Không ngờ lại dễ dàng ra khỏi thành như vậy!
Vừa ra khỏi cổng, Ngọc Hà lập tức cõng bao hành lý, không dám dừng chân mà chạy thẳng đến chợ kiếm sống. Giờ khắc này, nàng nghe rõ ràng tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ng.ực, chưa bao giờ cảm thấy không khí bên ngoài lại trong lành đến thế, bầu trời lại xanh thẳm đến vậy.
Chỉ cần lên được thuyền, nàng có thể đi thẳng đến Dương Châu. Đến lúc đó, dù hắn có quyền lực che trời đi nữa, nàng cũng không tin hắn có thể tìm ra nàng.
Khi đến bến tàu, nàng thấy một con thuyền đơn sơ đang neo bên bờ.
Cả một bến tàu rộng lớn, vậy mà chỉ có duy nhất một con thuyền đậu ở đó—chuyện này đã đủ kỳ quái. Nhưng càng đáng ngờ hơn là, xung quanh hoàn toàn không có bóng người nào chuẩn bị lên thuyền.
Ngọc Hà còn đang do dự, một người khác đã đi ngang qua nàng và lên thuyền, khiến nàng tạm thời dẹp bỏ nghi hoặc cùng bất an trong lòng.
Nàng không ngừng trấn an chính mình—đã nhiều ngày trôi qua, hắn chắc chắn đã sớm rời đi rồi. Huống hồ, nàng cũng chỉ là một nông nữ tầm thường, với thân phận của hắn thì muốn mỹ nhân kiểu gì mà không có, làm sao có thể vì một kẻ trốn nô như nàng mà bận tâm?
Sau khi bước vào khoang thuyền, nàng mới phát hiện con thuyền từ bên ngoài đã trông cũ nát, bên trong lại càng tồi tàn hơn. Trên thuyền đã có một nửa số chỗ ngồi bị chiếm. Ngọc Hà đưa tiền phí, nhưng lại thấy người lái thuyền vẫn chưa có ý định khởi hành, nàng đoán hắn còn đang đợi thêm khách nên bước lên hỏi:
“Nhà đò, xin hỏi khi nào thì thuyền chạy?”
“Người còn chưa đủ, không vội.” Giọng của trạo phu khàn khàn thô ráp, tựa hồ như đang ngậm nước trong miệng, mơ hồ không rõ.
Ngọc Hà càng lúc càng bất an, nàng sốt ruột buột miệng nói: “Có thể đi ngay bây giờ không? Ta trả thêm tiền, ta có việc gấp.”
“Oh? Không biết phu nhân có chuyện gì gấp?”
Vì quá căng thẳng do đang đào tẩu, Ngọc Hà không nhận ra điểm bất thường trong giọng điệu của đối phương. Nàng sốt ruột móc ra túi tiền vẫn luôn giấu trên người đưa qua:
“Người nhà ta bệnh nặng, ta phải mau trở về gặp mặt nó lần cuối. Không biết số tiền này có đủ không?”
Gương mặt héo úa vàng vọt của bà lão già nua run rẩy giơ túi tiền lên, bất kỳ ai nhìn vào cũng chỉ thấy một lão nhân đáng thương.
Người lái thuyền đội nón cói hạ mi mắt, ánh mắt lướt qua phần tóc đen mượt được che dưới chiếc khăn, rồi đến dáng người lả lướt bị che giấu bởi lớp y phục rộng thùng thình. Hắn không nói lời nào, nhưng cảm giác nguy hiểm lập tức xộc thẳng vào mặt Ngọc Hà.
Nàng cũng chợt nhận ra—từ lúc bước lên thuyền đến giờ, nàng không hề ngửi thấy mùi cá tanh đặc trưng trong khoang thuyền. Điều quan trọng nhất là… người chèo thuyền quanh năm phơi nắng, tay chân hẳn phải chai sạn, da phải rám nắng… nhưng…
Bản năng mách bảo nàng lùi lại.
Nhưng tay nàng chưa kịp thu về, một bàn tay với những đốt ngón tay thon dài đã nắm chặt lấy cổ tay nàng. Chiếc nón cói bị nhấc lên, để lộ ra một gương mặt thanh lãnh, nhàn nhạt.
