Leng keng ngọc vỡ, là mái linh bị gió cuốn lay động, vang lên âm thanh trong trẻo.
Sau khi tỉnh lại, Ngọc Hà phát hiện vết thương bỏng rát trên môi đã được bôi thuốc lần nữa, chỉ còn lại một mảnh mát lạnh. Nhưng cơn lạnh đó không khiến nàng dễ chịu hơn, ngược lại, toàn thân nàng run lên vì rét buốt. Khi cố gắng xuống giường, một bóng dáng cao lớn, đĩnh đạc từ phía sau bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm vỏ sò bước ra.
Nam nhân bên hông đeo ngọc cấm bước, mái linh theo đó lắc lư, bước chân thong thả mà gấp gáp, vừa khắc chế vừa cấm dục.
*Trong văn hóa Trung Hoa cổ, đàn ông quý tộc, quan lại hoặc công tử thế gia thường đeo ngọc bội, ngọc phù, hoặc các loại trang sức bằng ngọc khác bên hông để thể hiện thân phận, địa vị. "Ngọc cấm" có thể là một dạng ngọc bội đặc biệt, mang ý nghĩa cao quý hoặc biểu tượng cho thân phận người đeo.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Giọng trầm thấp mang theo chút lạnh lùng của nam nhân cực kỳ dễ nghe, chỉ là—nó không nên xuất hiện ở đây.
“Tạ công tử.” Nhìn thấy hắn, lòng căng thẳng của Ngọc Hà bỗng buông lỏng, nhưng lại mang theo vài phần khó mở lời. “Ta trên người có thương tích, có thể phiền Tạ công tử cho mượn kiệu đưa ta về nhà hay không?”
Nàng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng, có những chuyện không cần truy cứu quá rõ ràng. Sống hồ đồ một chút cũng không phải là điều xấu.
Tạ Quân bước đến bên giường, cúi người, nhàn nhã cuốn một lọn tóc nàng quanh đầu ngón tay, ánh mắt tràn đầy bản năng săn mồi. Nào còn dáng vẻ ôn nhuận như ngọc lúc mới gặp?
“Phu nhân vì sao lại ở đây, chẳng lẽ phu quân của ngươi không nói cho ngươi sao?”
Lúc này, lớp mặt nạ quân tử trong trẻo lạnh lùng như ngọc của nam nhân đã bị gỡ xuống, lộ ra bản tính tàn nhẫn ác liệt.
Hoặc nên nói rằng—đây mới là bộ dáng vốn có của hắn. Sự ôn hòa nho nhã trước kia, chỉ là lớp ngụy trang.
Trước lời hắn nói, lòng bàn tay Ngọc Hà lạnh ngắt, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định. Nàng đứng dậy, muốn rời đi. “Tạ công tử nói đùa rồi, đã khuya, ta cần về nhà. Nếu không, phu quân ta sẽ lo lắng.”
Ngay khi nàng đứng dậy, Tạ Quân không nhanh không chậm chặn nàng bế ngang lên, trong lúc nàng hoảng hốt, hắn đã ôm chặt lấy nàng.
Giọng hắn tuy ôn hòa nhưng lại mang theo mười phần xâm lược. “Ta luôn nghĩ phu nhân là người thông minh, chẳng lẽ đến giờ còn chưa hiểu ý ta sao?”
Bị ép ngồi trên đùi nam nhân, Ngọc Hà suýt nữa thét lên, nhưng nàng cố nén lại.
Nàng tưởng hắn muốn nhắc đến chuyện vay tiền, căng da đầu lên tiếng: “Phu quân ta vay tiền ngươi, ta sẽ mau chóng thay hắn trả hết.”
Tạ Quân bật cười, thanh âm nhẹ bẫng vang lên bên tai nàng, như thương hại nàng chẳng biết gì.
Nhìn qua như một con thỏ nhỏ đầy bi thảm.
