“Tôi! Mẹ! Kiếp! Ông! Nội! Cậu!”
Giọng của Chu Châu vang lên như sấm, không biết anh ấy cầm cây chổi từ đâu, đập thẳng vào trán Trần Tế rồi đá một phát đẩy người phụ nữ đứng trước mặt Ninh Uyển ra.
Anh ấy xuất hiện đột ngột như siêu nhân trong phim hoạt hình mà Ninh Uyển xem hồi nhỏ, đến cứu dân thường bị quái vật đánh tan tác.
Chu Châu quay đầu nhìn Ninh Uyển.
“Tống Thanh Yến sắp đến rồi. Đừng sợ.”
“Anh…”
Anh ấy nói nhanh như tua gấp đôi, Ninh Uyển chưa kịp hỏi gì, Chu Châu đã tuôn hết.
“Hôm nay anh đến đây tìm người, Tống Thanh Yến nhắn tin bảo em không đi thi tháng. Cậu ấy bảo anh qua tìm em. Anh vừa gọi điện cho cậu ấy, chắc giờ cậu ấy chạy đến bốc khói luôn rồi.”
Chu Châu xắn tay áo.
“Bọn khốn này dám đánh em, anh đánh chết chúng.”
Trần Tế bị ăn một gậy, còn đang ngơ ngác, đám tay chân của anh ta cũng như bị tốc độ nói kinh hoàng của Chu Châu làm cho hoảng.
Dù đã hai mươi mốt tuổi, anh ấy vẫn như học sinh trung học, ngây ngô đến khó tin.
Cây chổi trong tay Chu Châu xoay một vòng, anh ấy hét lớn.
“Lại đây, lũ cháu ngoan! Ông đây là vua quyền anh Bắc Kinh, không đánh chết tụi mày thì không phải người!”
Trần Tế: …
“Thằng điên từ đâu ra.”
Chu Châu cười khẩy.
“Ông nội mày phái tới dạy dỗ mày.”
Mặt Trần Tế đen lại, xoa chỗ vừa bị đánh.
“Ông nội tao chết lâu rồi, chờ tao xử mày đây.”
“Lại đây, cháu ngoan.”
Chu Châu đáp, không quên kéo Ninh Uyển ra sau.
“Trốn kỹ vào.”
Ninh Uyển xoa lưng, nhất thời không biết đây là chiến trường khốc liệt hay cuộc cãi lộn trẻ con ở nhà trẻ.
Nhưng Chu Châu đúng là có bản lĩnh.
Như thật sự biết võ, anh ấy cầm cây chổi đánh cho đám người của Trần Tế chạy tán loạn. Cộng cả Trần Tế, bọn họ chỉ có bốn năm người, giờ mỗi người đều mang vài cục u trên đầu.
Trần Tế còn nhiều hơn vài cục.
Anh ấy định chửi tiếp thì tiếng còi cảnh sát vang lên.
Chu Châu cười hì hì.
“Cháu ngoan, chạy không thoát đâu.”
Nói xong, anh ấy tự đập mạnh vài cái vào người rồi ngã lăn ra đất, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Cả đám Trần Tế nhìn mà ngơ ngác.
“Mày làm gì vậy! Mày vu oan người ta à!”
Chu Châu không quan tâm, vừa khóc vừa hét.
“Vu oan gì chứ? Năm người tụi mày đánh tao với em gái tao, tao làm sao đánh lại được! Lưng tao, bụng tao đau quá…”
Trần Tế gây rối bao năm, lần *****ên gặp kiểu người này.
Cảnh sát đến gần, anh ta mới hoàn hồn.
Đi cùng cảnh sát là Tống Thanh Yến.
Chu Châu vẫn gào.
“Cảnh sát, đỡ tôi với, tôi không đứng dậy nổi… Bị đánh đau quá, tụi nó chuyên đánh vào bụng tôi, giờ đau lắm.”
Tống Thanh Yến liếc anh ấy, hai ánh mắt chạm nhau, Chu Châu khẽ nhướng mày. Anh thở phào, bước đến bên Ninh Uyển, cẩn thận nhìn cô từ đầu đến chân.
“Bị thương không? Bị ở đâu?”
Cảnh vật thay đổi quá nhanh, Ninh Uyển bất ngờ bị hỏi, trả lời rất thật thà.
“Bắp chân bị đánh mấy cái… lưng cũng thế… chỉ đau thôi…”
Chu Châu nghe thấy, hét to với viên cảnh sát bên cạnh.
“Đồng chí nghe rồi chứ, tôi vừa đến đã thấy cô em này bị bọn họ bắt nạt. Định chạy ra giúp ai ngờ cũng bị đánh, tụi nó ra tay ác lắm.”
