Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 56

Cuộc đời từ khi hai mươi tuổi của Lâm Khanh đến nay, nếu được báo chí viết ra, chỉ sợ sẽ ghi được thành một cái phóng sự dài đến hàng chục tập.

Nói ra được nhận định này, Hà Anh cảm thấy mình không sai. Tính ra, từ lúc ấy đến giờ, người bên cạnh Lâm Khanh nhiều nhất chính là cô. Từ khi mẹ và em gái của anh mất. Mối quan hệ càng thêm thân tình, gần gũi. Cả hai cũng không phải hoàn toàn chỉ là trợ lí nghệ sĩ bình thường, mà còn có thể coi như bạn bè, quen biết nhau từ thời còn sinh viên. Chính vì thế, nên cô là người duy nhất biết được rất nhiều bí mật về anh.

Năm đó, Hà Anh tròn hai mươi tuổi. Tình cờ quen biết với Lâm Khanh là do vài lần cô đến Nhạc Viện thăm bạn mình cũng học ở khoa Thanh Nhạc cùng với anh.

Hai mươi năm trước, nếu chỉ nhìn mà không nghe Lâm Khanh cất giọng, có đánh chết cũng không ai nghĩ anh sẽ trở thành một ngôi sao. Bề ngoài thanh tú yếu ớt, ăn mặc giản dị, tiền trong túi thiếu đến độ cứ vài ba tháng sẽ phải rời nhà trọ ra bờ hồ ngồi tạm một đêm. Cái duy nhất nổi bật là giọng hát có thể khiến người nghe không dừng lại nổi dù chỉ một giây. Lần đầu gặp nhau, Hà Anh cũng từ giọng nói này mà nhớ ngay tên anh trong cả một đám người đông đúc. Dù vậy, một thời gian dài, hai bên cũng chưa từng chạm mặt thân thiết với nhau.


Cho đến một lần, Lâm Khanh vô tình cứu mạng Hà Anh.

Đêm đó, khi đi thăm bạn mình trở về, Hà Anh không hiểu sao lại đụng mặt phải một lũ đầu gấu. Một cô gái trong túi không có tiền bạc, gia cảnh tầm thường, lại thêm một bộ mặt xinh đẹp mơn mởn thì tất nhiên rằng ai cũng sẽ lập tức nghĩ đến chuyện kia.

Lúc ấy, Hà Anh bị nhét giẻ đầy vào miệng, tay cũng bị trói, không có cách nào có thể vùng vẫy tri hô. Quần áo trên người cũng đã bị lột đến nửa hở nửa kín. Ngay thời khắc cô nghĩ là xong rồi, không biết thấy Lâm Khanh từ đâu đi ngang, liền ngẩng lên nhìn bằng ánh mắt cầu khẩn, trong miệng không ngừng ưm ưm a a. Anh nhận ra cô, tất nhiên dù thế nào cũng phải tìm cách giúp. Dù vậy, thứ làm Hà Anh thấy sợ hãi chính là phương thức giải quyết của Lâm Khanh.

Ban đầu, anh ta giả bộ nhập hội với bọn chúng, điệu bộ chân thật đến độ chính cô cũng bị lừa theo. Sau cùng, nhân lúc hai tên kia còn đang say mồi ôm ấp cô, anh từ đằng sau dùng gậy gỗ quật ngã tất cả. Lâm Khanh trông thanh mảnh gầy gò nhưng sức lực thực ra không thua gì sắt đá. Đánh cho hai tên kia phủ phục dưới mặt đất vẫn không thôi. Chưa hết, khi đã hạ được người, anh còn dùng gậy quật túi bụi lên thứ giữa hai chân của bọn chúng. Hà Anh nghĩ mình đã nghe thấy tiếng gãy răng rắc ở đâu đó, lòng thầm cảm thương dù có giữ được, thì nửa đời sau hai kẻ kia sợ rằng cũng không thể nào tiếp tục làm đàn ông.


Sau khi xong xuôi, Lâm Khanh mới đi đến cởi trói cho Hà Anh. Vẻ mặt bình tĩnh ẩn hiện trong bóng tối của anh suýt nữa làm cho cô hoảng sợ bỏ chạy. Anh không nói nhiều, giải cứu cô xong liền lập tức cầm túi bỏ đi, chỉ ném lại cho cô một câu đơn giản.

"Hôm nay tôi làm thế cũng vì cứu cô, đừng nói cho ai cả! Sau này có gì cần, cứ đến tìm tôi."

Anh bạn Nguyễn Lâm Văn Khanh này có thể rất tốt, nhưng chắc chắn không phải là một người ôn hòa.

