Ngày nhập học được sắp xếp với nhà trường nhanh chóng đến. Tống Ôn Ngôn trang điểm đơn giản rồi tự mình đi tàu điện ngầm đến trường.
Vì sự khiêm tốn của cô, Tống Tại Giang không đồng ý, nhưng Giả Nhu Quân lại rất hài lòng. Tuy xuất thân từ một gia đình danh giá nhưng bà không có thói quen xa hoa của các quý bà tầng lớp thượng lưu, cũng không cho rằng con gái mình khác biệt với người khác. Bà thường khuyến khích Tống Ôn Ngôn tiếp xúc với những điều ngoài phạm vi quen thuộc, nhờ vậy nên cô không quá yếu ớt giống những tiểu thư khác.
Từ nhỏ đến lớn, không nhiều bạn học biết về gia cảnh của cô. Cô tận hưởng cuộc sống như vậy, có thể kết bạn với những người cùng chí hướng, còn có thể tránh được những thói giả tạo trong giới kinh doanh.
Khi ban lãnh đạo nhà trường gặp lại Tống Ôn Ngôn, họ suýt không nhận ra. Thiên kim kiêu ngạo rực rỡ trong buổi lễ kỷ niệm hôm ấy giờ đã trở thành một nữ sinh đại học trong sáng xinh đẹp. Ngay cả một giáo vụ nghiêm túc cũng không khỏi sững sờ trước nhan sắc của cô.
Theo yêu cầu từ trước của Giả Nhu Quân, nhà trường không làm lớn về việc chuyển trường của cô, chỉ thông báo đơn giản đến giảng viên khoa Âm nhạc.
Tống Ôn Ngôn được dẫn đến lớp piano chuyên nghiệp của khoa Âm nhạc. Lúc đó, lớp đang học nhạc lý, giáo sư trung niên đang giảng bài thì trưởng khoa gõ cửa.
Giáo sư dừng lại, nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng trên gương mặt Tống Ôn Ngôn, ngẩn ngơ vài giây mới nhận ra cô chính là người biểu diễn kết thúc buổi lễ kỷ niệm hôm đó.
Ông vẫn nhớ, hôm đó cô biến một bản nhạc bình thường thành kiệt tác không kém các tác phẩm nổi tiếng. Cả khoa Âm nhạc khi ấy đều đoán cô thuộc khoa nào, cuối cùng lại là một sinh viên chuyển trường chưa chính thức nhập học.
Giáo sư đẩy gọng kính, mời họ vào.
Từ lúc Tống Ôn Ngôn bước vào lớp, không khí yên tĩnh ban đầu trở nên ồn ào hơn. Căn phòng rộng rãi đã kín chỗ, mọi ánh mắt đều tò mò hướng về cô.
Tống Ôn Ngôn lặng lẽ đứng trên bục giảng. Trưởng khoa giới thiệu đơn giản: "Từ giờ em ấy sẽ học cùng các em, mọi người hãy hòa đồng nhé."
Ở đại học, giảng viên không nói nhiều như cấp ba. Nói xong, trưởng khoa rời đi, nhưng vì cô là con gái của Tống Tại Giang nên trước khi đi, ông vẫn động viên liếc nhìn cô. Tống Ôn Ngôn lễ phép gật đầu.
Giáo sư nói: "Tự giới thiệu về mình, sau đó tìm chỗ ngồi nhé."
Tống Ôn Ngôn nhìn các bạn học, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Chào mọi người, mình là Tống Ôn Ngôn, rất mong được giúp đỡ."
Cô khẽ cúi chào, mỉm cười dịu dàng rồi rời khỏi bục, tìm chỗ ngồi.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mùa thu ấm áp, bầu trời trong trẻo tựa như sự dịu dàng của cô. Tống Ôn Ngôn mặc áo sơ mi trắng đơn giản và váy ngắn, vừa trong sáng vừa trẻ trung.
Sự xuất hiện của cô như đưa tất cả trở về thời cấp ba. Nhiều người nhìn cô đến xuất thần.
Ở cửa sau lớp học, Tiêu Nhiên không biết đã đến từ lúc nào. Từ góc độ của anh có thể thấy Tống Ôn Ngôn đang cúi đầu lấy sách nhạc lý. Tóc bên tai được cô vén gọn gàng, vài lọn tóc mái mềm mại rủ xuống trán. Cô chăm chú nghe giảng, dùng bút màu hồng đáng yêu ghi chép, không chú ý bạn học bên cạnh thường lén nhìn mình.