“Phu nhân chưa từng nghĩ xem, tại sao ta lại cho hắn vay tiền sao?”
Lời nói ấy như một tiếng sấm nổ tung trong đầu Ngọc Hà. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng, dù đã mơ hồ đoán ra, nàng vẫn không muốn tin. Giọng nàng run rẩy: “Tạ công tử, ngươi cũng biết chuyện này không buồn cười chút nào.”
Vòng tay hắn dần siết chặt, Tạ Quân lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không phải loại người thích đùa giỡn.”
Một câu ấy khiến Ngọc Hà vừa kinh vừa giận, vừa sợ hãi. Nàng cười gượng, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng khó thốt ra.
Nam nhân cúi sát tai nàng, giọng nói như ác quỷ thì thầm, từng chữ đều là bản án tử:
“Ta là thương nhân, chưa từng làm ăn lỗ vốn. Nếu phu nhân không tin, có thể đi hỏi phu quân của ngươi.”
“Hỏi hắn xem, có phải đã lấy ngươi làm vật thế chấp cho ta hay không.”
Những ngày gần đây, mưa rơi liên miên khiến người ta bực bội. Nhưng may thay, ban ngày không mưa, chỉ đến đêm mới đổ xuống. Nếu không, bá tánh đều sẽ chỉ tay lên trời mà mắng chửi ông trời không chừa đường sống cho họ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mùi huân mê hương vẫn còn phảng phất trên lớp vải áo. Sau khi tự mình uống giải dược, Thôi Ngọc Sinh mới cho kẻ đưa người đã mê man đến giường của Tạ huynh.
Hắn cắn móng tay cái đến mức nham nhở, đứng ngồi không yên, liên tục nhìn ra bên ngoài sân viện.
Hắn biết mình là tên khốn nạn, không phải thứ gì tử tế.
Nhưng hắn làm vậy cũng chỉ vì cái nhà này. Ngọc Nương từ trước đến nay luôn thấu tình đạt lý, nàng nhất định sẽ thông cảm cho hắn, hiểu cho nỗi khổ trong lòng hắn.
Thế nhưng, khi màn đêm buông xuống, sự hoảng loạn ban đầu đã biến thành cơn điên cuồng. Hắn kéo tóc mình, đấm tay lên tường, cảm giác hối hận cuộn trào, khiến hắn tràn ngập chán ghét chính mình.
Rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy?!
Hắn còn là nam nhân không? Hắn còn là con người không?!
Nếu vẫn còn chút khí khái, tại sao lại có thể đem chính thê của mình đưa lên giường nam nhân khác, mà không dám đứng ra gánh vác sai lầm do chính hắn gây ra?
Ánh mắt hắn thoáng lướt qua bàn trang điểm, nơi đó vẫn còn cây trâm ngọc trúc tiết mà Ngọc Nương chưa kịp mang đi trước khi rời khỏi. Lòng hắn quặn đau như dao cắt, từng cơn đau bóp nghẹt cả lồng ng.ực, khiến hắn khó thở.
Hối hận. Hối hận đến mức muốn phát điên.
Hắn muốn lập tức đi tìm Ngọc Nương, mang nàng trở về.
Nhưng ngay khi chân vừa bước khỏi bậc cửa, hắn chợt nhớ đến số bạc một vạn lượng còn thiếu, nhớ đến đám chủ nợ hung thần ác sát đã từng uy hiếp hắn.
Sợ hãi dâng lên, hắn lập tức run rẩy rụt cổ lại, lui về phòng.
Đột nhiên, khi ngẩng đầu lên, hắn thấy bóng dáng Ngọc Hà bước qua cánh cửa lớn, đèn lồng treo cao chiếu rọi gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, tựa như quỷ mị phiêu dạt tiến vào.
Càng đến gần, hơi thở của hắn càng trở nên gấp gáp, trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
“Ngọc Nương, sao nàng lại trở về?”
Ngọc Nương trở về, vậy có nghĩa là… Tạ huynh không muốn cho hắn vay một vạn lượng bạc nữa sao?
