Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 28

 
Từ cửa nhỏ rời đi, Ngọc Hà xác định phía sau không có ai đi theo, lập tức vứt bỏ bọc hành lý ôm trong tay. Để làm cho giống thật, nàng thực sự dùng một nhánh cây khuấy vào trong hố phân.

Không thể phủ nhận, thứ đó thực sự khiến nàng buồn nôn đến mức thức ăn mấy ngày trước đều muốn nôn ra.

Cúi đầu, bước chân gấp gáp hướng về phía cổng thành. Trên đường đi, nàng có nhìn thấy một số cửa hàng quần áo và tiệm đồ ăn, lẽ ra nên dừng lại mua vài món, hoặc mua chút đồ ăn mang theo đường, nhưng lúc này thời gian rất quý giá, nàng không thể lãng phí vào những việc vô ích.

Chưa đến giờ giới nghiêm, cổng thành vẫn chưa đóng.

Điều nàng cần làm bây giờ chính là xếp hàng chờ ra khỏi thành.
Chỉ cần ra khỏi thành, từ nay về sau trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội.

Đây là cơ hội duy nhất của nàng. Nếu thất bại, nàng không thể tưởng tượng được hậu quả khi bị bắt trở lại sẽ như thế nào. Có khi còn đáng sợ hơn cả c.h.ế.t.

Hai chân run rẩy, mềm nhũn, Liễu Nhi suýt nữa ngất xỉu khi biết tin Ngọc phu nhân mất tích. Nhưng nàng không dám ngất, mà lập tức chạy đến báo với Bạch tổng quản rằng phu nhân đã b.i.ế.n m.ấ.t.

Nàng không nghĩ rằng Ngọc phu nhân sẽ vì quẫn bách mà bỏ trốn, chắc chắn là bị kẻ xấu b.ắ.t c.ó.c! Ngọc phu nhân lúc này nhất định rất sợ hãi, bọn họ phải nhanh chóng tìm người mới được.

“Đại nhân, Ngọc phu nhân chạy thoát rồi, phải lập tức phái người bắt nàng về!”

Bạch Giản nghe tin nàng bỏ trốn, sắc mặt lạnh lẽo, sát khí tỏa ra đầy trời.

Đây là lần đầu tiên y thấy có người không cần vinh hoa phú quý, lại muốn đi tìm c.h.ế.t.

Vừa mới từ chỗ Tống lão quay về, Tạ Quân nghe được chuyện chim hoàng yến của mình cả gan làm loạn, muốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Hắn có chút kinh ngạc.

Nhưng cơn giận thì không phải không thể dập tắt, cũng chẳng đến mức thờ ơ không quan tâm. Chỉ là cảm thấy bị khiêu khích nên không vui, đồng thời cũng bất ngờ trước hành động chạy trốn của nàng.

Hắn có thể thả nàng đi, nhưng chỉ khi hắn đã hoàn toàn mất hứng thú.

Rõ ràng, hiện tại hắn vẫn còn hứng thú với nàng.

Tạ Quân nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi vốn không tồn tại trên cổ tay áo, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

“Ngươi nghĩ nàng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?”

Dù có chặt đứt cánh, chim hoàng yến có bay xa đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi lồng.

“Phong tỏa cổng thành, thúc ngựa đuổi theo từ hướng Tây thành, phân ra hai ngả Tây Nam.”

“Ý của đại nhân là... Ngọc phu nhân sẽ đi về phía Tô Châu?” Tây Nam chính là hướng về Tô Châu.

“Nàng muốn rời đi, thuyền chính là phương tiện thích hợp nhất. Tô Châu rộng lớn, lại là vùng đất lành, dân cư lui tới đông đúc, dễ dàng trà trộn vào đám đông mà không bị phát hiện.”

Hộ tịch, giấy thông hành, tất cả đều có thể giải quyết bằng tiền. Đây chính là kẽ hở trong luật pháp, có lợi ích thì sẽ có giao dịch, dù điều đó có vi phạm pháp luật.

Bạch Giản nghe xong lập tức cười nhạo.

Y cảm thấy vị Ngọc phu nhân này không chỉ không biết tốt xấu mà còn ngu ngốc đến mức buồn cười.

Vinh hoa phú quý không cần, lại đi làm chuyện ngu xuẩn khiến người ta bật cười.

Nàng thật sự nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của đại nhân sao? Nếu thật sự trốn thoát, y sẽ kính nàng một tiếng lợi hại. Nhưng rất rõ ràng, nàng chỉ đang tự biến mình thành trò cười.

Hôm nay là ngày Mộc Thần Tiết của thành Vạn Thanh. Những nông hộ xung quanh đều mang theo gia đình vào thành, đến bên bờ suối Mộc Thần để cầu mong sức khỏe, xua đuổi tai ương.

Mọi người đang xem đèn hoa đăng vui vẻ thì đột nhiên thấy một người cưỡi ngựa lao đến, giơ cao lệnh bài hét lớn:

“Người đi đường tránh ra!”

