Cánh cửa gỗ chạm khắc vừa phát ra một tiếng động vang, Tạ Quân, người ngồi sau tấm bình phong, cũng vừa lúc dừng tay đánh cờ.
Bởi vì vừa mới tắm gội xong, mái tóc hắn vẫn còn xõa dài, những sợi tóc đen buông rũ trước ngực. Trên người chỉ khoác một chiếc áo dài tay rộng bằng vải nguyệt bạch thêu hoa văn liễu, tà áo theo từng bước chân khẽ lay động, để lộ bờ ngực rắn chắc trắng nõn, trông như có như không.
Hắn tuy là quan văn, nhưng không phải loại tay trói gà không chặt. Huống hồ, từ xưa đến nay làm gì có quan văn nào lại yếu đuối đến mức không nâng nổi vật nặng.
Ngay khi hắn từ sau bình phong bước ra, đám vú già trong phòng không cần đợi phân phó, đã tự giác cúi đầu lui đi.
Căn phòng rộng lớn trong chốc lát chỉ còn lại ánh nến lập lòe thiêu đốt, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng tí tách nhỏ, tia lửa bắn lên rồi nhanh chóng tắt ngấm.
Ngọc Hà bị đám bà tử dùng một tấm khăn gấm quấn chặt như cuốn chả giò, đỡ vào trong. Nàng vừa mới định cử động, đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ bước ra từ ánh sáng.
Cả căn phòng đỏ rực ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến đường nét vốn thanh lãnh càng thêm yêu dị. Giống như một đóa thược dược nở rộ rực rỡ đến cực điểm, nhưng vẫn giữ lại nét thanh tao bức người.
Vừa từ sau bình phong bước ra, Tạ Quân lập tức nhìn thấy bóng dáng gầy yếu trên giường. Dù khuôn mặt nàng tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại không có chút kinh hoảng vô thố nào. Ngược lại, chỉ có sự bình tĩnh của kẻ đã nhận mệnh.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lướt qua nàng với một tia xâm lược rõ ràng.
Người phụ nữ vừa mới tắm xong, làn da mang theo sắc hồng nhàn nhạt. Mái tóc đen còn hơi ẩm, vắt lỏng phía sau đầu, xen giữa đó là một nhành hoa mẫu đơn hơi nghiêng, theo từng cử động của nàng mà run rẩy, càng thêm phần lười biếng quyến rũ.
Lớp vân da tinh tế bao bọc lấy thân hình mềm mại uyển chuyển, bị một tầng sa mỏng sắc lục bao phủ, như ẩn như hiện, cực kỳ câu người.
Tấn rũ ôm cổ, vân che ngó sen.
Phấn lan áp ngực, tuyết phủ cành mai.
"Tấn rũ hương cổ" (襯縟香骨): "Tấn rũ" có nghĩa là lớp áo lụa mỏng phủ lên, "hương cổ" chỉ phần cổ thơm ngát của người phụ nữ. Câu này gợi tả hình ảnh chiếc áo lụa mềm mại ôm lấy vùng cổ mảnh mai, tỏa ra hương thơm tự nhiên.
"Vân che ngó sen" (雲遮藕蔓): "Vân" là mây, "che" là phủ lên, "ngó sen" tượng trưng cho cánh tay hoặc làn da trắng nõn của nữ nhân. Câu này có thể hiểu là tay nàng thon dài như ngó sen, được làn vải mỏng che phủ, càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
"Phấn lan ngực" (粉蘭凝胸): "Phấn lan" ý chỉ vẻ đẹp e ấp như nhành lan phấn, "ngực" chỉ vòng ngực trắng mịn. Câu này ví vòng ngực tròn đầy như đóa hoa lan phủ sương sớm.
"Tuyết áp mai" (雪壓梅): "Tuyết áp" có nghĩa là tuyết phủ lên, "mai" là hoa mai. Câu này có thể hiểu là làn da trắng muốt như tuyết, nổi bật trên nền chiếc áo mỏng sắc nhạt, giống như bông hoa mai bị tuyết phủ lên, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.
*Câu này đang miêu tả hình ảnh một người phụ nữ trong trạng thái gợi cảm nhưng vẫn mang nét thanh tao, giống như một đóa hoa bị tuyết phủ, vừa mềm mại, mỏng manh nhưng cũng đầy sức hấp dẫn.
“Nghĩ rằng phu nhân đã suy nghĩ thông suốt rồi. Đã nghĩ thông, vậy hà tất tỏ ra bộ dạng xấu hổ miễn cưỡng như thế?”
Khi nam nhân từng bước đến gần, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối đi hơn phân nửa. Ngọn nến chập chờn, phản chiếu khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, nửa phần tựa thần phật, nửa phần như La Sát.
Ngọc Hà siết chặt ngón tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng ngay khi bóng dáng hắn phủ xuống, nàng vẫn không thể kìm được cơn run rẩy.
Dù đã chuẩn bị tâm lý như một kẻ sẵn sàng bị hiến tế, nhưng cơ thể đơn bạc này vẫn phản ứng theo bản năng.
Mỗi lỗ chân lông, mỗi sợi tóc trên người nàng, đều đang kể cho nàng biết—
Chạy đi.
Ngay lúc nàng vừa mới động tác muốn dời khỏi giường nửa tấc, đã bị nam nhân không nhanh không chậm vòng tay ôm ngang rồi quẳng trở lại giường.
Tạ Quân quỳ một gối, đè nàng xuống sập, một tay siết chặt cổ tay nhỏ nhắn gầy yếu của nữ nhân, ép nó lên đỉ.nh đầu nàng. Hắn cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo như đứng từ trên cao nhìn xuống con mồi bị săn được.
"Phu nhân vừa rồi là muốn đổi ý sao? Hay muốn học theo trung trinh liệt nữ, lấy cái chết để bảo toàn trong sạch?"
Ngọc Hà nằm dưới thân nam nhân, hơi thở của hắn kề sát da nàng nóng rực và nguy hiểm đến mức nàng không dám nhúc nhích. Chỉ cần cử động một chút, lớp sa mỏng khoác trên người nàng sẽ rơi xuống, phơi bày ra quá nhiều da thịt.