Cảm giác như trở lại mùa hè nóng bức năm ấy.
Khi đó, anh không có gì, chỉ là một cậu thiếu niên nghèo ở cấp ba Tuyên Thành, lại còn hay đi gây gổ. Lần đầu anh đi ngang lớp hai, nghe được một giọng nói ngọt ngào dịu dàng.
"Chào mọi người, mình là Tống Ôn Ngôn, rất mong được mọi người giúp đỡ."
Năm ấy cô 16 tuổi, tóc không dài như bây giờ, buộc đuôi ngựa đáng yêu, làn da trắng, đôi mắt đen, bờ môi đỏ mọng. Một gương mặt với màu sắc rõ nét, rực rỡ mà vẫn trong sáng.
Lúc nhìn thấy cô, Tiêu Nhiên như bị đóng đinh tại chỗ, máu trong người như ngừng chảy.
Thời gian như quay lại thời ấy, khi cô còn bé luôn đáng yêu như ngọc, xinh đẹp lạ thường. Người lớn đều nói, sau này cô lớn lên sẽ là quốc sắc thiên hương làm trái tim bao người tan nát.
Khi đó Tiêu Nhiên không hiểu. Bốn năm trước gặp lại, anh mới hiểu được những lời khen ấy, thậm chí còn cảm thấy nó không xứng với vẻ đẹp của cô.
Mùa hè năm ấy, vì một lần nhìn thoáng qua, anh lại yêu cô, điên cuồng vì cô.
Bốn năm đã qua, anh vẫn không thoát khỏi sự điên cuồng này. Có lẽ Tống Ôn Ngôn mãi không biết anh yêu cô đến nhường nào. Nếu biết, có lẽ cô đã không đủ nhẫn tâm bỏ rơi anh.
Anh rút một điếu thuốc ra, nhưng không hút.
Dẫu vậy, anh không so đo, cũng không dám.
Nếu Tống Ôn Ngôn không nhắc đến, anh cũng chẳng muốn hỏi.
Dù là hiểu lầm hay thay lòng, với anh đều không tồn tại. Cô đã khiến anh yêu cô, thì dù muốn hay không, cô cũng phải yêu anh.
Chỉ lần này thôi, anh chấp niệm một lần này.
Tiêu Nhiên lặng lẽ rời đi, không làm ai chú ý.
Anh đến trường chỉ để nhìn cô nhập học. Vẫn còn nhiều thời gian đến khi tan học, anh quay về công ty xử lý công việc.
Trợ lý Lục đưa anh một video: "Sếp, hôm lễ kỷ niệm ngài ném Kiều Ngọc Đàn xuống đất. Tối đó phóng viên quay lại được. Hiện tại trên mạng đều yêu cầu ngài xin lỗi, phía Kiều Ngọc Đàn vẫn chưa có tuyên bố gì ạ."
Tiêu Nhiên cúi đầu xem iPad. Anh để tóc ngắn, không tạo kiểu cầu kỳ như người khác. Nhưng trời dường như ưu ái người tài, cho dù giản dị, anh vẫn nổi bật giữa đám đông.
Với gương mặt sắc nét và vẻ ngoài hoang dại khó thuần, anh toát lên khí chất đầy nam tính. Không nói gì, anh bỗng ném iPad cho trợ lý: "Đặt cho tôi một bộ quần áo thế này, chiều nay phải có."
Trợ lý Lục nhìn xuống iPad, sau đó ngẩng lên với vẻ hoang mang: "... Sếp, ngài chắc chứ ạ?"
Tiêu Nhiên liếc anh ta một cái. Trợ lý Lục lập tức rụt rè: "Tôi làm ngay đây ạ."
Trợ lý quan sát sắc mặt của anh, dè dặt hỏi: "Sếp, vậy còn Kiều Ngọc Đàn thì sao?"
Tiêu Nhiên nhíu mày: "Cô ta là ai?"
Trợ lý Lục: "..."
Anh ta cứ nghĩ Tổng giám đốc Tiêu sau khi quan tâm tới cô Tống sẽ nhớ đến Kiều Ngọc Đàn, nhưng rõ ràng anh ta đã lầm.
