Trời tháng ba vẫn còn se lạnh, nhưng ánh nắng ở Tuyên Thành đã bắt đầu ấm áp.
Tống Ôn Ngôn mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Tiêu Nhiên đứng dựa vào chiếc mô tô, chiếc xe đen bóng với đường nét mượt mà. Dù không hiểu nhiều về xe, Tống Ôn Ngôn cũng nhận ra đây là xe xịn.
Tiêu Nhiên tiến lại gần cô, đánh giá: "Mặc thế này thì ngồi xe sẽ không lạnh."
"Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Tiêu Nhiên kéo cô lại gần: "Dẫn em lên đỉnh núi."
Anh đội mũ bảo hiểm cho cô rồi ngồi lên xe, chân dài chống đất, nở nụ cười: "Đừng sợ, anh không để em ngã đâu."
"Em không sợ." Tống Ôn Ngôn leo lên xe, vòng tay ôm lấy eo anh.
Tiêu Nhiên cười, đặt tay cô vào túi áo mình: "Sợ thì cứ nói, anh đi chậm lại."
"Vâng, xuất phát thôi."
Tiêu Nhiên vặn khóa, chiếc xe rồ ga rồi lao đi ngay thoáng chốc, tiếng gió mạnh mẽ rít qua bên tai.
"Có lạnh không em?" Anh hỏi.
"Không ạ." Tống Ôn Ngôn lớn giọng đáp.
Tiêu Nhiên cười khẽ: "Ngoan lắm, ôm chặt vào."
Tống Ôn Ngôn ôm anh chặt hơn, thân thể cô gái áp vào lưng anh, hương thơm ngọt ngào vẫn còn vương trong gió. Anh hơi nghiêng đầu, áp má mình vào khuôn mặt lạnh băng của cô.
Mặt trời nhô lên trên những quả đồi nhỏ, nửa ánh dương khuất ở phía cuối con đường.
Tiêu Nhiên tăng tốc đuổi theo hướng có ánh sáng.
Họ lái xe qua con đường yên tĩnh, mặt trời ở ngay trước mặt họ, ánh sáng vàng từ từ bao phủ trên đầu, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Tống Ôn Ngôn dang rộng đôi tay. Cô ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt sáng ngời của cô.
Tiêu Nhiên cười hỏi: "Vui không em?"
"Vui ạ!"
Tiêu Nhiên cố ý thả chậm tốc độ xe máy.
Gió trở nên nhẹ nhàng, ánh nắng ấm áp hơn bao giờ hết.
Tống Ôn Ngôn tắm nắng một lúc, nhìn về phía Tiêu Nhiên: "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh cái gì?"
Tống Ôn Ngôn lại ôm anh: "Anh lúc nào cũng nghĩ cách để em vui."
Tiêu Nhiên cười sâu xa: "Đây là chuyện mà bạn trai em nên làm."
Anh đã từng để cô chịu tủi thân, nhưng từ nay sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
Lời thề chẳng có ý nghĩa gì cả, anh chỉ muốn chứng minh bằng hành động thực tế thôi.
Tiêu Nhiên muốn đối xử tốt với cô, thậm chí là những chuyện nhỏ nhặt cũng muốn cô được trải nghiệm, muốn cô trở thành một cô gái bình thường được yêu chiều. Đây là điều mà một người đàn ông nên làm với người phụ nữ của mình, Tiêu Nhiên không thấy gì là đặc biệt cả.
Ánh nắng bao trùm cả khu vực phía trước, trên con đường núi uốn lượn là một chiếc xe máy đang lướt đi nhẹ nhàng. Tiêu Nhiên bỗng dừng xe lại, đưa cho cô hai cái máy phun bong bóng đã chuẩn bị sẵn.
Tống Ôn Ngôn nhìn hai chiếc máy phun bong bóng trước mắt, ngạc nhiên: "Cái này là?"
Tiêu Nhiên gãi mũi cô: "Cho cô bé dễ thương chơi."
Anh hỏi: "Biết chơi không? Anh dạy em nhé?"
"Em biết mà." Tống Ôn Ngôn nói xong, dùng máy phun tạo ra một vài cái bong bóng, cười vui vẻ.
Tiêu Nhiên cười: "Giống con nít thật."
Tống Ôn Ngôn hừ một tiếng.
Tiêu Nhiên nói: "Anh đi chậm lại, em chơi từ từ nhé?"
"Dạ."
Anh quả thật giảm tốc độ xe, Tống Ôn Ngôn vừa phun bong bóng vừa chơi đùa.