"Ta không có."
"Phu nhân nếu thực sự muốn chết, bản quân cũng không ngăn cản." Ngón tay lạnh lẽo như rắn độc của hắn lướt nhẹ trên mặt nàng, rồi chậm rãi cười lạnh, "Chỉ là ngươi chết thì đơn giản quá. Nhưng ngươi nói xem, số bạc một vạn lượng mà trượng phu ngươi vay ta thì sao đây? Bà bà của ngươi ta cũng sẽ không nương tay."
Hắn nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm. "Có khi ta còn chẳng cần ra tay, chỉ cần đến lấy lại một vạn lượng bạc kia. Sòng bạc tàn nhẫn độc ác, bọn chúng sẽ chặt tay hắn, biến hắn thành một tên phế vật ăn xin đầu đường xó chợ. Còn bà mẹ chồng vốn dĩ đáng ra có thể an hưởng tuổi già của ngươi, ngươi nói thử xem, kết cục của bà ta sẽ thế nào?"
Từng lời của hắn như quỷ dữ thì thầm bên tai, khiến sống lưng Ngọc Hà lạnh toát, tay siết chặt lấy mép chăn dưới thân để né tránh sự đụng chạm của hắn. "Chết tử tế không bằng sống nhục. Ta đã đáp ứng rồi, sao có thể đổi ý."
"Nếu đã không đổi ý, thì lát nữa trên giường đừng có làm ra cái vẻ mặt cam chịu mất hứng đó." Tạ Quân cười nhạt, đầu ngón tay trượt dọc xuống eo nàng, chạm lên lớp sa mỏng che phủ thân thể mềm mại.
Ngay khoảnh khắc bị hắn chạm vào, Ngọc Hà gần như hét lên, theo phản xạ đẩy hắn ra, cơ thể run rẩy quấn chặt lấy lớp sa mỏng mỏng manh trên người.
Đối diện với đôi mắt sắc lạnh bức người của hắn, nàng cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. "Ta muốn xem khế thư trước."
Một ngày chưa thấy được khế thư, nàng không thể an tâm, cũng sợ mình bị lừa.
Tạ Quân nhìn nàng, bật cười. "Thôi phu nhân còn thông minh hơn ta tưởng."
Hắn thong thả buông tay, xoay người lấy từ trên án kỷ một tờ khế thư nét mực còn mới tinh.
"Chỉ cần Thôi phu nhân sinh hạ một nam hài cho bản quân, toàn bộ nợ nần của Thôi gia sẽ được xóa bỏ, phu nhân cũng sẽ được tự do. Món giao dịch này, bất luận là đối với phu nhân hay Thôi gia, đều không có gì thiệt thòi."
Ngọc Hà siết chặt ngón tay, cẩn thận kiểm tra từng chữ trên khế thư, đọc đi đọc lại mấy lần để xác nhận không có bất cứ bẫy rập nào. Cổ họng khô khốc, nàng nghẹn giọng hỏi: "Vì sao lại là ta?"
Nam nhân như hắn, quyền thế ngập trời, muốn loại nữ nhân nào mà không có. Vì sao lại nhất định phải chọn nàng?
Tạ Quân bật cười, đẩy nàng trở lại giường, ngón tay thon dài vén một lọn tóc nàng, đặt bên môi rồi khẽ hôn lên.
"Tất nhiên là vì phu nhân tú sắc khả xan, khiến bản quân tâm thần hướng đến."
Hắn cúi xuống, nhìn đôi mắt đẫm lệ vì sợ hãi của nàng, giọng trầm thấp như dụ dỗ.
"Nữ nhân lần đầu tiên thường sẽ có chút đau, nhưng chỉ qua lần đầu là ổn cả thôi."
Đầu lưỡi hắn khẽ liếm đi giọt nước mắt đọng ở khóe mắt nàng, trầm giọng nhắc nhở: "Thôi phu nhân, đừng quên những gì nàng đã đáp ứng. Nếu không muốn, bản quân cũng sẽ không miễn cưỡng."
Ngọc Hà siết chặt hai tay, cố gắng giữ cho mình không bật khóc.
"Lão gia muốn thế nào... đều được."
Giọng nói của nàng run rẩy, nhưng vẫn chậm rãi vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của hắn.
Dưới thân nàng bị hắn ép sát, đêm nay tất nhiên sẽ là gấm chăn uyên ương, mồ hôi thấm đẫm hương phấn, quện vào chiếc gối êm ái. Sau rèm, ánh mắt liễm diễm, nụ cười nhạt ẩn ý.
Tiếng ve nhẹ nhàng rơi rớt trong đêm, như đang thầm thì điều gì. Cả đời khó lòng giữ lại, chỉ đành tận hưởng hoan lạc của hôm nay.
Rất nhanh, cả sân viện và tiệm thuốc Hồi Xuân Đường mà Thôi Ngọc Sinh đã thế chấp vì cờ bạc đều được chuộc lại, thậm chí còn do chính huyện lệnh đứng ra xử lý.
Việc này lập tức biến Thôi Ngọc Sinh thành nhân vật mà không biết bao nhiêu kẻ tranh nhau xu nịnh, có người còn dò hỏi hắn có quan hệ gì với huyện lệnh. Nhưng làm sao hắn có thể nói thật? Chỉ đành mượn men rượu để tê liệt nỗi đau trong lòng.
Nếu không phải Ngọc Hà đã hi sinh thân mình, làm sao có được ngày hôm nay, có kẻ quỳ rạp trước hắn, nịnh hót lấy lòng?
Hắn càng tỉnh táo, nỗi đau trong lòng càng như muôn ngàn mũi tên xuyên thấu, đau đến chết lặng. Hận không thể dìm chết bản thân trong rượu, như vậy có lẽ hắn sẽ không thấy khó chịu đến thế, cũng không phải đối diện với con người hèn nhát, vô dụng của chính mình.
