Bọn họ tuy đã lên đường, nhưng không phải chỉ chăm chăm đi thẳng một mạch. Khi ngang qua thành trấn, cả đoàn sẽ dừng lại một ngày để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đảm bảo dưỡng sức trước khi tiếp tục hành trình.
Hiện giờ trời nóng nực, để tránh bị cảm nắng, mỗi khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cả đoàn sẽ tạm dừng để nghỉ ngơi và hồi phục thể lực.
Suốt chặng đường đi, Ngọc Hà càng lúc càng trở nên trầm mặc, gương mặt nàng lộ rõ vẻ uể oải, mệt mỏi không thể che giấu. Chưa bao giờ nàng cảm thấy mỗi ngày trôi qua lại khó khăn đến thế, thậm chí chỉ riêng việc tồn tại cũng đã là một sự dày vò khôn xiết.
Nàng bắt đầu sợ rời khỏi xe ngựa, sợ phải nhìn thấy người khác, sợ những ánh mắt bọn họ dừng lại trên người mình. Bởi vì nàng luôn có cảm giác bọn họ không chỉ đơn thuần đang nhìn nàng, mà là đang nhìn xuyên thấu qua lớp áo ngoài rộng thùng thình, nhìn vào thân thể tr.ần t.rụi không mảnh vải che đậy phía dưới. Nàng sợ bọn họ đang thì thầm to nhỏ, xoi mói nàng bằng những lời bàn tán mà nàng không thể nào nghe rõ.
Nàng càng sợ hơn khi phải ở chung một phòng với nam nhân ấy, bởi vì hắn căn bản không phải người – hắn chính là một con quỷ ăn thịt người.
Ngọc Hà biết mình đã mắc bệnh, nhưng không phải bệnh của thân thể, mà là bệnh của tinh thần.
Nàng đã từng đọc qua trong y thư: giận quá hại gan, vui quá hại tim, suy nghĩ quá hại tỳ vị, lo lắng quá hại phổi, sợ hãi quá hại thận. Hỷ có thể thắng bi, bi có thể thắng giận, sợ có thể thắng vui, giận có thể thắng tư lự, tư lự có thể thắng sợ hãi. Nàng mắc phải chứng "uất", một chứng bệnh tưởng như không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có không ít anh hùng hào kiệt chết vì nó.
Nàng đáng ra phải tự kéo mình ra khỏi trạng thái này, phải hướng về phía ánh sáng để cứu lấy chính mình. Nhưng nàng lại không thể nào khống chế bản thân, cứ như thế lún sâu vào vũng lầy, mục rữa dần theo thời gian. Có lẽ, chỉ có như vậy mới là cách giải thoát tốt nhất cho nàng. Chỉ khi trở thành một phần của sự thối rữa ấy, nàng mới có thể tạm thời quên đi tất cả những gì đã xảy ra trong căn phòng kia.
Nàng tự nhủ với bản thân rằng, nàng vẫn là con người, chứ không phải một nô lệ thấp hèn, bị nhốt trong gian phòng đó để chịu đựng những thứ dơ bẩn và ô nhục.
Tạ Quân buông đũa trúc, liếc nhìn nàng – nàng chỉ mới ăn hai miếng đã không ăn nữa. Hắn nhíu mày hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
Phương ma ma bắt gặp ánh mắt của chủ nhân, sợ hãi đến mức toàn thân run lên, lập tức quỳ rạp xuống đất: "Thưa lão gia, thức ăn của Ngọc phu nhân đều là do nô tỳ đích thân chuẩn bị. Chắc là do những ngày gần đây đi đường vất vả, lại thêm trời mùa hè oi bức, nên Ngọc phu nhân mới chán ăn như vậy."
Ngọc Hà đã gầy đi trông thấy, nàng ngây ra một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu. Nhưng dù vậy, chỉ cần ánh mắt hắn dừng trên người nàng, cơ thể nàng liền không tự chủ được mà run rẩy. Ngón tay cầm đũa siết chặt đến mức gần như gãy đôi.
"Thời tiết nóng bức, vậy thì không cần vội lên đường. Nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hãy xuất phát."
Phương ma ma lập tức nịnh nọt: "Lão gia đúng là thương xót Ngọc phu nhân, mới quyết định như vậy. Ngọc phu nhân quả là có phúc."
Có phúc ư? Tạ Quân nghĩ nàng ta có lẽ chẳng thấy vậy.
Mãi đến khi lại gần, hắn mới phát hiện ra gương mặt nàng đã gầy đến mức không còn chút thịt nào. Xem ra lần trừng phạt hôm ấy thực sự đã khiến nàng sợ hãi đến tột cùng.
Thật đáng tiếc.