Miệng Tống Thanh Yến mở ra rồi khép lại.
Lời nói lăn qua một vòng nhưng anh không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng chỉ còn lại tự trách.
Nếu hôm nay anh đích thân đưa cô đưa đến trường, chắc đã không xảy ra chuyện này.
Vẻ mặt chàng trai quá rõ ràng, Ninh Uyển nhìn ra.
Cô vươn tay kéo vạt áo Tống Thanh Yến.
“Không sao đâu.”
Tống Thanh Yến không nói, chỉ nhìn cô một cái rồi dời ánh mắt xuống, dừng ở bắp chân cô.
Đôi quần đen dính chút đất.
Chắc là từ cây gậy.
Vài giây sau, chàng trai dời mắt đi, giọng trầm xuống.
“Xin lỗi.”
“Không phải lỗi của anh, chuyện này bất ngờ mà…”
“Uyển Uyển.”
Anh ngắt lời, mang theo chút cố chấp.
“Xin lỗi.”
Là lỗi của anh, là anh không bảo vệ được em.
Một viên cảnh sát chen vào.
“Cô bé không sao chứ? Chúng ta về cục trước nhé?”
Việc lập hồ sơ ở cục cảnh sát khá rườm rà, cả nhóm được đưa đi điền thông tin cá nhân. Sau đó hai viên cảnh sát đi cùng Chu Châu và họ đến bệnh viện giám định thương tích. Đám người của Trần Tế bị tạm giữ, chờ kết quả.
Một viên cảnh sát quen biết Trần Tế, từng giam anh ta một hai lần, giờ thấy anh ta lại bị đưa vào, thở dài.
“Lần trước ra chưa được hai tháng à? Lại bị đưa vào rồi.”
Trần Tế không đáp.
Bác sĩ kiểm tra cho Ninh Uyển là một phụ nữ, rất dịu dàng. Bà cẩn thận xem xét cô từ đầu đến chân rồi ra ngoài nói chuyện với Tống Thanh Yến và viên cảnh sát đi cùng.
“Tổng thể không có gì nghiêm trọng, chỉ là bắp chân và lưng có vài vết bầm. Chắc bị đánh bằng gậy hay thứ gì đó, về nhà bôi thuốc, nghỉ ngơi là được.”
Bà liếc vào phòng khám, cô gái đang mặc lại áo khoác.
“Nhưng tôi thấy trên người cô bé còn vài vết thương cũ như dấu móng tay. Về hỏi cô bé xem ở trường có bị bắt nạt không. Phải chú ý hơn, đây không phải chuyện nhỏ.”
Tống Thanh Yến gật đầu đồng ý.
Anh bỗng nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi Ninh Cận gọi điện, nói vở của Ninh Uyển bị người ta vẽ bậy mấy câu bẩn thỉu. Rồi lần anh đến ngõ Ngô Đồng thăm cô.
Ninh Uyển khóc đau lòng như thế.
Lúc đó anh còn tưởng vì chuyện bố mẹ.
Giờ nghĩ lại, có lẽ chủ yếu là vì bị bắt nạt.
Tống Thanh Yến xoa lông mày, bỗng cảm thấy bất lực.
Ninh Uyển mặc xong áo khoác rồi bước ra, dường như cô gái nhỏ không có vẻ gì buồn bã, còn gọi anh.
“Anh Thanh Yến.”
Như… Tống Thanh Yến nghĩ, như đã quen rồi.
Quen với việc luôn như vậy.
Viên cảnh sát vỗ vai anh.
“Vậy là không sao rồi, đưa em gái về đi. Khi có kết quả tôi sẽ thông báo. Quan tâm em gái nhiều hơn nhé.”
Trên đường về cùng Tống Thanh Yến, Ninh Uyển chỉ cảm thấy hơi nặng nề.
Không phải cảm giác sợ hãi, cô cảm nhận được Tống Thanh Yến đang kìm nén cảm xúc của mình.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng giọng chàng trai vang lên.
“Đau không?”
Ninh Uyển lắc đầu.
“Không đau ạ.”
“Uyển Uyển, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi nhé. Anh ở cùng em, được không?”
“Vâng.”
“Có gì muốn nói với anh không?”
“Giờ thì chưa ạ.”
Cô vẫn không chịu nói.
Ninh Uyển cúi đầu, lại lên tiếng.
“Em chưa nghĩ ra… nên bắt đầu từ đâu.”
Tống Thanh Yến đáp.
“Không sao. Khi nào nghĩ ra, nhất định phải nói với anh. Đừng tự mình giấu nữa, bên cạnh em đâu phải không có ai.”
Anh nói.
“Anh ở bên em mà.”