Say khướt, hắn xách theo nửa bình rượu mơ xanh lảo đảo về nhà, mò mẫm châm nến.
Khi ánh sáng dần lan tỏa khắp phòng, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, suýt nữa thì bật dậy khỏi cơn say.
Khi thấy rõ người trước mặt là ai, men rượu dường như vơi đi hơn nửa, đầu lưỡi run rẩy, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
Hắn muốn vươn tay chạm vào nàng, nhưng lại sợ tất cả chỉ là giấc mộng, rằng chỉ cần chạm vào, nàng sẽ tan biến như trăng nước, hoa gương.
Ánh mắt hắn ngốc dại, nhưng lại tràn đầy tham lam và thâm tình khi nhìn nàng. "Ngọc Nương, nàng đã trở về rồi, ta rất nhớ nàng."
Nói rồi lại như tự mình an ủi chính mình, bật cười ngây dại: "Không sao cả, dù chỉ là trong mộng, nàng chịu đến gặp ta một lần cũng tốt rồi."
"Đây cũng là nhà của ta, chẳng lẽ ta không thể trở về sao?"
Nhìn hắn tiều tụy chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, Ngọc Hà nghĩ rằng mình đáng ra phải phẫn nộ, phải rít gào, phải cười nhạo hắn thảm hại. Nhưng nàng không làm thế, vì nàng không muốn biến thành kẻ vô sỉ như hắn.
Huống chi, quyết định cuối cùng cũng là do nàng đưa ra. Chỉ là bọn họ đã đẩy nàng lên con đường đao phủ.
"Ta không có ý đó..." Hai tay hắn siết chặt, luống cuống chẳng khác gì một đứa trẻ. "Ngọc Nương, nàng có đói không? Ta vào bếp nấu mì trứng cho nàng được không?"
"Nếu nàng không muốn ăn mì trứng, chúng ta có thể ra ngoài ăn, ăn hoành thánh nàng thích, hoặc uống rượu hoa quế của Vương thẩm. Trời nóng thế này, uống vào sẽ mát người..."
Nhìn thấy hắn đến giờ vẫn còn ôm mộng quay lại như trước, Ngọc Hà nhịn xuống xúc động muốn tát cho hắn một bạt tai, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta đến để lấy hòa ly thư, hoặc hưu thư cũng được."
"Ngọc Nương, ta..."
Nghe hai chữ "hưu thư", Thôi Ngọc Sinh như bị một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, hoảng loạn đến mức cả đầu lưỡi cũng như bị thắt lại. Hắn vội vàng chộp lấy tay nàng, đau khổ cầu xin: "Ngọc Nương, đừng hòa ly với ta, đợi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta có thể sống lại như trước, được không?"
"Ta thề, ta đã thay đổi rồi, ta sẽ không dính dáng đến cờ bạc nữa. Nếu ta còn đánh bạc, trời tru đất diệt! Hơn nữa, mẫu thân ta đã biết chuyện không sinh được con là do ta rồi, bà đã hứa sẽ không ép nàng nữa. Chúng ta không cần hòa ly, được không? Chỉ cần nàng đừng rời xa ta, nàng muốn ta làm gì cũng được."
"Thật sao?" Ngọc Hà rút tay ra khỏi tay hắn, môi cong lên, trong mắt không che giấu nổi sự ác ý. "Vậy thì đi chết đi."
Thôi Ngọc Sinh kinh hãi lùi về phía sau: "Ngọc Nương, nàng..."
"Không phải ngươi nói, chỉ cần ta muốn gì, ngươi cũng đều có thể làm sao? Vậy bây giờ ta muốn ngươi chết, ngươi làm được không?"
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt tuyệt vọng, rồi đột nhiên bật cười thê lương. "Được thôi, nếu ta chết có thể đổi lấy sự tha thứ của nàng, vậy thì ta chết cũng được."
Hắn xoay người vào bếp, rút ra một con dao phay, đặt lên cổ mình. Ánh mắt hắn thâm tình mà tuyệt vọng: "Ngọc Nương, kiếp này là ta nợ nàng. Chỉ mong kiếp sau, chúng ta vẫn có thể làm phu thê."
Khi mũi dao cứa vào lớp da ngoài, máu bắt đầu thấm ra, Ngọc Hà lạnh lùng nhấc ấm trà bên cạnh, dội thẳng vào hắn.
"Đủ rồi!"
Bị nước trà tạt thẳng vào người, Thôi Ngọc Sinh không những không giận, mà còn nở nụ cười nhẹ nhõm, trong lòng ngọt ngào đến lạ. "Ngọc Nương, ta biết mà, nàng vẫn còn quan tâm ta..."
"Ngươi yên tâm, ta gần đây không đi đánh bạc nữa, ta..."
"Ta chỉ là không muốn nhìn thấy bản thân bị đạo đức trói buộc, cứu người rồi lại thành ra tự đẩy mình vào chỗ chết. Nếu vậy, ngay từ đầu ngươi còn không bằng cứ đi tìm chết luôn đi."
Ngọc Hà lạnh lùng cắt ngang lời hắn, rút từ tay áo ra một tờ hưu thư đã viết sẵn, đặt thẳng xuống trước mặt Thôi Ngọc Sinh.
"Ký đi. Từ nay về sau, ngươi cưới vợ, ta lấy chồng, chúng ta không còn liên quan."
Thôi Ngọc Sinh sững sờ nhìn tờ giấy mỏng như cánh ve trước mặt, nhưng đối với hắn, đây lại là phán quyết khiến tim gan nát vụn. Ký vào đó nghĩa là nàng và hắn từ đây không còn bất kỳ dây dưa nào nữa. Đau đớn đến mức ngực như bị xé rách, hắn chợt nhớ đến ngày La Thư Hoài ép hắn viết phóng thê thư, bàn tay run rẩy vươn tới, nhưng thay vì ký tên, hắn lại xé nát nó thành từng mảnh. Đôi mắt đỏ lên, giọng khàn đặc chứa đầy thống khổ và cầu xin.