Ánh nắng chiếu lên những bong bóng sắc màu, gió thổi làm bong bóng bay tứ phía trên đỉnh đồi, xe máy lướt qua những bong bóng mỏng manh, từ từ tiến xa hơn.
Bong bóng theo sau cả chặng đường tạo thành một cảnh tượng đẹp như mơ giữa con đường núi vào đầu xuân.
Tống Ôn Ngôn chơi rất vui vẻ.
Tiêu Nhiên nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười khẽ: "Cô bé dễ thương có phần thưởng gì không?"
Tống Ôn Ngôn dựa sát vào anh, hôn nhẹ vào tai anh một cái.
Tiêu Nhiên nhếch môi: "Vậy chưa đủ đâu."
Tống Ôn Ngôn lại hôn một cái nữa.
Tiêu Nhiên: "Vẫn chưa đủ."
Tống Ôn Ngôn hừ một tiếng, nói: "Vô liêm sỉ."
Tiêu Nhiên dừng xe: "Xuống đây, để anh cho em thấy thế nào là vô liêm sỉ."
Tống Ôn Ngôn không chịu: "Em không xuống đâu."
Tiêu Nhiên đỗ xe xong, anh xuống xe.
Tống Ôn Ngôn vẫn kiên quyết ngồi trên xe. Tiêu Nhiên chỉ tay về phía đỉnh núi: "Nghe nói hoa ở trên đó nở đẹp lắm, em muốn xem không?"
"Không muốn đâu."
Tiêu Nhiên nhướng mày: "Xuống xe đi, anh sẽ đưa em lên."
"Vậy anh hứa sẽ không hư nhé."
"Anh hứa." Anh cười bất đắc dĩ.
Tống Ôn Ngôn lề mề xuống xe. Tiêu Nhiên không chịu nổi liền bế cô xuống. Cô còn chưa đứng vững, nụ hôn đã rơi xuống, hơi thở mạnh mẽ bao lấy cô. Tống Ôn Ngôn không kìm được phải ngả người ra sau, bị hôn đến mức cong người.
Tiêu Nhiên buông cô ra, hít một hơi thật sâu, liếm môi mỉm cười mãn nguyện.
Tống Ôn Ngôn xoa đôi môi đau nhức: "Lừa đảo."
"Em nói gì?"
"Không có gì ạ."
Tiêu Nhiên quỳ xuống: "Anh cõng em lên."
"Không cần đâu, còn một đoạn nữa, em có thể tự đi lên."
Thấy cô cứng đầu, Tiêu Nhiên cũng không ép buộc, chỉ lặng lẽ nắm tay cô: "Mệt thì bảo anh, anh cõng em."
"Dạ."
Hai người bước lên con đường nhỏ lên núi.
Đoạn đường không quá xa, trên đường đi, Tống Ôn Ngôn vẫn kiên quyết không để Tiêu Nhiên cõng.
Anh thương cô, cô cũng thương anh vậy.
Đứng trên đỉnh núi, quả thật có những bông hoa dại mà Tiêu Nhiên đã nói với cô, đủ màu sắc, không biết là loài hoa gì nhưng rất tươi tắn. Dưới ánh nắng rực rỡ, chúng tỏa sáng và đẹp tuyệt vời.
Tiêu Nhiên cúi xuống hái hoa, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh làm mềm đi các đường nét lạnh lùng, khiến anh trở nên dịu dàng hơn.
Anh đưa hoa cho Tống Ôn Ngôn, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại đầy sự thành kính: "Điềm Điềm, anh sẽ tặng hoa cho em cả đời."
Tống Ôn Ngôn không nhận: "Sang bảy mươi, tám mươi tuổi rồi cũng đưa ạ?"
Tiêu Nhiên cúi xuống, âu yếm nhẹ nhàng nói: "Đưa, dù em trăm tuổi cũng vẫn là cô bé dễ thương của anh."
Tống Ôn Ngôn không kìm được tiếng cười. Cô nhận hoa, nhẹ nhàng ngửi thử, hương thơm thanh mát, thoảng qua một chút nắng, rất dễ chịu. Cô rất thích.
Ánh nắng trên đầu gần như chạm đến tay, đằng xa những dãy núi đan xen, tất cả như nhắc nhở cô mùa xuân đã đến, và người ở bên cạnh cô chính là Tiêu Nhiên.
Tống Ôn Ngôn quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của người đàn ông, bỗng nhiên cô đứng lên, hôn vào má anh, "Em rất thích buổi hẹn hò hôm nay."