Trợ lý giải thích: "Bây giờ cô ta đang là ngôi sao nổi tiếng, muốn kết thân với ngài. Hôm lễ kỷ niệm, cô ta chọc giận ngài, suýt bị ngài bóp cổ rồi ném xuống đất ấy ạ."
Tiêu Nhiên không nhớ. Nhưng nhắc đến lễ kỷ niệm, ánh mắt anh trầm xuống. Nếu có tin đồn gì lan ra, cô bé họ Tống kia có lẽ sẽ giận dỗi và không thèm để ý đến anh nữa mất.
Anh đứng dậy: "Dẹp ngay mấy tin đồn nhảm đi, không được để Điềm Điềm biết."
Trợ lý Lục vội vàng gật đầu: "Vậy sếp Tiêu à, ngài có định xin lỗi không ạ?"
Ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Tiêu Nhiên khiến trợ lý Lục hiểu ra ngay. Đừng mong vị này mở miệng xin lỗi, trừ khi mặt trời mọc từ đằng tây.
Trợ lý Lục đã xử lý không ít scandal thay Tiêu Nhiên trong nhiều năm qua, cũng không phải chưa quen. Nhưng lần này, fan của Kiều Ngọc Đàn rất đông nên anh ta cẩn thận hỏi ý kiến sếp trước. Sau khi nhận được lệnh, anh ta liền an tâm đi "làm thịt" đội ngũ của Kiều Ngọc Đàn.
Công ty của Tiêu Nhiên tên là Minh Khởi, chuyên kinh doanh ứng dụng mạng xã hội, nổi tiếng nhất chính là
Time. Ứng dụng này phổ biến đến mức hầu như ai cũng dùng, giao diện đẹp, chức năng mạnh mẽ, gần như thay thế toàn bộ các ứng dụng mạng xã hội trong nước và còn có tiếng tăm ở nước ngoài.
Tiêu Nhiên với gương mặt nam tính góc cạnh và câu chuyện khởi nghiệp huyền thoại đã trở thành người nổi tiếng trong mắt công chúng. Fan của
Time và fan của Kiều Ngọc Đàn đấu khẩu không ai chịu nhường ai.
Giữa lúc cả hai phe tranh cãi kịch liệt, phía Kiều Ngọc Đàn bất ngờ đưa ra tuyên bố. Cô ta thừa nhận mình là người chủ động tiếp cận Tiêu Nhiên khiến anh khó chịu và có hành động quá khích. Lời thừa nhận này bị xem là tự vả, khiến cô ta trở thành trò cười cho dư luận.
Trợ lý Lục từ công ty quản lý của Kiều Ngọc Đàn ra về với vẻ mặt vô cùng thân thiện. Trong khi đó, Kiều Ngọc Đàn trắng bệch mặt mày, ngồi bệt xuống ghế sô pha, quản lý và trợ lý của cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Họ vốn định kiên quyết không nhận lỗi, chờ Tiêu Nhiên phải lên tiếng xin lỗi trước. Nhưng không ngờ CEO của thương hiệu cao cấp mà họ đã thương lượng rất lâu lại có mối quan hệ tốt với Tiêu Nhiên, thậm chí anh còn rất có tiếng nói.
Nếu Kiều Ngọc Đàn không lên tiếng thừa nhận, có khả năng cao hợp đồng đại diện thương hiệu sẽ bị cướp mất. Đây là cơ hội cô ta đã cố gắng tranh thủ bao lâu nay. Sau cùng, cô ta quyết định nhận lỗi, dù có bị ghét thêm vài phần cũng không quan trọng.
Nhưng ngay khi đưa ra tuyên bố, thương hiệu lại chọn một nữ nghệ sĩ khác làm đại diện. Trợ lý Lục còn nói rõ ràng, đó là ý kiến do Tiêu Nhiên đề xuất.
Điều này có nghĩa là gì?
Rõ ràng là muốn chơi cô ta một vố!
Mặt Kiều Ngọc Đàn biến đổi liên tục, cuối cùng quyết tâm phải chiếm lấy Tiêu Nhiên! Cô ta muốn xem thử, khi ép được đóa hoa cao ngạo này phải cúi đầu trước mình, anh còn có thể kiêu căng được nữa không!