"Ngọc Nương, có thể đừng hòa ly được không? Bởi vì ta thật sự không thể tưởng tượng mất đi nàng rồi, nửa đời sau ta phải sống thế nào đây?"
"Nếu ta biết trước rằng mất nàng sẽ đau đớn đến mức này, ta thà bẻ gãy đôi tay của mình, thà chết chứ tuyệt đối không làm ra chuyện cầm thú không bằng kia."
Bên ngoài, Thôi mẫu lặng lẽ rơi nước mắt. Bà biết, khoảnh khắc chính tay bà đẩy Ngọc Hà lên giường người đàn ông khác, mọi duyên nợ giữa nàng và Thôi gia đã chấm dứt.
Bà hận ông trời. Bà oán vận mệnh.
Vì sao lại khiến một gia đình tốt đẹp tan thành tro bụi?
Nhà không còn là nhà.
Phu thê không còn là phu thê.
"Ngọc Nương, ngày con rời đi, Ngọc Sinh đã hối hận đến phát điên. Nếu không phải ta ngăn cản, chỉ sợ nó đã tự vẫn mất nửa cái mạng rồi."
Thôi mẫu biết mình không có tư cách cầu xin điều gì, nhưng bà vẫn muốn gặp lại Ngọc Hà một lần, dù chỉ để dập đầu xin nàng tha thứ.
"Ta biết con hận, con oán. Nếu muốn oán, muốn hận, hãy đổ hết lên ta. Là ta dạy nhi tử không tốt. Là ta không nỡ để nó biến thành một phế nhân không thể vực dậy."
Ngọc Hà nhìn người phụ nữ quỳ trên nền gạch, khóc đến mức không thở nổi, nhưng nàng không vươn tay đỡ dậy.
Từ khoảnh khắc Thôi mẫu quỳ xuống cầu xin nàng, tình cảm mẹ chồng nàng dâu giữa họ đã hoàn toàn đoạn tuyệt.
Ân nghĩa năm đó Thôi gia cứu nàng, đến đây coi như đã trả xong.
"Thôi phu nhân, nếu thật sự nghĩ cho hắn, vậy hãy để hắn sớm đưa ta một tờ hưu thư."
Thôi mẫu run rẩy. Nàng gọi bà là gì?
"Con… Con vừa gọi ta là gì?"
Ngực bà quặn thắt.
Không thể nào!
Dù không thể trở về như trước, nhưng bọn họ vẫn còn có mối quan hệ thân thích, vẫn là mẹ con, là người từng chung một mái nhà. Sao có thể nhẫn tâm gọi bà là "Thôi phu nhân"?
"Thôi phu nhân."
Ngọc Hà rất cảm kích khi năm đó bà đã đưa nàng về Thôi gia, nhưng điều lồng ng.ực lồng ng.ực đó không có nghĩa nàng có thể quên đi tất cả những gì họ đã làm với nàng.
Nàng sẽ không tiếp tục sống như dâu con Thôi gia, cũng không cần phải nuốt ấm ức để giữ lại cái danh phận vô nghĩa này.
Thôi mẫu mặt mày tái nhợt, lảo đảo ngã xuống đất. Cơn đau trong lồng ng.ực đột ngột bùng lên, bà không kịp nói thêm lời nào đã hôn mê bất tỉnh. Thôi gia lại một phen hỗn loạn.
Lần này đến Thôi gia, Ngọc Hà vốn chỉ định cắt đứt hoàn toàn mọi dây dưa, nhưng sự việc lại không như nàng mong muốn.
Rời khỏi Thôi gia, nàng không lập tức quay về Tạ phủ, cũng không lên kiệu, mà cứ thế lang thang giữa phố đông.
Phương ma ma và đám nha hoàn đi theo sau, trong lòng tuy bất mãn nhưng cũng chỉ có thể trầm mặt không nói gì.
Chính Ngọc Hà cũng không biết mình nên đi đâu.
Chỉ biết là nàng không muốn về Tạ phủ.
Không muốn đối mặt với người đàn ông kia.
Cũng không muốn phí thời gian chờ đợi thụ thai để có thể nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Đi ngang qua khu chợ nhộn nhịp, bỗng dưng phía trước có một đám đông vây quanh một góc đường. Ngọc Hà chỉ liếc nhìn thoáng qua, định rẽ sang hướng khác, nhưng bất ngờ bị một nhóm người chắn lại đường đi.
Xô đẩy chen lấn giữa đám đông, nàng không kịp tránh, chỉ trong chớp mắt đã bị cuốn vào tận trung tâm vòng vây.
Đi đến gần hơn, Ngọc Hà mới nhìn rõ nguyên do đám đông tụ tập tại đây—thì ra là một tiểu cô nương đang bán mình chôn cha.
Bán mình chôn cha vốn không hiếm lạ, nhưng một đứa bé còn lành lặn, không tàn không tật lại tự nguyện bán mình, chẳng trách lại thu hút nhiều người đến xem như vậy.
Ngọc Hà chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Bởi vì nhìn nàng ta, nàng liền nghĩ đến chính mình.
Ngoại trừ hoàn cảnh có chút khác biệt, bọn họ có gì khác nhau?
Ngọc Hà rũ mắt xuống, định rời đi.
Nhưng tiểu cô nương kia bỗng nhiên nhào tới, kéo lấy tay nàng. Nước mắt chưa rơi đã nghẹn đầy trong cổ họng, giọng nói khẩn cầu:
"Phu nhân, xin người mua ta đi! Ta ăn ít, sức lại khoẻ, chuyện gì cũng có thể làm!"
"Xin lỗi, ngươi tìm nhầm người rồi."
Ngay cả chính nàng còn lo chưa xong, lấy đâu ra khả năng đi đóng vai đấng cứu thế?
Tiểu cô nương thấy nàng không động lòng, vẫn không chịu buông tay.
"Phu nhân, ta thực sự rất rẻ! Chỉ cần mười lượng bạc thôi, thật đó, chỉ cần mười lượng bạc!"
Mười lượng bạc—ở thời buổi này mà nói, đúng là giá rẻ đến không tưởng.
