Trong các buổi ghi hình tiếp theo, Tống Ôn Ngôn rõ ràng cảm nhận được thái độ của ê-kíp chương trình đối với cô đã thay đổi.
Ban đầu, vì cô có cửa sau được vào chương trình, có người e dè với thân phận của cô nên đối xử với cô rất tốt. Nhưng qua hai tập, màn thể hiện của cô không có gì nổi bật, ánh mắt chú ý cũng dần chuyển đi.
Hiện tại, dường như mọi thứ đã quay trở lại như lúc ban đầu, thậm chí cô còn thu hút mọi người hơn trước.
Đang cảm thấy khó hiểu, Tô Miên tranh thủ lúc nghỉ ngơi ngắn kéo cô vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại chụp phía sau tai cô.
"Chị làm gì thế?"
Tô Miên đưa điện thoại cho cô: "Tự mình xem đi."
Tống Ôn Ngôn nhìn thoáng qua màn hình, ban đầu cô ngây ra, sau đó nhận ra vấn đề, mặt liền đỏ bừng.
Tô Miên thấy phản ứng của cô thì đoán cô chắc chắn không biết, liền trêu chọc: "Chậc, dấu hôn của Tổng giám đốc Tiêu thật khác biệt mà~"
Tống Ôn Ngôn vội vàng xóa bức ảnh trong điện thoại: "Chị có mang phấn nền không ạ? Đưa cho em dặm một chút."
"Có." Tô Miên đưa cho cô, vì Tống Ôn Ngôn không nhìn được nên đành phải nhờ cô ấy giúp dặm phấn.
Dấu hôn đậm màu, phải dặm một lớp phấn dày mới che được.
Tô Miên cười không ngớt: "Em biết không, sáng nay lúc ê-kíp gõ cửa, người mở là Tiêu Nhiên đấy."
Tống Ôn Ngôn ngẩn ra: "Em tưởng là nhân viên khách sạn."
"Sao vậy được, bạn trai em đang vội vã tuyên bố chủ quyền đấy."
Tô Miên thu dọn phấn nền: "Ra ngoài thôi, nay là tập cuối rồi, hy vọng mọi việc sẽ suôn sẻ."
Tống Ôn Ngôn gật đầu.
@ a i k h i e tTập ba của
30 Ngày Nơi Hoang Dã được ghi hình tại sa mạc.
Nhiệm vụ của các khách mời là tìm được ốc đảo trong sa mạc, ai đến đầu tiên sẽ thắng.
Trong hành trình không thiếu các màn hợp tác, phản bội, rồi lại hợp tác để tăng phần hấp dẫn.
Dù chương trình có tên
30 Ngày Hoang Dã, nhưng thực tế thời gian ghi hình không dài đến vậy, chỉ là phần hậu kỳ sẽ biên tập thành 30 ngày.
Các đội khởi hành theo lịch trình được quy định, trên đường có thể gặp gỡ các đội khác.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên đã gặp được Lăng Sơ và Dương Bạch.
Bốn người quyết định đi cùng nhau, Tô Miên và Dương Bạch đều là ngôi sao, từng hợp tác nhiều lần trong chương trình nên đã có chút tình cảm đồng đội, vì vậy cả hai rất cố gắng để tạo điểm nhấn cho chương trình.
Tống Ôn Ngôn và Lăng Sơ đi sau.
Lăng Sơ mở lời: "Hôm nay, chuyện Tổng giám đốc Tiêu đến trường quay, mọi người đều biết rồi."
Cô không ngờ anh ta sẽ nhắc đến Tiêu Nhiên, quay sang nhìn anh ta một cái.
Anh ta hỏi tiếp: "Em đang hẹn hò với Tiêu Nhiên à?"
Tống Ôn Ngôn gật đầu.
Lăng Sơ trầm ngâm một lúc: "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Cô nhìn xa xăm về phía trước, nơi chỉ có bãi cát mênh mông, cô kéo khăn quấn quanh mặt: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
"Chỉ tò mò thôi."