“Không ngờ phu nhân trên người còn giấu cả tiền riêng.”
Giọng nói lạnh nhạt như băng giá mùa đông, tựa như có người vo một nắm tuyết lại rồi nhét thẳng vào cổ áo nàng, lạnh buốt đến mức nàng run lên.
“Phu nhân trông thấy ta, có vẻ rất bất ngờ?”
Đôi mắt nam nhân khẽ híp lại, tựa như vừa tìm thấy món bảo vật mà mình đánh mất từ lâu, ánh nhìn kia khiến người ta không rét mà run.
Ngọc Hà nhìn thấy gương mặt hắn, không phải kinh diễm, mà là sợ hãi đến tận xương tủy. Túi tiền trên tay nàng hoảng hốt rơi xuống đất, tay áo rộng thùng thình tuột xuống, để lộ một bàn tay trắng mịn tương phản rõ rệt với làn da đầy vết loang lổ của hạc da. Hai màu sắc hoàn toàn đối lập trên cùng một bàn tay—đây là sự xung đột thị giác đến cực hạn.
*Hạc da" (鹤皮) là một cách diễn đạt thường xuất hiện trong văn học cổ đại Trung Quốc, chỉ làn da nhăn nheo, loang lổ đốm đen, đốm trắng như da của một con hạc già. Nó thường được dùng để mô tả những người lớn tuổi hoặc những ai có làn da không đều màu, đầy vết lốm đốm.
Trước đó, Ngọc Hà còn có thể thuyết phục bản thân rằng nàng chỉ nghe lầm. Nhưng khi thanh âm quen thuộc lại lần nữa vang lên, gương mặt trước mắt ngày càng phóng đại, cả người nàng lạnh toát.
Nàng lập tức rụt tay về, xoay người bỏ chạy.
Nếu để hắn bắt về, nàng thà nhảy xuống sông tự kết liễu.
Thế nhưng, đầu ngón tay nàng vừa thoát khỏi lòng bàn tay hắn, một cánh tay dài đã vươn tới, dễ dàng ôm trọn lấy nàng.
Tạ Quân bế bổng nàng lên, cất giọng lạnh lẽo:
“Xem ra ta vẫn còn coi thường ngươi. Nếu ta không sớm có chuẩn bị, nói không chừng ngươi thật sự đã chạy thoát.”
Hắn đã nuôi chim hoàng yến trong lồng, sao có thể để nàng bay khỏi lòng bàn tay mình?
Eo nhỏ bị giam cầm trong vòng tay rắn chắc, Ngọc Hà gần như có thể dự đoán được kết cục của mình sau khi bị bắt về.
Dù biết có lẽ đang đi vào chỗ chết, nàng vẫn chưa từ bỏ, vẫn giãy giụa, nước mắt trong suốt rơi lã chã trên gương mặt trắng như sứ, yếu ớt đến đáng thương:
“Thiếp không có chạy trốn! Khi đó thiếp đang ở trong hoa viên, không biết bị ai đó từ đâu lao đến bắt cóc, sau đó bị đánh ngất. Đến khi tỉnh lại, thiếp mới phát hiện mình đã ở ngoài thành. Thiếp sợ lắm! Sợ gia hiểu lầm rồi bỏ rơi thiếp, không biết phải làm sao.
Thiếp nhớ đến gia nói muốn đi kinh thành, nên mới vội vàng lên thuyền để đuổi theo."
"Gia, thiếp thề với ngài, dù có cho thiếp một trăm, một ngàn, hay một vạn cái gan, thiếp cũng không dám rời xa ngài! Thiếp là ký khế bán thân, chạy trốn thì chẳng khác gì chuột chạy qua đường, sao thiếp có thể ngu ngốc đến vậy?!”
*Đoạn này Ngọc Hà đang tìm lý do biện minh cho lần chạy trốn này nên phải xuống nước, xưng hô ở đây cũng mềm mại ra vẻ nhún nhường hơn.