Không đúng! Ngọc Nương trở về là chuyện tốt, hắn hẳn là phải vui mừng mới đúng!
Nhưng tại sao… hắn không thấy vui chút nào? Ngược lại, trong lòng lại dấy lên một cơn giận dữ khó hiểu.
Ngọc Hà vốn nghĩ rằng sau khi trải qua việc bị chính trượng phu của mình đưa lên giường nam nhân khác, nàng sẽ phẫn nộ, sẽ hét to, sẽ gào thét đến khản giọng, sẽ làm loạn tất cả.
Nhưng không.
Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lẽo, như một kẻ đứng ngoài cuộc.
Bởi vì nàng hiểu rõ, buông thả cảm xúc chỉ khiến bản thân rơi vào tuyệt vọng không lối thoát, mà cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.
“Ta mà không trở lại, thì làm sao biết được ngươi đã làm ra những chuyện ghê tởm này?” Giọng nàng nhẹ bẫng, nhưng từng lời thốt ra lại lạnh như băng.
Đưa chính thê của mình lên giường nam nhân khác… chuyện này từ cổ chí kim chưa từng có ai làm!
Thôi Ngọc Sinh không phải không biết việc mình làm là vô liêm sỉ, nhưng so với sĩ diện, hắn càng sợ biến thành một kẻ không thể xoay sở nổi trong cuộc đời này.
Hắn cong môi, cố gắng nặn ra một nụ cười cầu hòa: “Ngọc Nương, nàng chẳng phải luôn muốn hòa ly với ta sao? Chỉ cần nàng đồng ý qua đêm với hắn lần này, ta sẽ lập tức đáp ứng nàng hòa ly.”
Chuyện đến nước này, hắn vẫn còn muốn đem nàng dâng lên cho nam nhân khác sao?!
Ngọc Hà cười giận dữ.
Đây chính là giới hạn cuối cùng của nàng bị hắn chà đạp.
Nàng nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt lạnh như băng: “Thôi Ngọc Sinh, ngươi còn dám tự nhận mình là nam nhân sao?”
“Ngọc Nương, ta biết là ta đã sai, ta không đáng làm nam nhân… chỉ là…”
Hắn không dám đối diện với ánh mắt nàng, chỉ có thể cúi đầu, nuốt nước bọt đầy bối rối, giọng nói nghẹn ngào như muốn cầu xin sự tha thứ.
“Ngọc Nương… Tạ huynh nói… chỉ cần nàng sinh cho hắn một hài tử… thì số bạc một vạn lượng kia, ta sẽ không cần phải trả nữa.”
“Ngọc Nương, ta làm vậy cũng chỉ vì gia đình chúng ta, chẳng lẽ nàng thật sự nỡ nhìn ta biến thành một kẻ phế nhân tàn tật sao?”
Thôi Ngọc Sinh cố ý kéo tay nàng đặt lên mặt mình, đôi mắt đỏ hoe, giả dối ép ra hai giọt nước mắt tự cho là chân tình.
“Ngọc Nương, ta có thể cam đoan, ta sẽ không chê bai nàng, cũng sẽ không để bụng chuyện nàng nhất thời phạm sai lầm. Từ nay về sau, chúng ta có thể sống như trước kia, được không?”
Hắn rộng lượng đến mức có thể tha thứ cho việc nàng ‘hồng hạnh vượt tường’, tha thứ cho nàng cùng gian phu ‘bày mưu hại hắn!
Vậy nàng còn gì không hài lòng nữa chứ?
Chẳng lẽ nàng thực sự độc ác đến mức muốn hủy hoại hắn? Hay là do kế hoạch của nàng không thành công, nên bây giờ mới thẹn quá hóa giận?
Suy nghĩ này khiến trong lòng Thôi Ngọc Sinh dâng lên một tia ác độc.
