Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Chương 41

“Xin chào, có phải phụ huynh của Ninh Uyển không ạ? Tôi là giáo viên của em, em ấy xảy ra chút chuyện ở trường, không biết anh chị có thời gian đến một chuyến không?”

Trên hồ sơ trường học, số điện thoại phụ huynh mà Ninh Uyển điền là của mẹ cô.

Lời của Giám thị Hói theo luồng không khí lạnh trong phòng lọt vào tai, Ninh Uyển chỉ lặng lẽ lắng nghe. Gần như không cần nghĩ, cô cũng đoán được câu trả lời của mẹ.

Chúng tôi đang ở nước ngoài, không rảnh để quan tâm.

Từ tiểu học đến giờ, cô không nhớ nổi bố mẹ đã tham dự họp phụ huynh bao nhiêu lần, chắc chỉ khoảng hai hoặc ba lần.

Giám thị ngẩng đầu nhìn cô, thở dài: “Không sao, không sao. Vậy anh chị xem trong nhà còn ai rảnh, nhờ người đó đến một chuyến nhé?”

“Được, tôi sẽ đợi.”

Điện thoại bị cúp, ông lại bắt đầu gọi cho phụ huynh của Tô Hoài Cẩn.

Thời gian trôi qua rất chậm, không biết bao lâu sau, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

Ninh Uyển bắt đầu đoán xem người đến sẽ là ai, là giáo viên khác hay bố của Tô Hoài Cẩn? Hay là một trong những cô chú của cô ta?

“Mời vào.”

“Xin làm phiền.”

Là Tống Thanh Yến.

Cô đoán sai hết, người đến là Tống Thanh Yến.

Anh đeo ba lô, tóc rối bù, có lẽ vì vội vàng đến đây.

Mũi Ninh Uyển cay xè, cô kìm nén cảm xúc, khẽ nói: “Anh… xin lỗi.”

Xin lỗi, vì luôn làm phiền anh.

Tống Thanh Yến bước tới, đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ: “Không sao.”

Nói xong, anh chào giám thị: “Chào thầy, em là anh trai của Ninh Uyển.”

Lúc này, bố của Tô Hoài Cẩn vẫn chưa đến, cũng không thể để không khí cứ căng thẳng mãi. Giám thị khách sáo vài câu với Tống Thanh Yến, lấy cốc rót cho anh một ly nước. Sau đó ông kể lại sự việc một cách ngắn gọn.

“Cơ bản là vậy, lát nữa khi bố của Hoài Cẩn đến, hai bên phụ huynh trao đổi một chút xem xử lý thế nào.”

Tống Thanh Yến gật đầu, Ninh Uyển ngồi bên cạnh anh.

Cô gái cắn môi, cả trái tim như đang lơ lửng.

Hồi nhỏ cô cũng thường gây rắc rối, trèo cây hái ngói, bị ông bà mắng cũng chưa từng cảm thấy thế này. Cô có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng mình và cũng đại khái biết mình đang sợ điều gì.

Sợ Tống Thanh Yến nghĩ cô là một đứa trẻ hư.

Sợ Tống Thanh Yến cảm thấy cô phiền phức rồi không quan tâm đến cô nữa.

Ninh Uyển khẽ động tay, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tống Thanh Yến. Ánh mắt chàng trai lướt qua, dừng lại trên bàn tay cô, không nói gì. Một lúc sau anh vươn tay, đặt lên tay cô, vỗ nhẹ an ủi hai cái.

Điện thoại văn phòng bất ngờ reo lên, giám thị đi nghe máy, là bố của Tô Hoài Cẩn.

Giọng người đàn ông trầm ổn: “Thật sự xin lỗi, tôi đang có một cuộc họp khẩn cấp, không thể đến được. Trợ lý của tôi chắc sắp đến rồi, thầy cứ nói chuyện với cậu ấy.”

Gần như ngay khi cúp máy, trợ lý đã xuất hiện ở cửa.

Tô Hoài Cẩn liếc nhìn, khẽ chào: “Chú Đống.”

Người trợ lý gật đầu: “Cô chủ.”

Anh ta bước tới, bắt tay giám thị: “Chào thầy, tôi là Từ Đống, trợ lý của Tô tổng. Thầy có gì cứ nói với tôi.”

Giám thị không nói gì nữa, chỉ kể lại sự việc.

Nước trà nóng hổi, Tống Thanh Yến lên tiếng: “Chuyện này là lỗi của chúng tôi. Thầy xem giờ có tiện không? Chúng tôi sẽ đưa em ấy đi kiểm tra xem có vấn đề gì không.”

Sắc mặt Từ Đống trầm xuống: “Cô chủ nhà chúng tôi đã thành ra thế này, đi bệnh viện là xong sao?”

Chàng trai lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa: “Chú hiểu lầm rồi. Ý tôi là trước tiên đưa em ấy đi kiểm tra vì đã bị thương. Còn những việc sau đó, chúng tôi sẽ làm theo ý nhà chú.”

“Thế cậu…”

“Chú Đống.”

Tô Hoài Cẩn ngắt lời: “Đi bệnh viện thôi. Nhà mình còn cần bồi thường gì nữa không?”