Nàng khóc rất đẹp, chóp mũi đỏ lên, nước mắt như chuỗi trân châu lăn dài trên má, khiến người ta nhìn mà thương xót.
Bất kỳ nam nhân nào thương hoa tiếc ngọc, khi thấy mỹ nhân rơi lệ, chắc chắn đều sẽ mềm lòng, thậm chí sẵn sàng đồng ý bất cứ yêu cầu nào, chỉ để đổi lấy một nụ cười.
Nhưng Tạ Quân chỉ cười lạnh, siết chặt vòng tay quanh eo nàng:
“Ngươi nghĩ với cái lý do vụng về đến mức buồn cười đó, sẽ có ai tin sao?”
Thay vì vắt óc nghĩ ra cái cớ lố bịch này, không bằng lo mà nghĩ xem… kết cục của một kẻ trốn nô sẽ ra sao.”
Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói như quỷ dữ thì thầm:
“Dựa theo luật lệ của Đại Yến, trốn nô—nhẹ thì bị bán đi, nặng thì đánh chết.”
Ban đầu, khi biết nàng bỏ trốn, Tạ Quân chỉ hờ hững cười nhạt.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn chợt nhận ra lồng ng.ực mình trống rỗng, như thể có thứ gì đó bị mất đi, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà hắn ghét nhất là cảm giác không thể khống chế này.
Thế nên, khi biết tung tích của nàng, hắn không chờ thủ hạ đưa nàng về, mà đích thân ra tay bắt lại.
Hắn muốn tự nhắc nhở mình—nữ nhân này chẳng có gì đặc biệt cả.
Chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến, do hắn tùy hứng nuôi dưỡng mà thôi.
Chờ đến khi hắn mất đi hứng thú với nữ nhân này, ghét bỏ nàng, thế giới của hắn sẽ lại một lần nữa trở về trật tự vốn có.
Thế giới của hắn, bao gồm cả tình cảm của hắn, đều phải nằm trong sự khống chế của hắn.
Bị nam nhân chặn ngang mà khiêng lên ngựa, bên tai là tiếng gió gào thét, Ngọc Hà rốt cuộc cũng hoàn toàn nhận rõ tất cả trước mắt không phải là ác mộng.
Ở khoảng cách chỉ một bước là đến tự do, nàng đã bị nam nhân đáng sợ kia phát hiện, sau đó bắt trở về.
Kế tiếp đang chờ nàng sẽ là thứ gì?
Ngọc Hà thậm chí nhút nhát đến mức không dám nghĩ tiếp.
Sẽ chết.
Nàng chắc chắn sẽ chết, đúng không?
Tạ Quân mặt mày âm trầm, phóng ngựa chạy thẳng vào sân trước. Không chút thương tiếc, hắn ném nàng cho một bà tử thô kệch đứng bên cạnh.
“Dẫn đi tắm rửa sạch sẽ.”
Tựa như một thùng nước đá dội thẳng xuống từ đỉnh đầu, Ngọc Hà lạnh đến mức cả người máu như đông cứng lại, hàm răng run rẩy.
Ánh mắt nàng hoảng loạn, trông thấy Bạch Giản ở nơi xa, liền vươn tay ra giãy giụa, cầu cứu.
“Bạch quản sự! Ta không thật sự muốn chạy trốn! Ngươi tin ta được không?”
Bạch Giản nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, chỉ có thể lắc đầu, giọng điệu thương hại:
“Ngọc phu nhân, những lời này ngươi vẫn nên tự mình nói với lão gia đi. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi, tốt nhất hãy thành thật. Vì lão gia căm ghét nhất là kẻ dám nói dối, lừa gạt ngài.”
Nếu không phải vì đại nhân còn cảm thấy mới mẻ với vị ngọc phu nhân này, chỉ sợ ngay khoảnh khắc nàng bước lên thuyền, đầu đã lìa khỏi cổ rồi.
Cơm no áo ấm, phú quý hưởng không hết vẫn chưa đủ, vậy mà còn muốn làm một kẻ nô lệ chạy trốn?
Thật không biết trong đầu nàng nghĩ gì.
E rằng là do bị tên chồng trước ngu xuẩn hèn nhát của nàng ảnh hưởng, sống với hắn lâu quá nên bị đồng hóa rồi.