Không có hoa hồng, không có sâm panh, không có xe sang hay trang sức.
Cô thích những ngày bình dị thế này. Anh lái xe đưa cô đến những nơi chưa từng đến, làm những điều chưa từng làm, ngắm những cảnh vật chưa từng thấy.
Xa lạ mà ngọt ngào, mới mẻ mà ấm áp.
Dù Tiêu Nhiên có nói mấy câu hơi sến súa, cô cũng không thấy phiền.
Chỉ cần ở bên anh, cô cảm thấy mọi thứ đều vui vẻ.
Tiêu Nhiên nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, trái tim anh mềm đi, ôm cô vào lòng: "Em ngốc quá, chỉ thế này thôi mà đã vui đến vậy rồi?"
Tống Ôn Ngôn đáp: "Ngốc thì ngốc, vui là được rồi, sống một đời người, đâu phải đến đây để chịu khổ."
"Em nói đúng." Tiêu Nhiên véo má cô: "Đi thôi, đưa em đi ăn, lần sau sẽ đưa em đến những nơi vui hơn."
"Dạ."
@ a i k h i e tTống Ôn Ngôn bước vào học kỳ thứ hai của năm ba đại học.
Trước khi học kỳ bắt đầu, Tô Miên đã gọi điện cho cô. Vì chương trình truyền hình thực tế nhận được phản hồi rất tốt, cô ấy đã thu hút được một lượng fan lớn nhờ vào màn thể hiện xuất sắc. Và vì chương trình này mà cô ấy còn nhận được vai diễn đặc vụ trong một bộ phim chính kịch nên đã gọi điện cảm ơn Tống Ôn Ngôn.
Tống Ôn Ngôn thực sự không làm gì nhiều, chẳng qua chỉ vì sự tham gia của cô mà đội sản xuất phải thay đổi chiến lược. Mà bây giờ khi Tô Miên đã vươn lên một tầm cao mới, cô ấy cũng có thể mang lại sự chú ý khác biệt cho chương trình.
Do đã từng cải trang, hình ảnh của Tống Ôn Ngôn trong chương trình hoàn toàn khác với cô ngoài đời, vì vậy khi trở lại trường, cô không bị nhận ra.
Thế nhưng, trong lễ khai giảng, cô tình cờ gặp Lăng Sơ, anh ta xin lỗi vì tin đồn: "Gây phiền phức cho em rồi."
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Có chút phiền thật."
"Em và bạn trai em thế nào?"
"Chúng tôi rất tốt, tôi đi trước đây."
Cô vừa đi thì Trịnh Dự không biết từ đâu xuất hiện: "Lại đang tán tỉnh hoa khôi à?"
"Chỉ nói mấy câu thôi."
Trịnh Dự không tin: "Tôi thấy không phải vậy đâu. Ánh mắt cậu nhìn cô ấy trong chương trình, người khác không hiểu, tôi còn không hiểu sao?"
Lăng Sơ cười nhạt: "Cô ấy đã có bạn trai rồi."
"Có bạn trai thì sao, chỉ cần chưa kết hôn, cứ mạnh dạn theo đuổi thôi. Dựa vào gia thế và ngoại hình của cậu, cái đó không thành vấn đề."
Lăng Sơ im lặng. Trịnh Dự vỗ vai anh ta: "Không nói với cậu nữa, tôi đi tìm Ngô Chu."
Cuối cùng không tìm được Ngô Chu, nhưng Trịnh Dự lại gặp được người yêu cũ, Trần Khai Khai. Khi gặp lại cô ấy, Trịnh Dự hơi ngạc nhiên.
Sinh viên của Học viện Nghệ thuật nào cũng đều có ngoại hình không tầm thường, Trần Khai Khai không phải kiểu ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy đẹp, mà là kiểu đẹp dần theo thời gian. Một kỳ nghỉ đông không gặp, cô ấy đã cắt tóc ngắn, nhìn càng tươi tắn và xinh đẹp hơn.
Mắt Trịnh Dự sáng lên, tự nhiên chào hỏi cô ấy: "Lâu rồi không gặp."
Trần Khai Khai liếc hắn một cái, từ khi thoát ra khỏi mối tình tan vỡ, cô ấy đã không còn quan tâm đến tên khốn Trịnh Dự nữa rồi.
Trịnh Dự cười, đưa tay ngăn cô ấy lại: "Đừng đi, để anh mời em một bữa."
"Tránh ra."
"Không tránh."
Khi Tống Ôn Ngôn đến đã thấy Trịnh Dự dính chặt lấy Trần Khai Khai, rất nhiều sinh viên xung quanh cũng đang tụ tập xem trò vui.