Tống Ôn Ngôn nhàn nhạt nói: "Không lâu."
Hiện tại, Tiêu Nhiên không còn là Tạ Hoán, nếu cô nói rõ quá sẽ dễ gây nghi ngờ.
Lăng Sơ nhướng mày. Theo như anh ta biết, Tống Ôn Ngôn mới về nước không lâu, nếu chỉ mới quen biết Tiêu Nhiên thì chắc họ cũng chưa yêu nhau được lâu.
Anh ta có thể hiểu, các cô gái trẻ thường ngưỡng mộ đàn ông thành đạt, nhưng thời gian rồi sẽ chứng minh ai mới là người phù hợp hơn.
Tâm trạng bực bội của anh ta dịu đi, anh ta đưa tay định đỡ cô: "Cần tôi giúp không?"
"Không cần, cảm ơn."
Tống Ôn Ngôn tăng tốc, đuổi theo hai cô gái phía trước.
Trong sa mạc, ngoài la bàn và một số vật dụng thiết yếu thì không có công cụ hỗ trợ nào nữa, việc tìm được ốc đảo chẳng khác gì mò kim đáy bể. Vì vậy, các khách mời trên hành trình đều tự nguyện lập đội tìm sự hợp tác.
Sau ba ngày ghi hình, Tống Ôn Ngôn và Tô Miên là đội thứ ba tìm được ốc đảo và được ê-kíp đưa đi.
Tính đến thời điểm này, chương trình nhìn chung rất suôn sẻ, sau khi phát sóng đã nhận được phản hồi tích cực, bao gồm cả một số khách mời là người thường cũng trở nên nổi tiếng, trong đó Lăng Sơ nổi bật nhất.
Tống Ôn Ngôn trở về nhà họ Tống. Khi đi ngang qua phòng khách, cô thấy ba mẹ đang xem chương trình, liếc một cái liền phát hiện tập ghi hình tại sa mạc có rất nhiều cảnh quay của cô. Hầu hết bên cạnh cô đều là Lăng Sơ. Hơn nữa, anh ta còn tỏ ra rất quan tâm cô.
Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân dường như cũng nhận ra sự săn sóc của Lăng Sơ, quay lại thấy cô đứng ngây ra trong phòng khách.
Giả Nhu Quân cười hỏi: "Vị khách mời này là đàn anh của con sao?"
Tống Ôn Ngôn nhớ trong chương trình, Lăng Sơ từng nói họ là bạn học. Giả Nhu Quân hỏi như vậy chắc hẳn đã xem tất cả các tập.
Tống Ôn Ngôn đáp: "Con không quen anh ta."
Tống Tại Giang ngạc nhiên: "Không quen? Không quen mà sao thằng nhóc đó chăm sóc con như vậy? Con nhìn ánh mắt nó nhìn con xem, con ăn mặc như thế mà nó vẫn dịu dàng vậy, có lẽ là người đàn ông tốt đấy. Mặc dù sau này nó muốn vào giới giải trí nhưng ba mẹ cũng không để ý đến gia thế, hay là con cân nhắc thử đi?"
Tống Ôn Ngôn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Không chỉ vì thái độ của ba mẹ mà còn vì Lăng Sơ. Trong lúc ghi hình, cô đã nhận ra anh ta cố gắng tiếp cận mình nên đã cố hết sức tránh né, không ngờ vẫn xảy ra chuyện này.
"Ba mẹ, con không thích anh ta." Cô nói tiếp: "Con đã có người mình thích rồi."
Hai vợ chồng đều sững sờ. Tống Tại Giang định hỏi thêm nhưng Giả Nhu Quân đã mỉm cười: "Có người thích là tốt, khi nào rảnh dẫn cậu ấy về nhà để ba mẹ gặp nhé?"
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Con sẽ dẫn anh ấy về."
