Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 16

 
Ngọc Hà quay đầu lại, nhìn thấy La Thư Hoài vừa vội vàng trở về từ bên ngoài, cả người phong trần mệt mỏi. Hắn ta đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên bàn tay đang siết chặt cổ tay nàng.

“Buông ra.”

“Trước khi nàng hiểu rõ mình đang làm gì, ta sẽ không buông.” La Thư Hoài không chỉ không thả tay mà còn nắm chặt hơn, sợ nàng thực sự làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.

“Ta rất rõ ràng mình đang làm gì.” Giọng nàng bình tĩnh đến mức đáng sợ, giống như đang nói về chuyện ăn cơm uống nước thường ngày.

Ngọc Hà hiểu rõ, trong tình cảnh không có chút bằng chứng nào, đánh trống kêu oan là cách ngu xuẩn nhất. Nhưng so với việc cứ mù mịt không thấy được phu quân, không biết hắn phạm sai lầm gì, lại bị bắt đi một cách khó hiểu, thì nàng thà hành động còn hơn cứ ngồi yên.

Không đợi nàng kịp phản ứng, La Thư Hoài đã giật lấy thanh gậy đánh trống khỏi tay nàng, kéo nàng đi ra ngoài. “Ngọc Nương, đừng lo lắng. Ta đã nghe nói về chuyện ở Hồi Xuân Đường, ta tin Thôi đại phu không phải loại người như vậy, chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”

Ngọc Hà hất tay hắn ta ra, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, chậm rãi gằn từng chữ: “Vậy nên, không phải ngươi làm sao?”

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, nàng đã nghi ngờ nhiều người—đối thủ cạnh tranh là Tế Thế Đường, La phu nhân, và dĩ nhiên cả người này.

Quan huyện họ La, hắn ta cũng họ La. Giữa bọn họ làm sao có thể không có quan hệ?

La Thư Hoài suýt chút nữa thì kêu oan lên trời, “Ngọc Nương, ta thích nàng, muốn theo đuổi nàng, nhưng từ trước đến nay ta luôn đường đường chính chính, quang minh chính đại. Làm sao có thể dùng đến thủ đoạn vô sỉ như vậy?”

Nếu thật sự là hắn ta làm, thì ngay từ đầu hắn ta đã có thể dựa vào thân phận mà cưỡng ép nàng, cần gì phải kiên trì chờ đợi, làm kẻ theo đuổi thấp kém, hết lần này đến lần khác quan tâm săn sóc, hy vọng nàng nhận ra tấm chân tình của mình?

La Thư Hoài không dám nhận mình là quân tử, nhưng trước mặt người mình yêu, hắn ta không thể nào nhẫn tâm dùng đến những thủ đoạn bỉ ổi.

“Mấy ngày nay ta không xuất hiện là vì trong nhà có việc phải giải quyết, đến khi nghe tin này, ta lập tức lên đường trở về.” Hắn ta sốt sắng biện giải, suýt chút nữa giơ ba ngón tay lên thề thốt, “Ngọc Nương, nếu nàng không tin, ta có thể thề với trời, chuyện này không phải ta làm.”

Ngọc Hà nhìn đối phương, nhìn sự hoảng loạn, tủi thân, lại nóng lòng muốn rửa sạch hiềm nghi của người này, nhưng nàng chỉ khẽ mím môi, giọng nói không hề dao động:

“Ngươi nói không phải ngươi làm. Vậy ngươi có bằng chứng gì không?”

“Phải biết rằng, phu quân ta xưa nay hòa nhã với mọi người. Người duy nhất chàng từng có mâu thuẫn, cũng chỉ có ngươi.”

Mà thời điểm chuyện xảy ra, lại trùng hợp đúng lúc hắn ta không có mặt ở Thanh Hà trấn.

“Ngọc Nương, dù thế nào đi nữa, xin nàng hãy tin ta. Chắc chắn không phải ta làm.” La Thư Hoài biết bản thân là người đáng nghi nhất, nhưng muốn hắn tangay lập tức đưa ra bằng chứng chứng minh mình trong sạch thì thật sự không dễ.

Hắn ta nóng lòng, kéo lấy cổ tay nàng: “Nhưng ta có thể đảm bảo với nàng, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho mình, đồng thời cũng giúp Thôi đại phu nhanh chóng được thả ra.”