Cô cau mày bước tới, có một bóng người nhanh hơn cô, lao tới rồi ngay lập tức tát Trần Khai Khai một cái.
Tống Ôn Ngôn dừng bước, sau đó nhanh chóng chạy đến kéo Trần Khai Khai đang choáng váng vì bị tát. Cô kéo Trần Khai Khai ra sau lưng: "Sao cô lại đánh người?"
Ngô Chu trừng mắt nhìn Tống Ôn Ngôn: "Cô ta quyến rũ bạn trai tôi, sao nào, cô muốn bảo vệ cô ta?"
Trần Khai Khai tỉnh táo lại, tính khí nóng nảy nổi lên, vừa tức giận vừa uất ức la lên: "Cô điên à! Khi nào thì tôi quyến rũ anh ta?"
"Tôi đã thấy các người kéo nhau đi rồi! Bạn trai tôi bây giờ còn lưu tên của cô ta là "Em yêu" nữa, cô còn nói không phải quyến rũ anh ấy! Cô chính là kẻ thứ ba!"
Trần Khai Khai đúng thật là bị oan. Cô ấy tức giận đến mức không nói nổi, nhìn về phía Trịnh Dự: "Anh giải thích rõ ràng với cô ta đi, tôi với anh sớm đã không còn quan hệ gì rồi!"
Xung quanh ngày càng có nhiều người đứng xem.
Trịnh Dự kéo Ngô Chu lại: "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, có chuyện gì lớn đâu."
Hắn rõ ràng không có ý định giải thích với Trần Khai Khai.
Tống Ôn Ngôn nhíu mày: "Trịnh Dự đúng không, tôi yêu cầu anh nói rõ trước mặt bạn gái hiện tại của anh rằng anh và Trần Khai Khai không còn liên quan gì nữa, cũng giải thích về việc anh lưu số cô ấy là "Em yêu" và việc dây dưa hôm nay. Sau khi giải thích xong, tôi hy vọng cô bạn này sẽ xin lỗi Trần Khai Khai."
Trịnh Dự biết Lăng Sơ có hứng thú với Tống Ôn Ngôn, cũng biết khách mời trên chương trình như
30 Ngày Nơi Hoang Dã không phải người tầm thường. Dù không rõ Tống Ôn Ngôn có bối cảnh gì, nhưng hắn biết không thể dễ dàng đắc tội với cô.
Vì thế, hắn cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Bạn Tống đúng là một người thấy chuyện bất bình nên ra tay, cơ mà chuyện này có liên quan gì đến cô đâu?"
"Trần Khai Khai là bạn tôi."
"Bạn? Trong thế giới này, hai từ bạn bè không dễ lý giải vậy đâu, cô chắc chắn muốn ra mặt vì Trần Khai Khai chứ?"
Tống Ôn Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì bị tát của Trần Khai Khai, nhớ lại sự quan tâm và chăm sóc mà cô ấy dành cho mình, cô đương nhiên không thể làm ngơ.
Từ nhỏ cô đã không có nhiều bạn bè. Hiện tại ngoài Tô Miên ra thì chỉ có Trần Khai Khai là bạn, cô rất quý trọng họ.
"Tôi sẽ chú ý hơn."
Tống Ôn Ngôn đột nhiên nói: "Hôm nay không chỉ yêu cầu các người nói rõ, tôi còn muốn đánh các người."
Cô là tiểu thư danh gia vọng tộc, nếu có thân phận và địa vị mà không thể bảo vệ mình, bảo vệ bạn bè thì có ích gì chứ?
Tống Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy, có một số việc, có khi không nên quá khiêm tốn.
Trịnh Dự và Ngô Chu đều sững sờ. Ngô Chu cười nhạo: "Cô? Đánh chúng tôi? Cái tay cô còn đủ sức đánh người sao, chỉ giỏi đánh đàn piano thôi, đừng làm trò..."
Một đường cong sắc bén bất ngờ cắt ngang không gian. Không khí như ngừng lại, ngay sau đó —
Bốp!
Âm thanh rất rõ ràng, Ngô Chu nghe thấy tiếng ong ong trong tai, rồi cảm giác đau nhói ập tới. Cô ta giữ nguyên tư thế mặt bị tát lệch đi, đứng ngây ra.
Giọng nói đầy ý cười của Tống Ôn Ngôn vang lên: "Đừng nói là không được, cảm nhận thử xem, tôi đánh người bằng tay chơi đàn piano thế nào?"