Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Chương 44

“Chị không quan tâm gần đây em làm gì, lập tức dừng lại ngay.”

Ở đường Lâm An có không ít gia đình giàu có, trời đã vào hè. Trần Tế đổi giày ở cửa, thong thả bước vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một que kem.

“Từ bao giờ đến lượt chị quản tôi?”

Người phụ nữ liếc anh ta.

“Em cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng liên lụy đến chị và bố.”

“Liên quan gì đến chị?”

Bao bì que kem bị xé ra, ném vào thùng rác.

Trần Tế tựa vào cạnh bếp.

“Cổ phần nhà mình có liên quan gì đến chị?”

Một người giúp việc đứng cạnh người phụ nữ, cúi người rót cho cô ta một tách trà đen. Cô ta gật đầu, không nhìn Trần Tế, nhàn nhạt nói.

“Em không biết à? Tuần trước bố đã chuyển cổ phần sang tên chị rồi.”

“Loại bại hoại như em ở nhà ăn không ngồi rồi chị không ý kiến. Nhưng nếu em còn gây ra chút chuyện gì, đừng hòng mang họ Trần nữa.”

Que kem bị cắn hai miếng bỗng bị ném mạnh xuống đất, Trần Tế tiến lên hai bước, chỉ vào cô ta.

“Tôi thấy lão già Trần Bình này già rồi nên đầu óc cũng hồ đồ! Chuyển cổ phần cho loại người dan díu với anh trai mình như chị!”

Câu nói sau là điều cấm kỵ trong nhà họ Trần, giờ bị Trần Tế thẳng thừng lôi ra khiến ngay cả người giúp việc cũng giật mình run rẩy.

Người phụ nữ vốn bình tĩnh khép mắt lại, đứng dậy khỏi sofa.

“Em im miệng! Em nghĩ chị không biết anh cả chết thế nào à?”

Cô ta hít một hơi, ép mình bình tĩnh.

“Mọi chuyện em làm trước đây chị biết hết. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.”

Nói xong, cô ta xách túi trên sofa rồi bỏ đi.

Trần Tế vẫn đứng tại chỗ, một lúc sau mới cười khẩy, tức đến phát run.

Cơn giận không có chỗ trút, cuối cùng đổ lên tách trà đen.

Trần Tế ngồi xuống sofa.

“Cô còn rót trà đen cho chị ta, trà này rẻ lắm à mà rót cho chị ta? Chị ta uống được một ngụm chưa?”

“Khó khăn lắm cô cả mới về một lần…”

“Chị ta chết cùng Trần Quan Nam trong vụ tai nạn thì tốt hơn!”

Lời chị gái nói không được anh ta để tâm, công tử ăn chơi ở đường Lâm An - Trần Tế vẫn cứ làm theo ý mình.

Đến ngày thi tháng, không biết anh ta nghĩ gì, nhất quyết đòi đưa Trần Tùng Như đi. Xe chạy qua hết đèn giao thông này đến đèn giao thông khác, tay Trần Tế gõ không ngừng trên vô lăng.

Trần Tùng Như thở dài.

“Anh, anh muốn nói gì thì nói đi.”

Trần Tế sờ mũi.

“Hôm nay em đừng đi thi tháng, anh đã nói với Tô Hoài Cẩn, hôm nay sẽ xử lý Ninh Uyển…”

“Không được.”

Thiếu niên ngắt lời.

“Chị Tiểu Bắc nói rồi, gần đây không được đi cùng anh.”

“Chị ta bị điên à.”

Trần Tùng Như nói.

“Chị ấy nói có lý, anh nên nghe lời chị Tiểu Bắc.”

Cậu ta dừng lại, nhớ đến chuyện cũ từ bao nhiêu năm trước.

“Chuyện của anh Quan Nam năm đó đúng là lỗi của anh. Anh, khi nào rảnh thì xin lỗi chị Tiểu Bắc tử tế đi.”

Xe dừng lại, Trần Tế vô cảm.

“Cút cút cút.”

Hôm nay thời tiết không tốt, từ sáng khi ra khỏi nhà đã mù sương như sắp mưa. Tống Thanh Yến nhìn một lúc, trước khi Ninh Uyển ra ngoài, nhét một chiếc ô vào ba lô cô.

“Lát nữa anh phải đi dự hội thảo, không đưa em được. Trên đường cẩn thận, đến trường nhắn tin cho anh.”

Ninh Uyển gật đầu, Tống Thanh Yến xoa tóc cô, tiễn cô gái nhỏ lên xe rồi lại nói.

“Hôm nay thi tháng, cố lên nhé. Đừng căng thẳng.”

Ninh Uyển vươn tay vỗ vai anh hai cái.

