Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 17

 

Vừa quay sang nói lời cảm tạ với La Thư Hoài, Ngọc Hà bỗng kinh ngạc khi thấy Thôi Ngọc Sinh đột ngột xuất hiện, chưa nói một câu đã lao đến đánh người. Vừa vui mừng vì hắn được thả ra, nàng đã hoảng hốt kêu lên:

“Phu quân, ngươi đang làm cái gì vậy?!”

La Thư Hoài bị đánh bất ngờ, sắc mặt lập tức sa sầm đến mức như có thể ép ra thép nguội. Hắn ta siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc:

“Họ Thôi, ngươi bị bệnh có phải không?!”

Ngọn lửa giận trong lồng ng.ực Thôi Ngọc Sinh bùng lên từng tấc một, ánh mắt hắn ngập tràn hận ý, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng ken két.

“Ta bị bệnh? Sao ngươi không nói hai người các ngươi giữa ban ngày ban mặt còn dám mặt dày vô sỉ lôi lôi kéo kéo, sợ người khác không biết các ngươi thông đồng xấu xa sao?!”

“Nếu ta không tận mắt thấy, các ngươi còn định giấu ta đến bao giờ?! Xem ta là thằng ngốc chẳng hay biết gì, để mặc các ngươi đùa giỡn có phải không?!”

Trước đó hắn còn ngu ngốc muốn giải thích cho Ngọc Hà, khẳng định nàng không phải loại người như vậy. Kết quả, hiện thực vả vào mặt hắn một cú đau điếng.

Ngọc Hà thấy hắn càng nói càng quá đáng, niềm vui ban đầu khi thấy hắn ra tù cũng dần nguội lạnh. Sắc mặt nàng lạnh đi, nghiêm giọng:

“Hắn đến tìm ta là vì nghe tin chàng gặp chuyện, muốn giúp đỡ. Ta không biết chàng nghe được những lời đồn nhảm gì, nhưng giữa ta và La công tử luôn quang minh chính đại, chưa từng có loại quan hệ dơ bẩn như chàng đang nghĩ.”

La Thư Hoài nhổ ra một ngụm máu đen, dùng ngón cái lau đi vệt máu dính bên môi, ánh mắt u ám lạnh lẽo:

“Ta thích Ngọc Nương, đúng vậy. Từ trước đến nay ta luôn kiên trì theo đuổi nàng. Nhưng chúng ta chưa từng vượt quá giới hạn, luôn giữ lễ nghĩa.”

“Vốn dĩ ta đã cảm thấy Ngọc Nương gả cho một kẻ vô dụng như ngươi là không đáng. Hôm nay, ta lại càng tin chắc—ngươi căn bản không xứng với nàng.”

Thôi Ngọc Sinh cười lạnh, đôi mắt âm u như loài rắn độc quấn chặt lấy Ngọc Hà.

“Xứng hay không, nàng vẫn là thê tử của ta. Còn ngươi, chỉ là một tên gian phu phá hoại gia đình người khác, dựa vào đâu mà lên mặt dạy đời?”

Nụ cười trên môi hắn đầy ác ý, giọng điệu mang theo sự khinh miệt cay nghiệt nhất.

“Trong sạch ư? Ngươi thật sự nghĩ ta không biết ngươi đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn xấu xa sao, Ngọc Nương?”

Hắn gằn từng chữ, hận không thể nhét toàn bộ những lời lẽ độc ác nhất lên người thê tử mình.

“Từ bao giờ ngươi cũng trở thành loại đàn bà hạ tiện như thế?”

*Đoạn này thay đổi xưng hô của Thôi Ngọc Sinh với Ngọc Hà vì hắn đang chửi nàng.

Lời lẽ th.ô tục như dao cứa thẳng vào lòng Ngọc Hà.

Nhận thấy tâm trạng hắn không bình thường, nàng vừa định hỏi xem rốt cuộc hắn đã nghe được những gì, thì Thôi Ngọc Sinh đã nghiến răng nghiến lợi, thô bạo túm lấy tay nàng, kéo thẳng vào nhà.

“Ngươi cút vào trong cho ta!”

La Thư Hoài cảm thấy không ổn, lập tức tiến lên ngăn cản:

“Ngươi muốn làm gì?! Buông nàng ra ngay!”

Thôi Ngọc Sinh căm hận tên gian phu câu dẫn thê tử mình, kẻ khiến nàng hồng hạnh vượt tường. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân là trượng phu trên danh nghĩa của Ngọc Nương, hắn liền càng căm phẫn, ép mình lên một tầng ngạo mạn và đắc ý giả tạo.

“Đây là chuyện trong nhà ta, không liên quan gì đến một kẻ ngoài như ngươi.”

Nghe vậy, La Thư Hoài chỉ thấy buồn cười:

“Chuyện trong nhà? Ngươi thật sự coi Ngọc Nương là người trong nhà sao? Ngươi nói câu này, chính bản thân ngươi không thấy nực cười à?”