Cô quay người lên lầu, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Tô Miên:
Mau xem hot search!Tống Ôn Ngôn nhíu mày mở Weibo.
@ a i k h i e tTrong phòng khách, hai vợ chồng Tống Tại Giang vẫn đang trầm mặc, nhìn theo hướng con gái biến mất một lúc lâu.
Tống Tại Giang sốt ruột hỏi: "Sao em không để anh hỏi cho rõ ràng?"
"Có gì mà phải hỏi?" Giả Nhu Quân chuyển kênh, không xem chương trình
30 Ngày Nơi Hoang Dã nữa. Đã không phải người con gái thích, bà cũng chẳng cần lãng phí thời gian để tìm hiểu.
Tống Tại Giang nói: "Đương nhiên là phải hỏi cho rõ xem nó thích ai!"
Ông không khỏi cảm thán: "Không dễ gì nghe được Ngôn Ngôn nói ra miệng có người mình thích. Em cũng biết tính nó rồi, từ nhỏ đến lớn đều bám dính lấy Tạ Hoán, lớn lên còn mãi không quên. Anh cứ sợ nó cứ nhớ mãi chuyện của năm xưa mà không thoát ra được."
Giả Nhu Quân cũng thở dài: "Tạ Hoán là đứa trẻ tốt, tiếc là..."
"Phải, nếu sau này con rể chúng ta tốt được một nửa như Tạ Hoán đối với Ngôn Ngôn, anh cũng yên tâm rồi."
Giả Nhu Quân lại nhìn thoáng hơn: "Đã là người Ngôn Ngôn đích thân thừa nhận, em tin vào mắt nhìn của con. Chúng ta đừng ép nó quá."
"Chuyện đó anh biết. Ngôn Ngôn xưa nay làm việc đều rất biết chừng mực."
Giả Nhu Quân gật đầu, tựa vào sô-pha, không biết đang nghĩ gì. Tống Tại Giang nhiều khi cũng không hiểu được vợ mình, tính tình ông vốn thẳng thắn, không muốn hỏi nhiều nên dứt khoát đi xử lý công việc.
Gần đây, nhà họ Trình không hiểu sao cứ liên tục làm ăn đụng chạm tới Tiêu Nhiên. Cổ phiếu thì rớt giá liên tục, đối tác hợp tác cũng tìm tới tập đoàn Tống thị, còn có cả một số nhân tài trong ngành nhảy việc sang công ty ông. Tống Tại Giang cảm giác nhà họ Trình lần này chắc chắn gặp họa lớn rồi.
Còn Tống Ôn Ngôn, sau khi xem xong hot search, sắc mặt cô rất khó coi.
Bởi vì độ hot của Lăng Sơ ngày càng tăng cao, bất kỳ hành động nào của anh ta cũng bị phóng đại lên gấp trăm lần. Hai tập đầu chương trình, cảnh quay của Tống Ôn Ngôn rất ít, nhưng chỉ cần có cảnh cô và Lăng Sơ đứng cạnh nhau sẽ đều thấy anh ta chăm sóc cô rất nhiều.
Đặc biệt là tập cuối cùng ở sa mạc. Từ ảnh chụp màn hình và phân tích của người hâm mộ, rõ ràng có thể thấy Lăng Sơ có ý với cô.
Tống Ôn Ngôn hoàn toàn có thể tưởng tượng được phản ứng của Tiêu Nhiên khi nhìn thấy những tin tức này.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Nhiên gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi, Tống Ôn Ngôn thực sự giật mình, lòng dấy lên chút chột dạ: "... Tiêu Nhiên."
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Em nghỉ ngơi thế nào rồi?"
Tống Ôn Ngôn vội nói: "Anh có xem tin tức chưa? Không phải như vậy đâu, em..."
"Điềm Điềm, anh tin em." Tiêu Nhiên như đang cười khẽ, nhưng không hiểu sao, Tống Ôn Ngôn lại cảm thấy da đầu tê dại hết cả.