Thực ra, trong lòng hắn ta không hề muốn họ Thôi đó được thả, tốt nhất cứ nhốt hắn đến chết đi. Nhưng nghĩ đến Ngọc Nương sẽ đau lòng khổ sở, thậm chí vì kẻ vô dụng đó mà bôn ba vất vả, dần dà tiều tụy, hắn ta lại không đành lòng.

Nhà lao luôn ẩm thấp và tối tăm. Hành lang chỉ có vài ngọn đèn dầu leo lắt, chớp tắt bất định, khiến người ta có cảm giác bất an như thể bất cứ lúc nào ánh sáng cũng có thể bị dập tắt hoàn toàn.
Vài câu nói của một thiếu niên đã khiến người chồng vốn đã đa nghi lại càng hoài nghi vợ mình.

Lý trí bảo hắn không nên nghi ngờ Ngọc Nương, nhưng hắn không thể khống chế suy nghĩ của mình. Trong đầu hắn lúc này có hai con tiểu nhân đang đánh cờ, ai cũng muốn áp đảo đối phương.

Một kẻ nói: “Rõ ràng là vợ ngươi đã lén lút tư thông với kẻ khác, đẩy ngươi vào đây để bọn chúng càng thêm ngang nhiên vụng trộm. Không chừng, chúng còn muốn giết ngươi trong tù để có thể ung dung chung sống với nhau.”

Kẻ kia phản bác: “Ngọc Nương đã quen biết ngươi hơn mười năm, nàng là người như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Ngươi bị bắt giam, nàng vẫn luôn ở bên ngoài vất vả lo lắng, chăm sóc mẫu thân ngươi. Dù có hóa thành súc sinh, ngươi cũng không thể nghi ngờ nàng.”

Tên trước cười lạnh: “Làm sao ngươi biết nàng thực sự bôn ba vất vả bên ngoài, chứ không phải đang cùng gian phu ân ái, sung sướng?”

“Ngẫm lại đi, chuyện này có thể là cái bẫy bọn họ dựng lên để tống ngươi vào đây. Từ lúc ngươi bị bắt đến giờ, thê tử của ngươi đã từng đến thăm chưa?”

“Câm miệng! Tất cả câm miệng ngay cho ta!”

Thôi Ngọc Sinh ôm đầu, thống khổ gào lên để át đi những thanh âm đang gào thét trong tâm trí.

Một tên nha dịch mặc bổ phục bước đến trước phòng giam, tháo xuống chùm chìa khóa bên hông, chọn đúng chìa, tra vào ổ khóa. Cạch! Một tiếng vang lên, cánh cửa lao mở ra.

“Họ Thôi kia, ngươi có thể đi ra ngoài.”

Thôi Ngọc Sinh từ từ buông bàn tay đang che tai xuống, nghe thấy những lời ấy, hắn đờ đẫn, tưởng mình nghe nhầm. “Quan gia… ta… ta thực sự có thể đi rồi sao?”

Tên nha dịch nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Ngươi không muốn đi, nhưng chúng ta cũng không muốn nuôi kẻ ăn không ngồi rồi như ngươi.”

“Còn không mau cút đi.”

Nghe thấy mình thực sự có thể rời khỏi nhà lao, Thôi Ngọc Sinh tất nhiên vui mừng, nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác bất an kỳ lạ.

Chân hắn vừa bước qua ngưỡng cửa phòng giam, từ buồng giam bên cạnh bỗng vang lên những tiếng cọ xát lạo xạo. Một thiếu niên trong đó đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười tràn đầy ác ý và khoái trá, nói:

“Đại ca, ta khuyên ngươi một câu: Vợ cưới đẹp quá không phải chuyện tốt đâu. Phải biết rằng, đàn bà đẹp không chỉ lừa gạt người ta, mà còn sẽ cắm sừng. Ngươi nghĩ xem, ngươi có muốn trở thành Võ Đại Lang bị Phan Kim Liên đầu độc chết không?”

Thôi Ngọc Sinh muốn phản bác, muốn nói Ngọc Nương không phải loại người đó. Nhưng lời đến bên môi lại nghẹn lại. Đến khi hắn muốn phản bác lần nữa, người đã bị đẩy đi mất rồi.

Ngoài cổng nhà lao, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ hở chiếu vào, sáng chói đến nhức mắt.

Ngô Đại cầm theo một bầu rượu, vừa ngửa đầu uống một ngụm, vừa cười nói: “Thôi đại phu, uống một chén đi, xả xui.”