“Ta còn chưa cùng thê tử mình ly hôn, La công tử ngươi đã gấp không chờ nổi muốn nhặt giày rách mang vào. Nếu ngươi thiếu nữ nhân đến thế, ta không ngại giới thiệu cho ngươi mấy ả.”

Không muốn phí lời với hắn, Thôi Ngọc Sinh túm lấy Ngọc Hà kéo vào nhà.

“Ngươi còn không đi vào? Hay là ngươi muốn cho tất cả mọi người biết ngươi là đồ vô sỉ hạ tiện vụng trộm dan díu giữa ban ngày?”

Ngọc Hà bị siết đến đau nhói, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía La Thư Hoài, lắc đầu, không tiếng động nói với hắn ta: Không cần lo lắng.

Nào ngờ, hành động này lại chọc giận Thôi Ngọc Sinh đến cực hạn. Hắn vốn đang nghiến răng căm hận, nay lại càng tin chắc rằng hai người họ sớm đã có tư tình. Còn hắn, một kẻ ngu xuẩn, lại tin rằng bọn họ trong sạch!

Biết đâu, ngay cả chuyện hắn bị tống vào ngục giam lần này, cũng là do bọn họ bày mưu đặt bẫy?!

Lúc hắn còn đang lo lắng sợ hãi trong tù, bọn họ lại hoan hỉ ở bên ngoài, triền miên vui vẻ, chẳng hề quan tâm thế gian này ra sao!

Bị kéo thô bạo vào phòng, Ngọc Hà chưa kịp phản ứng đã bị ném mạnh lên giường. Lưng nàng đập vào thành giường, đau đến mức nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

Ở phòng bên cạnh, Thôi mẫu uống thuốc an thần, vẫn chưa tỉnh dậy.

Giờ phút này, Thôi Ngọc Sinh đã không còn là công tử ôn hòa nho nhã ngày xưa nữa. Hắn dữ tợn như một ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo đến thấu xương, như thể nhấm nuốt qua máu thịt mà phát ra:

“Ngọc Nương, có phải ngươi đã sớm biết ta không được? Cho nên mới luôn lén lút ở bên ngoài vụng trộm với đàn ông?”

“Ngay cả chuyện ta bị tống vào ngục giam lần này, cũng là do ngươi và tên gian phu kia liên thủ bày kế, đúng không?! Mục đích chính là để dọn đường cho các ngươi ngoại tình với nhau!”

“Ngươi đúng là tiện nhân!”

Ngọc Hà tức giận đến mức cả người run lên, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Hai mắt nàng lạnh lẽo, thống khổ tột cùng:

“Thôi Ngọc Sinh, ta là thê tử kết tóc của ngươi! Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm rồi! Chẳng lẽ ta là người thế nào, ngươi còn không hiểu rõ sao?”

Những lời này, nàng gần như gào lên.

Bởi vì nàng không thể tin được, người thốt ra những lời cay độc này lại chính là trượng phu từng đồng cam cộng khổ với mình.

Thôi Ngọc Sinh bị tát, nhưng hắn không tức giận, ngược lại cười lạnh, từng bước một ép sát nàng, bóp lấy cằm nàng:

“Tri nhân tri diện bất tri tâm. Ai biết được ngươi có thay đổi hay không?”

“Nói đi, ngươi dám thề ngươi và tên họ La kia không có tư tình? Nếu không có, thì tại sao hắn lại để mắt tới một nữ nhân đã có chồng, lại còn không thể sinh con?”

Bị ép ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đầy hận thù của hắn, Ngọc Hà đột nhiên cảm thấy Thôi Ngọc Sinh xa lạ đến đáng sợ.

Nàng mở to đôi mắt trong suốt như lưu ly, nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng tìm kiếm bóng dáng trượng phu quen thuộc.

Nàng vươn tay, chạm vào mặt hắn, như muốn xác nhận đây có thực sự là người nàng từng yêu hay không.

Nhưng trước khi kịp chạm vào, hắn đã tránh né đầy chán ghét.
Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy khinh miệt, khiến trái tim nàng quặn thắt.

Hắn không phải Ngọc Lang của nàng.

Ngọc Lang của nàng sẽ không đối xử với nàng như thế này.

Cho nên, kẻ trước mặt nàng đây… chỉ là một ác quỷ khoác lên bộ da của Ngọc Lang mà thôi.

Nàng trầm mặc.

Mà sự trầm mặc này, trong mắt Thôi Ngọc Sinh lại chính là bằng chứng nàng chột dạ, là chứng cứ cho sự phản bội của nàng.

Ngọn lửa giận trong lồng ng.ực hắn bùng lên dữ dội, thiêu rụi toàn bộ lý trí.

Bàn tay đang bóp cằm nàng trượt xuống, siết chặt lấy chiếc cổ mảnh mai.