Vú già giữ chặt cánh tay Ngọc Hà, cười gằn một tiếng, kéo nàng về phía phòng tắm đã chuẩn bị sẵn.
“Ngọc phu nhân, lão nô đưa ngài đi rửa mặt chải đầu một chút.”
Bà ta cúi đầu ghé sát tai nàng, giọng điệu như rắn độc phun nọc:
“Da thịt ngọc phu nhân sinh ra đã đẹp thế này, hẳn là không muốn chịu đau đớn không cần thiết đâu nhỉ?”
Một lớp tuyệt vọng dày đặc phủ kín toàn thân, Ngọc Hà hoảng sợ đến mức nước mắt rưng rưng, giãy giụa hét lên:
“Không cần! Các ngươi buông ta ra!”
Nàng quay đầu, nhìn sang Phương ma ma đứng bên cạnh, hai mắt đẫm lệ cầu xin.
“Phương ma ma! Ta biết sai rồi! Ta thật sự không phải muốn chạy trốn! Ta bị kẻ xấu đánh ngất rồi bắt đi! Ngươi tin ta đi!”
Phương ma ma cười lạnh, ánh mắt đầy châm chọc.
“Những lời này, Ngọc phu nhân nên tự mình nói với lão gia thì hơn.”
Bà ta cười lạnh, tràn đầy giễu cợt:
“Dám cả gan bỏ trốn? Còn khiến ta mất mặt trước đại nhân? Xuống tay mạnh vào, đừng nương tay, tránh cho nàng lần sau lại nảy sinh ý định chạy trốn.”
Ban đầu còn tưởng nàng thông minh, hóa ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn.
Danh tiếng Tạ gia hiển hách thế nào? Giàu có ra sao? Không biết có bao nhiêu kẻ muốn chen chân vào còn không được.
Đừng nói đến gia thế phú quý, chỉ riêng dung mạo của đại nhân, chẳng lẽ còn có thể ủy khuất nàng—một nữ nhân đã gả lần hai—hay sao?
Ngọc Hà bị ném vào hồ tắm.
Làn nước lạnh lẽo như băng đâm thấu vào tận xương cốt.
Lần đầu tiên trong đời, nàng nhận ra rằng thì ra ngay cả tắm rửa cũng có thể trở thành một loại khổ hình.
Mặc dù đau đến mức khóe mắt phiếm hồng, nàng vẫn cắn chặt hàm răng, kiên quyết không phát ra dù chỉ một tiếng cầu xin tha thứ.
Giống như chỉ có như vậy, nàng mới có thể tự thuyết phục chính mình rằng chút tôn nghiêm còn sót lại vẫn còn tồn tại.
Nhưng trên thực tế, thật sự là như vậy sao?
Sợ nàng lại lần nữa chạy trốn, liên lụy đến bản thân, đám bà tử ép nàng ngồi xuống giường, ghìm chặt bả vai, không để nàng động đậy.
Cho đến khi Tạ Quân từ bên ngoài bước vào, nhàn nhạt giơ tay lên, bà tử lập tức hiểu ý lui xuống.
Ánh mắt hắn thoáng qua đã chú ý đến nữ nhân đang run rẩy cuộn tròn ở đuôi giường.
Gương mặt trắng như sứ vẫn còn vương nét hoảng sợ chưa tan hết.
Cảnh tượng ấy khiến sâu trong lòng hắn nổi lên một cơn cuồng bạo, hoang dã, muốn nghiền nát mọi thứ.
Muốn bức nàng đến mức khóe mắt đỏ bừng, nước mắt tràn mi.
Muốn bức nàng đến mức phải quỳ xuống dưới thân hắn, cầu xin hắn thương xót.
Muốn nàng khắc sâu trong xương tủy cái giá phải trả cho việc mưu toan chạy trốn.
Theo từng bước chân của nam nhân cao lớn áp sát, Ngọc Hà cuộn mình vào góc, cả linh hồn cũng run rẩy.
Thân thể gầy yếu như chiếc lá khô cuối mùa thu, cô độc và run rẩy trong gió.
