Tiêu Nhiên nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm đầy nghiêm túc.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Em từ nhỏ đến lớn đều ngoan như thế, lần này cũng nghe lời chút đi, đừng luôn nghĩ đến chuyện rời xa anh."
Ánh nắng mùa thu không quá gay gắt, gió thổi qua mang theo chút se lạnh.
Không biết Tống Ôn Ngôn nghĩ đến điều gì, đôi môi bỗng trở nên tái nhợt.
Tiêu Nhiên cau mày, buông tay khỏi chiếc xe đạp, chiếc xe lập tức đổ xuống đất. Anh vội nâng khuôn mặt cô lên: "Sao thế? Em thấy không khỏe à?"
Tống Ôn Ngôn quay đầu né tránh ánh mắt anh, cố gắng đẩy anh ra.
Tiêu Nhiên nắm chặt cổ tay cô: "Điềm Điềm, trong lòng em có tâm sự đúng không? Nói anh biết đã xảy ra chuyện gì đi em."
Tống Ôn Ngôn không hiểu tại sao anh có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tại sao vẫn có thể cười cợt trêu chọc cô được. Có lẽ anh thật sự chỉ coi cô như trò chơi, hoàn toàn không để cô vào lòng.
Nhưng bảo cô nói ra ư?
Tống Ôn Ngôn cụp hàng mi dài xuống. Chuyện đó, cô làm sao nói ra được đây? Chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên quá đáng, bắt cô nói ra chẳng khác gì muốn sỉ nhục cô thêm lần nữa.
"Tiêu Nhiên, buông tôi ra đi."
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng, nhưng nghe vào lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Tiêu Nhiên có thể chịu đựng được việc cô không nói lời nào rời xa anh suốt bốn năm, nhưng không thể chịu nổi việc cô lại một lần nữa đẩy anh ra, từ bỏ anh.
Nhưng anh có thể làm gì đây?
Không nỡ giận, cũng không nỡ mắng cô.
Chỉ có thể mềm lòng để cô nhìn anh, để cô thấy rõ anh yêu cô biết nhường nào.
Gương mặt của Tống Ôn Ngôn bị anh nâng lên, cô buộc phải ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt người đàn ông là cơn sóng lớn cuộn trào, như đang kìm nén cả bão tố: "Có phải anh làm sai ở đâu không? Nói cho anh biết đi em." Anh trầm giọng: "Anh sẽ sửa, anh sẽ sửa tất cả!"
Lúc này, Tiêu Nhiên khiến cô nhớ lại hình ảnh anh khi mới gặp bốn năm trước, ngông cuồng lại bất kham. Vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn như thể nếu cô dám nói không, anh sẽ bóp chết cô ngay lập tức.
Thực ra, cô rất mềm lòng. Rõ ràng anh đã đối xử với cô như thế, vậy mà Tống Ôn Ngôn vẫn không nỡ nói lời nặng nề làm tổn thương anh.
Đây là Tiêu Nhiên của cô mà, chàng trai duy nhất cô từng yêu. Cả trái tim tuổi thiếu nữ của cô đều dành cho anh. Dù đã quyết tâm quên đi, nhưng chỉ cần gặp lại anh, cô vẫn không thể kiềm chế được mà đỏ mặt.
Tống Ôn Ngôn cảm thấy tủi thân, không phân biệt được đâu mới là Tiêu Nhiên thật sự.
Đôi mắt cô gái nhỏ đong đầy nước.
Tiêu Nhiên sững người, lập tức hoảng hốt: "Anh không mắng em, không mắng đâu, đừng khóc, là anh sai, anh đáng bị đánh!"
Anh dùng tay lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay run rẩy. Tống Ôn Ngôn đẩy anh ra, đôi vai khẽ run, cúi đầu lau nước mắt.
Tiêu Nhiên cúi người xuống nhìn cô, cuống cuồng nói: "Điềm Điềm, đánh anh đi, được không em?"
Tống Ôn Ngôn không nói gì.
Tiêu Nhiên tự tát mình mấy cái. Tiếng tát vang dội đến mức Tống Ôn Ngôn phải siết chặt vạt váy, lên tiếng ngăn anh lại: "Đừng, đừng đánh nữa."
