Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Chương 40

Không biết có phải vì chuyện trên diễn đàn đã đủ khiến Ninh Uyển cảm thấy chán ghét hay không mà hai tuần nay Tô Hoài Cẩn cũng không giở trò gì để gây thêm rắc rối. Nói cho cùng cũng chỉ là những cuộc thảo luận sôi nổi trên diễn đàn mà thôi. Cũng không có ai ngốc đến mức công khai bàn tán to tiếng trước mặt, thỉnh thoảng có người xì xào sau lưng bị nghe thấy, Lâm Chi Hứa chỉ cười rồi cùng Ninh Uyển cho qua chuyện. Ninh Uyển không muốn để tâm đến những việc này, cô cố gắng để bản thân vui vẻ hơn và điều đó ít nhiều cũng tốt. May nhờ có người bạn như Lâm Chi Hứa, Ninh Uyển mới không tự trói buộc chính mình.

“Hôm nay tớ đi sớm một chút nhé, không đi cùng cậu đâu. Hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, tớ phải về nhà chuẩn bị trước.”

Ninh Uyển gật đầu, ngả người ra sau: “Vậy cậu thay tớ chúc cô sinh nhật vui vẻ nhé rồi về nhà nhớ cẩn thận.”

Lâm Chi Hứa vỗ nhẹ vào lưng cô: “Oke oke, đừng lo.”

Khi chuông tan học vang lên, Lâm Chi Hứa phóng đi nhanh như chớp. Ninh Uyển ngẩng đầu lên chỉ kịp thấy bóng lưng cô ấy biến mất ở cửa lớp, cô gái im lặng hai giây. Cô nghĩ: Lâm Chi Hứa nên đi thi Olympic với tốc độ này. Thế nào cũng giành được huy chương vàng.

Cổng trường luôn đông đúc, phụ huynh và những học sinh ra sớm đứng ở bên đường hoặc đối diện, chờ những người còn chưa kịp ra. Khi cô ấy đứng chờ đèn giao thông, một người cao lớn bất ngờ đứng bên cạnh. Lâm Chi Hứa không để ý lắm, cúi đầu nhắn tin cho mẹ.

“Lâm Chi Hứa.”

“Hả?”

Người đó cười khẽ, vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Chi Hứa, kéo cô ấy đi về phía bên kia: “Tìm đúng người rồi.”

“Khoan đã.”

Lâm Chi Hứa sững sờ, giãy giụa lùi lại: “Anh là ai? Tìm tôi làm gì? Đợi đã, thả ra.”

Người đó không trả lời. Sức mạnh giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, cô ấy dùng hết sức cũng không thoát ra được. Ngược lại còn bị kéo vào một con ngõ. Gần trường có rất nhiều con ngõ, Lâm Chi Hứa tạm thời không nhận ra đây là ngõ nào. Cô ấy vừa định lấy điện thoại báo cảnh sát thì bị người đàn ông đó hất mạnh vào tường. Cơn đau ở lưng ập đến ngay tức khắc. Gã bước tới giật lấy điện thoại của Lâm Chi Hứa, ném mạnh sang một bên khiến nó vỡ tan. Sau đó gã quay lại nhìn cô. Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, Lâm Chi Hứa cảm thấy mình dần dần không nghe thấy gì nữa. Cô không nói được gì, trong miệng chỉ toàn vị máu tanh.

“Sao Chi Hứa vẫn chưa đến?”

Trương Xuyên ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu không biết à?”

Chiếc đồng hồ treo trong lớp đã gần chỉ đến số 2, Ninh Uyển nhìn mấy lần rồi mới lắc đầu, đáp lại Trương Xuyên: “Biết gì? Từ hôm qua tớ gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy không nghe. Nhắn tin cũng không trả lời…”

“Tớ nói cậu phải bình tĩnh trước đã…”

Trương Xuyên nuốt nước bọt: “Không biết Lâm Chi Hứa đã chọc giận ai, hôm qua ra khỏi cổng trường bị đánh. Tối qua mới phát hiện cậu ấy nằm trong ngõ, đã được đưa đi cấp cứu.”

Lời này lọt vào tai, Ninh Uyển gần như không thể thở nổi.

“Cậu nghe được ở đâu?”

Trương Xuyên thở dài: “Tớ ở gần đó nên biết. Ngoài hai đứa mình chưa ai biết cả. Ê ê, cậu đi đâu thế?”

Cô gái không để ý đến cậu ấy, bước thẳng ra cửa lớp. Trương Xuyên không biết Lâm Chi Hứa đã chọc giận ai nhưng Ninh Uyển thì biết.