Cô ta nhìn Tống Thanh Yến: “Cứ đưa tôi đi kiểm tra là được, không cần gì khác. Dù sao tôi và Ninh Uyển cũng coi như bạn bè, không cần phải nói những chuyện đó.”

“Cậu là bạn bè của ai.”

Lời Ninh Uyển nói không mang nhiều cảm xúc nhưng nếu ngẫm kỹ, có thể cảm nhận được chút tức giận.

Tống Thanh Yến ở bên cô lâu như vậy, cũng hiểu Ninh Uyển khá rõ. Bình thường, đừng nói là nghe cô dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác, ngay cả những giọng điệu không tốt cũng hiếm khi nghe thấy. Huống chi hôm nay lại là lời nói sắc nhọn như vậy.

Từ Đống sững sờ: “Cô bé này nói chuyện kiểu gì thế?”

“Cô chủ nhà chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cô, còn nghĩ cô là bạn, sao cô lại như vậy?”

Tống Thanh Yến nhíu mày, định lên tiếng nhưng bị Ninh Uyển kéo lại.

Cô ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Từ Đống: “Chú hiểu lầm rồi, tôi sẽ không làm bạn với loại người như cô ta.”

“Phiền thầy viết giấy xin nghỉ để em và anh trai đưa Tô Hoài Cẩn đi kiểm tra.”

Giám thị gật đầu, lấy giấy xin nghỉ từ ngăn kéo để hai cô gái ký tên.

Ông chép miệng, cảm thấy hai người này thật sự không hợp nhau.

Nhưng so với bạn cùng trang lứa, cả hai lại tỏ ra quá trưởng thành.

Ra khỏi cổng trường, tin nhắn của cuối cùng Lâm Chi Hứa cũng được trả lời. Ninh Uyển không do dự nhiều, đến bệnh viện nơi Lâm Chi Hứa đang nằm cùng Tô Hoài Cẩn.

Cô đi theo Tống Thanh Yến, đưa Tô Hoài Cẩn đi kiểm tra trước.

Kết quả ra nhanh chóng, bác sĩ xem qua rồi nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da trông hơi đáng sợ, bôi thuốc là được.

Trong lúc hai người lớn đi lấy thuốc, hai cô gái đứng ở một bên.

Ninh Uyển nhìn người qua lại trong sảnh bệnh viện: “Cậu còn muốn đi kiểm tra nữa không?”

Tô Hoài Cẩn cười nói: “Cậu sợ tôi kiện cậu à?”

Ninh Uyển thậm chí chẳng buồn nhìn cô ta: “Tôi chỉ thấy cậu thật đáng ghét.”

“Ninh Uyển.”

Tô Hoài Cẩn ngồi xổm xuống đất: “Sau này cậu phải cẩn thận một chút. Ngày tháng của cậu sẽ không dễ chịu đâu.”

“Câm miệng.”

Lấy thuốc xong, Từ Đống đưa Tô Hoài Cẩn đi. Tống Thanh Yến tiễn họ xong, định mở miệng hỏi Ninh Uyển rốt cuộc là chuyện gì.

Dù giám thị nói Ninh Uyển động tay trước, anh vẫn cảm thấy chắc chắn phải có lý do nào khác.

Nhưng anh chưa kịp hỏi vì Ninh Uyển đã lên tiếng trước.

Cô nhìn anh, nói muốn đi thăm một người.

Tống Thanh Yến ngẩn ra hai giây rồi đi theo cô.

Cô gái nhỏ dẫn anh đi vòng vèo, cuối cùng dừng trước một phòng bệnh, gõ cửa rồi bước vào.

Lâm Chi Hứa đang nằm đó.

Chân phải cô ấy bị bó bột, tay trái cũng quấn băng gạc. Trên mặt còn vài vết thương.

Ninh Uyển hít một hơi, bước đến bên cô ấy: “Sao chỉ có mình cậu?”

“Mẹ tớ có việc, ra ngoài một lát. Lát nữa sẽ về.”

Lâm Chi Hứa nhìn cô: “Sao tự nhiên lại đến? Không phải đi học à?”

Ninh Uyển nắm tay phải cô ấy, lắc đầu: “Tớ xin nghỉ, muốn đến thăm cậu. Chi Hứa…”

Cô hít thêm một hơi, giọng run run: “Xin lỗi…”

“Có gì mà xin lỗi, ngốc ạ. Không phải lỗi của cậu, Uyển Uyển, lần này cậu không được nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa biết chưa?”

Tống Thanh Yến không vào, trong phòng bệnh không có ai khác. Hai cô gái cũng không giấu giếm, Lâm Chi Hứa khẽ lắc tay hai người đang nắm: “Không được nói mấy lời tự trách mình không bảo vệ được tớ nữa.”

“Gần đây tớ không đến trường được, cậu cẩn thận với Tô Hoài Cẩn và Đồng Niệm An nhé. Đừng để bị bắt nạt biết chưa? Không cần lo cho tớ, cũng không được nói không chơi với tớ nữa.”

Bình Luận (0)
Comment