Giọng cô vẫn còn hơi nghẹn ngào. Tiêu Nhiên không dám chạm vào cô nữa, nhưng cô vẫn cúi đầu không nhìn anh, khiến anh lo lắng đến phát điên. Giọng anh khàn đi: "Nhìn anh một cái đi, đừng cứ cúi đầu như vậy. Anh muốn xem mắt em chút, được không?"
Tống Ôn Ngôn lùi về phía sau, Tiêu Nhiên tiến lên một bước. Cô lùi, anh lại tiến thêm bước nữa.
Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu: "Anh đừng lại gần đây."
Đôi mắt cô đỏ hoe, ngập tràn nước mắt, vẻ mặt vừa đáng thương vừa xinh đẹp khiến Tiêu Nhiên đứng sững, tim đau như thắt lại.
Anh cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng ngón tay lau nhẹ nơi đuôi mắt cô: "Điềm Điềm, đừng buồn, anh không hỏi nữa. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không hỏi nữa, được không em?"
Chỉ cần cô còn ở bên anh, anh không muốn so đo thêm bất cứ điều gì nữa. Nếu cô không còn thích anh, anh sẽ cố gắng khiến cô thích anh một lần nữa.
"Đưa em về nhà được không?"
Tống Ôn Ngôn khẽ "ừm" một tiếng, Tiêu Nhiên dựng xe lại, ra hiệu cho cô ngồi lên.
Cô ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng ngồi lên.
Cô cúi đầu, tay nắm chặt ghế sau, Tiêu Nhiên nhíu mày: "Ôm anh, ngoan nào."
"Không cần, như thế này là được rồi."
Tiêu Nhiên chống chân dài xuống đất: "Thế thì chúng ta không đi nữa."
"Anh..." Cô suy nghĩ, định tự đi tàu điện ngầm về nhà, nhưng Tiêu Nhiên dường như đoán được ý cô, liền giữ lấy cổ tay cô lại: "Bé yêu, em vô tình vậy sao?"
Tống Ôn Ngôn nhìn anh.
Tiêu Nhiên làm bộ đáng thương: "Anh lớn thế này mà còn giả vờ trẻ trung để đến đón em tan học, nể mặt anh chút đi, Điềm Điềm."
"Không ôm anh có được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Không được." Tiêu Nhiên bổ sung: "Không chỉ ôm, mà còn phải ôm thật chặt. Anh không cho buông là không được buông."
Tống Ôn Ngôn ngồi lên lại, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo sơ mi trắng của anh. Tiêu Nhiên nhìn vẻ rụt rè của cô, không nhịn được mà thấy dễ thương muốn chết, anh liền kéo tay cô ôm lấy eo mình: "Giờ thì em đúng là chẳng ngoan chút nào. Nhưng không sao, anh đây có nhiều thời gian dạy dỗ em. Ôm chặt đi, đây là chồng tương lai của em đấy."
"Anh đừng nói lung tung!" Hai tay cô bị Tiêu Nhiên giữ chặt đặt lên eo anh, muốn buông ra cũng không được. Chờ cô ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa, anh mới đạp xe.
Xe đạp lướt qua những hàng cây lớn, gió thu làm tóc Tống Ôn Ngôn bay bay quanh tai. Những người đi đường thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt ngỡ ngàng như đang ngắm một nữ chính trong phim, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Tiêu Nhiên nhíu mày, đạp xe nhanh hơn: "Che mặt lại, không được để người khác nhìn thấy."
"Tiêu Nhiên." Cô nhẹ nhàng gọi, như thể đang trách anh quá bá đạo.
Má, anh nghe mà lòng mềm nhũn.
Có chút bực bội, giọng anh trầm xuống: "Che ngay, nếu không anh không đưa em về đâu. Anh sẽ đưa em ra ngoại ô Tuyên Thành, để em không tìm được xe mà về."
"Anh thật là trẻ con, lớn rồi mà!" Anh năm nay hai mươi tư, không quá già, cũng không còn trẻ, đúng độ tuổi trưởng thành. Nhưng đối với Tống Ôn Ngôn, anh lúc nào cũng có cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.
"Em không nghe lời đúng không?" Anh làm bộ đổi hướng.
Tống Ôn Ngôn vội vàng ôm chặt lấy anh: "Đừng, đừng mà, tôi che lại, anh đừng làm loạn."
Giọng nói của cô mềm mại, dịu dàng, khiến lòng Tiêu Nhiên xao xuyến không ngừng. Cái tên Điềm Điềm rất hợp với cô, cô gái của anh thật sự rất ngọt ngào.