Một quả trứng chỉ một văn tiền. Một con gà mái trưởng thành cũng chỉ năm mươi văn.
Một cô nương mà chỉ đáng giá mười lượng bạc, đương nhiên khiến những người xung quanh bắt đầu động lòng.
Phải biết rằng, có đôi khi chỉ để cưới được một nàng dâu tốt, gia đình bình thường cũng phải trả nhiều hơn thế.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi thực sự chỉ cần mười lượng bạc?"
Đúng lúc có vài người định ra tay, một giọng nói cà lơ phất phơ chen vào từ ngoài đám đông, kèm theo mấy tiếng cười đáng khinh.
Nghe thấy âm thanh đó, những kẻ vừa mới có ý định mua cô nương này đều lặng lẽ rút lui, giữ khoảng cách.
"Phu nhân, cứu ta!"
Tiểu cô nương kia—gọi là Liễu Nhi—vừa thấy người mới tới, sắc mặt lập tức tái nhợt, sợ hãi đến mức trốn ngay sau lưng Ngọc Hà.
Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ tay áo nàng, run rẩy đến mức không nỡ buông.
Ngọc Hà nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy mình, chậm rãi rút tay áo ra khỏi sự níu kéo kia. Giọng nàng hờ hững:
"Ngươi không phải đang bán mình chôn cha sao? Hắn đồng ý trả tiền, chẳng phải là tốt sao?"
Người ngoài có thể nói nàng máu lạnh, có thể chửi nàng vô tình.
Nhưng thế thì sao?
Chỉ vì gặp một người bán mình chôn cha, nàng liền phải phát thiện tâm cứu giúp sao?
Nàng cũng chỉ là một con người bình thường, không phải thánh nhân.
"Vị phu nhân này nói không sai! Ngươi đã bán chính mình, chẳng lẽ còn mong làm kỹ nữ mà muốn lập trinh tiết đền thờ chắc?"
Kẻ vừa lên tiếng là Lưu lão tam—một kẻ lắm tiền nhưng lại xấu xí vô cùng.
Miệng hắn đầy răng vàng khè, cười cợt đến đắc ý.
"Nói cho ngươi biết, ngoài tiểu gia ra, còn ai chịu bỏ ra mười lượng bạc mua ngươi chứ?"
Lưu lão tam nổi tiếng là kẻ giàu có nhưng xấu ma chê quỷ hờn.
Tướng ngũ đoản*, thấp lùn như một cục thịt, trông chẳng khác gì cái bánh bao hấp bị ai đó đập bẹt.
(*Tướng ngũ đoản: người có đầu, cổ, thân, tay, chân đều ngắn.)
"Ta không muốn!"
Liễu Nhi cắn môi, run rẩy lắc đầu, trong đôi mắt chỉ còn tuyệt vọng.
Hai đầu gối nàng chạm đất, dập đầu trước mặt Ngọc Hà, giọng nói nghẹn ngào đầy khẩn cầu:
"Phu nhân, xin người cứu ta! Chỉ cần không bắt ta theo hắn, dù có làm trâu làm ngựa hầu hạ người, ta cũng cam lòng!"
Môi đỏ nhẹ nhấp, Ngọc Hà không quay đầu lại, cứ thế xoay người rời đi.
Liễu Nhi cầu xin nàng, nhưng thực chất cũng chẳng khác nào nàng đang soi mình trong gương.
Bản chất của hai người họ chẳng có gì khác biệt.
Đều là những kẻ không thể tự làm chủ số phận mình.
Đều không cam lòng.
Đều muốn tự cứu lấy bản thân.
Nhưng như vậy thì sao?
Ngọc Hà rũ mi che đi tia dao động trong đáy mắt, cuối cùng vẫn rút tay áo lại.
"Xin lỗi, ta không có tiền."
Một tiếng cười lạnh vang lên.
Lưu lão tam rõ ràng bị phớt lờ đến khó chịu, hắn móc từ trong áo ra mười lượng bạc, ném thẳng xuống đất, sau đó vươn tay túm lấy Liễu Nhi.
"Ngươi có van xin ai cũng vô ích! Nàng ta có lòng cũng chẳng có tiền, ngoan ngoãn theo ta về nhà đi, có khi còn tốt hơn!"
Liễu Nhi thấy bàn tay đầy vết chai sần và móng tay đen sì của hắn vươn tới mình, liền hét lên một tiếng thê lương, quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục trước mặt Ngọc Hà.
"Phu nhân! Cầu xin người cứu ta! Chỉ cần không phải theo hắn, làm gì ta cũng chịu!"
Lưu lão tam bị chọc giận, mặt đỏ lên như gà trống sắp đá nhau, hắn tức giận quát lớn:
"Lão tử đã thanh toán tiền, ngươi chính là của lão tử! Nếu dám không đi, ta sẽ kiện ngươi tội lừa đảo!"
"Phu nhân, cầu xin người giữ ta lại."
Phương ma ma vừa bị đẩy ra ngoài liền quay lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Liễu Nhi đang quỳ trên mặt đất, bấu chặt lấy Ngọc Hà. Bà trầm giọng, khuôn mặt lạnh tanh: "Làm gì thế?"
Đám đàn ông nhìn thấy chỉ là một bà lão lo chuyện bao đồng, chẳng ai để vào mắt. Lưu lão tam không thèm đếm xỉa đến sự phản kháng của Liễu Nhi, kéo nàng đi thẳng. "Không thấy tiểu gia đây vừa ý tiểu nương tử này sao? Định mang về làm phòng thiếp thứ mười hai, cơm ngon rượu say hầu hạ. Các ngươi nếu dám ngăn cản, ta cho các ngươi không những ăn không hết mà còn gói mang về!"
Ánh mắt hắn lướt qua Ngọc Hà, lập tức bị dung mạo nàng làm cho kinh diễm. Nụ cười đáng khinh hiện rõ, hắn vươn tay muốn sờ nàng. "Phu nhân, ta là con trai sư gia, nếu nàng chịu theo ta, ta nhất định cho nàng vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu đầy nhà!"