Lúc này Tô Hoài Cẩn đang đứng ở cửa lớp nói chuyện với người khác, trên tay ôm hai quyển sách, cả người trông vô cùng dịu dàng. Ninh Uyển nhìn cô ta, ngay khoảnh khắc sau đã lao tới đẩy Tô Hoài Cẩn vào tường. Hiếm khi cô gái có hành động như vậy. Tô Hoài Cẩn bị bóp cổ, ép sát vào tường nhưng vẫn bình tĩnh. Nhìn vẻ mặt Ninh Uyển chẳng khác gì lúc ở trong ngõ, khi cô nghe tin mình đã đánh Lâm Chi Hứa, Tô Hoài Cẩn khẽ cong môi cười nhẹ.

Ninh Uyển nhìn thấy: “Chuyện của Chi Hứa, có phải cậu làm không?”

Giọng Tô Hoài Cẩn rất khẽ, chỉ hai người họ nghe thấy. Cô ta nói: “Đúng thế, đồ rẻ rúng.”

Mấy cô gái đứng gần Tô Hoài Cẩn lúc nãy bừng tỉnh, bắt đầu hét lên, chạy tới can ngăn. Ninh Uyển không để tâm. Cô siết tay mạnh hơn, kéo Tô Hoài Cẩn ra khỏi tường rồi đ.è xuống đất: “Sao cậu dám! Tô Hoài Cẩn, sao cậu dám làm thế!”

“Chi Hứa đã làm gì cậu! Sao cậu đối xử với cô ấy như vậy!”

Tô Hoài Cẩn không chống cự được, mắt ngân ngấn nước. Bị Ninh Uyển đè, cô ta ho khan vài tiếng: “Cậu nói gì… nói gì cơ? Chi Hứa là ai?”

Càng lúc càng nhiều người tụ tập ở hành lang. Mấy nam sinh lao tới kéo hai cô gái ra. Ninh Uyển nhìn Tô Hoài Cẩn đứng ở phía đối diện, giả vờ yếu đuối: “Lần tới cậu còn động đến Chi Hứa, tôi sẽ đánh chết cậu. Tôi sẽ đánh chết cậu.”

Tô Hoài Cẩn lắc đầu: “Cậu nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không biết Chi Hứa mà cậu nói là ai. Cậu tức giận vì chuyện trên diễn đàn à, Ninh Uyển… Đừng giận nữa…”

“Quá đáng thật, Tô Hoài Cẩn có làm gì đâu.”

“Đúng thế, vừa lao vào đã đánh Tô Hoài Cẩn làm tôi sợ chết khiếp. Sức mạnh kinh khủng thật, nhìn cổ Tô Hoài Cẩn kìa.”

“Những bài trên diễn đàn đâu phải Tô Hoài Cẩn đăng, đúng là điên.”

Giám thị đến rất nhanh, đứng giữa đám đông ra lệnh giải tán. Sau đó ông đưa Ninh Uyển và Tô Hoài Cẩn về văn phòng, kéo ghế cho cả hai ngồi rồi mới lên tiếng hỏi tình hình.

“Đánh nhau ở hành lang, chuyện này là thế nào?”

Giám thị là một người hói đầu, trước đây Lâm Chi Hứa từng đặt biệt danh cho ông là ‘giám thị Hói’. Ninh Uyển ngồi im, cúi đầu. Như đã quyết tâm điều gì, cô nói rất khẽ: “Tô Hoài Cẩn đã đánh Lâm Chi Hứa.”

Giám thị Hói thở dài, miệng vẫn lải nhải dạy dỗ: “Tôi đã tìm hiểu kỹ rồi. Ninh Uyển, chuyện của bạn Lâm Chi Hứa mà em nói không liên quan đến Tô Hoài Cẩn. Đó là người ngoài trường làm, còn là kẻ tái phạm. Chỉ tình cờ gặp Lâm Chi Hứa, cảnh sát đã vào cuộc điều tra.”

“Chuyện này không liên quan gì đến trường hay học sinh trong trường.”

Ông đứng dậy, đi đến máy nước, rót chút nước nóng vào cốc thủy tinh: “Hôm nay Tô Hoài Cẩn cũng không đánh lại. Lát nữa tôi sẽ gọi phụ huynh của hai em đến xem xử lý thế nào. Dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì.”

Tô Hoài Cẩn vẫn xoa cổ mình: “Thầy ơi, thầy có thể gọi bố em đến được không ạ? Mẹ em mà thấy em thế này sẽ lo lắm, làm phiền thầy rồi…”

Giám thị Hói xua tay: “Được, cổ em có sao không? Có cần đến phòng y tế không?”

“Không cần đâu ạ, cũng chẳng có gì.”

Ninh Uyển nghiêng đầu nhìn Tô Hoài Cẩn, cô ta nở nụ cười ngọt ngào: “Không sao đâu, Ninh Uyển chỉ quá lo cho bạn mình thôi. Em hiểu mà, cũng không trách cậu ấy. Nếu bạn em gặp chuyện như thế em cũng sẽ rất tức giận.”

“Nhưng.”

Cô ta ngừng lại, giọng có chút tủi thân: “Em không biết tại sao cậu ấy lại tìm đến em…”

Bình Luận (0)
Comment