Mọi người tò mò duỗi cổ nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

“Phụng mệnh đại nhân, phong thành! Tất cả không được phép ra ngoài!”

Sau khi phong thành, quan sai mang theo bức họa lục soát từng nhà, đặc biệt kiểm tra những người ở trọ trong khách điếm.

Dân chúng nhốn nháo oán than, không ít người thấp thỏm lo âu, sợ trong thành xảy ra chuyện lớn.

Ai cũng nghĩ Ngọc Hà đã trốn ra khỏi thành.

Nhưng không, nàng vẫn ở lại trong thành.

Thậm chí còn công khai thuê trọ trong một khách điếm.

Nàng nghe nói cách thành mười dặm có một bến tàu, nếu có thể đi thuyền đến Tô Châu, nàng không tin hắn có thể chỉ tay che trời!

Nếu nàng có thể nghĩ đến con đường chạy trốn này, kẻ đa mưu túc trí như hắn sao lại không nghĩ đến?

Không chừng ngay khi phát hiện nàng mất tích, hắn đã phái người mai phục sẵn, chỉ chờ nàng tự chui đầu vào lưới.

Thế nên nàng quyết định ở lại trong thành.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Hơn nữa, nàng không tin hắn sẽ lưu lại nơi này quá lâu. Một khi hắn rời đi, chỉ để lại bức họa cho thủ vệ thành kiểm soát người ra vào, đó chính là cơ hội của nàng.

Cả đêm lục soát mà không tìm thấy người, sắc mặt Bạch Giản cực kỳ khó coi.

“Đại nhân, thuộc hạ đã chặn hết đường thuyền và xe ngựa, nhưng vẫn không thấy tung tích của nàng. Thuộc hạ cho rằng nàng chưa ra khỏi thành, mà đang trốn ở đâu đó trong thành.”

Tạ Quân không hề bất ngờ.

Ngược lại, hắn cong môi cười, lộ vẻ hứng thú.

“Truyền lệnh xuống, nếu đến chạng vạng ngày mai vẫn không tìm thấy người, liền khôi phục ra vào cổng thành.”

Bạch Giản kinh ngạc.

“Đại nhân, không tìm nữa sao?”

Tạ Quân vuốt nhẹ chiếc ngọc ban chỉ trong tay, lạnh nhạt liếc y một cái.

“Tìm một người quan trọng, hay dân sinh bá tánh quan trọng hơn?”
Bạch Giản không chút do dự trả lời:

“Tất nhiên là dân sinh.”

Ngay khi nói xong, y lập tức phản ứng lại.

Nếu chỉ vì một nữ nhân bỏ trốn mà khiến bá tánh oán than, đúng là không ổn.

Đại nhân còn có đối thủ chính trị, nếu nhân cơ hội này bị bọn họ bắt thóp, thì phiền phức không nhỏ.

Tạ Quân khẽ nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy nguy hiểm.
“Ngươi có biết... thế nào mới gọi là tuyệt vọng không?”

“Cùng đường mạt lộ, bốn bề thọ địch.”

Tạ Quân lắc đầu, “Cũng không phải. Chân chính tuyệt vọng không phải là ngay từ đầu đã biết vô vọng mà cam chịu khốn cảnh. Phải biết ngoan cố chống cự, phải biết phản công như ác hổ. Mà là khi người ta có được hy vọng, sau đó lại bị tước đoạt, để nàng nhận ra rằng—dù cho cơ hội có đặt ngay trước mặt, nàng vẫn không thể thoát khỏi số phận diệt vong.”

Đi đến giữa đình viện, hắn giang rộng hai tay, những ngón tay thon dài khẽ nắm lấy một sợi tơ bay lượn trong ánh trăng.

Nếu nàng muốn trốn, thì cứ để nàng trốn.

Nhưng hắn sẽ để nàng hiểu—dù có chạy xa đến đâu, nàng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Ngược lại, hắn càng muốn dùng chính lần trốn chạy này bó.p c.hết con chim hoàng yến nhỏ bé đáng thương, kẻ luôn tự cho rằng có thể vùng thoát khỏi hắn.

Vì lệnh phong thành đột ngột, toàn thành rơi vào bầu không khí khẩn trương và bất an, thậm chí còn lan truyền đủ loại suy đoán.

“Sao đang yên đang lành lại phong thành? Có chuyện gì sao?”

“Nếu ta không về được, hoa màu trong ruộng phải làm thế nào đây? Lẽ ra ta không nên vào thành! Hơn nữa, ngủ lại trong thành một đêm đắt đỏ thế này, ta làm sao chịu nổi?”

“Ta nghe nói có một nữ tặc gan to lớn mật, hành thích huyện lệnh. Bây giờ lệnh phong thành chính là để bắt thích khách đó.”

“Hy vọng bắt được thích khách sớm một chút, bằng không nếu cứ phong thành mãi thế này, người ra vào như chúng ta làm sao mà chịu nổi?”

“Đúng vậy.” Một câu này khiến nhiều người phụ họa theo.