Đó là những suy nghĩ nảy ra trong đầu Hà Anh lúc ấy. Tuy vậy, cô cũng không quá quan tâm. Điều quan trọng nhất là người ta chính là ân nhân vừa mới cứu mạng mình. Sau chuyện ấy, hai người cũng đột nhiên thân thiết hơn, thậm chí còn từng làm cho bạn cô nảy ra ý nghĩ nghi hoặc họ có quan hệ không bình thường. Cô cũng không để ý lắm, chỉ thắc mắc rằng tại sao bao lâu trong trường mà Lâm Khanh không hề yêu đương với ai. Khi loáng thoáng đoán ra tính hướng của anh, cô cũng không nghĩ ngợi gì cả.


Không bao lâu sau, anh ra trường, nhưng vì không tiền, không thế lại không chút quan hệ nên cuộc sống cứ mãi bấp bênh. Hàng tháng trời, anh chỉ có thể đến bán giọng trong mấy quán cafe ca nhạc rẻ tiền. Mãi rất lâu sau mới từ từ nổi lên.

"Hà Anh, tôi nghe nói cô học ngành quản lí sự kiện, hay về làm quản lí cho tôi đi! Tôi học thanh nhạc, cô học quản lí, vừa đủ để hợp lại thành một cặp đó."

"Anh đang tỏ tình với tôi?"

"Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ thích cô. Nhưng lời đề nghị này, là thật lòng."

Không ngờ chỉ sau vài câu nói đùa vui ấy, Hà Anh vừa ra trường lại cứ thế về làm quản lí cho Lâm Khanh. Giữa tình cảnh ấy, ai cũng nói cô bị điên, khi đâu lại về làm trợ lí cho một thằng ca sĩ quèn tính ra thân thế còn kém hơn cả mình, đã vậy còn chưa hề thành danh. Sự đào thải kinh khủng của nền giải trí, dù không phải người trong ngành cũng sẽ biết, nên ai cũng cảm giác kẻ như Lâm Khanh dù có tài năng cũng rất khó lòng có thể ngoi lên. Tuy vậy, tất cả bọn họ đều nhầm. Chỉ ít năm sau đó, tên tuổi của anh đã vượt xa bất cứ ai.
Quá trình này diễn ra như thế nào, đến giờ Hà Anh vẫn không thể quên được.

Khi cô về làm quản lí, đại diện cho Lâm Khanh, anh hẵng còn là một ca sĩ chuyên đi hát cho mấy quán bar. Thi thoảng lắm mới có vài buổi diễn ngắn ngủi với vai trò mang tính quần chúng góp vui trong nhà hát. Hơn nữa, là một người mới, lại không có ai nâng đỡ nên cũng luôn bị người ta chèn ép trước sau. Ngay lúc có cơ hội lớn, liền phải cúi mình nhường lại cho một tên khả năng kém hơn mình nhưng lại có cơ to.

Hà Anh quả thực muốn bái phục sự nhẫn nhịn của Lâm Khanh khi ấy. Thời khắc người ta cắt hợp đồng của anh, anh một câu kêu cũng không nói ra, làm cho người đi theo anh là cô cũng không khỏi cảm thấy khó chịu. Ai dè, không hiểu làm thế nào mà Lâm Khanh ở sau lưng giở trò được với âm thanh của kẻ kia. Ngay trong màn trình diễn, âm nhạc đột nhiên có vấn đề, bằng chứng kẻ đó hát nhép bị lộ ra.
Không ai biết Lâm Khanh trước đó đã phát hiện ra kẻ kia hát nhép nên mới cố tình khiến cho nhạc đang phát trên sân khấu đột nhiên bị ngưng. Lỗi kĩ thuật âm nhạc bỗng dưng tắt giữa chừng, đối với nhiều nghệ sĩ không phải chuyện gì lớn nhưng lại lộ ra mọi khuyết điểm về chất giọng đối với kẻ không có khả năng. Tiết mục đầu tiên trong sự nghiệp bị biến thành trò cười, tất nhiên không phải chuyện gì hay ho cho lắm. Người tổ chức bị nhà tài trợ là một hãng đĩa nổi tiếng khiển trách một hồi sau đó nói một nói hai nằng nặc đòi đổi người.

Hợp đồng với hãng đĩa kia, cuối cùng lại được chuyển qua tay Lâm Khanh. Nghe nói đích thân ông chủ nghe giọng anh trong đoạn thu âm được phát lại trước đó, liền không ngần ngại mà muốn gặp mặt nghe thử.

Hà Anh cảm thấy vô cùng thắc mắc vì vốn dĩ đoạn ghi âm kia sau khi phần trình diễn bị cắt bỏ, đáng lẽ phải bị vứt ra xó nào rồi mới phải. Sao giờ này còn có ở đây? Dù vậy, cô cũng không cần phải hỏi, vì nụ cười bí ẩn của Lâm Khanh sau đó, đã nói lên tất cả.
"Tôi không làm gì cả. Nếu bản thân cậu ta có thực tài, không hát nhép không đi cửa sau thì chắc chắn cũng sẽ không vướng vào chuyện kia."