"Gia… Ta thật sự không nghĩ đến chuyện chạy trốn! Ngài tin ta một lần được không?"
Giọng nàng mang theo run rẩy, như một con chim non đang giãy giụa.
"Ngươi muốn ta tin?" Hắn cười nhạt. "Vậy cho ta một lý do. Nếu như lý do đó có thể thuyết phục ta, nói không chừng ta sẽ tin."
Đi đến mép giường, hắn cởi bỏ đai lưng.
Tạ Quân từ trước đến nay chưa từng là kẻ thích ủy khuất chính mình, huống chi là trong chuyện giáo huấn một con chim hoàng yến dám chạy trốn khỏi lòng bàn tay hắn.
Nếu không khắc vào xương nàng một bài học nhớ đời, làm sao đảm bảo được rằng nàng sẽ không trốn thêm lần nữa?
Mặc dù biết rõ hắn chỉ đang trêu đùa mình, nhưng Ngọc Hà chẳng khác nào kẻ chết đuối vớ được một mảnh gỗ mục, vẫn cố bấu víu lấy.
"Gia! Ta thật sự không muốn chạy! Ngài đối với ta tốt như vậy, còn cứu ta ra khỏi biển lửa. Nếu không có ngài, ta đã bị Thôi Ngọc Sinh tên lòng dạ đen tối kia bán vào kỹ viện để gán nợ rồi! Trừ khi đầu óc ta bị lừa đá, ta mới có thể rời bỏ một nam nhân vĩ đại như ngài!"
"Ta xuất hiện ngoài thành là vì bị kẻ xấu bắt đi! Gia, xin ngài tin Ngọc Nương một lần! Ngọc Nương không hề lừa ngài!"
Dù biết lý do này nghe có bao nhiêu gượng ép, nhưng ngồi chờ chết chưa bao giờ là phong cách của nàng.
"Phải không?"
Nam nhân kéo dài âm cuối, trong giọng nói chứa đầy ý cười trào phúng.
"Thiên chân vạn xác! Nếu gia không tin, Ngọc Nương nguyện móc tim ra để chứng minh!"
Tạ Quân từng nhìn thấy nàng làm nũng, từng nhìn thấy nàng mềm giọng dỗ hắn.
Cũng từng nhìn thấy bóng lưng nàng tuyệt tình quay đi, bỏ lại hắn không chút do dự.
Làm sao hắn có thể còn tin nàng?
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến niềm vui khi trêu đùa nàng.
Hắn cúi người, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của nàng, yết hầu khẽ lăn lên xuống.
"Ngươi sai ngươi rồi. Vậy ngươi sai ở đâu?"
Ngọc Hà cắn đầu lưỡi để ép mình không lộ ra sợ hãi.
Nước mắt đong đầy trong mắt đẹp, giọng điệu mang theo vài phần ỷ lại.
"Ta không nên bị kẻ xấu đánh ngất rồi bắt đi. Bị bắt đi rồi thì phải lập tức quay về, chứ không phải tự cho mình thông minh mà muốn đến kinh thành tìm ngài."
"Ngọc Nương."
Giọng hắn trầm thấp như tiếng dã thú.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời này sao? Hay là ngươi coi ta là tên ngu xuẩn như Thôi Ngọc Sinh?"
Nhìn con chim hoàng yến đang cố gắng lấy lòng mình cũng thú vị đấy.
Nhưng hắn lại càng thích hơn cảnh tượng nàng khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân hắn.
"Thay vì phí công bịa ra cái gọi là lý do thoát tội, không bằng suy nghĩ xem nên hầu hạ ta thế nào."
Hắn cười nhạt.
"Nói không chừng, nếu làm ta hài lòng, ta có thể tha thứ cho ngươi chuyện ngu xuẩn này."
Dứt lời, hắn vươn tay chặn ngang ôm nàng lên, sải bước tiến vào một gian phòng khác.
Gian phòng này khác hoàn toàn với căn phòng bên ngoài.
Không có giường.
Không có bàn ghế.
Chỉ có từng tấm kính Tây Dương sáng loáng, rộng lớn.