Mà lúc này, "thích khách" trong miệng họ đang ngồi ngay bên cạnh, lưng hơi khom, bàn tay thô ráp cầm lấy đôi đũa, dùng ngón tay sưng đỏ khều từng sợi mì, chậm rãi đưa vào miệng.

Ngọc Hà sớm đã suy đoán thân phận hắn tất nhiên không tầm thường. Nhưng một người có thể dễ dàng lật tung cả một tòa thành chỉ để tìm một người—tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là quyền lực.

Kẻ nắm quyền lực trong tay tuyệt đối không cho phép kẻ khác làm trái ý mình, huống hồ nàng—một con sủng vật trong tay hắn, lại dám to gan bỏ trốn? Đây chính là khiêu khích trắng trợn!

Nếu bị hắn bắt lại...

Ngọc Hà cảm thấy da đầu tê dại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng cơn lạnh này không phải cái rét căm căm của mùa đông, mà là cái rét của nỗi sợ hãi xuyên thấu tận xương tủy.

Nàng, tuyệt đối không thể để bị bắt về!

Ngồi cùng bàn với nàng có người lên tiếng: “Đại nương, bà còn ăn nữa không? Nếu không ăn thì để đấy tôi dọn hộ.”

Lúc này Ngọc Hà mới phát hiện có người đang chú ý đến mình. May mà phần lớn thực khách đều đang lo ăn uống và trò chuyện. Nàng lập tức cúi đầu, cố nhét vội mì vào miệng.

Nếu còn chưa ra khỏi thành được, nàng phải tranh thủ mấy ngày tới, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Đầu tiên là mua một con ngựa.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, nếu người bình thường muốn mua một con ngựa, dù là ngựa già yếu không đủ sức kéo hàng, cũng phải đến nha môn xin phép. Chỉ khi đơn xin được phê duyệt, mới có thể mua ngựa. Thủ tục không chỉ phiền phức mà còn làm tăng nguy cơ bị phát hiện.

Tất nhiên, trong thành vẫn có thương nhân buôn ngựa lậu. Nhưng loại ngựa này phần lớn đều có bệnh cũ hoặc bị thương tật. Mà giá cả thì đắt hơn gấp ba lần so với giá thị trường.

Ngọc Hà cũng từng nghĩ đến việc mua một con lừa, nhưng lừa làm sao so được với thiết kỵ? Vì vậy, nàng lập tức từ bỏ ý định này.

Quán trà và tiệm cơm luôn là những nơi dễ dàng nghe ngóng tin tức nhất. Ngọc Hà cho rằng thành này ít nhất sẽ còn phong tỏa thêm một ngày, nhưng không ngờ đến chạng vạng đã giải phong.
“Nghe nói thích khách bị bắt rồi.”

“Mau vậy sao? Bắt được ở đâu?”

“Nghe nói là bắt được ở khách điếm, lúc tìm thấy, nữ tặc kia còn định chạy trốn.”

Ngọc Hà cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cho rằng phần nhiều chỉ là quan phủ bịa ra một cái cớ nhằm xoa dịu dân chúng sau khi lệnh phong thành gây ra oán hận.

Dù là thật hay giả, cửa thành bỏ lệnh cấm đối với nàng mà nói vẫn là một chuyện tốt.

“Bà bà, sao bà không ra khỏi thành?” Một bé gái xếp hàng phía sau nàng thấy nàng chậm chạp không tiến lên phía trước, không nhịn được hỏi một câu.

“Ta nhớ ra còn có thứ chưa mua.” Ngọc Hà hạ mắt, nhấm nuốt nghi ngờ trong lòng, rồi từ hàng người lặng lẽ bước ra.

Nàng xoay người nhìn thoáng qua hàng dài ở cửa thành, hận không thể mọc hai cánh hóa thành chim bay ra ngoài. Nhưng lý trí nói cho nàng biết—hiện tại chưa phải lúc. Hãy chờ đợi.

Năm ngày sau, vào một buổi sáng sớm, khi xác nhận đoàn người của hắn đã rời khỏi thành, Ngọc Hà mới cõng theo bao hành lý, lặng lẽ bước về phía cửa thành.

Thủ vệ canh cổng đang cầm một bức họa, tra hỏi từng người ra vào.

“Hộ tịch của ngươi đâu? Ra ngoài làm gì?”

Ngọc Hà đã sớm chuẩn bị sẵn hộ tịch, đưa tới trước mặt thủ vệ. Nàng cúi mặt xuống, dùng giọng khàn khàn già nua đáp:

“Nhà ta có người bệnh nặng, ta phải trở về nhìn mặt nó lần cuối.”
“Ngô Đại Thúy, người ở Đầu Trâu Sơn.”

Thủ vệ nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng thật lâu. Dung mạo xấu xí đến mức khó coi, hắn cũng chẳng buồn nghi ngờ nữa, chỉ xua tay:

“Được rồi, đi đi.” 

 
Bình Luận (0)
Comment