Thôi Ngọc Sinh nóng lòng muốn về nhà, định từ chối. Nhưng Ngô Đại đã nheo mắt, nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng khè, giọng điệu không chút thân thiện:

“Sao? Hay là Thôi đại phu chê rượu của ta không đủ ngon, nên không thèm uống?”

"Sao có thể chứ." Rõ ràng thà đắc tội quân tử còn hơn chọc vào tiểu nhân, Thôi Ngọc Sinh vội vàng nhận lấy hồ rượu từ tay hắn.
Rượu là loại rượu trắng bình thường, một ngụm trôi xuống, từ cuống họng bỏng rát lan đến mặt, cay đến mức yết hầu như bốc khói.

"Thôi đại phu tửu lượng khá đấy! Nào, uống thêm một ly nữa!"
Ngô Đại thấy hắn uống cạn cả bầu, vỗ mạnh lên vai hắn mà cười ha hả. "Thôi đại phu, tửu lượng tốt như vậy, ngày lành của ngươi còn ở phía trước đó!"

Bị vỗ đến suýt nữa lảo đảo, Thôi Ngọc Sinh chỉ ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy người này vừa thô t.ục vừa bỉ ổi.

Khi sắp bước ra khỏi phòng giam, hắn chợt nhớ tới thiếu niên trong gian giam bên cạnh, bèn quay lại hỏi xem có cần giúp gì không.

Nhưng khi vòng trở về, đúng lúc nghe thấy Ngô Đại đang gân cổ nói chuyện với một nha sai khác.

"Cái gã Thôi đại phu này, số đúng là tốt, cưới được một người vợ vừa đẹp vừa giỏi giang như thế!"

"Tốt cái gì mà tốt! Tao nói này, hắn có thể nhịn giỏi mới đúng! Không thấy trên đầu hắn bị cắm sừng đến sáng rực rồi à?"

"Ngươi biết hắn vào đây thế nào không? Còn chẳng phải do vị đại nhân kia muốn dọn đường cho cháu trai cưng hay sao? Thôi đại phu bị nhốt vào, để cho vị Thôi phu nhân kia thoải mái vui vẻ ân ái với nhân tình. Tao còn nghe nói, từ lúc Thôi đại phu bị bắt, Thôi phu nhân cùng nhân tình kia cứ như keo sơn dính lấy nhau, ngay cả cửa phòng cũng chẳng buồn bước ra."

"Tao còn nghe nói, Thôi phu nhân và Thôi đại phu kết hôn ba năm rồi mà chẳng có mụn con nào. Không chừng là hắn không được! Nếu không, sao Thôi phu nhân lại chịu không nổi cô đơn mà hồng hạnh xuất tường?"

Giọng cười bỉ ổi của bọn chúng vang lên the thé, gai góc như lưỡi dao cào vào mặt giấy thô, chói tai đến rợn người.

Mà hắn, thậm chí không có dũng khí bước lên phản bác hay đối chất.

Hắn chỉ có thể như một kẻ thất bại, chạy trối chết.

Như thể chỉ cần chạy xa một chút, lại xa thêm một chút, hắn sẽ không còn phải nghe thấy những lời cay nghiệt đó nữa.

Đợi đến khi xác nhận Thôi Ngọc Sinh đã đi xa, hai nha sai mới ngừng trò chuyện, mang theo vẻ nịnh nọt mà quay về góc tối. "Đại nhân, vừa rồi chúng ta biểu hiện không tệ chứ?"

Bạch Giản móc ra một túi tiền, ném cho bọn chúng.

Mấy nam nhân vội vàng cười toe toét nhận lấy. "Đại nhân, lần sau có chuyện thế này, nhớ tìm bọn tiểu nhân nữa nhé!"

Thôi Ngọc Sinh nghĩ rằng bọn chúng chỉ đang cố châm ngòi mâu thuẫn giữa hắn và Ngọc Nương.

Nhưng khi hắn về đến nhà—

Từ xa, ngay đầu con hẻm, hắn đã trông thấy một nam một nữ kéo kéo đẩy đẩy ở cuối đường.

Một luồng huyết khí lập tức dâng lên tận óc.

Lý trí? Quên sạch.

Hắn lao đến, nắm đấm giáng thẳng vào mặt La Thư Hoài!

"Gian phu! Ta đánh chết ngươi, đồ gian phu!" 

Bình Luận (0)
Comment