Không biết có phải vì muốn bác bỏ những lời nói của Tô Hoài Cẩn và Đồng Niệm An hôm nay hay không, cô cầm điện thoại bấm số gọi cho mẹ mình như bị ma xui quỷ khiến.
Cô hiếm khi gọi điện cho mẹ, càng không bao giờ gọi cho bố.
Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy mình cần phải chứng minh điều gì đó, cũng cần phải nắm lấy một thứ gì đó.
Không biết có phải may mắn hay không, hôm nay điện thoại kết nối rất nhanh. Chỉ có điều giọng của mẹ Ninh nghe mơ hồ như truyền đến từ một nơi rất xa: “Sao thế?”
Ninh Uyển không lên tiếng.
“Ninh Uyển? Có chuyện gì vậy, con bé này?”
Mẹ cô ngừng lại một chút, dường như không để tâm: “Ninh Hải Thiên, đưa lọ giấm cho A Cận đi! Nó thích chấm giấm khi ăn sủi cảo.”
Cô gái sững sờ, trước khi mẹ Ninh kịp nói lần thứ ba, cô đã cúp máy.
Cô gần như có thể hình dung ra cảnh tượng ấm áp, hạnh phúc của gia đình ba người ở bên kia đại dương. Cả nhà quây quần gói sủi cảo, vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có sự tồn tại của cô luôn bị xem nhẹ và lãng quên.
Ninh Uyển ném điện thoại đi nhưng lại phải tự an ủi chính mình.
Không sao đâu, không sao đâu, Ninh Uyển.
Mẹ luôn yêu thương anh trai hơn, sẽ gọi anh ấy là A Cận, sẽ nhớ anh ấy thích ăn gì, không thích ăn gì. Nhưng ngay cả việc con gái bị dị ứng với thứ gì, mẹ cũng quên mất.
Tô Hoài Cẩn nói đúng, cô quả thật không thể phản bác.
Cửa phòng bỗng hé mở một khe nhỏ, ánh sáng ấm áp từ hành lang theo khe cửa len lỏi vào căn phòng tối om của Ninh Uyển. Cô giật mình, ngồi bật dậy trên giường rồi mới nhận ra người đến là Tống Thanh Yến.
Chàng trai ngẩn ra một chút, mở cửa rộng hơn nhưng không bước vào, chỉ đứng ở ngưỡng cửa: “Xin lỗi, làm em giật mình à?”
Ninh Uyển lắc đầu: “Không… Anh Thanh Yến, sao… giờ này anh lại đến?”
“À, vừa tan làm. Nghe dì nói hôm nay tâm trạng em không tốt, anh hơi lo. Nhưng muộn quá rồi nên chỉ ghé qua xem em đã ngủ chưa.”
“Hôm nay không vui à?”
Anh cứ đứng đó nhìn cô, phía sau là ánh sáng. Những tia sáng ấy men theo bóng dáng anh lặng lẽ len vào như muốn xua tan tâm trạng tồi tệ vừa rồi của cô. Ninh Uyển đối diện với ánh mắt anh, trong ánh nhìn của Tống Thanh Yến có chút lo lắng nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng vốn có của anh.
Bất chợt, Ninh Uyển cảm thấy không thể kìm nén những cảm xúc hôm nay nữa.
Hôm nay cô cảm thấy tội lỗi, tuyệt vọng, đau đớn, tức giận, nhưng lại không hề thấy tủi thân. Trước khi gặp Tống Thanh Yến, cô đã nghĩ như vậy. Nhưng sau cú điện thoại vừa rồi, thứ đã hoàn toàn đánh sập cô, anh gõ cửa căn phòng ngập trong bóng tối, mang theo ánh sáng bước vào và hỏi cô rằng hôm nay có vui không vào chính khoảnh khắc này.
Cô bỗng cảm thấy mình chịu một nỗi tủi thân lớn lao.
Biểu cảm của cô gái nhỏ thay đổi quá nhanh, từ đờ đẫn chuyển sang tủi thân rồi những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tống Thanh Yến giật mình, vội bước đến bên cô: “Uyển Uyển.”
“Hôm nay em.”
Ninh Uyển khóc rất dữ dội, hơn bất kỳ lần nào trước đây mà anh từng chứng kiến: “Hôm nay em không vui, anh Thanh Yến. Hôm nay tệ quá.”
Ban đầu chàng trai nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bằng tay.
Một lát sau, anh quay sang bàn học lấy hai tờ giấy vệ sinh, tiếp tục lau nước mắt giúp cô: “Hôm nay làm sao vậy? Bị thầy cô phê bình? Hay cãi nhau với bạn? Hay là người không khỏe?”