Giọng anh vẫn dịu dàng: "Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi. Ngày mai anh qua đón em, đưa em ra ngoài đi dạo, được không em?"
"Được ạ." Tống Ôn Ngôn nhẹ giọng: "Tiêu Nhiên, em chỉ thích anh thôi."
Giọng Tiêu Nhiên càng thêm dịu dàng: "Anh biết mà. Em nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp."
"Vâng, ngày mai gặp ạ."
Cúp điện thoại, cảm giác da đầu tê dại của Tống Ôn Ngôn vẫn chưa biến mất.
Ở đầu dây bên kia, gạt tàn trên bàn Tiêu Nhiên đã đầy đầu lọc thuốc lá. Anh ném điện thoại lên bàn, ngón tay kẹp một điếu thuốc, trầm giọng hỏi: "Đã xóa hot search chưa?"
"Rồi ạ, sếp yên tâm." Trợ lý Lục nhanh chóng đáp.
"Gọi cho ê-kíp chương trình, hỏi rõ chuyện này." Rõ ràng lúc đầu, cảnh quay của Tống Ôn Ngôn rất ít, sao đến cuối cùng lại tăng lên?
Trợ lý Lục sau khi gọi điện cho ê-kíp hỏi rõ, sắc mặt có phần khó coi.
Tiêu Nhiên nhíu mày: "Sao vậy?"
Trợ lý Lục nhỏ giọng đáp: "Ê-kíp nói ban đầu họ không biết cô Tống là bạn gái của ngài, cố ý lơ cô ấy đi. Về sau để bù đắp nên tăng thêm cảnh quay, không ngờ Lăng Sơ lại luôn ở cạnh cô ấy. Lăng Sơ giờ đã có chút fan hâm mộ trong chương trình. Nếu cắt bớt cảnh của cậu ta sẽ khiến fan phẫn nộ. Hơn nữa họ còn nói, cô Tống đã tham gia chương trình này, có lẽ sau này cũng sẽ bước chân vào giới giải trí. Vì vậy, tạo chút tin đồn với người mới trong tập này cũng... cũng không sao..."
Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng.
Trợ lý Lục lập tức cúi đầu.
"Bọn họ sợ fan hâm mộ, nhưng không sợ đắc tội với tôi?"
Trợ lý Lục nói: "Tôi biết ngài rất tức giận, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi. Nếu can thiệp quá nhiều, e là không tốt cho cô Tống. Cô ấy vốn không có ý định vào giới giải trí. Còn về Lăng Sơ, cậu ta hoàn toàn không thể so được với ngài. Chuyện này qua đi là xong, mọi người cũng không biết thân phận thật sự của cô Tống."
Tiêu Nhiên im lặng, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt: "Con nhóc yêu tinh này lúc nào cũng làm tôi có tình địch."
Anh châm một điếu thuốc, ra hiệu cho trợ lý Lục ra ngoài.
@ a i k h i e tMười hai giờ đêm.
Tiêu Nhiên vẫn đang làm việc. Anh thỉnh thoảng mở điện thoại xem, không thấy tin nhắn từ Tống Ôn Ngôn. Trên Weibo, hot search đã bị xóa sạch sẽ.
Anh mở Weibo của Lăng Sơ, lướt qua vài bức ảnh rồi khẽ hừ lạnh, ném điện thoại xuống bàn. Ghế xoay hướng ra cửa sổ sát đất, ánh mắt anh nhìn vào khung cảnh thành phố về đêm, ngón tay day day huyệt thái dương.
Ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Nhiên cất lên: "Vào đi."
Cửa văn phòng mở ra, tiếng giày cao gót vang lên mỗi lúc một gần. Sắc mặt của Tiêu Nhiên hiện rõ sự bực bội: "Tôi đã nói rồi, phụ nữ hạn chế vào văn phòng của tôi."
Anh xoay ghế lại, lười nhác tựa lưng vào ghế, ánh mắt vừa nhấc lên thì chợt sững lại.