Ở bên ngoài phòng, Thôi mẫu vừa đem nữ trang cầm cố xong, trở về nhà không biết đã nghe được bao nhiêu.
Dù trong đầu bà ta trống rỗng vì những lời đối thoại vừa rồi, nhưng vẫn hiểu rõ một điều: không thể để Ngọc Sinh mất đi đôi tay!
Ngọc Sinh là đại phu, là trụ cột của gia đình. Nếu hắn mất đi một bàn tay, cả nhà chắc chắn sẽ không thể sống nổi.
Nhưng Ngọc Nương cũng là đứa trẻ do bà ta nuôi lớn, chẳng khác nào con gái ruột.
Dù là lòng bàn tay hay mu bàn tay, đều là thịt của mình, làm sao bà ta nỡ hy sinh một bên đây?
Trong phòng, Thôi Ngọc Sinh vẫn tiếp tục đóng vai kẻ si tình, lời lẽ chân thành như thể đang vì nàng mà cầu xin.
“Ngọc Nương, nàng chỉ cần giúp Tạ huynh sinh một hài tử mà thôi, bằng không, ta sẽ mất đi một bàn tay, thậm chí là một cái chân.”
“Chẳng lẽ nàng thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Hà, hắn run rẩy chờ đợi một câu trả lời. Nhưng nàng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn diễn trò.
Sự yên lặng ấy khiến căn phòng chìm vào một bầu không khí quỷ dị.
“Ngươi nếu không đồng ý, ta sẽ tự chặt tay mình ngay bây giờ!”
Nói xong, hắn bật cười âm trầm, xoay người mở ngăn kéo, rút ra một con chủy thủ, trực tiếp vung lên chém vào cánh tay mình.
Lưỡi dao chỉ vừa rạch qua da thịt, Thôi mẫu đã đẩy cửa xông vào, vội vàng giật lấy con dao trong tay hắn, hung hăng ném xuống đất.
Bà ta hai mắt đỏ bừng, tràn ngập nước mắt:
“Nếu con thật sự mất đi một bàn tay, vậy ta làm mẹ phải sống thế nào đây? Ngọc Sinh, con không thể nhẫn tâm vứt bỏ ta như vậy!”
Thôi mẫu xoay người nhìn sang Ngọc Hà, nàng vẫn đứng đó, lạnh nhạt nhìn hết thảy, không chút dao động.
Trong lòng bà ta dâng lên vài phần tức giận, nhưng lại nghĩ đến lời nhi tử vừa nói, lập tức nước mắt lưng tròng, giả bộ muốn quỳ xuống:
“Ngọc Nương, coi như ta làm bà bà cầu xin con, con hãy cứu lấy Ngọc Sinh được không?”
“Ngọc Sinh đã làm sai, cũng thực có lỗi với con. Nhưng chẳng lẽ con thực sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó mất đi một cánh tay sao? Ngọc Nương, nó là đại phu, cũng là trượng phu của con! Nếu mất đi tay, nó sẽ không thể sống nổi.”
“Vừa rồi ta cũng nghe Ngọc Sinh nói, Tạ lão gia bảo rằng chỉ cần con đồng ý đến phủ hắn làm nha hoàn một năm, thì hắn có thể xóa nợ cho chúng ta, một vạn lượng bạc không cần trả nữa. Như vậy, nhà cửa của chúng ta vẫn được giữ lại, Hồi Xuân Đường cũng không bị thu hồi.”
Thôi mẫu quỳ rạp trên đất, run rẩy nắm lấy tay Ngọc Hà, ánh mắt trốn tránh, sợ nàng không chịu đáp ứng.
Dù bà ta nói ‘lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt’, nhưng ai chẳng biết, thịt trên mu bàn tay sao có thể quan trọng bằng thịt trong lòng bàn tay?
Ngọc Hà bị bà ta túm chặt đến mức khí huyết bốc ngược lên, cười lạnh:
“Mẫu thân, người hỏi hắn xem, ta thực sự chỉ đến phủ người ta làm một nha hoàn bình thường sao?”