Hình ảnh trong kính phóng đại sắc mặt tái nhợt đầy hoảng sợ của Ngọc Hà.
Ngay cả những giọt nước mắt rơi xuống cũng hiện rõ mồn một.
Ý thức được nam nhân này muốn làm chuyện gì, Ngọc Hà hoảng sợ đẩy cánh tay phải của hắn ra muốn rời khỏi nơi địa ngục này, nếu nói trước đó nước mắt của nàng đều là hư tình giả ý, hiện tại chúng thật sự vì sự sợ hãi tột cùng và nhỏ xuống.
“Tạ Quân, cầu xin ngươi, không cần ở chỗ này được không. Đi ra ngoài đi, đâu cũng được ả.”
Bất luận nơi nào cũng tốt hơn nhiều so với ở đây.
“Tại sao lại không thể ở nơi này, Ngọc Nương không cảm thấy mình trong gương rất đẹp sao?”. Thần sắc thanh lãnh của hắn đã rút lui hoàn toàn, Ta Quân nhìn mỹ nhân nước mắt hỗn loạn trong gương, từng tấc da thịt trên cơ thể bị nam nhân giam cầm trong ngực, giống chiến lợi phẩm của một tướng quân vừa thắng trận mang trở về.
Đầu ngón tay thon dài xẹt qua da thịt tuyết trắng mềm mại, nhìn nàng mình rùng mình một trận, trong lòng hắn, cơn giận vì nàng dám cả gan chạy trốn bỗng chốc lắng xuống, thay vào đó là một cảm giác khác lạ đến bất ngờ. Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn đầy u ám.
“Ngọc nương, đừng cho rằng những lời nói dối vụng về đó của người thật sự sẽ khiến cho người ta tin được.”
“Thân là nô bộc lại có gan làm loạn muốn chạy trốn, ta là chủ nhân của ngươi, không đem người giao cho nha môn xử lý mà tự mình trừng phạt ngươi, người phải mang ơn đội nghĩa đấy.”
“Ngươi nhìn đi, trong ngươi ngươi thật đẹp làm sao.”
“Tạ Trường Quân, ta nhất định phải giết ngươi!” Cho dù Ngọc Hà không phát điên vì nhìn thấy cảnh tượng này thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị tên nam nhân này bức đến phát điên.
Kẻ điên, hắn rõ rõ ràng là một kẻ điện, tên đao phủ!
Hơi lạnh từ đầu ngón tay len lỏi vào trong vạt áo của nàng, Tạ Quân đối với sự giãy dụa phản kháng của nàng cũng không thèm để ý, như một con sử tử cường đại chẳng quan tâm đến sự phản kháng của một con thỏ nhỏ.
“Giết ta… người dùng cái gì để giết ta, dùng thân thể của ngươi sao, bất quá ta cũng thực mong chờ ngày này sẽ đến.” Rõ ràng là một câu tràn ngập uy hiếp, nhưng từ miệng hắn phát ra lại như một câu triền miên quyến rũ bên tai của kẻ tình nhân.
Tạ Quân từng cho rằng chính mình đối với thân thể này rất nhanh sẽ chán ghét ,nhưng sự thật hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của hắn.
Hắn đối với thân thể này dường như càng ngày càng nghiện.
Cho nên một khắc kia khi biết nàng cư nhiên muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay hắn, lửa giận ngập trời phá lệ chiếm đóng toàn bộ lý trí của bản thân.
Thậm chí khi nghĩ đến lúc chờ đợi để bắt lấy nữ nhân chạy trốn này, phải dùng xiềng xích đem nàng cầm tù trong lồng vàng, một lần lại một lần chiếm hữu nàng, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng của nàng bị hành hạ đến hỏng mà liều mạng xin tha thứ, làm toàn thân trên dưới đều phải lây nhiễm hương vị của hắn.
“Một ngày nào đó, ta nhất định phải…” Ngọc Hà hận ý ngút trời còn chưa nói xong đã bị nam nhân nuốt hết hơi thở vào trong cổ họng, mặc kệ nàng rơi xuống một hàng nước mắt.