@ a i k h i e tTống Ôn Ngôn nảy ra ý định ở lại ký túc xá của trường, cô liền gọi điện báo với mẹ. Giả Nhu Quân rất ủng hộ: "Con gái phải kết giao với nhiều bạn bè đồng trang lứa một chút. Ngôn Ngôn, mẹ chúc con bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt, hãy tận hưởng quãng thời gian đẹp đẽ tại Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành nhé."
Được mẹ đồng ý, Tống Ôn Ngôn tìm đến giáo viên phụ trách.
Trong lúc đang bàn bạc về việc ở nội trú, Tống Tại Giang gọi điện đến, phản đối kịch liệt việc con gái ở lại trường. Ông cho rằng với tính cách dịu dàng và nhu mì của con, nhất định sẽ bị bắt nạt.
Tống Ôn Ngôn cầm điện thoại, khẽ cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng: "Không sao đâu ba, các bạn trong lớp đều rất tốt, thầy cô cũng rất quan tâm con."
Cô giáo phụ trách bên cạnh không nhịn được mỉm cười. Cô bé này thực sự rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, mềm mại khiến một người vốn nghiêm khắc như cô ấy cũng không dám lớn tiếng, sợ làm Tống Ôn Ngôn sợ hãi.
Tống Ôn Ngôn dỗ dành Tống Tại Giang rất lâu, cuối cùng ông miễn cưỡng đồng ý, nhưng yêu cầu cô tối nay phải về nhà.
Đương nhiên Tống Ôn Ngôn đồng ý rồi.
Sau khi cúp điện thoại, giáo viên phụ trách họ Trịnh mỉm cười hỏi: "Em đã thỏa thuận với ba xong chưa?"
Tống Ôn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ rồi, ba em đồng ý cho em ở lại ký túc xá. Cô sắp xếp cho em một phòng ký túc xá với ạ. Phải làm phiền cô rồi."
Quả thật cô giống hệt như một học sinh cấp ba, ngây ngô lại ngọt ngào, nụ cười của cô như cơn gió tháng Tư, thật mềm dịu khiến người ta thương tiếc.
Cô Trịnh cảm thấy mình trẻ ra khi ở bên cô, nụ cười cũng dịu dàng hơn: "Được, cô sẽ sắp xếp cho em. Em về trước đi. Sáng mai có tiết học, em nhớ đến đúng giờ đấy."
Các giảng viên khoa Âm nhạc đều nói cô gái này là một tài năng hiếm có, cô Trịnh cũng để tâm tới cô hơn.
Tống Ôn Ngôn mỉm cười gật đầu, đi ra khỏi văn phòng giáo viên khiến người đi ngang qua không ngừng quay lại nhìn.
Cô xinh đẹp, một vẻ đẹp mà nhiều người chưa từng thấy trong đời. Cô còn có khí chất trầm tĩnh, dịu dàng như tiên mà ai cũng thích, cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ.
Tống Ôn Ngôn ôm sách trong tay đi ra khỏi cổng trường. Mấy tiếng "keng keng" giòn giã vang lên. Tống Ôn Ngôn nhìn qua, giật mình.
Tiêu Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần đen cùng màu với cô. Dáng người cao gầy đứng dưới bóng cây, tay dắt một chiếc xe đạp.
Tống Ôn Ngôn có hơi sửng sốt. Đây là chàng trai trong ký ức của cô, chính là Tiêu Nhiên thật sự.
Anh vẫn đang chơi với chiếc chuông trên xe đạp. Tiếng chuông vang lên một lúc, nhiều bạn cùng lớp nhìn sang.
Tiêu Nhiên lười biếng cười: "Cô bé họ Tống, sao lại ngơ ngác như vậy? Lại đây nào."
Anh trong ký ức kiêu ngạo lại bất cần, nở nụ cười xấu xa nhìn cô: "Cô bé họ Tống, sao em lại nhìn chằm chằm vào một người đàn ông thế, có tin anh sẽ hôn em không?"
Quả nhiên Tiêu Nhiên vẫn không thay đổi, vẫn là chàng trai ngang ngạnh khó kiểm soát. Năm tháng khiến anh điềm đạm và trưởng thành hơn, giảm bớt vẻ hiếu thắng thời niên thiếu.
Tống Ôn Ngôn yên lặng nhìn anh, quên cả cử động.
Tiêu Nhiên mỉm cười, trong mắt có chút dịu dàng: "Điềm Điềm à."