Từng câu từng chữ của nàng như máu nhỏ từ đóa mẫu đơn, như tiếng dạ oanh vang vọng giữa đêm khuya.
Thôi mẫu sững sờ nhìn đứa con trai mình, ánh mắt trốn tránh của hắn khiến bà ta run rẩy, cổ họng nghẹn lại, lắp bắp hỏi:
“Chẳng lẽ… còn có chuyện gì khuất tất nữa sao?”
Thôi Ngọc Sinh không dám nói thật, vì trong lòng bà ta, nàng dâu chỉ cần làm nha hoàn là đủ, tuyệt đối không thể biết được sự thật kinh khủng kia.
Hắn giật giật khóe miệng, cười khổ như kẻ bị ép đến đường cùng:
“Nương, thực ra trước kia con đã lừa người… Không phải Ngọc Nương không thể sinh con…”
Ngừng một nhịp, hắn nhắm chặt mắt, giọng nói run rẩy bật ra sự thật:
“Là con.”
Thôi mẫu bàng hoàng, sắc mặt trắng bệch như giấy.
“Cái gì?!”
Tin tức này như sét đánh ngang tai, bà ta choáng váng đến mức suýt ngất xỉu.
Không thể nào!
Làm sao có thể?!
Kẻ không thể sinh con… sao có thể là con trai bà ta?!
Hiện tại còn chưa thể ngất xỉu được, cũng không phải lúc để rối rắm chuyện này. Thôi mẫu nước mắt rưng rưng, tất cả hy vọng đều đặt lên người Ngọc Nương, nghẹn ngào liên tục: “Ta không biết có phải thật sự chỉ là làm một nha hoàn bình thường hay không, ta chỉ biết rằng, ta là một người mẹ, không thể trơ mắt nhìn nhi tử mất đi một cánh tay. Ngọc Nương, coi như ta cầu xin con, được không?”
“Chỉ cần con chịu đáp ứng cứu Ngọc Sinh một lần, con yên tâm, bất kể về sau có chuyện gì xảy ra, con vẫn là con dâu của Thôi gia, là đại ân nhân của Thôi gia. Chuyện này ta xin thề, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
Thôi Ngọc Sinh thấy nàng trước sau không lay chuyển, cuối cùng lộ ra răng nanh của rắn độc, ánh mắt âm trầm vô tình: “Ngọc Nương, ngươi quên rồi sao? Nếu không phải Thôi gia thu lưu ngươi, hiện tại ngươi đã sớm ch*ết. Về tình về lý, ngươi đều nợ Thôi gia một mạng.”
Thôi mẫu há miệng thở d.ốc, dường như cũng đồng tình với lời nhi tử.
Tuy rằng bà vẫn luôn xem Ngọc Nương như con gái ruột mà đối đãi, nhưng trong lòng bà, quan trọng nhất vẫn là con trai bà.
Nếu phải chọn hy sinh giữa con trai và con dâu, Thôi mẫu không chút do dự lựa chọn con dâu.
Ánh trăng ẩn sau tầng mây, suốt đêm tiếng oanh khóc cũng yếu ớt vô lực.
Canh giữ ngoài viện, Bạch Giản nhìn theo bóng Thôi phu nhân chạy trối ch*ết, tràn đầy nghi hoặc: “Đại nhân, cứ thế mà thả người đi sao?”
“Không vội, nàng sẽ còn quay về.”
Bởi vì ngoài chỗ này ra, nàng chẳng còn nơi nào để đi.
Nuôi dưỡng chim hoàng yến quan trọng nhất chính là bẻ gãy đôi cánh của nó, giam lỏng nó trong một tấc vuông trời, rồi dạy cho nó hiểu ——
Ngươi ngoài việc ở bên cạnh ta, thì chẳng có nơi nào để đi, cũng chẳng có ai nguyện ý tiếp nhận ngươi.