“Xem ra cho tới bây giờ ngươi vẫn còn chưa nhận thức rõ tình hình,” Ngón tay lạnh như băng của nam nhân siết chặt cằm nhỏ của nữ nhân, hơi thở hắn phả ra, lan tràn như nọc độc của rắn, chậm rãi bò lên da thịt nàng.
“Vi sư không ngại dạy dỗ ngươi một chút.”
Biết được Ngọc phu nhân đã bị đưa trở về, Liễu Nhi vô cùng bất an, càng không hiểu vì sao phu nhân lại muốn chạy trốn. Ở bên cạnh đại nhân chẳng phải rất tốt sao?
Đại nhân sinh đến đẹp, lại gia tài bạc triệu, nhân vật như vậy cho dù là muốn nạp th·iếp đều có rất nhiều người thượng vội vàng tự tiến chẩm tịch.
Đại nhân dung mạo tuấn mỹ, lại gia tài bạc triệu, một nhân vật như vậy dù có muốn nạp thiếp cũng có vô số người tranh nhau dâng mình lên tận giường.
Nàng ấy nghĩ thầm muốn khuyên bảo vài công, chỉ là người vừa đến bên cạnh cửa, từ bên trong đã truyền đến âm thanh thân thể nữ nhân bị va chạm rách nát đến xấu hổ muốn quay đầu nhanh chóng rời đi.
Có vài lời nói vẫn là để sau khi ở riêng cùng Ngọc phu nhân hẵng nói đi.
Sau khi bị bắt trở về, Ngọc Hà căn bản không biết mình bị tra tấn bao lâu, chỉ biết sau mỗi lần chính mình chịu không nổi mà ngất xỉu rồi tỉnh lại, vẫn là cảnh tượng nam nhân nắm chặt lấy cằm mình, dùng môi ép nàng uống canh sâm.
Tấm gương trong vắt chiếu soi rõ ràng đến từng sợi tóc, khiến nàng càng máu nóng dâng trào càng giống như con cá nằm trên thớt, chơi đùa nàng thành đủ loại tư thế khó coi.
Nàng thà rằng chết ngất đi cho rồi cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng hoang dâm thế này, không còn bất kỳ tôn nghiêm nào nữa, càng không muốn thừa nhận nữ nhân trong gương đang xuân vân dày đặc, mị nhãn như tơ kia là nàng.
Không, nàng không nên là cái dạng này.
Đây không phải là nàng!!!
Đây là một cơn ác mộng vô tận, nàng giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng phát hiện ra mình căn bản không thể.
Ngay cả khi tỉnh lại, trước mắt nàng vẫn là gương mặt của nam nhân đã cưỡng bách nàng.
"Ngọc phu nhân, thân thể ngươi còn chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ngọc phu nhân, ngươi cần phải uống nước, nô tỳ hầu hạ ngươi uống nước được không?"
Giữa lúc nàng chìm sâu trong cơn ác mộng, cứ tưởng rằng bản thân vẫn chưa tỉnh, thì giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào của Liễu Nhi vang lên.
Tiếng khóc của tiểu cô nương tinh tế, nho nhỏ, lại như một tia sáng xuyên qua tầng mây u ám, kéo nàng ra khỏi màn đêm nặng nề, đưa nàng trở lại với ánh mặt trời.
Cũng nhắc nhở nàng rằng, nàng còn sống. Nàng không ch·ết trong căn phòng ngập tràn những tấm gương khép kín kia.
Thấy Ngọc phu nhân tỉnh lại, Liễu Nhi luống cuống tay chân rót một chén nước, đặt bên môi nàng, chậm rãi hầu hạ nàng uống xong. "Ngọc phu nhân, ngươi vừa mới tỉnh, uống chút nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Liễu Nhi chưa từng nghĩ rằng lão gia nhìn như một quân tử, nhưng khi ở trên giường lại như biến thành một người hoàn toàn khác.
Lúc nàng vào phòng giúp Ngọc phu nhân thoa thuốc, suýt chút nữa đã đỏ bừng mặt khi nhìn thấy dấu hôn đỏ thẫm rải rác khắp người phu nhân. Đặc biệt là giữa hai chân còn đầy những vết loang lổ. Dù đã bôi thuốc, nàng vẫn có thể mơ hồ tưởng tượng ra cảnh tượng đêm đó.