Ngọc Hà nhìn nam nhân càng lúc càng đến gần, đồng tử co rút lại. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi đỏ đến bật máu để ngăn không cho tiếng thét kinh hoàng thoát ra khỏi miệng.
"Nàng sợ ta."
Tạ Quân nheo mắt, vân vê một lọn tóc của nàng trên đầu ngón tay, cất giọng lười nhác. Câu này không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc chắn.
Máu trên mặt Ngọc Hà trong thoáng chốc bị rút sạch. Nàng hoảng sợ nhìn nam nhân đang chậm rãi tiến tới, tay chân rét lạnh đến mức ngay cả phản bác cũng không thể thốt ra. Nàng giống như đang rơi vào một đầm lầy không đáy, đến cả tiếng kêu cứu cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay khi tiếng thét sắp sửa thoát ra khỏi miệng, Liễu Nhi vội lên tiếng: "Thưa lão gia, Ngọc phu nhân có lẽ mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, lại bị cảm nắng, nên mới như vậy."
Tạ Quân không còn hứng thú, buông tay khỏi tóc nàng. Hắn vu.ốt ve gương mặt gầy đến đáng thương của nữ nhân trước mặt, cười nhạt: "Tốt nhất là như ngươi nói."
Trước khi rời đi, ánh mắt hắn lướt qua bàn ăn, thấy bát đũa của nàng gần như chưa động đến, bèn cất giọng lạnh nhạt: "Đi làm một bàn khác mang lên. Lần này, phải trông chừng nàng ăn hết."
Hắn có thể dung túng cho nàng giận dỗi đôi chút, nhưng không có nghĩa là sẽ mãi dung túng.
Nữ nhân có chút tính tình thì xem như thú vị, hắn cũng vui lòng dỗ dành. Nhưng nếu quá mức, sẽ chỉ khiến hắn thấy phiền chán.
Sau khi đại nhân rời đi, Phương ma ma lập tức sa sầm mặt, múc một bát canh tổ yến nấm tuyết đặt trước mặt nàng: "Ngọc phu nhân, dù có không đói cũng nên ăn một chút. Nếu không, lão nô cũng khó ăn nói với lão gia. Đúng là giờ đây thịnh hành vẻ đẹp mong manh yếu đuối, nhưng nếu gầy quá, nam nhân cũng không thích đâu."
Trong mắt Phương ma ma, Ngọc Hà chẳng qua chỉ là một di nương được lão gia ưu ái nhờ vận may mà thôi, chứ chẳng phải chủ tử chính thất gì. Biết đâu chừng một ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ, vậy thì có gì đáng để bà ta phải kính trọng?
Thấy nàng vẫn không có động tĩnh gì, Phương ma ma khẽ bật cười lạnh: "Nếu phu nhân không muốn ăn, vậy để nô tỳ tự tay đút. Chỉ là tay nô tỳ hơi thô, lỡ làm tổn thương phu nhân chỗ nào thì cũng không biết phải làm sao nữa."
Mãi đến lúc này, Ngọc Hà mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng nhìn bát canh trước mặt, môi khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn múc một muỗng đưa vào miệng.
Nhưng vừa nuốt xuống, dạ dày nàng liền cuộn lên, từng cơn buồn nôn như sóng triều ập tới. Nàng nhào sang bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.
Phương ma ma sợ đến mức không dám ép nàng ăn nữa. Nhưng trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ khác – chẳng lẽ phu nhân có mang rồi?
Liễu Nhi bưng một chén cháo gà trở về, ánh mắt theo hướng phu nhân mà lay động, nhìn về phía những đóa sen đang đung đưa trên mặt hồ, rồi nở nụ cười rạng rỡ:
"Thì ra Ngọc phu nhân muốn đi thuyền du hồ! Ngọc phu nhân, ngài cứ ở đây chờ một lát, nô tỳ sẽ đi gọi người đến chuẩn bị."
Nàng lại nhìn xuống chân Ngọc Hà, nhíu mày nói thêm:
"Chỉ là, Ngọc phu nhân ngài cũng thật là...! Dù thời tiết có nóng bức thế nào, ra ngoài cũng nên mang giày cho tử tế chứ. Nếu để ngoại nam trông thấy, lão gia không chừng sẽ tức giận đó!"
Ngọc Hà không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ đứng ngẩn ngơ, đôi mắt mờ mịt vô hồn nhìn chằm chằm vào hồ sen. Ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ nàng đang vô cùng say mê vẻ đẹp của những đóa sen ấy.
Từ sau lần trước Ngọc phu nhân bỏ trốn, bên cạnh nàng tuy vẫn có Liễu Nhi và Phương ma ma hầu hạ, nhưng trong bóng tối lại có rất nhiều kẻ giám sát, đề phòng nàng lại tìm cơ hội chạy trốn, liên lụy đến bọn họ.
