Sau khi Thôi Ngọc Sinh phẫn nộ đẩy cửa rời đi, một cơn gió đêm lùa thẳng vào phòng qua cánh cửa mở rộng, mang theo hơi lạnh đột ngột xộc vào, giúp lý trí của Ngọc Hà – vốn đang bị cơn nóng thiêu đốt – lấy lại một chút thanh tỉnh trong cơn giãy giụa tuyệt vọng.
Cả người mềm nhũn, gần như không thể chống đỡ nổi cơn dược tính đang hoành hành, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, vị tanh mằn mặn lập tức tràn đầy khoang miệng.
Giờ mà mò ra tận phòng bếp để tìm nước lạnh thì quá sức với nàng rồi. Hơn nữa, Ngọc Hà còn lo sợ… lo rằng một khi lý trí của nàng hoàn toàn bị dược tính chi phối, nàng sẽ như một con dã thú hoang dại, mất sạch kiểm soát, không màng tất cả mà lao ra ngoài tìm một nam nhân giải tỏa dược tính.
Một cơn đau sắc bén kéo nàng về thực tại. Ngọc Hà không còn thời gian để đắn đo. Nàng nhặt lên mảnh vỡ của chiếc chén trà vừa rơi xuống đất, lạnh lùng ấn thẳng nó lên bắp đùi mình.
Cơn đau thấu tận xương tạm thời áp chế cơn khô nóng đang bùng lên trong cơ thể, nhưng nàng biết rõ sự thanh tỉnh này chỉ là nhất thời.
Phải tranh thủ!
Ngọc Hà run rẩy cột chặt hai tay, hai chân mình bằng dây buộc tóc, nhét một chiếc khăn vào miệng để tự bịt kín thanh âm đáng xấu hổ có thể thoát ra.
Sau đó, nàng lê thân mình đến ngăn tủ, cuộn người lại, nhét chính mình vào trong không gian chật hẹp ấy, nơi chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.
Nàng không dám để lộ mình ra ngoài.
Nếu giờ có tên trộm nào lẻn vào, hoặc chỉ đơn giản là một người qua đường vô tình đi ngang, bọn họ cũng sẽ không thấy được bộ dạng nhục nhã của nàng lúc này.
Cũng sẽ không nghe được… những thanh âm mất kiểm soát có thể bật ra khỏi miệng nàng trong cơn dược tính cắn nuốt lý trí.
Ngọc Hà cuộn tròn trong ngăn tủ, cả người run lên từng cơn.
Cơn đau trên đùi không còn đủ để chống chọi lại ngọn lửa khát vọng thiêu đốt nàng từ bên trong.
Lúc này nàng mới chợt hiểu, tại sao trong thoại bản thường nói, khi nam nữ trúng xuân dược, bọn họ sẽ biến thành những con dã thú không còn biết lý trí là gì.
Vì thứ cảm giác này thực sự đáng sợ đến cực hạn.
Khó chịu đến mức… nàng gần như muốn xé xác chính mình thành từng mảnh.
Muốn tìm một nam nhân.
Bất cứ ai.
Chỉ cần là một nam nhân…
—
Bạch Giản đứng ngoài sân, vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình bên trong.
Y vừa thấy Thôi Ngọc Sinh phẫn nộ xông ra khỏi cửa, ném lại thê tử đang trúng xuân dược một mình trong phòng, liền không nhịn được lắc đầu, tặc lưỡi đầy vẻ tiếc nuối:
"Thôi đại phu này… rốt cuộc có phải nam nhân không vậy? Thê tử của hắn đã bị hạ dược đến thế mà hắn cũng nhẫn tâm bỏ mặc."
Ngay sau đó, y nhếch môi cười lạnh.
"À… cũng phải. Hắn vốn đâu thể g.iao h.oan với nữ nhân. Một kẻ chẳng khác gì thái giám thì có đáng để gọi là nam nhân sao?"
Đôi mắt gã lướt qua căn phòng tối mịt, như một con sói nhẫn nại kiên trì chờ đợi con mồi kiệt sức.
"Đáng thương thay cho Thôi phu nhân… Xinh đẹp đến thế mà lại phải chịu cảnh này…"
Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản.
Thôi đại phu là kẻ sợ mất thể diện, nhất định sẽ không chịu để thê tử biết bản thân vô năng. Do đó, khi phát hiện nàng bị trúng dược, hắn chắc chắn sẽ phẫn nộ bỏ đi.
Mà một khi Thôi Ngọc Sinh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thôi phu nhân.
Dược tính sẽ dần dần cắn nuốt lý trí nàng, khiến nàng không còn đủ tỉnh táo để kiểm soát bản thân.
Vào lúc đó, nếu đại nhân xuất hiện trước mặt nàng, Thôi phu nhân chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi mà tự động nhào vào lòng người.
Đặc biệt là khi nàng nhận ra, nam nhân trước mặt nàng không phải ai khác, mà là đại nhân – một người anh tuấn tiêu sái, cốt cách như rồng như phượng, dáng vẻ cao quý thanh khiết.
So với kẻ đã bỏ rơi nàng vào thời khắc khó khăn nhất, lựa chọn này sẽ rõ ràng đến mức không cần suy nghĩ.
Nhưng ai ngờ được, Thôi phu nhân lại là kẻ cứng cỏi đến mức này?
Thà rằng chịu đựng cơn thống khổ như vạn vạn con kiến gặm nhấm tim gan, nàng cũng không chịu quỳ xuống cầu xin hắn.
Ngay cả Tạ Quân – kẻ luôn am hiểu lòng người – cũng có phần bất ngờ.
Song, hắn không cảm thấy thất vọng hay chán nản.
Ngược lại, cơn thèm khát trong lòng hắn lại dâng trào mãnh liệt hơn.
Máu trong người như đang sôi sục, thôi thúc hắn muốn bẻ gãy từng tấc ngạo khí của nàng, muốn nghiền nát cái gọi là tiết hạnh đó.
Muốn nhìn thấy nàng từng bước sa chân vào vũng lầy, đến khi tuyệt vọng không lối thoát, chỉ có thể ngước lên cầu xin hắn.
Một gương mặt thanh lãnh, cứng cỏi như thế… nếu bỗng dưng lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, hẳn sẽ thú vị vô cùng.
Tạ Quân đưa tay vuốt nhẹ cánh môi, trong mắt như có một tầng sương mờ bao phủ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, yết hầu hắn không khỏi giật giật, đáy mắt phủ một tầng sắc đen sâu thẳm.
Nhưng không sao…
Hắn là một thợ săn có đủ kiên nhẫn.
—
Ánh trăng khuất sau tầng mây, bóng đêm nuốt trọn mặt đất, chỉ còn lại màn đêm tối đen không một tia sáng.
Ngọc Hà cũng như thế.
Giờ khắc này, nàng đang chìm sâu trong tuyệt vọng và bất lực.
Lý trí và bản năng đang xé rách nàng, tranh giành quyền kiểm soát thân thể nàng.
Một bên muốn chống chọi.
Một bên chỉ muốn buông xuôi.
Cơn giằng co ấy kéo dài đến tận khi tiếng gà gáy báo hiệu bình minh vang lên.
Lúc này, nàng mới cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể dần lắng xuống.
Toàn thân rã rời, sức lực đã sớm bị rút cạn.
Mồ hôi ướt đẫm người nàng, như thể vừa được vớt lên từ dòng nước.
Nhưng nàng…
Đã thắng.
Trái ngược với một đêm dài đằng đẵng của Ngọc Hà, Thôi mẫu lại ngủ một giấc vô cùng ngon lành.
Trong mơ, bà thấy mình ôm đầy cháu chắt, từng đứa từng đứa ngoan ngoãn gọi bà là tổ mẫu.
Bà chắc mẩm rằng đêm qua nhi tử và con dâu đã “viên phòng”, mà chuyện vợ chồng ân ái tất nhiên sẽ không thể dậy sớm như thường ngày.
Vậy nên, bà còn chu đáo cho Vương mụ nghỉ một ngày, tránh làm phiền vợ chồng son nghỉ ngơi.
Mãi đến gần trưa, bà mới thong thả xách theo hộp cơm, ung dung đi vào trong nhà.
Bước vào phòng, Thôi mẫu vui vẻ hỏi:
“Ngọc Nương, con dậy rồi sao?”
Sáng nay, khi đã lấy lại chút sức lực, việc đầu tiên Ngọc Hà làm là tắm rửa sạch sẽ, gột bỏ mồ hôi dính nhớp trên người.
Sau đó, nàng định thay hết chăn đệm đã bị mồ hôi làm ướt sũng đêm qua.
Nhưng vừa mới làm được một nửa, Thôi mẫu đã xông vào, vội vàng kéo nàng sang một bên, tranh làm việc:
“Để đó ta làm cho! Con vừa mới dậy, phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”
Thôi mẫu còn cười hớn hở:
“Ta có mang cơm sáng cho con nè, chắc con còn chưa ăn đúng không? Mau đi ăn đi, kẻo nguội mất.”
Bà không thấy trên giường có vết máu, trong lòng có hơi hụt hẫng.
Nhưng ngẫm lại, nhi tử và con dâu đều đã cưới nhau một thời gian, nếu còn để lại vết máu mới là lạ.
Nghĩ đến đây, bà lại thấy tức giận thay con trai mình.
Cái bà già kia đúng là nham hiểm! Rõ ràng là muốn ly gián tình cảm vợ chồng con trai bà mà!
Ngọc Hà nhìn chăn gối trong tay mình bị cướp mất, môi mím chặt.
Trên đời này nào có chuyện bà bà giúp con dâu dọn giường?!
Nàng lập tức giật lại, nhẹ giọng nói:
“Mẫu thân, giường này cứ để con tự dọn là được rồi.”
“Ta cả ngày ở nhà cũng chẳng có gì làm, con cứ đi ăn trước đi. Bằng không, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon.”
Thôi mẫu vừa nói, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, lúc này mới thật sự để ý đến sắc mặt Ngọc Hà.
Quá mức tái nhợt.
Nhớ đến bát thuốc tối qua tự tay mình hạ vào, trong lòng bà ta lập tức dâng lên một tia áy náy.
“Cái thằng Ngọc Sinh này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả! Ngọc Nương không khỏe, đáng lẽ nó nên ở nhà mà chăm sóc vợ mới phải.”
Lời nói mang theo trách cứ, nhưng trong lòng bà ta lại đang cười thầm.
Bởi vì chuyện tối qua, ít nhất cũng chứng minh một điều—con trai bà ta đã viên phòng với con dâu, không giống như lời lão bà tử kia đồn đại!
Ngọc Hà nghe vậy, trái tim lập tức lạnh đi một nửa.
Ngón tay nàng siết chặt, đến mức trở nên trắng bệch.
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể kìm nén những lời chất vấn sắp bật ra khỏi miệng.
Tối qua, nàng liều mạng tự thuyết phục chính mình rằng bà bà không phải người đã bỏ thuốc.
Nhưng bây giờ—
Thật giống như một trò cười!
So với những lời lạnh lùng tối qua của phu quân, hành động của bà bà còn khó chấp nhận hơn gấp bội!
Cùng lúc đó, Thôi Ngọc Sinh cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà, hắn không đến Hồi Xuân Đường mà tìm đại một khách điếm, thuê phòng ở lại.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng tối qua—
Ngọc Hà mê ly nhìn hắn, dáng vẻ quyến rũ nảy nở lan tràn, không ngừng cầu xin hắn—
Mà hắn, lại bất lực đến nhục nhã…
Hắn siết chặt nắm đấm, cắn răng giận dữ.
Chắc chắn nàng đã biết!
Biết hắn không được, vậy nên mới dùng thủ đoạn hạ tiện này để sỉ nhục hắn!
Nói không chừng—
Biết đâu chính nàng mới là kẻ hạ thuốc, để mẹ hắn phát hiện ra hắn vô dụng, để hắn mất hết danh dự, để rồi cuối cùng thuận lý thành chương mà cho hắn đội nón xanh, ép hắn nuôi con của người khác.
Tưởng tượng đến cảnh hắn phải nuôi con người khác, đầu đội nón xanh rờn, ngực Thôi Ngọc Sinh như bốc cháy, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn đập bàn quát lớn:
“Tiểu nhị! Cho ta một bầu rượu!”
“Khách quan, gặp chuyện phiền lòng sao?”
Tiểu nhị thấy hắn uống rượu như uống nước, ngay cả đậu phộng cũng chẳng buồn gắp, thế là hạ giọng khuyên nhủ bằng giọng điệu từng trải:
“Huynh đệ à, có phải cãi nhau với thê tử không? Ta nói cho huynh biết, đàn bà mà không nghe lời thì cứ đánh một trận là được.”
“Nếu đánh một lần chưa phục, thì đánh thêm vài lần! Đảm bảo sau này kêu nàng đi đông, nàng không dám bước về tây!”
Thôi Ngọc Sinh không hề hưởng ứng lời khuyên bảo của tiểu nhị, chỉ lặng lẽ rót rượu, từng ngụm từng ngụm đổ vào miệng. Dường như chỉ có như vậy, hắn mới không đến mức khó chịu đến mức không chịu nổi.
“Ài…”
Tiểu nhị ném khăn lông lên vai, thở dài một tiếng, không thèm để ý nữa.
Mùa hè, trời tối muộn nhưng sáng cũng nhanh. Khi gà trống còn chưa cất tiếng gáy, ánh sáng ban mai đã xuyên qua tầng mây.
Tối qua uống quá chén, sáng nay đầu đau không chịu nổi, Thôi Ngọc Sinh thay y phục, theo thói quen đi đến Hồi Xuân Đường.
Chỉ là lần này, còn chưa kịp bước vào, từ xa hắn đã thấy bên ngoài vây kín người, ai nấy đều xôn xao bàn tán.
Hắn nghĩ, chắc lại giống lần trước Lưu đại phu thê đến gây chuyện.
Nhưng đến khi hắn vất vả chen vào, trước mắt hiện ra lại là—
Tấm giấy niêm phong dán ngay trên cửa chính!
Mà bên cạnh, quan sai vận quan phục đứng canh gác, sắc mặt nghiêm nghị.
Ầm!
Đầu óc hắn như nổ tung!
Hắn lập tức bắt lấy cánh tay một người bên cạnh, cổ họng khô khốc, gấp gáp hỏi:
“Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại dán giấy niêm phong?”
Một quan sai thấy hắn, lập tức lớn tiếng quát:
“Hồi Xuân Đường bị nghi ngờ có liên quan đến việc bán giả dược hại người! Các ngươi còn không mau bắt hắn lại!”
Cùng lúc đó, trong nội viện Thôi gia.
Sau khi về phòng nằm nghỉ một lát, Ngọc Hà đang định hái kim ngân hoa, mang đi phơi khô để pha trà, thì nghe tin Hồi Xuân Đường bị niêm phong, phu quân bị mang đi điều tra.
Nàng khẽ buông lỏng tay.
Giỏ tre rơi xuống đất.
Những cành kim ngân rơi tán loạn, phủ kín cả mặt đất.
Thôi mẫu đang gấp rút gấp quần áo, nghe tin nhi tử bị bắt, trước mắt bỗng tối sầm, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Bỏ mặc những cành kim ngân rơi vãi, Ngọc Hà vội vàng đỡ bà lên giường nằm.
Nàng lập tức dùng móng tay bấm mạnh vào huyệt nhân trung của bà.
Sau khi tỉnh lại, Thôi mẫu vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, Ngọc Hà vỗ nhẹ lưng bà, giúp bà ổn định hơi thở:
“Mẫu thân, người đừng vội lo lắng! Có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm, bọn họ chỉ muốn dẫn phu quân đến hỏi vài câu thôi. Phu quân là người có phúc tướng, nhất định sẽ không sao đâu.”
Thôi mẫu trợn tròn mắt, từng tia máu đỏ loang ra trong tròng mắt, gắt gao bấu chặt lấy cánh tay Ngọc Hà.
Lực tay bà mạnh đến mức như muốn véo rách một mảng da thịt nàng.
“Ngọc Nương! Con biết tính cách Ngọc Sinh mà! Nó tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này được!”
“Con nhất định phải nghĩ cách cứu nó ra! Chắc chắn có hiểu lầm gì đó!”
“Con biết rồi, mẫu thân đừng quá lo lắng.” Ngọc Hà trấn an bà.
“Người cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, con sẽ đến nha môn xem tình hình. Biết đâu khi người tỉnh dậy, phu quân cũng đã trở về rồi.”