“Không nói gì? Có phải bị ta nói trúng rồi, nên nghẹn lời đúng không?”

“Ngọc Nương, ngươi thật làm ta ghê tởm.”

Đầu óc Ngọc Hà vang lên một tiếng nổ ong ong khi cảm nhận được lực siết chặt từ ngón tay hắn, cơn lạnh băng lan tràn khắp tứ chi, theo bản năng muốn vùng thoát khỏi gông cùm xiềng xích vô hình từ hắn.

“Thôi Ngọc Sinh, ngươi điên rồi có phải không!”

“Buông ta ra! Ngươi buông ta ra!”

Nhưng sự giãy giụa và lời cầu xin của nàng chẳng thể đổi lấy dù chỉ một tia lý trí từ nam nhân trước mặt. Cái nắm trên cổ tay nàng đột ngột chuyển xuống, siết chặt lấy cần cổ.

Lực đạo của hắn không ngừng gia tăng. Cơn nghẹt thở dâng lên từng đợt, giống như một tảng đá nặng nề đè ép lên lồng ng.ực nàng. Tầm nhìn ngày một mơ hồ, một giọt lệ bất chợt từ khóe mắt lăn dài xuống gò má.

Hắn không phải đang dọa nàng—hắn thật sự muốn giết nàng.
“Hộc… buông ra… buông ta ra…”

Ngọc Hà giãy giụa, hai chân đạp loạn, bàn tay nắm chặt cổ tay hắn, cố gắng bẻ từng ngón tay đang giam cầm lấy yết hầu mình. Chỉ cần hắn buông lỏng một chút thôi, chỉ cần nàng có thể hít một hơi thôi…

“Phu quân… ta… ta là Ngọc Nương…”

Nhưng lời cầu xin tuyệt vọng của nàng chẳng thể lay động hắn, cũng không đánh thức được một chút lương tâm nào. Ngược lại, nó càng giống như một lời nhắc nhở—rằng nàng chính là vết nhơ lớn nhất đời hắn, là nỗi ô nhục hắn mãi mãi không thể tẩy sạch.

Trời hè oi bức, phòng trong không một kẽ hở, không một cơn gió len lỏi.

Dưới hiên, chiếc chuông gió lam châu bất động, lặng yên như hình bóng của Ngọc Hà lúc này—không còn giãy giụa, không còn phản kháng, như một mỹ nhân chìm trong giấc ngủ say.

Hai mắt đỏ rực, lý trí hoàn toàn bị đánh mất, Thôi Ngọc Sinh chỉ biết nghe theo bản năng cuồng loạn trong nội tâm. Nhưng khi nhìn xuống người dưới tay mình—Ngọc Nương đã mất hết sắc khí, hai mắt nhắm nghiền—hắn bỗng hoảng loạn đến thất thố. Sự sợ hãi tràn ngập khiến hắn buông tay ra, cả người run rẩy, không ngừng lùi về sau như muốn tránh xa cái hiện thực kinh hoàng này.

Hắn chỉ là… chỉ là không muốn nghe nàng nói những lời chói tai ấy, chỉ muốn nàng câm miệng, tuyệt đối không phải muốn b.óp ch.ết nàng!

Mơ màng và bối rối, Thôi Ngọc Sinh run rẩy nâng hai tay lên nhìn, chính đôi tay này… vừa mới b.óp ch.ết Ngọc Nương. Khi nàng đau đớn cầu xin hắn buông tha, hắn vẫn dửng dưng, vẫn nhẫn tâm ghì chặt…

Không thể nào! Ngọc Nương chắc chắn sẽ không sao! Hắn cũng đâu thật sự muốn giết nàng… Chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy…

Khi hắn run rẩy vươn một ngón tay, định dò hơi thở nàng, nữ nhân vốn tưởng đã mất đi sinh khí đột ngột mở bừng mắt!

Ngay giây sau, một chiếc gối trúc từ tay nàng hung hăng ném thẳng vào sống mũi hắn.

Chưa kịp định thần, hắn đã thấy nàng bật dậy, lao xuống giường, như phát điên mà chạy thẳng ra ngoài cửa.

Thôi Ngọc Sinh còn chưa kịp vui mừng vì nàng chưa chết, tâm trí liền chấn động dữ dội—nàng đang muốn rời đi!

Nàng muốn đi đâu?! Chẳng lẽ vừa thoát khỏi tay hắn, nàng đã gấp gáp chạy đi tìm nhân tình an ủi?!

Nàng xem hắn là gì?!

"Đi đi! Ngươi có bản lĩnh thì lăn ra khỏi Thôi gia!"

Lửa giận phừng phừng đốt cháy lồng ng.ực, hơi thở hắn kịch liệt phập phồng, khóe mắt nứt ra như muốn ăn thịt người.

"Hãy xem ngươi rời khỏi Thôi gia rồi có thể đi đâu!" 

Bình Luận (0)
Comment