“Anh cũng đừng căng thẳng, anh Thanh Yến, tạm biệt.”

Hôm nay cổng trường rất đông, Ninh Uyển không để tài xế lái vào nữa. Cô xuống xe, nhắn tin cho Tống Thanh Yến báo đã đến trường rồi tự mình đi vào.

Trần Tế đứng không xa, chặn đường cô.

Mấy người vây tới lôi kéo, cứ thế kéo cô đi.

Trước đây Ninh Uyển từng bị Tô Hoài Cẩn đối xử như vậy vài lần nhưng lần này khác. Không có Tô Hoài Cẩn mà là vài gã đàn ông lạ mặt, cao lớn, lực lưỡng.

Không hiểu sao cô bỗng nghĩ đến Lâm Chi Hứa vẫn đang nằm viện, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Cô cắn môi, ép mình không phát ra tiếng.

Mấy gã đưa Ninh Uyển lên xe, Trần Tế ngồi cạnh cô.

“Sợ à?”

Ninh Uyển không lên tiếng.

Trần Tế cười khẩy.

“Hôm qua có phải cô đá Hoài Cẩn một cái không?”

Thì ra vẫn là người của Tô Hoài Cẩn.

Người đàn ông bên cạnh vung tay, có kẻ giật ba lô của Ninh Uyển xuống, tiện thể ném luôn điện thoại trong túi cô sang một bên.

Trần Tế liếc nhìn.

“Ngồi đây một lúc, lát xuống xe tôi thay Hoài Cẩn trả lại một cú.”

Lần đầu cô gái nhỏ đối mặt với cảnh này, đương nhiên sợ đến chết khiếp.

Ninh Uyển ngồi trên ghế, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi dâng lên từng đợt, nghĩ rằng chẳng mấy chốc mình sẽ vào bệnh viện làm bạn với Lâm Chi Hứa.

Lại tự thấy mình vô tư, đến lúc này còn nghĩ được trò đùa địa ngục.

Trần Tế như kẻ lắm lời, miệng không ngừng.

Ninh Uyển chẳng nghe lọt được mấy chữ.

Không biết bao lâu sau, cửa xe mở ra. Vài người kéo cô xuống, lôi vào một con ngõ.

Gã đàn ông nhìn cô, tò mò.

“Sao không khóc?”

“Đổi lại là người khác sớm đã khóc lóc gọi cha gọi mẹ. Cô can đảm đấy.”

Ninh Uyển vẫn không nói.

Chỉ có chân run, tay cũng run.

Một gã bên cạnh đưa cây gậy gỗ, Trần Tế nhận lấy chỉ vào người phía sau.

“Dựng máy quay cho tốt. Ghi đẹp chút, lát cho Hoài Cẩn xem, để cô ấy hả giận.”

Ninh Uyển đoán được anh ta định làm gì, bắt đầu giãy giụa dữ dội.

Cảnh trước mắt bỗng trùng lặp với lần Tô Hoài Cẩn đánh cô trong ngõ không lâu trước. Cô vẫn luôn không thể thoát được.

Cây gậy được Trần Tế cầm, vung hai cái, dứt khoát đánh vào bắp chân cô.

Vừa đau vừa hận.

Ninh Uyển bị đánh mạnh, chân gần như khuỵu xuống nhưng bị người bên cạnh giữ lại, kéo đứng lên.

Thế là cú tiếp theo rơi vào chân còn lại.

Khác với Tô Hoài Cẩn, cô ta thích đánh vào mặt rồi véo eo, đấm bụng. Nhưng sức của con gái chẳng bao nhiêu, Ninh Uyển nhắm mắt cũng chịu được.

Nhưng Trần Tế là một gã trai vừa ngoài hai mươi.

Sức mạnh và thủ đoạn tàn nhẫn hơn Tô Hoài Cẩn rất nhiều.

Ninh Uyển chỉ cảm thấy đau, đau đến mức muốn ngất đi.

Cây gậy bị anh ta ném sang một bên, lúc này Ninh Uyển mới nhận ra sau lưng anh ta còn có một người phụ nữ.

Cô ta ăn mặc gợi cảm, tóc uốn sóng lớn, môi tô son đỏ.

Cô ta cười tươi, bước tới.

“Cô gái này xinh thật đấy, vậy mà cậu cũng ra tay được.”

Đám người này là dân xã hội, đi theo Trần Tế bao nhiêu năm, đã sớm rèn thành tính không biết sợ trời sợ đất. Làm chuyện này cũng quen tay.

Người phụ nữ dập điếu thuốc, vươn tay kéo áo khoác của Ninh Uyển.

Bình Luận (0)
Comment