Hắn sống ở Thanh Hà huyện đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy một nương tử đẹp đẽ, thanh lệ như thế.
Phương ma ma trầm mặt nhìn chằm chằm Liễu Nhi, sau đó hơi gật đầu. "Phu nhân bên người quả thực cần một nha hoàn hầu hạ. Đây là tiền để ngươi lo tang sự cho phụ thân, hạn ngươi chậm nhất ngày mai phải xử lý xong."
Tên tráng hán theo sau lập tức lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt trước mặt nàng.
Lưu lão tam lập tức trợn mắt, kéo tay áo lên, chỉ vào mũi phương ma ma mà mắng: "Mụ già kia, ngươi là thứ gì mà dám giành người với tiểu gia? Có phải sống chán rồi không? Tiểu gia hôm nay..."
Lời còn chưa dứt, tên tráng hán mặt mày lạnh lẽo đã tung một quyền thẳng vào mặt gã. Không chút coi ai ra gì mà xách theo người kéo đi.
Đám gia nhân của Lưu lão tam vừa định lao tới ngăn cản, nhưng chưa kịp chạm đến vạt áo của gã tráng hán đã bị quật ngã, kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết, rền rĩ cầu xin tha mạng.
Một màn này khiến đám đông sững sờ, đến khi nhìn lại Phương ma ma, chẳng còn thấy chút hiền lành nào trên khuôn mặt bà.
Liễu Nhi cầm năm mươi lượng bạc, rối rít cảm tạ rồi lui xuống lo liệu tang sự cho phụ thân. Ngọc Hà vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt rũ xuống, giọng bình thản: "Ta không cần nha hoàn."
Càng nhận nhiều, đến lúc rời đi sẽ càng khó dứt.
Phương ma ma vén rèm kiệu, ra hiệu nàng lên xe. "Phu nhân bây giờ cảm thấy không cần, nhưng chờ đến khi trong bụng có đứa nhỏ, người còn không cần nha hoàn hầu hạ sao? Thay vì để đến lúc đó mới tìm, chi bằng sắp xếp từ bây giờ. Gia cũng không phải loại người bạc đãi phu nhân, ngay cả khi người mang thai cũng keo kiệt không muốn tìm thêm vài nha hoàn phục vụ."
"Bây giờ điều phu nhân cần làm là dưỡng thân cho tốt, sớm ngày sinh cho gia một tiểu thiếu gia, chứ không phải bận tâm chuyện bên người có bao nhiêu kẻ hầu người hạ. Có phúc thì phải hưởng, không nên tự làm khổ mình. Đừng học theo đám nữ nhân tự cho mình là cao quý, thanh tao, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hạng người hám danh trục lợi!"
Phương ma ma buông một câu đầy ẩn ý, khiến sắc mặt Ngọc Hà chợt tái nhợt. Hô hấp nàng trở nên dồn dập, khó mà thở nổi.
Phải rồi, nàng chỉ là một món đồ bị bán đi, làm gì có tư cách cãi lời chủ nhân?
Đối phương ban gì, nàng chỉ có thể nhận nấy. Dù là ân huệ hay nhục nhã.
Ai bảo nàng chỉ là một nữ nhân bị trượng phu của mình bán đi với giá một vạn lượng bạc?
Ban đầu, Tạ phủ vốn nằm cạnh Thôi gia, nhưng từ ngày đó trở đi, họ dọn đến khu thành Đông, nơi chỉ có những kẻ giàu có, quyền quý mới đặt chân tới. Nhà bọn họ giờ ở ngay cạnh phủ huyện lệnh.
Trong cơn mơ hồ, Ngọc Hà trở về Tạ phủ, từ xa đã trông thấy bóng dáng người đàn ông đứng dưới hiên.
Bóng trúc lấp loáng, khó che giấu vẻ phong nhã tuấn tú.
Nhưng chính kẻ mang dáng vẻ trác ngọc công tử, tưởng như không chút tỳ vết ấy, bên trong lại đầy rẫy những mưu mô và giả dối.
Bàn tay nàng vô thức siết lại. Tạ Quân tùy ý quét mắt về phía nàng, giọng điệu nhàn nhạt như đang hỏi chuyện nhà cửa: "Ta nghe nói ngươi đến Thôi gia. Là vì vẫn còn lưu luyến tên trượng phu vô dụng kia sao?"
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, Ngọc Hà nhếch môi cười lạnh đầy châm chọc.
“Tạ công tử, giữa chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch. Chẳng lẽ ngươi còn bận tâm đến một món hàng đã được bán đi rồi sao?”
Tạ Quân cao lớn, dáng người đĩnh bạt, bước lại gần. Cái bóng hắn phủ xuống che khuất ánh nắng trước mặt nàng, khiến nàng dưới bóng hắn lại càng trở nên nhỏ bé.
“Xem ra phu nhân nghỉ ngơi rất tốt.” Hắn cười, vẻ châm biếm ẩn sâu trong giọng nói. Cái gọi là giao dịch của nàng thật nực cười, mà cũng đúng, nàng nào có hiền lành, dịu dàng như vẻ ngoài thể hiện, ngược lại lại quật cường, đầy gai nhọn.
Chính điều đó mới là thứ ngay từ đầu hắn để mắt đến.
Hắn muốn nghiền nát sự cao ngạo của nàng, phá hủy từng mảnh thanh cao mà nàng cố chấp giữ lấy. Muốn nhìn nàng dưới thân hắn khóc thút thít đến tàn lụi, rồi lại giống như một đóa thược dược nở rộ giữa đêm khuya, yếu đuối mà mê hoặc.
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Hà lập tức tái nhợt. Nghĩ đến đêm đó, con người này chẳng hề tiết chế chút nào, nàng hoảng loạn xoay người định chạy.
Nếu lại thêm một lần nữa… nàng nhất định sẽ chết ngay trên giường!
Không! Nàng không muốn! Tuyệt đối không muốn!