Thư ký bưng cà phê, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Sếp Tiêu, cà phê của ngài ạ."
Tiêu Nhiên gõ tay lên bàn: "Mang qua đây."
Dù đang mang đôi giày cao gót tám phân, thư ký vẫn bước đi rất vững vàng, tiến đến đặt tách cà phê lên bàn.
Tiêu Nhiên vỗ lên chân mình: "Ngồi."
Thư ký thoáng liếc Tiêu Nhiên một cái, hơi sững sốt: "Anh!"
Tiêu Nhiên cười khẽ: "Sao thế, không diễn được nữa à?"
Ánh mắt anh lướt qua bộ đồ công sở của cô. Áo sơ mi trắng và váy bút chì bó sát, thân hình mềm mại đầy đặn. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm khàn: "Thư ký Tống không nghe lời sếp sao?"
Tống Ôn Ngôn cảm thấy hơi gượng gạo. Ban đầu cô chỉ lo anh sẽ ghen, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý Lục nói rằng Tiêu Nhiên tâm trạng không tốt, cô đã quyết định đến để dỗ anh vui.
Tuy nhiên, bộ trang phục này khiến cô hơi ngượng. Cô cúi đầu, giọng mềm mại: "Đừng đùa nữa."
Tiêu Nhiên trầm thấp đáp: "Rốt cuộc là ai đang đùa đây, hả?"
Anh kéo cô ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm chặt cô. Tiêu Nhiên cúi đầu khẽ hít nhẹ mùi hương trên tóc cô: "Thơm quá, thư ký Tống dùng nước hoa gì vậy?"
Tống Ôn Ngôn không đẩy anh ra mà bật cười: "Anh đoán xem."
Mấy thứ đồ của phụ nữ, Tiêu Nhiên đoán không ra. Nhưng anh thực sự thích dáng vẻ mà cô dành cho mình.
Nỗi buồn tích tụ cả ngày của anh bỗng tan biến.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô: "Tan làm rồi, anh đưa em về nhà."
Tiêu Nhiên nắm tay cô rời khỏi văn phòng.
Tống Ôn Ngôn đã bàn với trợ lý Lục để làm việc này nên các nhân viên trong công ty không biết gì về mối quan hệ của họ, cũng không nhận ra Tống Ôn Ngôn là ai cả.
Những nhân viên đang tăng ca đều sững sờ khi nhìn thấy ông chủ bước ra, tay ôm một nữ thư ký xinh đẹp.
Chiếc áo vest của Tiêu Nhiên khoác trên vai cô gái. Anh dịu dàng, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm vào tai cô. Cô gái trong bộ trang phục thư ký nhẹ cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng, trông ngoan ngoãn mà đầy duyên dáng.
Khi họ bước vào thang máy, các nữ nhân viên liền tụ tập bàn tán:"Mẹ ơi, đó là yêu tinh nào thế?"
"Không phải sếp Tiêu không cho thư ký nữ vào văn phòng sao?"
"Chị thì biết gì chứ, đó là vì chưa ăn được thôi. Ăn được rồi thì sao mà thả ra nổi? Nhìn cô ấy kìa, ai mà không muốn yêu thương chứ?"
"Aaaaaaa, nếu biết trước thì tôi đã thử quyến rũ sếp Tiêu rồi!"
Tống Ôn Ngôn đương nhiên không biết vì sự có mặt của cô mà đã nảy ra trận ầm ĩ nhỏ.
Tiêu Nhiên dẫn cô đi ăn nhẹ rồi đưa cô về nhà.
Sáng hôm sau, Tống Ôn Ngôn vừa thức dậy không lâu đã nhận được điện thoại của Tiêu Nhiên: "Hôm nay hẹn hò, em không quên đấy chứ?"
Tống Ôn Ngôn: "Không quên, em xuống ngay đây."
Tiêu Nhiên: "Không cần vội, anh đang chờ gần nhà em."