Tiếng thầm thì của Lâm Khanh khi ấy rất nhẹ, tựa như cơn gió thổi qua dưới đám mây xa. Hà Anh khi biết chuyện, trong lòng cũng không biểu lộ gì, thậm chí còn cảm thấy có chút mừng vui. Người kia vốn dĩ đâu có hiền lành như vẻ bề ngoài. Một người đàn ông đi lên từ nghèo khó, sau lưng còn có một mẹ và một đứa em gái phải chăm lo, chắc chắn sẽ không thể không có toan tính riêng. Như vậy, cũng tốt, ít nhất cô biết được mình không đi theo nhầm một kẻ nhu nhược đần độn, bất kì lúc nào cũng có thể để cho người ta đè đầu cưỡi cổ.

"Đúng vậy, anh Khanh, anh vốn dĩ không làm gì cả."

--------------------------

Sau ngày hôm ấy, sự nghiệp của Lâm Khanh tựa như một bước tiến lên. Anh không bùng nổ danh tiếng như nhiều nghệ sĩ khác. Trái lại, là chậm chạp mà chắc chắn đi lên. Hà Anh rất hiểu điều này. Trong giới giải trí, nếu không có người bảo kê chắc chắn, thì tốt nhất mọi thứ nên từ từ kín kẽ. Lâm Khanh không gây thù chuốc oán với ai, nên cũng không phải đề phòng bất cứ ai. Trong một số tranh chấp, nếu không quá lớn, anh cũng sẽ tự mình lui xuống. Điều này khiến cho Hà Anh vô cùng khâm phục. Trong mắt cô, người có tài lại biết cách cư xử như vậy, chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ đi được đến đỉnh cao.
Một thời gian sau khi tốt nghiệp, Lâm Khanh tìm được hãng đĩa riêng.

Không lâu sau đó, anh phát hành ca khúc đầu tay, trở thành hiện tượng mới trong giới trẻ.

Im hơi lặng tiếng một thời gian, truyền thông lại lác mắt khi thấy anh xuất hiện trong một hội nghị âm nhạc hàn lâm.

Từ dưới chân đi lên đỉnh tháp, không lạ gì khi sau đó Lâm Khanh bỗng trở thành một thần tượng trong mắt các đàn em khóa sau ở Nhạc Viện lúc bấy giờ.

Đúng như dự tính, ít năm sau đó, Lâm Khanh đã đi đến được vị trí đứng đầu làn sóng âm nhạc. Tên anh đầy rẫy trên mặt báo, show diễn rất nhiều, nhạc cũng được phát tràn lan ở khắp nơi. Rất nhiều nơi sẵn sàng hét giá đến tiền triệu chỉ để anh xuất hiện vài phút trong đêm diễn của mình. Nên nhớ hai mươi năm về trước, sáu số 0 thực sự là một con số rất to. Công việc của Hà Anh vì thế mà vô cùng bận rộn. Mọi người trong giới cũng vì thế mà dần quen mặt, nể trọng, biết tên cô. Tất cả, tựa như một giấc mơ.
Ngày cô lấy chồng, Lâm Khanh đích thân đem đến một bông hồng đỏ rực, đã thế còn tự mình đứng trên sân khấu hát đến hết đêm. Trong trí nhớ của Hà Anh vẫn còn lưu lại sâu sắc hình ảnh của Lâm Khanh năm ấy. Người ấy đứng trên sâu khấu, tươi trẻ và tỏa sáng như những ngôi sao. Hà Anh ở bên Lâm Khanh lâu năm, vốn dĩ đã dành cho anh tình cảm gần như là tình thương và kính trọng. Cô đã ngỡ tháng năm sau sẽ mãi là như vậy, thuận buồm xuôi gió mà qua đi. Cho đến khi người ấy xuất hiện.

Khi kẻ ấy xuất hiện, Hà Anh biết kiếp nạn thật sự của cuộc đời Lâm Khanh, lúc ấy mới thật sự bắt đầu.

Năm Lâm Khanh hai mươi tư tuổi, trong một lần đi dự tiệc, anh vô tình chạm mặt với Nguyễn Hoàng, con trai cả của đại gia bất động sản Nguyễn Khiêm. Hà Anh lúc ấy không biết nhiều về người này, chỉ nghe phong phanh hắn ta là một công tử ẩn mình đã lâu và vừa mới từ nước ngoài trở về đã khiến cho người trong giới một phen nháo nhào tan tác.
End chap 56

Bình Luận (0)
Comment