Nửa chén nước chảy qua yết hầu, cơn choáng váng trong đầu Ngọc Hà mới hơi lui đi. Trên người, những chỗ đau đớn nhất tuy đã được thoa thuốc, nhưng hai chân nàng vẫn run rẩy không ngừng.
Nàng không muốn nói chuyện, cũng không muốn mở mắt đối diện với hiện thực, càng không dám nhắm mắt lại. Bởi vì chỉ cần nhắm mắt, nàng sẽ hồi tưởng đến hình ảnh bản thân bị giày vò đến mức chẳng khác nào những nữ tử ở kỹ viện.
Không, nàng thậm chí còn đáng thương hơn kỹ nữ.
Ít nhất, kỹ nữ còn có thể lấy tiền, còn nàng, lại bị chính trượng phu của mình dùng như một món hàng thế chấp.
"Ngọc phu nhân có đói bụng không? Nô tỳ đã nấu cháo ở phòng bếp nhỏ, để nô tỳ mang lên cho phu nhân nhé?" Không đợi nàng trả lời, Liễu Nhi đã như một làn khói nhẹ chạy vội ra ngoài.
Ngọc phu nhân đã ngủ suốt mấy ngày, nếu không ăn gì, sao có thể chịu nổi?
Ngọc Hà không đáp lại, chỉ ngơ ngác nhìn những tua rua rũ xuống từ rèm giường, ngay cả khi Liễu Nhi trở về, nàng cũng không hề hay biết.
"Nô tỳ biết phu nhân không muốn ăn, nhưng dù gì cũng nên ăn một chút, bằng không thân thể sẽ không chịu nổi." Liễu Nhi đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ chạm khắc hoa văn, rồi lót một chiếc gối mềm sau lưng Ngọc Hà, đỡ nàng ngồi dậy.
Tấm chăn gấm thêu hoa trượt xuống, để lộ thân thể tr.ần trụ.i.
Trên làn da trắng muốt là chi chít những vết xanh tím ái muội. Dù đã được thoa thuốc, vẫn có thể thấy rõ dấu vết của sự chiếm đoạt cuồng nhiệt.
Liễu Nhi không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của Ngọc phu nhân, chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Đại nhân nói, không thể để phu nhân mặc quần áo, bằng không nếu phu nhân lại chạy trốn thì phải làm sao?"
Không muốn Ngọc phu nhân bận tâm về chuyện đó, nàng ấy vội múc một thìa cháo, đổi đề tài: "Phu nhân, cháo vẫn nên ăn khi còn nóng, nếu nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Khoảnh khắc tấm chăn bị vén lên, trong đầu Ngọc Hà vang lên một tiếng "ong" trống rỗng, sau đó nàng hoàn toàn không còn nghe rõ những gì Liễu Nhi nói nữa.
Nàng có cảm giác như toàn bộ không khí xung quanh bị rút cạn, chỉ còn lại một mảnh chết lặng, tựa như một cái xác không hồn.
Giờ khắc này, nàng nghĩ đến cái ch·ết.
Chỉ cần nàng ch·ết, nàng sẽ không còn phải chịu đựng sự nhục nhã này nữa. Không cần sống một kiếp người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Ý niệm muốn ch·ết không hề phai nhạt theo thời gian, ngược lại ngày càng dữ dội hơn. Trong đầu nàng vang lên những tiếng kêu gào, những lời xúi giục không ngừng.
— Đi tìm ch·ết đi. Chỉ cần ch·ết, ngươi sẽ lại có được tự do.
— Chẳng lẽ ngươi muốn sống cả đời như một nô lệ hạ tiện, bị giam cầm mãi mãi sao? Ngươi thật sự muốn sinh ra đứa con của một con súc sinh ư? Hay là ngươi muốn cả đời sống trong cảnh chẳng ra người, chẳng ra quỷ?
Không…
Nàng không muốn.
Nàng không đáng phải trở thành như vậy.