Anh để cô ôm chặt rồi nói: "Bé yêu, chúng ta tăng tốc nhé. Đừng sợ, anh trai bảo vệ em."
Tống Ôn Ngôn ôm chặt lấy eo anh, không dám buông ra.
Tiêu Nhiên bật cười, khen: "Điềm Điềm ngoan lắm."
Thực ra anh không đạp quá nhanh. Từ trước đến nay anh luôn nghĩ, đưa cô gái nhỏ của mình đạp xe dạo chơi thật là lãng mạn.
Sợ cô sợ, anh đi chậm, cố ý vòng đường xa để đưa cô ngắm hoàng hôn.
Trời dần tối, anh chầm chậm đạp qua một đường hầm dài. Ánh hoàng hôn hiện ra trước mắt, Tiêu Nhiên vỗ nhẹ vào tay Tống Ôn Ngôn: "Điềm Điềm."
"Dạ?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh, Tiêu Nhiên quay lại đúng lúc bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác của cô, bật cười: "Nhìn hoàng hôn kìa."
Tống Ôn Ngôn nhìn ra xa. Hoàng hôn mùa thu thật dịu dàng, gió nhẹ, mây dày. Ánh hoàng hôn vàng óng tựa như ngọn lửa muốn bùng cháy, nhưng cũng không mãnh liệt đến thế. Rất đẹp, cô nhìn mà ngẩn ngơ.
Tiêu Nhiên dừng xe lại. Tống Ôn Ngôn xuống xe, đứng bên cạnh anh: "Thích không?"
"Thích ạ."
"Anh tặng em đấy." Anh nói thêm.
Tống Ôn Ngôn bật cười: "Tặng tôi hoàng hôn sao?"
"Ừ."
Cô nghiêm túc giải thích: "Tiêu Nhiên, những thứ như thế này không thể tặng được."
"Tại sao không?" Anh hờ hững dựa vào xe: "Tống Điềm Điềm, em muốn gì anh cũng có thể cho em."
Tống Ôn Ngôn ngây người.
Giọng điệu anh thoải mái, bất cần, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương. Anh đưa cô vượt qua cả thành phố, từ trường học đến đây, hai giờ đạp xe, lên dốc xuống dốc, chỉ để tặng cô một buổi hoàng hôn.
Cô im lặng nhìn anh một lúc: "Tiêu Nhiên, cảm ơn anh."
Anh nhướng mày, liếm môi, có hơi muốn hút thuốc, hoặc làm gì đó khác.
"Cảm ơn thế này sao?"
"Thế phải cảm ơn thế nào?"
Anh cười nhếch môi: "Lại đây hôn anh."
Cô lập tức tránh ánh mắt nóng rực của anh: "Tôi... tôi muốn về nhà."
"Thế thì sao?" Anh vẫn không nhúc nhích.
Cô cắn môi: "Anh đưa tôi về đi."
Anh cười khẽ: "Không hôn thì không về. Tối nay chúng ta không về nữa."
Giọng anh trầm khàn, có chút ranh mãnh. Tống Ôn Ngôn không phải người quá ngây thơ, lập tức hiểu ý anh.
Cô giậm chân: "Tiêu Nhiên!"
Chẳng chút uy lực nào, chỉ cảm thấy đáng yêu.
Anh cười nhìn cô, thấy gương mặt cô dần đỏ lên.
"Điềm Điềm, đừng chần chừ nữa, trời tối rồi." Anh thấp giọng phân tích: "Em xem, em hôn anh một cái, hay là..."
Cô không đủ can đảm nghe tiếp, vội bước tới trước mặt anh.
Tiêu Nhiên vẫn ung dung dựa vào xe. Với chiều cao 1m88 của anh, còn cô chỉ 1m6 mấy, đứng kiễng chân cũng không tới, gương mặt nhỏ đỏ bừng, hàng mi run run.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn uất ức của cô, ánh mắt anh trầm xuống. Sao ngay cả khi ngượng ngùng cô cũng xinh đẹp thế này?
Không kìm được, anh cúi người, trêu cô: "Lại đây hôn anh nào."
Tống Ôn Ngôn muốn đấm anh, nhưng đành cố gắng nén ngại ngùng, khẽ chạm môi lên má trái của anh rồi vội cúi đầu, nhắm mắt lại: "Được chưa?"
Tiêu Nhiên bật cười, ngón tay cọ nhẹ mũi cô: "Tha cho em lần này."