Ninh Uyển nói: “Bụng em đau lắm, thật sự rất đau. Đau quá…”
Khi khóc, cô luôn không phát ra âm thanh, không như những đứa trẻ khác, khóc lóc ầm ĩ, khiến trời đất rung chuyển. Ninh Uyển chỉ nức nở nhưng lại rơi từng giọt, từng giọt nước mắt, nhiều đến đáng sợ.
Càng như vậy càng khiến người ta cảm thấy xót xa.
Tống Thanh Yến khẽ nhíu mày, cảm xúc giữa đôi lông mày là sự lo lắng mà chính anh cũng không nhận ra, một cảm xúc chưa từng có: “Vậy anh đi lấy túi chườm nóng cho em, để lên bụng chườm một lúc được không? Lát nữa uống thêm ít nước nóng?”
Khi con người rơi vào trạng thái bất lực, họ luôn muốn níu lấy một điều gì đó.
Ninh Uyển cũng không ngoại lệ.
Cô không trả lời Tống Thanh Yến, chỉ đưa tay ra, bất ngờ ôm lấy eo anh. Cô vùi mặt vào áo anh.
Cô gái quỳ ngồi bên mép giường như một chú thú nhỏ lông xù không nơi nương tựa, cứ thế ôm lấy anh, khóc rất lặng lẽ. Thứ duy nhất khiến người ta nhận ra cô đang khóc rất đau lòng có lẽ chỉ là bờ vai run rẩy và bàn tay siết chặt lấy áo anh.
Tống Thanh Yến nghĩ: nên đẩy cô ra.
Nhưng anh không làm vậy, anh chỉ vươn tay, vuốt nhẹ tóc cô từng chút từng chút một.
Giọng nói dịu dàng của chàng trai vang lên trong căn phòng.
“Không sao đâu, anh ở đây. Anh sẽ ở bên em nên có gì cứ nói với anh nhé, Uyển Uyển. Anh ở đây.”
Dường như anh cũng nhận ra, cô không chỉ đau lòng vì cơn đau bụng.
Nhưng anh cũng cảm nhận được, hiện tại cô chưa muốn nói về vấn đề đó.
Vì thế anh chỉ nói không sao, rằng anh đang ở bên cô.
Một lát sau, cuối cùng Ninh Uyển cũng phát ra những âm thanh khóc khe khẽ.
Khi cô còn rất nhỏ, từ lúc bắt đầu có ký ức về bố mẹ, dường như khóc đã là một sai lầm. Cô sẽ khóc lớn vì làm mất một con búp bê hay vì ngã đau.
Nhưng điều đó sẽ làm phiền bố khi đang làm việc, cũng khiến mẹ trở nên cáu kỉnh.
Khi Ninh Cận không ở nhà, bố mẹ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó chịu rồi hỏi cô có gì mà phải khóc. Ninh Uyển không hiểu câu hỏi đó.
Nhưng ở nhà trẻ, mỗi khi các bạn nhỏ khóc, bố mẹ họ luôn ôm họ vào lòng, dịu dàng dỗ dành bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
Về sau, bố mẹ càng ngày càng ít về nhà.
Có vài người thân sẽ đùa với cô bé Ninh Uyển rằng, chính vì cô khóc to như thế mà bố mẹ bị cô làm cho bỏ đi.
Họ không muốn về nữa vì lúc nào cô cũng khóc.
Dù lúc đó ông bà và Ninh Cận luôn đứng ra che chắn cho cô, những lời nói ấy vẫn không tránh khỏi khắc sâu một dấu ấn trong lòng Ninh Uyển.
Cô dần trở nên không thích khóc, dù có khóc cũng cố kìm nén âm thanh.
Ninh Uyển không biết mình đã kìm nén bao lâu, chỉ là đến một lần sau này, cô phát hiện ra mình đã không còn khóc thành tiếng nữa, cũng không dễ dàng rơi nước mắt nữa.
Đương nhiên Tống Thanh Yến không biết những chuyện này.
Anh chỉ cảm thấy xót xa cho Ninh Uyển của khoảnh khắc này.
Bàn tay chàng trai vỗ nhẹ lên lưng cô, từng cái, từng cái dịu dàng như cách những phụ huynh ở nhà trẻ dỗ dành con mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Ninh Uyển cũng bình tĩnh lại.
Cô cũng nhận ra mình đã giữ Tống Thanh Yến trong tư thế thế nào, cô gái nhỏ ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng buông tay ra.
Tống Thanh Yến lại không thấy có gì không ổn, anh cúi xuống lau sạch khuôn mặt cô: “Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi ạ…”
“Vậy có đói không? Còn đau bụng không?”
Ninh Uyển gật đầu.
Tống Thanh Yến lại xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Xuống nhà đi, anh nấu cháo cho em. Làm ấm bụng một chút, được không?”