Khi Liễu Nhi bước qua cổng tròn, nơi này chỉ còn lại một mình nàng.
Ngọc Hà đứng bên bờ hồ, để mặc cơn gió mát thổi tung tà áo, làm rối sợi tóc. Bóng dáng nàng yên tĩnh đến mức tựa như một bức tranh thủy mặc dưới ngòi bút của văn nhân.
Những kẻ giám sát trong bóng tối thấy nàng chỉ đứng hóng gió, liền tạm thời lơi lỏng cảnh giác, thu hồi ánh mắt.
Và ngay khoảnh khắc bọn họ không nhìn nữa, Ngọc Hà bắt đầu di chuyển.
Nàng gần như không hề do dự, nhấc chân đi thẳng về phía đầm sen, nơi những đóa hoa vươn mình giữa bùn lầy mà nở rộ.
Bùn lầy dơ bẩn, vậy mà lại có thể nuôi dưỡng những đóa sen thanh lệ tuyệt trần.
Nàng đã chết một lần, vậy có phải lần này nàng sẽ thật sự được giải thoát? Thứ cơ thể dơ bẩn mà nàng căm ghét này cũng sẽ biến mất cùng nàng, linh hồn nàng sẽ không còn bị giam cầm trong cái xác trĩu nặng này nữa, có thể đạt được tự do thực sự.
Nước hồ dần dần nhấn chìm eo nàng, rồi đến ngực, đến bờ vai, chỉ còn chút nữa là sẽ che phủ lên mũi miệng.
Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc đó—
Đầu óc nàng bỗng chốc bừng tỉnh, chưa từng có lúc nào lại tỉnh táo như lúc này.
Mãi đến giờ phút này, Ngọc Hà mới nhận ra nàng không hề dũng cảm như mình vẫn nghĩ. Nàng không muốn chết! Nếu chết đi thật, chẳng phải từ nay về sau nàng sẽ không còn được cảm nhận ánh mặt trời rực rỡ, không còn được ngắm những đóa sen đẹp đẽ này, không còn được nếm những món ăn mà mình yêu thích? Còn lý tưởng nàng đã kiên trì cả đời này, chẳng lẽ cũng phải buông bỏ hết sao?
Một khi chết đi, nàng sẽ chẳng còn gì cả. Thứ còn lại chỉ là một bộ hài cốt thối rữa, vĩnh viễn bị chôn vùi trong lớp bùn lầy ẩm ướt, không bao giờ còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Không, nàng không muốn thế!
Hơn nữa, tại sao phải là nàng đi tìm chết? Vì cớ gì phải là nàng? Kẻ đáng chết rõ ràng phải là hắn mới đúng!
Đúng lúc nàng định quay lên bờ, thì Liễu Nhi cùng Phương ma ma vừa tìm người trở về, vừa hay trông thấy cảnh tượng ấy, sợ hãi đến mức hét lên thất thanh:
"Ngọc phu nhân, ngươi đang làm gì vậy!"
Ngọc Hà ngượng ngùng kéo kéo khóe môi, chột dạ nói:
"Thời tiết quá nóng, ta chỉ xuống hồ bơi lội một chút cho mát thôi."
Lời vừa thốt ra, Phương ma ma tức giận đến mức suýt bật cười. Bà nghiêm giọng quát:
"Ngọc phu nhân, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
Đã lỡ nói rồi, Ngọc Hà chỉ có thể cứng đầu tiếp tục:
"Ta nói thật mà! Ở trấn Thanh Hà này, mùa hè nóng bức, hồ ao lại nhiều, bọn ta vẫn thường xuống hồ bơi lội, có gì mà không đúng chứ?"
Phương ma ma hiển nhiên không tin lời nàng, kéo nàng lên bờ rồi lôi thẳng về phòng:
"Chuyện này, phu nhân vẫn nên tự mình nói rõ với gia mới được. Nhưng trước đó, lão nô nhất định phải báo lại cho lão gia!"
Vừa nghe thấy Phương ma ma nói sẽ bẩm báo chuyện này lên Tạ Quân, sắc mặt Ngọc Hà lập tức tái nhợt, hiện lên vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
"Phương ma ma, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn bức ta vào đường cùng sao? Ta đã nói rồi, chỉ vì trời nóng nên ta mới xuống hồ bơi lội, vì sao ngươi lại không tin ta?"
Phương ma ma lạnh lùng cười.
"Những lời này của tiểu nương tử thật đúng là chẳng có chút đạo lý nào. Rốt cuộc là ai đang bức ai đây?"
"Nếu ngươi thành thật một chút, không gây chuyện thị phi, lão nô há lại phải báo lên lão gia? Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi không biết an phận!"