Thế nhưng vừa xoay người, cánh tay dài của Tạ Quân đã siết lấy nàng, kéo thẳng vào lồng n.gực. Đôi môi lạnh băng của hắn áp sát bên tai nàng, giọng nói trầm thấp mà trêu chọc:
“Ta thực không ngờ Thôi phu nhân lại có sở thích đặc biệt đến vậy. Thích lấy trời làm giường, lấy đất làm chăn mà hoan ái.”
Bị hắn siết chặt vòng eo, thân thể Ngọc Hà run lên từng đợt, sắc mặt tái nhợt: “Ta không có! Buông ta ra!”
“Nếu nàng tiếp tục giãy giụa, ta rất khó đảm bảo sẽ không khiến bọn nha hoàn, bà tử xung quanh kéo tới xem náo nhiệt.” Hắn cúi xuống, dùng răng cắn mở áo khoác của nàng, để lộ lớp trung y mỏng manh bên trong. Đầu lưỡi hắn lướt qua cần cổ nàng, lưu lại từng dấu vết mờ nhạt. “Đến lúc đó, ta cũng không dám chắc có ai sẽ chứng kiến cảnh phu nhân quỳ rạp dưới thân ta…”
Gương mặt hắn đẹp đẽ như quan ngọc, nhưng từng câu từng chữ thốt ra lại thô t.ục đến mức đám ăn mày đầu đường cũng phải đỏ mặt xấu hổ.
Ngọc Hà run rẩy, cố gắng tránh né nụ hôn của hắn. Thân thể cứng đờ nhưng không dám đẩy ra, chỉ có thể cắn chặt môi, không để bản thân phát ra một tiếng động nào. Nàng sợ. Sợ rằng nếu để người khác nghe thấy, sẽ càng rơi vào thế bị động.
Mới tiếp xúc vài lần, nàng đã nhìn thấu bản tính của người đàn ông này.
Hắn cao cao tại thượng, không chấp nhận bất cứ ai dám chống đối mình. Chỉ từ lời nói và hành động của hắn cũng đủ để thấy, phía sau hắn có quyền lực và địa vị tuyệt đối để chống đỡ cho sự ngông cuồng, ngạo mạn ấy.
Lúc này, thứ duy nhất có thể bảo vệ nàng… chỉ có một cách duy nhất—mang thai con của hắn. Chỉ cần đứa nhỏ ra đời, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Người đàn ông miệng nói lấy trời làm giường, lấy đất làm chăn, nhưng rốt cuộc vẫn bế nàng vào phòng trong.
Chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên những tiếng thở dố.c nghẹn ngào, tiếng khóc bị đè nén không dứt.
Đến tận lúc này, Ngọc Hà vẫn tin rằng… chỉ cần nàng mang thai, mọi thứ sẽ trở về như ban đầu.
Thôi Ngọc Sinh hối hận ngay khi Ngọc Hà rời đi. Nhưng cho dù hắn có liều mạng tự tát vào mặt mình cũng không đổi lấy được sự tha thứ của nàng.
Những ngày qua, hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn chứ?!
Lướt mắt nhìn tờ thư hòa ly bị xé nát trên mặt đất, hắn giơ chân giẫm mạnh, nghiền nát từng mảnh nhỏ, như thể muốn xóa đi sự tồn tại của nó.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến tiền.
Đúng rồi, tiền!
Chỉ cần hắn có thể kiếm được tiền, kiếm được thật nhiều tiền, Ngọc Nương nhất định sẽ trở về.
Mọi thứ sẽ quay về như cũ.
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Trong cơn kiệt sức, Ngọc Hà tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc xe ngựa đang chạy. Dù xe ngựa di chuyển nhưng không hề cảm nhận được chút xóc nảy nào. Chỉ có phong cảnh vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ nói cho nàng biết mình đang rời xa nơi cũ.
Dưới bàn tay xoa bóp thuần thục của Phương ma ma, cơ thể rệu rã của nàng dần hồi phục chút huyết sắc. Nhưng dù vậy, nàng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào.
Dù đang chung một xe, nhưng ngay khi tỉnh lại, nàng ngay lập tức chọn vị trí xa hắn nhất.
Chỉ cần cùng hắn ở chung trong một không gian, dù hắn không làm gì đi nữa, cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm đến khó mà diễn tả. Nàng chỉ mong nhanh chóng đến được điểm đích.
Bỗng nhiên, xe ngựa đột ngột dừng lại!
Thân thể vốn suy yếu của Ngọc Hà lảo đảo, suýt nữa nhào về phía trước, đập vào góc bàn.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ siết lấy eo nàng, kéo thẳng vào trong lồng ng.ực. Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút lo lắng:
“Có bị thương ở đâu không?”
Xác định người trong ngực không sao, gương mặt Tạ Quân lập tức trầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
“Bẩm lão gia, phía trước có người chặn xe.”
Người chặn xe chính là Thôi Ngọc Sinh!
Thấy xe ngựa dừng lại, hắn lập tức chạy lên, nén chặt niềm kích động trong lồng ng.ực, giọng nói run run:
“Ngọc Nương, ta có lời muốn nói với nàng.”
Ngọc Hà chẳng tin ngoài chuyện hòa ly ra, hắn còn có gì đáng để nói. Nhưng so với Thôi Ngọc Sinh, nàng càng không muốn ở chung một chỗ với Tạ Quân.
Với người trước, nàng căm hận.
Còn với người sau… nàng chỉ còn lại sợ hãi.
Chính nàng cũng không biết vì sao bản thân lại sợ hắn đến thế. Có lẽ vì sự ngạo mạn đến cực đoan của hắn, có lẽ vì quyền thế tuyệt đối mà hắn nắm trong tay.
Trong xe, động tác của Tạ Quân dịu dàng vuốt mái tóc rối của nàng ra sau tai. Đôi đồng tử nhạt màu nhìn nàng, ánh lên sự chiếm hữu rõ rệt. Hắn nhếch môi cười nhàn nhạt:
“Đi đi, nhớ sớm trở về.”
Chỉ mấy ngày không gặp, Thôi Ngọc Sinh đã gầy đến mức trông như que củi. Nhưng khi thấy Ngọc Hà, ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
Trước đó, hắn có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng khi thực sự đối mặt với nàng, tất cả lại nghẹn lại nơi cổ họng.