Anh ngồi lên xe đạp, vỗ nhẹ lên đùi mình: "Điềm Điềm, có muốn ngồi lên đùi anh trai không?"
Tống Ôn Ngôn lườm anh một cái: "Anh có thể đừng tự xưng là anh trai nữa được không?" Mắc cỡ quá đi.
Tiêu Nhiên nhướng mày, anh nhanh chóng đổi giọng, nở nụ cười xấu xa: "Thế gọi là chồng thì sao?"
Tống Ôn Ngôn: "............"
Thôi bỏ đi, không đôi co với tên lưu manh làm gì.
Cô im lặng ngồi lên xe, trong lòng hiểu rõ tính cách lưu manh của Tiêu Nhiên. Thôi thì không làm mình khó xử nữa, cô vòng tay ôm lấy eo anh. Tiêu Nhiên hài lòng, cong môi cười.
"Đi nào." Anh bắt đầu đạp xe: "Đưa bé cưng về nhà."
Tống Ôn Ngôn đỏ mặt. Anh đặt cho cô thật nhiều biệt danh, nào là Điềm Điềm, bé Điềm Điềm, bé xinh, bé yêu, giờ lại thêm cả bé cưng nữa. Cô tự hỏi sau này liệu còn cái tên kỳ quái nào nữa không. Có người đàn ông nào mà điệu như anh không chứ?
Cô đúng là chịu thua anh rồi.
Trên đường về, Tiêu Nhiên vẫn không ngừng kiếm chuyện chọc cô. Có vài lần, Tống Ôn Ngôn ngượng đến mức chỉ muốn nhảy khỏi xe. Cô không hiểu sao Tiêu Nhiên cứ đối với cô thì lại có thể nói không ngừng những câu "lưu manh" như thế.
@ a i k h i e tKhi về đến nhà họ Tống, trời đã tối hẳn.
Tống Ôn Ngôn đứng ở cửa: "Anh định về thế nào?"
Tiêu Nhiên nhìn cô, cười: "Em lo cho anh à?"
"Không lo. Da mặt anh dày như thế, chắc chẳng xảy ra chuyện gì đâu."
Tiêu Nhiên bật cười, sao cô mắng mà anh lại thấy dễ chịu thế này?
Anh chỉ vào môi mình: "Quả tim nhỏ của anh ơi, trả công cho anh được không? Hôn anh một cái đi em."
Tống Ôn Ngôn hiểu ngay, miệng anh đúng là có thể nói ra bất cứ thứ gì mà. Giờ lại gọi cô là quả tim nhỏ rồi.
Biết đâu ngày mai sẽ lại thành báu vật lòng anh nữa không chừng.
Cô nghĩ mà mặt đỏ bừng, nhất quyết không hôn.
"Không, hôm nay anh đã quá đáng lắm rồi."
Tiêu Nhiên cũng không thật sự mong cô sẽ hôn anh. Hôm nay anh thấy đủ mãn nguyện rồi. Cô gái nhỏ vẫn ngượng ngùng, bối rối trước mặt anh giống hệt như trước đây. Đó là một tín hiệu tốt, chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có anh.
Chờ anh tìm hiểu rõ bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, cô sẽ không còn đường mà trốn nữa.
Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, nói: "Vào nhà đi, anh đứng đây nhìn em vào."
"Được rồi. Anh cũng về sớm đi."
Ánh mắt anh chợt sâu thẳm: "Điềm Điềm, còn đứng lề mề nữa, có tin anh sẽ hôn em ngay bây giờ không?"
Vừa nói, anh vừa nhích lại gần. Tống Ôn Ngôn giật mình, lập tức quay người chạy vào trong.
Tiêu Nhiên bật cười nhìn theo bóng dáng cô chạy đi, ngẩng đầu ngắm bầu trời đen kịt. Đột nhiên, anh cảm thấy có lẽ bốn năm trước không phải cô muốn rời xa anh, mà có thể chính anh đã làm sai chuyện gì rồi...
Tống Ôn Ngôn về phòng, tìm một cuốn nhật ký trong ngăn kéo. Cuốn sổ dày, phần đầu ghi lại đủ thứ lộn xộn. Nhưng trang cuối cùng lại rất khác biệt.
Dòng chữ nguệch ngoạc, chỉ có một câu.
Tiêu Nhiên, em từ bỏ anh rồi.