Trước đây bà còn nghĩ tiểu nương tử này là người có phúc khí, nhưng bây giờ... ha hả, quả thật chỉ muốn cười nhạt một tiếng.
Chỉ e rằng còn chưa kịp vào phủ Thừa tướng, nàng ta đã tự tìm đường chết trước rồi.
Bị kéo về phòng rồi nhốt lại, Ngọc Hà không kìm được mà đưa tay che mặt, để mặc nước mắt rơi xuống từng giọt.
Lẽ ra vừa rồi nàng nên dứt khoát chết chìm trong hồ sen. Nhưng con người, một khi đã vượt qua cơn tuyệt vọng muốn chết, hiểu được giá trị của sinh mệnh, thì làm sao còn có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống thêm lần nữa?
Suốt cả buổi chiều, Ngọc Hà co rút người lại trong phòng, như một con chim nhỏ sợ hãi, chỉ lo người đàn ông đáng sợ kia sẽ bất chợt đẩy cửa bước vào, kéo nàng ra ngoài như một con chó hoang.
Rồi hắn sẽ bóp cằm nàng, lạnh lùng chất vấn—
"Ngươi không phải muốn chết sao? Được, ta sẽ tự tay tiễn ngươi lên đường."
Bởi vì Tạ Quân là người thực sự có thể làm ra chuyện đó.
Trong sân, Phương ma ma đang nghiêm giọng trách mắng Liễu Nhi.
"Ta bảo ngươi trông chừng Ngọc phu nhân, ngươi lại trông như thế nào? Nếu không phải phát hiện kịp thời, ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu!"
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Phương ma ma vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đồng thời trong lòng càng thêm căm hận nữ nhân bướng bỉnh kia.
Cuộc sống vinh hoa phú quý như vậy, có gì mà không chịu nổi? Bao nhiêu người ước ao còn không được, vậy mà nàng lại tự tay đạp đổ!
Quỳ trên mặt đất, Liễu Nhi vừa khóc vừa lau nước mắt, tủi thân không chịu nổi. Ai có thể ngờ rằng Ngọc phu nhân lại khinh thường cẩm y ngọc thực, lại cố chấp tự đẩy mình vào đường cùng như thế chứ?
"Xuống bếp nhận phạt đi! Nếu còn để xảy ra chuyện tương tự, ngươi cũng không cần hầu hạ nữa!"
"Phương ma ma, nô tỳ cam đoan, chuyện này tuyệt đối không xảy ra lần thứ hai!" Liễu Nhi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng dập đầu thề thốt.
Mặt trời dần ngả về phía tây, cái nóng oi ả ban ngày cũng dần tan đi, thay vào đó là khí lạnh về đêm.
Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, thân thể đang co quắp lại trên giường của Ngọc Hà đã sợ đến mức tay chân lạnh băng, hận không thể trực tiếp ngất đi ngay lập tức.
"Ngọc phu nhân, là ta, Liễu Nhi."
Liễu Nhi tay bưng một khay gỗ mun, đặt đồ ăn xuống bàn rồi mới nhẹ giọng nói:
"Đại nhân hôm nay ra ngoài, có lẽ đêm nay sẽ không trở về. Nhưng nô tỳ nghe Bạch quản sự nói, gần đây thời tiết nóng bức, không thích hợp lên đường, cho nên chúng ta sẽ tạm nghỉ ngơi ở trấn này vài ngày."
"Bạch quản sự còn nói, ngoài thành có một hồ sen, hoa sen đang nở rất đẹp. Nếu phu nhân cảm thấy chán khi cứ ở mãi trong viện, có thể ra hồ ngắm cảnh hoặc đi thuyền du ngoạn."
Nghe tin Tạ Quân không ở đây, Ngọc Hà thoáng thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng nàng cũng biết, chỉ cần chuyện này chưa được giải quyết triệt để, thì mỗi ngày nàng vẫn phải sống trong lo âu thấp thỏm.
Như một chiếc giày lơ lửng giữa không trung, chẳng ai biết bao giờ nó sẽ rơi xuống.
Ngọc Hà thậm chí không dám ngủ, càng không dám nhắm mắt.
Nàng sợ, sợ rằng khi nhắm mắt lại, rồi mở ra, trước mặt mình sẽ là khuôn mặt đáng sợ của hắn, trầm giọng chất vấn chuyện ban ngày.
Đồng thời, nàng cũng cầu nguyện—
Mong rằng Phương ma ma sẽ không kể chuyện này ra.
Gần đến canh tư, cuộn tròn như một con chim sợ cành cong, Ngọc Hà nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đi qua.
Nàng lập tức nhắm mắt lại, kéo chăn che kín người, giả vờ ngủ say.
Cũng cầu nguyện rằng hắn sẽ mau chóng rời đi...