“Nếu ngươi không đến vì chuyện hòa ly, vậy giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”
Ngọc Hà nhìn hắn câm lặng, gương mặt lạnh băng. So với sự ngang ngược bá đạo của Tạ Quân, nàng càng chán ghét người đàn ông này—kẻ từng xem nàng như một món hàng.
Không, nói đúng hơn… hắn đã là chồng cũ của nàng.
“Ngọc Nương, ta biết sai rồi. Cho nên… có thể đừng hòa ly được không?”
Thấy nàng định bỏ đi, Thôi Ngọc Sinh vội lấy từ trong ngực ra một túi bạc vụn, ép chặt vào tay nàng.
“Ngọc Nương, ta không đánh bạc nữa! Ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không quên sơ tâm ban đầu!”
Ánh mắt hắn rực sáng, mang theo sự hối hận tột cùng, xen lẫn khát vọng cầu xin.
“Ngọc Nương, ta hối hận rồi. Chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
“Ta đã tính qua, Hồi Xuân Đường mỗi năm thu vào hơn năm trăm lượng bạc. Chỉ cần chúng ta tiết kiệm, không quá mười năm là có thể trả hết nợ cho Tạ huynh. Đến lúc đó, chúng ta sẽ lại như trước, thậm chí… có lẽ còn có một đứa con đáng yêu…”
Một đứa con!
Dù đó là con của người khác, chỉ cần đứa trẻ chịu gọi hắn một tiếng "phụ thân", hắn cũng nguyện lòng chấp nhận.
Ngọc Hà rũ mắt, nhìn túi tiền trong tay—bên trong lẫn lộn bạc vụn và đồng tiền.
Bàn tay khẽ buông lỏng, để nó rơi xuống đất.
Những đồng tiền văng khắp nơi, lăn lóc trên mặt đường, thu hút đám ăn mày xung quanh lao đến tranh giành.
Nàng nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Vì sao ngươi luôn cho rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi? Luôn nghĩ rằng chúng ta có thể sống tiếp mà không còn khúc mắc?”
“Thôi Ngọc Sinh, đừng coi ta là thứ dễ dãi như vậy.”
“Cũng đừng tự lừa mình dối người, đừng giả vờ làm kẻ si tình bất hối.”
“Nếu có một thứ cảm xúc nào ta dành cho ngươi, thì đó chỉ có thể là—ghê tởm.”
Không quan tâm đến số tiền rơi rớt, Thôi Ngọc Sinh toàn thân run rẩy, mặt mày tái nhợt, lẩm bẩm phủ nhận:
“Không… không phải… Ngọc Nương, ta không phải như vậy… Ta không có…”
Hắn đưa tay muốn kéo lấy nàng, nhưng khi chạm vào ánh mắt băng lạnh của nàng, bàn tay ấy liền khựng lại giữa không trung.
Ngọc Nương lúc này thật xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn hận không thể chưa từng xuất hiện trước mặt nàng. Như vậy, có lẽ hắn còn có thể thuyết phục chính mình rằng trong lòng Ngọc Nương vẫn còn có hắn, rằng nàng sẽ không nhìn hắn bằng ánh mắt như thế này.
Hắn lại muốn mở miệng giữ nàng lại, nhưng rồi phát hiện bản thân chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử của mình ngồi lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi, còn sống mũi thì cay xè.
Gương mặt hắn có thứ chất lỏng lạnh băng chảy xuống, nhưng trời lại không mưa. Vậy nước mưa này từ đâu ra chứ?
Thật kỳ lạ, hắn nghĩ như vậy.
Thôi mẫu nhìn nhi tử lúc đi ra ngoài còn cao ngạo, lúc về lại thất hồn lạc phách, không cần hỏi cũng biết hắn đã đi tìm ai, trong lòng cũng đau đớn không thôi.
"Ngọc Sinh, con hãy nghe nương một câu khuyên. Chúng ta với Ngọc Nương dù không thể làm người một nhà nữa, nhưng sau này ít nhiều vẫn còn qua lại. Nếu nàng thấy con sa sút thế này, chắc chắn sẽ đau lòng."
"Nói cho cùng, trên đời này có biết bao cô nương tốt. Chỉ cần con thích, nhất định sẽ có người không ngại bệnh kín của con mà chịu gả." Thôi mẫu từ lúc biết chuyện nhi tử không thể sinh con đã nghĩ về những lần mình ép Ngọc Nương uống đủ loại phương thuốc sinh nở, trong lòng liền tràn ngập hối hận.
Ngọc Nương tốt như vậy, bọn họ sao có thể để nàng rời đi chứ...
Thôi Ngọc Sinh hoàn toàn không nghe thấy lời của mẫu thân, cứ như rơi vào thế giới của chính mình, lẩm bẩm: "Ta biết rồi, chắc chắn là vì ta kiếm tiền chưa đủ nhiều, cho nên Ngọc Nương mới không tin ta."
"Chỉ cần ta kiếm đủ tiền, trả hết số bạc thiếu Tạ huynh, nhất định Ngọc Nương sẽ tin ta. Đúng, không sai, nhất định là như vậy."
"Nương, con muốn đi Hồi Xuân Đường, con muốn kiếm tiền, con muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!" Dứt lời, người hắn đã hấp tấp chạy ra ngoài.
Thôi mẫu sốt ruột vừa đuổi theo vừa gọi: "Quay lại! Ngọc Sinh, con mau quay lại cho ta!"
---
p/s: đáng đời Thôi Ngọc Sinh, cái thứ mà xảy ra chuyện chỉ biết đổ lỗi cho người khác, kết cục đã định vẫn cứng đầu không chịu chấp nhận và nhìn thẳng là lỗi lầm của mình, tự cho mình là quân tử, ta khinh. Tức quá mà.
Tội nghiệp Ngọc Nương bắt đầu sống cảnh chim lồng cá chậu với cha nội bái thiến Tạ Quân.