Tạ Quân một mình đánh cờ, nhặt một quân đen đặt xuống bàn cờ. Lẽ ra quân trắng đang ở thế thượng phong, vậy mà theo sự rơi xuống của quân đen, quân trắng lại bị ép lùi đến một góc, còn quân đen thì từ thế tuyệt lộ phản kích trở lại.
“Nếu Thôi phu nhân mãi không quay về, có cần thuộc hạ phái người đi bắt nàng về không?” Bạch Giản cảm thấy Thôi phu nhân kia thật sự không biết tốt xấu. Có thể được đại nhân để mắt tới, không biết là phúc phận nàng tu mấy đời. Vậy mà chẳng những không biết mang ơn, còn tránh như tránh hồng thủy mãnh thú.
Tạ Quân thong thả đặt quân cờ xuống, hàng mi dài khẽ rủ, tạo thành một bóng mờ nhỏ trên mặt: “Không cần, nàng sẽ sớm quay về thôi.”
Bạch Giản còn định hỏi “sớm” là bao lâu, thì đã nghe quản gia đến báo: “Thôi phu nhân đã tới.”
Tức thì, hắn trợn mắt há hốc mồm: “Sao Thôi phu nhân lại quay lại nhanh như vậy? Không phải đáng lẽ phải nhân cơ hội chạy trốn càng xa càng tốt sao?”
Dù sao nếu là hắn, hắn nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt.
“Thôi gia có ơn với nàng. Với một người trọng tình nghĩa, thì một giọt ân tình cũng nặng tựa Thái Sơn.”
Nàng có thể chọn chạy trốn. Nhưng nếu chạy, cả đời này nàng sẽ phải mang theo áy náy vì đã hại ch*ết ân nhân cứu mạng mình, sống trong dằn vặt không vui.
Với loại người này, điểm yếu lớn nhất chính là sự mềm lòng và nặng tình.
Tạ Quân liếc nhìn bàn cờ trước mặt, ánh mắt thản nhiên: “Truyền lệnh xuống, ba ngày sau khởi hành.”
Mấy ngày liền, bầu trời Thanh Hà huyện phủ đầy mây đen. Nhưng đến hôm nay, tất cả đều tan biến, nhường chỗ cho ánh trăng sáng trong và tiếng ve kêu râm ran giữa mùa hè nóng bỏng.
Ngọc Hà từng gấp gáp muốn trốn khỏi Tạ phủ, cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đây.
Ai ngờ, chưa qua nổi một ngày, nàng lại trở về.
Dù là nàng chủ động quay về, chuyện này vẫn buồn cười đến mức không thể diễn tả hết sự trào phúng trong đó.
Vừa mới xuất hiện trước cửa, ngay lập tức đã có một bà tử khoác áo màu xám chuột đứng chặn trước mặt. Khuôn mặt bà ta dài như mặt ngựa, ánh mắt sắc lẻm, tóc chải gọn gàng, phía sau búi thành một búi chắc chắn, cố định bằng hai cây trâm ngọc. Sắc mặt bà ta nghiêm nghị, soi mói nàng từ trên xuống dưới như thể đang kiểm tra một con cá dính bẩn trên thớt, cố gắng tìm ra lỗi để bắt bẻ.
Mới chỉ nhìn qua, bà ta đã không khỏi nhíu mày.
Dáng người cũng không tệ, nhưng có vẻ hơi yếu ớt, trông không giống một kẻ dễ sinh dưỡng.
Tuổi tác thì có phần hơi lớn, cũng may gương mặt thanh lệ có thể che lấp đi điểm này. Nhìn cách ăn mặc, rõ ràng không phải xuất thân từ gia đình nghèo hèn.
Sau khi cân nhắc, bà ta mới hài lòng gật đầu với đám bà tử thô sử phía sau, “Còn không mau dẫn người đi rửa mặt chải đầu cho đàng hoàng, đừng để gia phải sốt ruột chờ.”