Anh nói lớn: "Anh đợi em tan học lâu rồi, nhanh đến đây đi."
Tiêu Nhiên muốn dạy cô đừng chạy trốn, đừng rút lui mà hãy học cách bước từng bước về phía anh, dạy cô yêu anh nhiều hơn chút nữa.
Tống Ôn Ngôn chậm rãi đi về phía anh, cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Sao anh lại tới nữa rồi, tới nhiều quá không tốt đâu."
Tiêu Nhiên nhìn lông mi rũ xuống của cô, cười nói: "Đón em."
"Tôi tự về được." Cô liếc nhìn quần áo của anh: "Sao anh lại ăn mặc như thế này?"
Tiêu Nhiên nắm tay cô: "Anh mặc đồ đôi với em đấy, bé yêu ạ."
"Anh, đừng động tay động chân." Cô đỏ mặt, muốn đẩy anh ra: "Đây là ở trường, có bạn học đang nhìn."
Cô sợ muốn chết.
Mặt cô đỏ bừng. Dáng vẻ vừa đỏ mặt vừa lý luận với anh đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Rõ ràng đã là sinh viên đại học rồi, vậy mà vẫn ngây ngô như một cô bé chưa trưởng thành, chẳng khác gì hồi lớp 10.
Tiêu Nhiên thích nhất là trêu cô: "Điềm Điềm, kêu một tiếng "anh Tiêu Nhiên" đi, anh sẽ buông ra."
"Anh thật không biết xấu hổ." Cô không dám nói lớn, chỉ nhỏ giọng trách móc anh, giọng mềm mại ngọt ngào.
Tiêu Nhiên nghe mà cõi lòng muốn tan chảy tới nơi.
Anh cúi xuống, xoa đầu cô: "Thế gọi đi, gọi một tiếng anh sẽ buông ra."
"Tiêu Nhiên!" Cô gái nhỏ giận dữ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt đỏ bừng.
Tiêu Nhiên canh đúng thời cơ, bất ngờ hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô rồi cười khẽ, nói: "Em gái nhỏ, em đáng yêu thế này là phải bị hôn đấy."
Tống Ôn Ngôn xấu hổ không chịu nổi, giơ tay đấm anh mấy cái, sau đó vội vàng chạy đi.
Tiêu Nhiên đẩy xe đạp, đuổi theo cô.
Anh vừa cười vừa lười biếng nói: "Điềm Điềm, mệt chưa em? Để anh trai chở em về nhà nhé."
Hồi nhỏ, cô thích gọi anh là "anh trai" nhất. Cứ "anh ơi" rồi lại "anh à", khiến trái tim vốn lạnh lùng đến đâu của Tiêu Nhiên cũng phải mềm nhũn.
Tống Ôn Ngôn quay lại, gương mặt vẫn còn chút hồng hồng. Ánh nắng chiều mùa thu chiếu lên gương mặt cô, đẹp đến nao lòng.
Ánh mắt Tiêu Nhiên dịu dàng, nhìn cô chăm chú.
Cô gái nhỏ ấm ức: "Tiêu Nhiên, anh sửa tính tình lại đi, không thể cứ gặp là lại hôn tôi. Nếu không, lần sau tôi sẽ không gặp anh nữa đâu."
Bốn năm rồi anh không gặp cô, thế mà cô bé này vẫn nhẫn tâm như vậy.
Tiêu Nhiên không trả lời, bước đến: "Lên xe đi, anh đưa em về nhà."
"Anh phải hứa trước đã."
Tiêu Nhiên biết lần này không thoát được, cô bé này cố chấp lắm.
"Điềm Điềm à."
Mỗi lần anh gọi tên cô đều mang theo sự cưng chiều và dịu dàng.
Tống Ôn Ngôn chăm chú lắng nghe, chỉ nghe được giọng anh khàn khàn lại trầm thấp, đầy bá đạo nói: "Em không biết à, anh đã kiềm chế lắm rồi, anh chỉ muốn hôn em đến chết thôi."
Ánh mắt ngang ngạnh của Tiêu Nhiên làm cô sợ hãi. Cô lùi một bước, mặt đỏ bừng, giọng trách móc: "Sao anh lại hư hỏng như thế!"
"Đúng, anh hư hỏng." Anh kéo cô lại gần, cười nhẹ: "Nhưng em không được phép sợ anh."