hứa nhận ra điều đó: “Ai cần cậu bảo vệ chứ? Tớ lớn thế này rồi, tớ không tự bảo vệ được bản thân sao? Bọn họ để ý cậu là lỗi của cậu à? Ninh Uyển, cậu sợ cái gì chứ?”

“Sợ gì chứ? Bị đánh thì đã sao? Tớ còn chưa nói không muốn đi cùng cậu, vậy mà cậu lại đòi đuổi tớ đi?”

Lâm Chi Hứa tiếp tục nói: “Muốn đuổi tớ đi, cậu từ bỏ ý định đó đi.”

Cô gái ngồi bệt trên sàn, trong phòng chẳng bật đèn. Tối om, chỉ nhờ chút ánh sáng yếu ớt từ điện thoại mới thấy cô ôm lấy đầu gối, dường như sắp khóc.

“Tớ không muốn cậu vì tớ mà gặp xui xẻo nữa, xin lỗi…”

Cô cố kìm giọng nói run rẩy: “Xin lỗi Chi Hứa. Nhưng cậu thật sự đừng đi cùng tớ nữa, cậu không đáng phải chịu xui xẻo vì tớ như thế.”

“Cậu nói nhảm gì thế, tớ bảo cậu nói nhảm đấy. Tớ có xui xẻo gì đâu!”

“Uyển Uyển, ăn cơm nào.”

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Ninh Uyển ngẩng đầu đáp một tiếng, nói rằng mình sẽ xuống ngay.

Cô đặt điện thoại lên tai: “Thế này thôi, Chi Hứa. Xin lỗi, dù cậu không đồng ý, sau này tớ cũng sẽ không đi cùng cậu nữa.”

Lâm Chi Hứa định mắng thêm về cái đầu óc của cô nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút từ điện thoại.

Ninh Uyển không phải người yếu đuối.

Cô ấy nghĩ, và hôm nay, việc Ninh Uyển gọi điện cho mình vào lúc này, nói những lời này, chỉ có thể là vì ai đó đã nói gì trước mặt cô.

Lâm Chi Hứa kìm nén cơn giận, thêm tài khoản của Đồng Niệm An vào danh bạ.

Bên kia không chấp nhận kết bạn, chỉ gửi lại một dấu chấm hỏi.

【Lâm Chi Hứa: Hôm nay cậu đã làm gì Ninh Uyển?】

【Đồng Niệm An: Liên quan gì đến cậu? Bị tát chưa đủ à?】

【Lâm Chi Hứa: Cậu rẻ mạt thế à, lần sau để tôi tát cậu nhé? Cậu đã làm gì Ninh Uyển? Cậu nói gì với cô ấy?】

Nhưng lần này, tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm.

Lâm Chi Hứa xoa xoa thái dương, lại bắt đầu gọi cho Ninh Uyển. Nhưng tối nay, dù cô ấy gọi bao nhiêu lần, số điện thoại ấy vẫn không liên lạc được.

Ninh Uyển hiểu rõ hơn ai hết, thứ thực sự đâm vào lòng cô hôm nay không phải là những vết thương trên cơ thể. Mà là những lời Tô Hoài Cẩn nói ra, những lời về bạn bè, về gia đình cô.

Những lời đã phá nát lớp vỏ bọc mà cô tự tạo ra không chút nương tay.

Cô nằm trên giường, bất lực dùng gối che kín mặt.

Cô không thể phản bác vì tất cả đều là sự thật.

Và chính vì thế cô mới phẫn nộ đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment