Sau khi trấn an bà bà, Ngọc Hà gom toàn bộ số bạc còn sót lại trong nhà, mang theo bên người rồi lập tức chạy đến nha môn.
Còn chưa kịp tới gần đã bị xua đuổi:
“Đi đi đi, nơi đây là trọng địa của nha môn, đâu phải nơi ngươi muốn tới là tới?”
“Phu quân ta chính là đại phu của Hồi Xuân Đường, sáng nay mới bị bắt đi. Mong hai vị đại ca châm chước.” Dù bị ngăn cản, Ngọc Hà không lùi bước, trái lại, nàng đưa ra túi tiền đã chuẩn bị từ trước.
“Một chút lòng thành, coi như để hai vị quan gia uống chén trà, giải nóng.”
Người xua đuổi nàng chính là Ngô Đại, người từng theo lệnh Tống Minh hỗ trợ lần trước. Cảm nhận túi tiền không nhẹ trong tay, y thoáng lộ vẻ khó xử:
“Thôi phu nhân, không phải ta không muốn giúp, chỉ là chúng ta cũng có khó xử riêng, mong ngươi đừng làm khó bọn ta.”
Lòng Ngọc Hà lạnh đi một nửa, nhưng nàng vẫn kiên trì, một lần nữa đưa túi tiền qua:
“Nếu ta không thể vào trong, vậy có thể phiền quan gia giúp ta nhắn lại một câu?”
“Chỉ cần nói với phu quân ta rằng, mẹ con ta vẫn bình an, chàng đừng lo.”
Ngô đại ngần ngừ một lúc, cuối cùng vẫn bóp chặt túi tiền trong tay, gật đầu:
“Được rồi, Thôi phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ truyền đạt.”
“Đa tạ quan gia.” Ngọc Hà thấy hắn nhận lời, lúc này mới xoay người rời đi.
Ngô Đại vừa định mở túi tiền, ai ngờ đột nhiên có một bóng người xuất hiện ngay trước mặt, khiến túi bạc trong tay y như củ khoai nóng bỏng tay. Giữa trán toát mồ hôi, y vội vàng biện bạch:
“Đại nhân, số bạc này không phải tiểu nhân đòi, là vị phu nhân kia ép đưa.”
“Hạ quan vốn định nhận lấy rồi chuyển giao cho đại nhân, để ngài có thể nhân cơ hội trị tội nàng vì tội hối lộ.”
Thẩm Mặc Vũ khoanh tay ôm kiếm, lạnh lùng liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
“Đã là người ta cho, thì cứ nhận đi.”
Ngô Đại lòng thấp thỏm, tiến thoái lưỡng nan, tiền thu về tay không được, không thu cũng không xong.
“Vậy... còn lời nhắn của Thôi phu nhân, có cần truyền lại không?”
“Cứ truyền.”
Dù đã nhờ được người chuyển lời, nhưng một ngày chưa gặp được Thôi Ngọc Sinh, lòng Ngọc Hà vẫn bất an. Nàng nhất định phải tìm cách biết được chuyện gì đang xảy ra, nếu không, chẳng khác nào một con ruồi không đầu, mù quáng chạy đông chạy tây.
Bị giam trong lao ngục, ngày hay đêm cũng chẳng thể phân biệt rõ ràng.
Thôi Ngọc Sinh vốn tưởng mình sẽ sớm được thả, nhưng khi ngày hôm sau trôi qua, hắn không chỉ không được thả mà ngay cả nước uống lẫn thức ăn cũng không có. Dường như đám người kia đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn.
Cơn đói cồn cào khiến bụng hắn kêu vang, thế nhưng lòng tự tôn của một văn nhân thanh cao không cho phép hắn học theo kẻ trong phòng giam bên cạnh mà kêu gào om sòm.
Bên kia song sắt, người đàn ông lười biếng ngậm một cọng rơm, giọng điệu cà lơ phất phơ cất lên:
“Này, huynh đệ, ngươi vì sao mà bị tóm vào đây vậy?”
Ban đầu Thôi Ngọc Sinh không định để ý, nhưng đối phương cứ huyên náo mãi, cuối cùng hắn cũng hé môi khô khốc mà đáp:
“Ta bị oan.”
Người kia bật cười chế giễu:
“Vào đây rồi thì ai chẳng kêu oan? Nhưng mà nói đi, ngươi đắc tội vị đại nhân nào mà bị tống vào đây vậy?”
Thôi Ngọc Sinh không muốn nhiều lời, chỉ hỏi lại:
“Còn ngươi, sao lại bị nhốt?”
“Ta hả?” Người kia phì một tiếng, giọng đầy căm phẫn. “Còn không phải tại một con súc sinh nhìn trúng muội tử nhà ta, ép muội ấy làm thê thiếp thứ mười sáu của hắn. Ta là ca ca, sao có thể trơ mắt nhìn muội muội mình nhảy vào hố lửa? Thế là ta liều mạng với hắn ta một trận. Kết quả, hắn ta đút lót quan tham, còn ta thì bị tống vào đây.”
Gã cười lạnh, chỉ về phía người đàn ông què trong góc.
“Thấy gã què kia không? Gã vì có một thê tử xinh đẹp mà bị một tên làm quan dòm ngó. Chỉ cần một cái cớ vớ vẩn, gã liền bị đánh đến nửa sống nửa chết rồi bị ném vào đây.”
Lời nói đầy bất mãn của người kia khiến lòng Thôi Ngọc Sinh thêm phần bực dọc.
Hắn không quên, họ La kia là cháu trai của La huyện lệnh. Nếu hắn ta đã từng ép buộc, vừa dụ dỗ vừa uy hiếp Ngọc Nương dâng mình cho hắn ta...
Nghĩ đến đây, hơi thở của Thôi Ngọc Sinh dồn dập hơn. Hắn nhớ lại khuôn mặt của kẻ đó lần trước...
Không, không thể nào!
Ngọc Nương là thê tử của hắn, làm trượng phu, hắn phải tin nàng.
Giữa lúc hắn còn chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, giọng điệu lả lơi của người bên cạnh lại vang lên:
“Gặp nhau là duyên, ta có thứ tốt đây, đại ca có muốn thử một chút không?”
Hắn rút từ trong tay áo ra một bọc nhỏ, ném qua.
“Thứ này gọi là Thần Tiên Tán, đảm bảo đại ca dùng rồi sẽ vui đến quên cả trời đất.”
Thôi Ngọc Sinh nhìn gói bột phấn, chẳng buồn tin lời ba hoa của kẻ kia. Hắn chỉ nhắm mắt, tựa vào vách tường, cố gắng chợp mắt.
Ngay lúc đó, có người mở cửa lao, lôi hắn ra ngoài.
Nghĩ đến mọi chuyện có thể đều là bút tích của La Thư Hoài.
Từ trạng thái bất an thấp thỏm ban đầu, Thôi Ngọc Sinh dần biến thành tức giận và căm phẫn.
“Quan gia, xin hỏi thảo dân đã phạm vào tội gì? Các ngươi muốn đưa thảo dân đi đâu?”
“Hễ là định tội thảo dân, cũng nên cho thảo dân một cơ hội đối chất trước công đường! Chẳng lẽ các ngươi coi mạng người như cỏ rác hay sao?”
Những kẻ dẫn đường không ai lên tiếng. Chúng chỉ kéo hắn đi xa khỏi phòng giam.
Thính giác của Thôi Ngọc Sinh nhạy bén hơn người thường. Hắn ngửi thấy trong không khí mùi máu tanh nồng đậm.
Phải rồi, hắn là đại phu! Nhất định là có người bị thương nên mới cần hắn đến trị liệu.
Thôi Ngọc Sinh chỉnh lại dáng đứng, nghiêm nghị nói:
“Ta tuy là đại phu, nhưng hòm thuốc của ta không mang theo bên người. Phiền các vị đến Hồi Xuân Đường lấy giúp ta, đồng thời chuẩn bị thêm một bộ y phục sạch sẽ.”
“Cút vào!”
Đám nha sai vốn đã mất kiên nhẫn. Chúng không thèm nghe hắn nói nữa mà thô bạo đẩy hắn vào trong, đồng thời khóa chặt song sắt.
Bị bất ngờ đẩy mạnh, thân thể vốn đã đói đến hoa mắt chóng mặt của Thôi Ngọc Sinh không thể đứng vững. Hắn lảo đảo rồi ngã sấp xuống nền đất.
Chất lỏng sền sệt dính lên lòng bàn tay hắn, một mùi tanh nồng sộc thẳng vào mũi, khiến lý trí hắn chấn động mạnh mẽ.
Cổ họng hắn cuộn trào cảm giác buồn nôn. Nhưng ngay khi hắn mở mắt ra—
Một cánh tay cụt còn nhỏ máu nằm ngay trước mặt hắn.
Chiếc tay ấy, với những vệt máu loang lổ, gần đến mức chỉ cần dịch thêm một chút là có thể đâm vào tròng mắt hắn. Nó như thể một con ác quỷ đang vươn móng vuốt, muốn đoạt mạng hắn.
Lý trí của Thôi Ngọc Sinh chững lại trong thoáng chốc.
Hắn cứng đờ.
Rồi theo ánh mắt chuyển động, hắn nhìn thấy một căn phòng giam treo đầy hình cụ.
Trên những dụng cụ ấy, máu khô đã bám đen, xen lẫn với những giọt máu tươi còn đang nhỏ xuống.
Tí tách… tí tách…
Những giọt máu rơi xuống nền đất, nhuộm đỏ một khoảng...
Mỗi một tiếng "tí tách" rơi xuống đều như nhỏ thẳng vào sọ Thôi Ngọc Sinh, lạnh thấu tận xương tủy.
Mọi chuyện trước mắt hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng ban đầu.
Hắn không phải được đưa đến để cứu người sao? Vậy vì sao lại bị nhốt vào phòng giam này?
Trước mặt hắn, trong gian phòng giam đối diện, một tù nhân bị trói chặt trên giá chữ thập.
Kẻ đó điên cuồng giãy giụa, gào thét khản cả giọng:
“Ta không làm! Ta không nhận tội!”
“Lũ cẩu quan! Mau thả ta ra! Đây rõ ràng là ép cung! Ta không nhận!”
Một nha dịch đứng quay lưng về phía Thôi Ngọc Sinh, giọng điệu lạnh lẽo mà châm chọc:
“Xem ra ngươi cứng đầu lắm nhỉ? Nhưng không biết xương ngươi cứng, hay là dao trên tay ta cứng hơn?”
Dứt lời, gã rút một thanh bàn ủi từ trong bếp lò, đỏ rực vì bị nung nóng đến cực điểm.
Không do dự, gã ấn thẳng bàn ủi lên ngực phạm nhân!
Vì khoảng cách quá gần, Thôi Ngọc Sinh có thể ngửi rõ ràng mùi da thịt cháy khét xộc thẳng vào mũi, cùng với từng tiếng thét thảm thiết vang vọng không ngừng trong tai hắn.
Hắn cắn chặt răng, nhưng cuối cùng không chịu nổi, mắt trắng dã rồi ngất lịm.
“Chỉ mới thế này mà đã bị dọa ngất? Đúng là đồ vô dụng.”
Từ trong bóng tối, Bạch Giản bước ra, ánh mắt khinh miệt mà đánh giá Thôi Ngọc Sinh.
Một kẻ hèn nhát như vậy, thật không đáng để đại nhân phải phí công tính kế.
Chỉ cần đại nhân xuất hiện trước mặt Thôi phu nhân, chỉ cần Thôi phu nhân không phải kẻ ngu dốt, ắt hẳn nàng sẽ biết mình nên chọn ai.
Nha dịch cúi đầu cung kính hỏi:
“Đại nhân, người này xử lý thế nào?”
Bạch Giản hờ hững quét mắt qua, lười nhác nói:
“Lôi đi.”
Sau đó, y lấy ra một túi bột phấn, ném sang.
“Bắt hắn ăn sạch thứ này.”
Ngọc Hà mấy ngày nay vẫn không tìm được tung tích của Thôi Ngọc Sinh.
Chợt nàng nhớ đến Tống Minh. Hắn ta có thể biết chút gì đó.
Không chần chừ, nàng lập tức tìm đến nơi Tống Minh cư trú.
Đứng trước cửa, nàng nhẹ nhàng gõ.
Rất nhanh sau đó, một người mở cửa.
Ngọc Hà hơi cúi người, ôn tồn nói:
“Xin hỏi, Tống Minh có ở đây không?”
Người mở cửa là một bà lão, bà quan sát nàng một lúc rồi hỏi:
“Ngươi tìm con ta có chuyện gì?”
Ngọc Hà mỉm cười hiền lành:
“Là thế này, ta là bà chủ y quán của y. Mấy hôm trước đến ngày lĩnh tiền công, nhưng y vẫn chưa đến. Ta đoán có lẽ y bận việc, nên tiện thể mang tiền tới đây.”
“Y có ở nhà không?”
Tống Minh chỉ là học đồ, tiền công mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ được hai trăm văn.
Nhưng với một gia đình quả phụ cô nhi như Tống gia, số tiền này vẫn là một khoản không nhỏ.
Nghe nhắc đến tiền công, bà lão lập tức nở nụ cười, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn đọng lại nét u sầu.
“Con ta hôm kia ra ngoài, không biết bị ai đánh cho một trận. Giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Nghe vậy, trái tim Ngọc Hà như bị ai bóp chặt.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên đỉ.nh đầu, khiến nàng không rét mà run.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang không ngừng đẩy nàng về phía bẫy rập đã định sẵn…
Mặt trời đã lên cao, nhưng nàng không cảm nhận được dù chỉ một chút hơi ấm.
Thứ bao trùm lấy nàng chỉ có giá lạnh, rét buốt tận xương.
Những ngày qua, nàng đã tìm đến từng vị phu nhân từng dự tiệc ngắm hoa hôm trước.
Nhưng không ai chịu giúp đỡ.
Thậm chí, bọn họ còn không muốn gặp nàng.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc cầu xin quận chúa giúp đỡ.
Nhưng ai ngờ quận chúa đã rời khỏi Thanh Hà trấn.
Nàng muốn hỏi xem quận chúa đi đâu, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã bị người ta thẳng tay đuổi ra ngoài.
Đúng rồi.
Hành tung của quý nhân sao có thể dễ dàng tiết lộ?
Bạch Giản đứng bên cạnh nhìn Ngọc Hà lần nữa bị đuổi khỏi phủ đệ của kẻ khác.
Trong lòng y thoáng có chút không đành lòng, khẽ hỏi:
“Đại nhân, bước tiếp theo làm thế nào?”
Trên lầu hai, Tạ Quân lặng lẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay.
Giọng hắn hờ hững, không chút gợn sóng:
“Thả họ La ra.”
Nghe vậy, Bạch Giản thoáng ngạc nhiên.
Dựa theo lẽ thường trong thoại bản, chẳng phải lúc này đại nhân nên ra tay anh hùng cứu mỹ nhân mới đúng sao?
Tại sao lại nhường cơ hội này cho kẻ khác?
Tạ Quân tất nhiên biết y đang nghĩ gì.
Nhưng một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” đơn thuần quá vụng về, quá dễ để người khác nhìn thấu.
Có đôi khi, một đôi phu thê từ yêu hóa hận, đồng sàng dị mộng, chẳng phải thú vị hơn nhiều sao?
Lớp băng trên mặt hồ tan chảy, cũng là lúc để lộ ra những thứ bẩn thỉu được chôn giấu bên dưới.
Từ Tống gia trở về, Ngọc Hà không từ bỏ ý định, lại đi một chuyến đến La phủ.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói rõ lý do thì đã bị đuổi thẳng ra ngoài.
Đến bước đường cùng, nàng chỉ còn một lựa chọn cuối cùng— đánh trống kêu oan.
Nàng siết chặt tay, chuẩn bị gỡ thanh oan côn trước công đường.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào, cổ tay đã bị một bàn tay khác giữ chặt!
“Ngươi điên rồi sao?!
Ngươi có biết đánh trống minh oan nghĩa là gì không? Ngươi phải lăn qua giường đinh trước đấy!”